CHƯƠNG 8,9,10,11,12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này mị up ẩu luôn nên mọi người thông cảm😭😊😊

---------------------------------CHƯƠNG 8

Edit : Phương Thiên Vũ

“Ngô…” Hạ Duy Y lầm bầm trở mình một cái, cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt, lông mi run run, cuối cùng cũng mở mắt ra, trong mắt có chút mờ mịt, cô ở nơi nào a ?

Ngồi dậy nhìn trong chốc lát mới phát hiện là ở phòng của Tư Minh Dạ, vẻ mặt khó hiểu mà kéo kéo mái tóc có chút lộn xộn, Hạ Duy Y nghĩ không rõ cô sao có thể từ trên sofa mà chạy đến trên giường, chẳng lẽ đây là mộng du mà trong TV đã nói ?

Đợi chút ! Trên giường ? Hạ Duy Y mở to mắt, té từ trên giường xuống, lã chã khóc nhìn cổ tay của mình, làm sao bây giờ ? Có phải rất đau hay không a ? Cô thật sự không phải cố ý muốn lên giường của ông chủ !

Tư Minh Dạ tựa vào cửa phòng tắm nhìn cô một loạt động tác mà cười khẽ ra tiếng, anh sao trước kia lại không phát hiện tiểu bạch thỏ này cư nhiên đáng yêu như vậy !

Hạ Duy Y xoay người nhìn về phía anh, rất nhanh đem hai tay giấu ở phía sau, nhìn vẻ mặt Tư Minh Dạ cười như không cười, nước mắt lưng tròng lăn qua lăn lại, cắn môi, sau khi đấu tranh thật lâu mới đưa hai tay ra, hít hít mũi, thương lượng nói,“Ông chủ, có thể xuống tay nhẹ một chút được không ?” Cô sợ đau !

“Ha ha…” Tư Minh Dạ nhịn không được cười ra tiếng, tiểu bạch thỏ này thật sự là rất đáng yêu !

Hạ Duy Y khó hiểu nhìn anh, con mắt chuyển động, ông chủ dường như rất vui vẻ, đó có phải là sẽ không bẻ tay cô ?

“Bé cưng…”

Nha ? Hạ Duy Y xoay đầu, nhìn trái nhìn phải, sau đó tầm mắt trở lại trên người Tư Minh Dạ, đưa tay chỉ vào cái mũi của mình, không xác định hỏi,“Ông chủ, anh gọi tôi sao ?”

Tư Minh Dạ trong mắt như trước vẫn mang theo ý cười, gật gật đầu, Hạ Duy Y lại còn nghiêm túc mà sửa,“Tôi không gọi là bé cưng !”

Tư Minh Dạ đi đến bên người cô, cánh tay duỗi ra đem cô tiến trong lòng,“Tôi nói đúng là đúng !”

“Nga…” Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu, Tư Minh Dạ vừa lòng cười cười, xoa tóc mềm mại của cô nói,“Đi rửa mặt đi !”

Hạ Duy Y cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, ngoan ngoãn đi đến phòng tắm, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Tư Minh Dạ, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, mới hỏi,“Ông chủ, anh không chán ghét tôi sao ?”

“Uh.”

“Vì sao ?” Ngày hôm qua rõ ràng còn muốn đem cô đá ra ngoài !

“Không có vì sao, ngoan ngoãn đi rửa mặt đi ! Còn nữa về sau không cần phải tôi là ông chủ !”

Ân ? Khó hiểu mà kéo kéo tóc, buồn rầu hỏi,“Nhưng không gọi ông chủ thì phải gọi là gì ?”

“Gọi tên !”

“Nhưng mà…”

Tư Minh Dạ nhíu nhíu mày,“Không có nhưng mà !”

Hạ Duy Y dừng một chút, vẫn là nói ra,“Nhưng mà tôi không biết tên của anh a !”

“Không biết tên của tôi ?” Thấy Hạ Duy Y còn nghiêm túc gật đầu, Tư Minh Dạ có chút không vui,“Lâu như vậy em cũng không biết tên của tôi ?”

Hạ Duy Y oan ức bĩu môi, đúng lý hợp tình nói,“Anh lại không có nói cho tôi biết, tôi làm sao biết ?”

Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt lại, này còn cần anh nói sao, cũng như nữ giúp việc trong biệt thự, anh cũng không có nói với ai, nhưng những phụ nữ đó có ai không biết đại danh của anh ? Căn bản chính là cô không quan tâm anh ! Nghĩ cô một chút cũng không để ý anh, trong lòng cư nhiên có chút không thoải mái, không kiên nhẫn nói,“Còn không đi vào !”

Hạ Duy Y mấp máy môi, cô lại không có làm sai chuyện gì, anh sao lúc nào cũng hung dữ với cô ? Không phải nói không chán ghét cô sao ? Kẻ lừa đảo !

“Phanh” một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng thật mạnh, Tư Minh Dạ sửng sốt một chút, cô là đang tức giận ? Thật đúng là không có bao nhiêu người dám tức giận với anh, hơn nữa anh cư nhiên không tức giận, buồn cười lắc đầu, thật là có chút không giống anh !

Ngồi xuống sofa, nghiêm túc mà nghĩ anh hôm nay có chút khác thường, một lúc lâu sau khóe miệng gợi lên một tia cười khổ, ánh mắt lóe lóe, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, trong mắt tất cả đều là tình thế bắt buộc, đáy mắt còn cất giấu một chút dịu dàng khó có thể phát hiện, xem ra kế hoạch nuôi dưỡng sủng vật của anh không thể thực hiện rồi, anh cư nhiên thật sự động tâm !

Mà trong phòng tắm, Hạ Duy Y buồn rầu chỉnh tóc lại, cô sao đã quên ông chủ là người đáng thương đây ? Cô không phải nói sẽ đối xử tốt với anh sao ? Sao có thể tức giận chứ ?

Công việc của Lãnh Dạ Bạch cùng quản gia bình thường khác nhau, bận rất nhiều việc, cho nên cũng không có nhiều thời gian có thể ở cùng với Hạ Duy Y, cũng may Hạ Duy Y vô cùng thích phim truyền hình và còn có thêm King có thể chơi với cô !

Nói đến cũng kỳ quái, King tuy rằng là loại chó tuyết ngao nhưng lại đặc biệt hung mãnh, ngoại trừ trước mặt Tư Minh Dạ có chút ngoan còn những người khác thì lại không, nhưng không biết vì sao cũng nghe lệnh đối với Hạ Duy Y, ngoan đến kỳ lạ làm cho người ta hoài nghi, có phải Hạ Duy Y đã đem nó tắm rửa sạch sẽ hay không nên nó mới có thể nịnh nọt mà quẫy đuôi khi gặp cô !

Lãnh Dạ Bạch sáng sớm đã không thấy Hạ Duy Y, vốn tưởng rằng cô phải đi đưa bữa sáng cho ông chủ nhưng đầu bếp lại nói cô căn bản không có vào phòng bếp, làm cho trong lòng anh không khỏi có chút lo lắng, nhưng hiện tại các nữ giúp việc khác đều bị đuổi, Y Y không ở đây, anh chỉ có thể tự mình đưa bữa sáng lên thôi, nghĩ đưa bữa sáng xong lại đi tìm cái nha đầu kia !

Tư Minh Dạ nhìn cô gái nhỏ đang nhíu mày nhăn nhó xoay tay trước mắt, một tay kéo cô tiến vào trong lòng, thanh âm cư nhiên rất dịu dàng,“Làm sao vậy ?”

Hạ Duy Y một chút cũng không ý thức được tư thế giữa bọn họ quá mức thân mật, trong lòng lại còn đang rối rắm, nâng mắt liếc anh một cái rồi nghiêm túc nói,“Thật xin lỗi…”

“Hử ? Vì sao xin lỗi ?”

“Tôi không nên tức giận với anh !”

Tư Minh Dạ cười cười, nâng đầu nhỏ của cô lên, nhìn cô hỏi,“Thế bé cưng vì sao tức giận ?”

Hạ Duy Y bĩu môi bất mãn lên án nói,“Anh hung dữ với tôi ! Anh rõ ràng nói không chán ghét tôi, vốn chính là gạt tôi !” Không ngờ cô còn cao hứng như vậy !

Tư Minh Dạ áp vào trán cô, dịu dàng nói,“Tôi từ nay sẽ không lại hung dữ với em, bé cưng cũng không cần lại tức giận được không ?” Nếu tâm động, anh cũng sẽ không trốn tránh, cho tới bây giờ cũng không có chuyện có thể khiến cho Tư Minh Dạ anh phải trốn tránh !

Nhìn gương mặt tuyệt mỹ phóng đại trước mắt, Hạ Duy Y cứ thế mà gật đầu, tim đập có chút nhanh hơn.

“Còn có từ nay chỉ có thể gọi tôi là Dạ !”

“Dạ…” Hạ Duy Y cứ thế mà lặp lại, nhìn đáy mắt anh dịu dàng, tim đập nhanh hơn.

Sau đó vươn tay đẩy anh ra một chút, lòng bàn tay dán lên trán của anh, có chút lo lắng hỏi,“Ông chủ, anh có phải bị bệnh rồi không ?”

“Bị bệnh ?” Tư Minh Dạ nhíu mày nhìn cô, không biết trong đầu cô lại suy nghĩ cái gì.

“Anh hôm nay kì lạ quái !”

Tư Minh Dạ thoáng chốc đen mặt, thật muốn bóp chết cô, đối với cô dịu dàng một chút cô cư nhiên hoài nghi anh có phải bị bệnh rồi không ?

“Ách… Ông chủ…” Cô nói sai rồi sao ? Nhưng anh thật sự rất kỳ quái a !

Nhìn cô ánh mắt lo lắng, Tư Minh Dạ trong lòng không ngừng mà nói với mình không nên tức giận ! Sắc mặt hơi dịu đi một ít, mới nói,“Không cho phép gọi tôi là ông chủ, còn có tôi không có bị bệnh !”

Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu,“Ông… Dạ, anh có thể buông không ?”

Buông ra ? “Không được !”

“Nhưng tôi muốn đi lấy bữa sáng cho anh a !” Cô thiếu chút nữa đã quên !

“Từ nay em không cần phải đưa !”

“Vì sao… Ngô…” Hạ Duy Y mở to mắt nhìn đôi mắt u lam thâm thúy kia, cảm giác được đầu lưỡi ẩm ướt xông vào trong miệng của cô mà càn quấy, tim đập thật nhanh, xong rồi, cô dường như bị bệnh rồi !

“Cốc cốc…”

Tư Minh Dạ không vui nhíu nhíu mày, không muốn mà rời đi đôi môi ngọt ngào kia, âm thanh lạnh lùng,“Tiến vào!”

Rũ mắt nhìn Hạ Duy Y vẻ mặt bất mãn, tâm tình thoáng chốc trở nên vui vẻ, thấp giọng hỏi,“Thích không ?”

Hạ Duy Y có chút mê man gật đầu, tầm mắt dừng ở trên môi anh, một bộ dáng còn muốn, Tư Minh Dạ ánh mắt tối sầm lại, ôm cánh tay của cô thật chặt.

“Ông…” Lãnh Dạ Bạch giật mình mà nhìn hai người đang ôm nhau, lại nhìn Hạ Duy Y ánh mắt mê ly, đôi môi sưng đỏ, tâm “lộp bộp” một tiếng rớt xuống vài bậc.

Hết chương 8.

---------------------------------CHƯƠNG 9

Edit : Phương Thiên Vũ

Ông chủ luôn không chạm vào nữ giúp việc trong nhà, cho nên cậu mới có thể yên tâm mà để cho Y Y hầu hạ ông chủ, nhưng bây giờ xem ra là cậu sai lầm rồi, sáng sớm liền không thấy Y Y, chẳng lẽ cô tối hôm qua qua đêm ở đây ?

Nhìn Lãnh Dạ Bạch sắc mặt khó coi, Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt, mắt nhìn người trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói,“Đi ra ngoài !”

Lúc này Hạ Duy Y cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, tầm mắt chuyển hướng Lãnh Dạ Bạch, lộ ra nụ cười ngọt ngào,“Tiểu Bạch !”

Lãnh Dạ Bạch hướng cô cười cười, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ. Đáy mắt có tự trách, đều do cậu, cậu sao liền tin nha đầu kia thật sự thông minh đây ? Nha đầu kia đúng là rất thông minh, nhưng cũng rất dễ lừa !

Thấy cậu sắc mặt không tốt, Hạ Duy Y có chút lo lắng,“Tiểu Bạch, anh bị bệnh sao?” Nói xong liền muốn đẩy cánh tay bên hông ra.

Tư Minh Dạ sắc mặt âm trầm, gắt gao mà ôm chặt cô không cho cô di chuyển, thanh âm càng thêm lạnh lẽo,“Đi ra ngoài !”

Thấy anh thật sự rất tức giận, Hạ Duy Y rụt lui cổ, lo lắng liếc mắt nhìn Lãnh Dạ Bạch một cái, ngoan ngoãn mà ngồi lại trong lòng anh, không dám lại động, Lãnh Dạ Bạch do dự một chút, để bữa sáng xuống, rồi đi ra ngoài !

Hạ Duy Y lại ngắm anh một cái, thấy sắc mặt Tư Minh Dạ âm trầm đáng sợ, thật cẩn thận đưa tay kéo kéo áo của anh, nhỏ giọng nói,“Dạ… anh đã nói sẽ không hung dữ với tôi !”

Tư Minh Dạ kìm cơn tức giận trong lòng một chút, nhìn người trong lòng hỏi,“Em thích cậu ta ?” Nhìn cô không chút do dự gật đầu, Tư Minh Dạ hận đến nghiến răng,“Còn tôi ?”

Nhìn anh biểu tình khủng bố, Hạ Duy Y sợ tới mức mà rút thẳng vào trong lòng anh,“Cũng… Cũng thích…”

Cũng thích ? “Vậy thích ai nhiều hơn ?”

Thích ai nhiều hơn ? Hạ Duy Y kéo tóc nghiêm túc tự hỏi, không có phát hiện người nào đó sắc mặt càng ngày càng đen, cuối cùng nói một câu,“Không biết !”

Cũng là hai chữ này làm cho Tư Minh Dạ từ nay về sau phòng Lãnh Dạ Bạch so với đề phòng cướp còn phòng nghiêm hơn !

Hạ Duy Y cẩn thận nhìn anh,“Dạ, anh đang tức giận sao ?” Tư Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, tốt lắm ! Còn biết anh đang tức giận !

“Cái kia… tôi…”

Nhìn cô bộ dáng không biết làm sao, Tư Minh Dạ trong lòng mềm nhũn, sắc mặt giãn ra một ít,“Nhớ rõ từ nay phải thích tôi nhất ! Không đúng, phải yêu tôi nhất, không phải, chỉ có thể yêu tôi ! Biết không ?”

Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu, thấy anh sắc mặt càng tốt, lá gan lại to hơn, rất thành thật nhẹ giọng nói,“Nhưng tôi không thương anh a !”

Tư Minh Dạ sắc mặt lại trầm xuống, sau đó nghĩ đến cái gì lại chậm rãi chuyển tốt, khóe miệng giơ lên, nhẹ vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của cô, dịu giọng hỏi,“Em làm sao mà biết em không thương tôi ?”

Ách ? Hạ Duy Y cắn môi, nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi, trong mắt vẻ mặt càng ngày càng mê man, trong lòng càng ngày càng không xác định, trong tivi nói rất thích rất thích chính là yêu, cô giống như rất thích anh, nhưng rốt cuộc phải nhiều thích thế nào mới xem như yêu đây ?

Tư Minh Dạ khóe miệng dần dần giơ lên, hỏi,“Bé cưng, có muốn hôn anh không ?”

Hạ Duy Y hoàn hồn nhìn bạc môi khêu gợi của anh, ánh mắt mở to hỏi,“Có thể chứ ?”

“Khi muốn đều có thể, bé cưng khi nào muốn hôn anh đều có thể !” Thanh âm mê hoặc dụ dỗ tiểu bạch thỏ không biết.

Hạ Duy Y cao hứng ôm cổ của anh, dán lên môi của anh, học cách anh hôn cô, ở trên môi của anh trong chốc lát, sau đó thử thăm dò đem đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng anh.

Tư Minh Dạ trong mắt hiện lên ý cười, chế trụ đầu nhỏ của cô, từ bị động chuyển sang chủ động, bá đạo mà mút cánh môi mềm mại của cô, kết hợp khiêu lưỡi mềm mại ngọt ngào.

Anh cư nhiên lại có cảm xúc mạnh như thế ! Nhưng tồn tại cảm giác như vậy thật sự rất tốt !

Thật sau một lúc lâu Tư Minh Dạ mới buông cô ra, ôm thân mình xụi lơ của cô, lo lắng mà dặn dò,“Từ nay không cho phép hôn tên đàn ông khác, cũng không để tên đàn ông khác hôn em, biết không ?”

Hạ Duy Y mơ màng gật đầu, cũng không biết có nghe hiểu được anh nói cái gì không nữa.

Mặc kệ cô có nghe hiểu được hay không, Tư Minh Dạ cũng không yên tâm, nếu anh đã quyết định chấp nhận cô thì sẽ không cho người khác cơ hội cướp đi cô, cho nên liên tục vài ngày qua Tư Minh Dạ cũng không cho Hạ Duy Y rời khỏi anh nửa bước, nhất là không cho phép một mình cô ở cùng một chỗ với Lãnh Dạ Bạch!

*****

“Uy ? Lão đại, anh chừng nào thì đến a ?”

Tư Minh Dạ mắt nhìn cô gái nhỏ đang ôm laptop cười đến ngốc ở trong phòng, tâm tình không hiểu vì sao lại trở nên thật vui, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên,“Hôm nay tôi không đến công ty, chuyện ký hợp đồng cậu đối phó là được rồi!”

“Cái gì ? Lão… Tút…” Bùi Diệc cầm điện thoại, nghe bên trong truyền đến tiếng tút tút, vẻ mặt ai oán, này rốt cuộc là công ty ai a ?

Tư Minh Dạ đi trở về trong phòng đã thấy nụ cười ngây ngô trên mặt Hạ Duy Y đã biến mất, trên mặt là một biểu cảm ao ước.

“Bé cưng, giúp anh pha ly cà phê !”

“A, được !” Mắt lưu luyến không rời lại nhìn rồi mới hướng đi ra ngoài cửa, trải qua mấy ngày nay, Hạ Duy Y rốt cục tin tưởng Tư Minh Dạ sẽ không tự sát, nhưng bây giờ lại đổi thành Tư Minh Dạ canh chừng cô !

Tư Minh Dạ nhìn hình ảnh trên màn hình, nhíu mày, lắc đầu bật cười, cô ngốc này không muốn nói với anh sao ?

“Dạ, sữa của anh !”

Tư Minh Dạ tràn đầy bất đắc dĩ, anh mấy ngày nay đều bị cách ly với cà phê, mỗi lần anh muốn cà phê, cô đều tự động hiểu là sữa !

Tư Minh Dạ thói quen công tác ở phòng ngủ, nhưng mấy ngày nay anh đều ở thư phòng, trên bàn đặt hai cái laptop song song nhau, Tư Minh Dạ để cho Hạ Duy Y ngồi ở trên đùi anh, động tác trên tay không ngừng, mà Hạ Duy Y thì ngoan ngoãn xem tivi của cô.

Tuy chỉ là làm việc nhưng bồi dưỡng tình cảm hiệu quả rất rõ rệt ! Ví như bây giờ, xem xong một bộ điện ảnh, Hạ Duy Y chớp mắt, có chút mệt thì đưa tay xoa xoa mắt, sau đó cọ cọ ôm lấy Tư Minh Dạ, nhắm mắt lại liền ngủ. [Vũ: em cũng muốn a]

Tư Minh Dạ cúi đầu nhìn cô, nhẹ vỗ về mái tóc của cô hỏi,“Muốn lên giường ngủ không ?” Phòng Hạ Duy Y sớm đã chuyển đến cách phòng anh, ai từng nghĩ đến, tiểu bạch thỏ này cư nhiên trở thành người đầu tiên thành công tiến vào lãnh địa riêng của anh.

Hạ Duy Y ôm chặt anh lắc đầu,“Không muốn !”

Tư Minh Dạ hôn lên đỉnh đầu của cô rồi sau đó tiếp tục xử lý chuyện trong tay, mãi đến khi trong lòng truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng mới cẩn thận đem cô ôm trở về phòng.

*****

“Cái gì ?”

Thanh âm bén nhọn kia làm cho Tư Minh Dạ không vui mà đem điện thoại cách xa một chút, sau đó lạnh lùng hỏi,“Có vấn đề ?”

“Không… Không thành vấn đề…” Thanh âm kia vừa nghe qua cũng rất không tình nguyện, làm ơn ! Anh là sát thủ được không ? Đầu lĩnh sát thủ làm người ta nghe thấy đều sắc biến bây giờ cư nhiên phải làm chuyện này, lão đại vì sao cố tình muốn tìm anh a ? Chẳng lẽ bởi vì anh bộ dạng đáng yêu, cho nên sẽ làm loại chuyện đáng yêu này ? Nam Cung Liệt vẻ mặt ai oán, anh không biết là Tư Minh Dạ thật sự là nghĩ như vậy !

“Tôi gửi hình ảnh qua cho cậu, nhớ rõ phải giống như đúc, nếu không xách đầu tới gặp !”

“Không phải chứ ? Có nghiêm trọng như vậy không ? Lão đại anh khi nào thì thích cái này vậy ?”

“Hãy bớt nói nhảm đi !”

Hết chương 9.

---------------------------------CHƯƠNG 10

Edit : Phương Thiên Vũ

“Ân…” Hạ Duy Y vừa mở mắt liền thấy có một con gấu bông mặt tròn tròn, sửng sốt một chút, sau đó ha ha ngây ngô cười đem con gấu nhỏ trước mặt ôm vào trong lòng, cư nhiên thật sự có Tiểu Hùng nha ! Cô tối hôm qua mới nằm mơ thấy nó, không nghĩ tới bây giờ thật sự xuất hiện ở trên giường của cô !

“Thích không ?”

Phía sau truyền đến thanh âm làm cho Hạ Duy Y phục hồi tinh thần lại, ôm Tiểu Hùng xoay người lại, khóe miệng vẫn như cũ lộ nụ cười ngọt ngào, hai mắt sáng lên,“Dạ, đây là anh cho em sao ?”

“Uh.” Tư Minh Dạ khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, không nghĩ tới một con gấu nhỏ có thể khiến cho cô vui vẻ như vậy !

“Ha ha… Dạ, em rất yêu anh nha !” Trong tay còn ôm Tiểu Hùng, cả người nhào vào trong lòng Tư Minh Dạ làm nũng mà cọ cọ.

Tư Minh Dạ ngẩn ra, ôm thắt lưng của cô, đưa tay nắm cằm của cô, nhìn đôi mắt sáng kia, yêu cầu,“Nói lại lần nữa xem !”

Hạ Duy Y khó hiểu nhìn anh,“Nói cái gì ?”

Tư Minh Dạ híp mắt, cười như không cười nói,“Không nhớ rõ sao ? Vậy trả Tiểu Hùng lại cho anh !”

“Không muốn !” Hạ Duy Y hai tay gắt gao ôm Tiểu Hùng trong lòng, rất sợ bị anh cướp đi, khẩn trương nói,“Chờ em ngẫm lại… ngẫm lại…”

Tư Minh Dạ đem cả người cô cũng đang ôm gấu toàn bộ ôm vào trong lòng, chờ cô từ từ nghĩ, thật sau một lúc lâu, Hạ Duy Y giống như mới nhớ tới mình nói cái gì, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt bối rối,“Dạ…”

“Hử ?”

“Kia… Em rất thích rất thích anh, có phải chính là yêu anh hay không ?” Cô vốn nghĩ đến đoán dễ lắm nhưng bây giờ cô thật có chút không làm rõ được !

Nhìn cô bộ dáng buồn rầu, Tư Minh Dạ trầm mặc không nói, anh có phải là ép cô quá không ? Một phen ôm lấy cô hướng đi đến phòng tắm, dịu dàng nói nói,“Không cần phải nghĩ nhiều !” Anh sẽ khiến cô yêu anh !

“Ân… Dạ, em nhất định sẽ yêu anh !” Trong mắt to đều là sự kiên định, còn rất nghiêm túc mà nói.

“Vì sao ?”

“Em nói yêu anh anh liền rất vui, em muốn làm cho anh vui vẻ !”

Tư Minh Dạ trong lòng ấm lên, khẽ cười nói,“Đứa ngốc !”

“Ha ha…” Hạ Duy Y kéo tóc mình ngây ngô cười, trong lòng cô kỳ thật nghĩ rất đơn giản, Tư Minh Dạ đối với cô rất tốt cho nên cô cũng muốn đối với anh thật tốt!

Cô mất đi toàn bộ trí nhớ, tinh khiết giống như trang giấy trắng, đều nói cảm giác của trẻ con rất nhạy, đó là bởi vì một phần tinh khiết kia, cho nên cô bây giờ rất mẫn cảm, có thể dễ dàng nhận ra được những người khác đối mình là tốt hay xấu, mấy ngày qua, cô có thể cảm giác được Tư Minh Dạ đối với cô nuông chiều cho nên cô bây giờ lại không kiêng nể gì mà làm nũng với anh, tuyệt không sợ anh tức giận, trở nên càng ngày càng ỷ lại vào anh.

Cô thích ở trong lòng anh, thích đáy mắt anh che giấu dịu dàng, thích nụ hôn của anh nhưng cô lại không biết đó gọi là yêu !

“Ngô… Dạ… nhẫn của anh với nhẫn của em giống nhau nha !” Hạ Duy Y giống như phát hiện lục địa mới, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt, mơ hồ không nói rõ.

Tư Minh Dạ buồn cười lắc đầu, cư nhiên bây giờ mới phát hiện, thật là một phát hiện lớn ! “Ngoan ngoãn đánh răng !”

Tư Minh Dạ rũ mắt nhìn nhẫn trên ngón trỏ, nghĩ tới lúc trước ở hội từ thiện đấu giá.

Lúc trước ở hội đấu giá, nhẫn này là vật phẩm ít được chú ý nhất, bởi vì nó vừa lỗi thời cũng không phải xuất từ tay danh sư, hơn nữa vừa thấy hoa văn kia liền khiến cho người ta trong lòng không thoải mái, cuối cùng dường như cảm thấy chiếc nhẫn kia bất cứ lúc nào cũng sẽ mở to miệng đầy máu ra mà nuốt mình vào, hơn nữa lúc đầu khi người chủ trì giới thiệu nó, được gọi là “ác ma chi sủng”, người đeo chiếc nhẫn này sẽ được ác ma chúc phúc, yêu nhau đến già, hạnh phúc cả đời.

Ác ma chúc phúc ai dám muốn ?

Nhưng ác ma lại dám muốn, hơn nữa Tư Minh Dạ thật sự thích hoa văn như vậy, cho nên vốn chỉ là qua loa mua lấy nó, nhưng anh chỉ giữ lại một chiếc, một chiếc khác thì tiện tay ném đi, sau mới phát hiện nhẫn này không chỉ là một món trang sức !

Anh cũng không nghĩ chiếc nhẫn này sẽ xuất hiện ở trên tay cô, bởi vì nhẫn này vừa nhìn liền khiến cho người ta một cảm giác không may, người bình thường không nhặt lấy mới đúng !

Nếu không phải vì chiếc này anh lúc trước sẽ không cứu cô, ác ma chúc phúc sao? Anh nghĩ là anh nhận được rồi !

Rửa mặt xong, Hạ Duy Y một tay ôm lấy Tiểu Hùng đặt ở một bên, một tay ôm lấy cánh tay của anh mà lắc lắc,“Dạ, em đói bụng !” Từ đầu đến cuối cũng chưa cảm thấy Tư Minh Dạ không nói một tiếng xuất hiện ở trong phòng của cô có gì sai, hoàn toàn cho rằng đó là đương nhiên !

Tư Minh Dạ chỉa chỉa môi của mình, ý rất rõ ràng, có thể ăn cơm nhưng trước đưa tiền cơm !

Mà Hạ Duy Y ngược lại một chút cũng không cảm thấy chính mình chịu thiệt, trái lại giống như chiếm được tiện nghi rất lớn, ánh mắt phát sáng, cười tủm tỉm hôn lên.

Tư Minh Dạ vừa lòng ôm Hạ Duy Y, nhìn cô bộ dáng choáng váng, trong mắt lộ ra ý cười, dịu dàng hỏi,“Đi nhà ăn ăn sao ?”

Hạ Duy Y gật gật đầu, nhưng phỏng chừng căn bản là không biết anh nói cái gì.

Lãnh Dạ Bạch nhìn Hạ Duy Y hai má ửng đỏ, bộ dáng mơ mơ màng màng, nhíu nhíu mày, nhưng thấy Tư Minh Dạ đáy mắt sủng nịch lại thoáng yên lòng, nếu ông chủ là thật thích Y Y, anh ngược lại sẽ thấy rất vui khi cặp này thành đôi !

Tư Minh Dạ trực tiếp ôm cô ngồi xuống, thấy cô còn chưa hoàn hồn, trong lòng cảm thấy buồn cười, hóa ra mị lực của anh lớn như vậy!

“Bé cưng… Không phải đói bụng sao ?”

“Ách ?” Hạ Duy Y nháy mắt mấy cái, cuối cùng là hoàn hồn, nhưng lại vụng trộm ngắm bạc môi khêu gợi của anh, sau đó trong đầu vang lên lời anh từng nói qua,“Bé cưng khi nào muốn hôn anh đều có thể !”

Hạ Duy Y con ngươi đảo qua đảo lại, vừa liếc mắt một cái, kia nhưng là chính anh nói, trong lòng đều đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Tư Minh Dạ, sau đó mới yên tâm mà ôm lấy cổ của anh, hôn lên nó.

Lãnh Dạ Bạch trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, nha đầu kia thật là lớn mật ! Mà Tư Minh Dạ ngược lại lại vui vẻ khi ôm mỹ nhân trong ngực.

Cuối cùng Hạ Duy Y đầu óc vẫn mơ mơ màng màng hưởng thụ món ăn Tư Minh Dạ này, sau cùng lại hoàn toàn không biết mình ăn cái gì.

Bây giờ gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Duy Y đang khóc lóc thảm thiết, bởi cô thích nhất là món điểm tâm ngọt, cô cư nhiên không có thưởng thức đến hương vị mà đã cho hết vào bụng, lại không thể ăn thêm một lần, bởi vì đã rất no rồi !

Chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng âm thầm thề, lần sau nhất định không thể choáng váng !

Tư Minh Dạ buồn cười nhìn bộ dáng cô buồn bực, an ủi nói,“Ngoan, bữa tối lại ăn típ !” Bọn họ vừa nãy ăn là cơm trưa, bởi vì Hạ Duy Y ngủ quên !

Ngẫm lại vẫn là có chút buồn bực, đôi mắt ngập nước trừng… môi Tư Minh Dạ, đều là lỗi của nó !

Tư Minh Dạ nhịn ý cười, ôm cô đi lên lầu, Hạ Duy Y bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Lãnh Dạ Bạch,“Tiểu Bạch, chăm sóc mình thật tốt nga !” Cô thiếu chút nữa đã quên chuyện này !

Lãnh Dạ Bạch khóe miệng giật giật, nha đầu kia nhất định phải gọi anh như vậy, anh cũng biết nhưng có thể đừng đem anh cùng con chó tuyết ngao kia gắn liền một chỗ hay không a ?

Phòng ngủ Tư Minh Dạ, tiểu bạch thỏ nào đó còn đang tiếc món điểm tâm ngọt của cô, Tư Minh Dạ đang muốn an ủi cô đã thấy cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm trang nói,“Dạ, em muốn hôn anh !”

Trong lòng nghĩ, luyện tập vài lần cô sẽ không hôn mê nữa, lần sau có thể nếm được hương vị của món điểm tâm ngọt rồi !

Hết chương 10.

---------------------------------CHƯƠNG 11

Edit : Phương Thiên Vũ

“Nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên đem búp bê của tao bị dơ, nói ! Mày có phải cố ý hay không ?” Một đứa bé xinh đẹp năm, sáu tuổi một tay đẩy một đứa bé ba, bốn tuổi xuống đất, trong mắt tất cả đều là chán ghét khinh miệt, còn có ghen tị không chút nào che giấu.

Mà đứa bé bị đẩy ngã bộ dáng rất xinh đẹp, giống như búp bê sứ trắng tuyệt mỹ làm cho người ta yêu mến, lúc này bởi vì uất ức mà trong mắt đầy nước mắt, lại cắn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, quật cường không chịu để cho nó rơi xuống, chỉ là thanh âm vẫn như cũ nhịn không được mang theo nghẹn ngào,“Không phải… Không phải em…” Rõ ràng là chính chị ta cố ý ném búp bê xuống mặt đất, vì sao phải nói là cô làm dơ ?

“Hừ ! Làm sao lại ra vẻ đáng thương như vậy, cứ như tao khi dễ mày vậy, đừng cho là tao không biết mày cùng với mẹ mèo của mày giống y như nhau, trời sinh chính là dụ dỗ người ta, đặc biệt là câu dẫn chồng người ta !” Tuy rằng vẫn là một đứa nhóc nhưng những lời này mẹ cả ngày nhắc tới ở bên tai cô, cô tự nhiên mà liền nhớ kỹ như vậy.

“Chị không được mắng mẹ tôi là mèo !” Đứa bé vừa mới còn vẻ mặt uất ức nhưng lúc này hai gò má phình ra, thở phì phì trừng mắt đứa bé lớn hơn cô ở trước mặt.

“Hừ ! Tao liền mắng, mày có thể làm gì tao ?”

Tiểu cô nương tức giận đến hai má đỏ bừng, đứng lên liền hướng đứa nhóc so với cô cao hơn mà đánh tới, nhưng nữ giúp việc phía sau đứa bé kia lại từng bước tiến lên, đẩy ngã cô một cái, cáo mượn oai hùm mắng,“Mày chỉ là đồ con hoang mà lại dám ra tay với đại tiểu thư !”

Người lớn khí lực tự nhiên không thể so sánh với một đứa bé, lúc nãy bị đẩy ngã cũng không có đau như thế này, lần này bị nữ giúp việc kia đẩy ngã cô cũng đau đến nước mắt vòng quanh, nhưng đứa bé vẫn như cũ không khóc, quật cường trừng mắt người trước mắt, chị gái của cô !

Đứa bé xinh đẹp kia đột nhiên cười đến vẻ mặt không có ý tốt, từ trên nhìn xuống đứa bé hỏi,“Mày rất thích con búp bê này đúng không ?”

Đứa bé phòng bị nhìn cô bé kia, không biết cô ta lại muốn bắt nạt cô như thế nào, tuy đều là cùng một cha nhưng đối xử cũng hoàn toàn không giống nhau, mặc dù cô không rõ vì sao nhưng cô biết cha càng thích chị, bởi vì chị luôn có quần áo mới mặc cũng không hết, đồ chơi mới cũng không thiếu, nhưng cô cái gì cũng không có. Thế nhưng cô cũng không có vì vậy mà không vui, chỉ là con búp bê lại khác, cô thật sự rất thích rất thích !

Chỉ thấy đứa bé xinh đẹp kia đến gần con búp bê kia, sau đó vươn chân đạp lên nó.

“Không được…” Đứa bé bất chấp đau đớn trên người, nhào qua muốn đoạt lại búp bê.

“Đã tối rồi, ầm ỹ cái gì ?” Thanh âm bất mãn của một người phụ nữ truyền đến, đứa bé xinh đẹp kia trong mắt vui vẻ, quay đầu kêu lên,“Mẹ…” Mẹ đến đây cái đứa con hoang này nhất định sẽ bị phạt !

Đứa bé thừa dịp cô bé kia không chú ý, dùng sức đoạt lại búp bê, ôm chặt vào trong ngực.

Người phụ nữ nhìn xuống đứa bé liếc mắt một cái, trong mắt tất cả đều là chán ghét cùng phẫn hận, hướng tới nữ giúp việc dặn dò,“Đem cái đứa con hoang này nhốt vào trong phòng tối đi, đỡ phải nhìn thấy lại bực bội !”

Trong phòng tối đen, đứa bé lui vào một góc, thân mình có chút run run, ôm chặt búp bê trong lòng, lời nói đứt quãng,“Búp bê có phải rất đau không ? Đều là Bối Nhi không tốt, búp bê đừng sợ, Bối Nhi sẽ bảo vệ em !” Thanh âm run run kia lại biểu hiện nội tâm của cô đang sợ hãi.

Đột nhiên, trong phòng tối đen nháy mắt lại sáng lên, sau đó lại tối đi, đứa bé sợ tới mức hét lên một tiếng, ôm búp bê trong lòng lui đến góc sáng sủa, lạnh run, miệng không ngừng mà nhắc nhở,“Búp bê không sợ nga ! Mẹ sẽ đến cứu chúng ta… Mẹ rất nhanh…”

Lời còn chưa dứt,“Ầm” Một tiếng nổ thật lớn làm màng tai người ta phát đau.

“Vù vù…” Hạ Duy Y mạnh ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở, ngực phập phồng dữ dội, ôm chặt búp bê trong lòng làm cho cô hơi dễ chịu một chút.

Chính là vừa mới hết thở gấp, ngoài cửa sổ một tia chớp lại xẹt ngang trên bầu trời, cả căn phòng bị chiếu sáng, có thể thấy rõ ràng trong mắt Hạ Duy Y là sợ hãi, giống như trong tiềm thức biết kế tiếp sẽ có chuyện càng kinh khủng, chỉ thấy cô phản ứng nhanh chóng ôm Tiểu Hùng tiến vào chăn, nhưng lại có tiếp một tiếng nổ xuyên qua chăn truyền vào tai cô.

“Ô ô…” Hạ Duy Y ôm chặt Tiểu Hùng một cử động cũng không dám, nhưng cơ thể như thế nào cũng không có cách ngừng run rẩy,“Ô… Dạ…”

Đúng ! Cô phải đi tìm Dạ… Tìm Dạ…

Một tiếng nổ thật lớn vừa qua Hạ Duy Y vội vàng ôm Tiểu Hùng bò xuống giường, hướng cửa chạy tới, chính là mới ra cửa lại một tia chớp, chiếu sáng cả căn biệt thự, Hạ Duy Y lập tức ngồi xổm xuống, co người lại, hai tay che chặt lỗ tai, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, nhìn qua rất đáng thương.

Tiếng sấm vừa qua lại vội vàng đứng dậy chạy về phía trước,“Rầm rầm rầm”, lúc này Hạ Duy Y đã bị dọa đến cái gì cũng đã quên, chỉ biết dùng sức phá cửa.

Lầu hai có thể nói là khu vực cấm của căn biệt thự, ngay cả lúc Lãnh Dạ Bạch không có việc gì cũng không thể tùy ý đi lên, lúc này ngoài cửa là ai Tư Minh Dạ tự nhiên rất rõ ràng, nghe được tiếng đập cửa hoảng sợ kia trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người xuống giường bay nhanh mở cửa phòng ra, ngay sau đó, Hạ Duy Y đã nhào vào trong lòng anh, gắt gao ôm anh, thật giống như đã tìm được ân nhân cứu mạng,“Ô ô… Dạ… Thật đáng sợ…”

Ôm thân mình run run của cô Tư Minh Dạ liền thấy đau lòng, lúc này lại là một đạo tia chớp Hạ Duy Y run càng thêm run, dốc sức mà rút vào trong lòng của anh, mong muốn mình tan biến là tốt nhất.

Tư Minh Dạ ôm chặt cô, dịu dàng an ủi,“Ngoan, đừng sợ, anh ở đây…” Hạ Duy Y dường như an tâm một chút, cũng chẳng còn run mạnh nữa nhưng vẫn như cũ chôn trong lòng anh không dám đi ra.

Tư Minh Dạ ôm ngang eo cô, hướng về giường lớn kia mà đi đến, một bên an ủi,“Đừng sợ, anh ở cùng em…”

“Ân… Không sợ…” Ngoài miệng nói xong không sợ nhưng cơ thể vẫn run như cũ.

Ôm cô nằm xuống, Tư Minh Dạ kéo chăn qua đắp cho hai người, bạc môi ở trên trán cô hạ xuống một nụ hôn, dịu dàng nói,“Đừng sợ, anh sẽ luôn ở cùng em…”

“Ân.” Hạ Duy Y lui vào trong lòng anh, gắt gao ôm lấy thắt lưng của anh, không chịu thả lỏng, cảm thấy dường như không còn sợ hãi nhưng không thể ngủ lại được.

“Dạ…”

“Ân ?”

“Em vừa mới gặp ác mộng !”

Bàn tay to luôn vuốt nhẹ nhàng trên cánh tay của cô, muốn giảm bớt sợ hãi của cô,“Thế còn sợ sao ?”

Hạ Duy Y nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói,“Em nghĩ không ra.” Chỉ biết là ác mộng nhưng lại nghĩ không ra đến tột cùng mơ thấy cái gì.

“Vậy đừng nghĩ !” Lại ôm cô chặt một chút, mắt nhìn ngoài cửa sổ, mày vẫn nhăn, chỉ hy vọng tiếng sấm nhanh ngừng một chút, tuy cô không sợ hãi như vậy nữa nhưng cơ thể vẫn run như trước, làm cho anh nhịn không được mà đau lòng, đối với cô, anh luôn xuất hiện nhiều cảm xúc rất xa lạ nhưng một chút cũng không bài xích !

Hết chương 11.

---------------------------------CHƯƠNG 12: TRƯỚC ĐÂY

Bên ngoài phòng trọ trời đã tối hẳn, những tòa nhà cao tầng xa xa đã lên đèn rực rỡ, ánh sáng chiếu lên một nửa bầu trời màu xanh lam như một loại đá quý xinh đẹp. Bây giờ khí hậu đã là cuối mùa thu, khó có được khí trời tốt, ngoài cửa sổ gió ấm áp đang từ từ thổi. Mạnh Ảnh tắm rửa xong đi ra, đầu tóc cũng không sấy khô, cứ như vậy mặc áo choàng tắm trắng ngồi trên bệ cửa sổ nhìn về phía xa, tóc dài tới thắt lưng bay nhẹ trong gió.

Mạnh Ảnh không mở đèn, chỉ mở nhạc, âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi từ trong CD phát ra. Bầu không khí rất quái dị, nhưng hiếm khi Mạnh Ảnh lại có cảm giác thích thú. Bây giờ mọi thứ giống như rất nhiều năm về trước vào ban đêm, lúc đó cô không tính vui vẻ, nhưng hiện tại chuyện phiền lòng cũng không còn nhiều. Lúc đó cô thích mở nhạc trong phòng ngủ rồi nhìn vào cánh cửa sổ đối diện, mặc dù chủ nhân của cánh cửa sổ kia hầu hết thời gian đều không ở đó. Thật ra khi đó cũng không tính là thích anh, chỉ cảm thấy mới lạ mà thôi, Dương Kỳ Ngôn vô cùng kỳ diệu hay được nhắc tới đang ở đối diện với cô.

Cô phát hiện, trong phòng anh chủ yếu là tông màu trắng tinh khiết, gia dụng trong phòng cũng không nhiều, trừ cái giường to ra là một tủ quần áo và một bàn học. Chậu cảnh trên ban công là một cây ngò thơm, một loại gia vị. Lúc anh đang học đại học, số lần về nhà cũng không nhiều, nhiều lần có người giúp việc đến bên cửa sổ tưới nước cho chậu cây. Khi đó cô nghĩ, anh nhất định rất thích mùi của ngò thơm, bởi vì hàng năm vừa chớm xuân là anh lại gieo một hạt giống mới, cây ngò thơm trong chậu lại bắt đầu phát triển khỏe mạnh, loại thực vật màu xanh biếc này mặc dù không thể so với những đóa hoa muôn màu xinh đẹp rực rỡ nhưng vẫn toát ra vẻ thanh nhã và tràn đầy sức sống.

Đôi khi cô nghĩ, lúc nấu ăn nếu đem những cọng ngò thơm kia đặt ở phòng bếp thì hay quá, có thể lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, mỗi ngày đều tưới nước, nhất định là rất sạch sẽ, giảm bớt những rắc rối khi làm sạch, nghĩ lại cũng cảm thấy vui vẻ. Trước kia cô rất thích xem một chương trình ẩm thực nước ngoài, anh chàng đầu bếp đẹp trai trên TV lúc đang nấu ăn hay ngắt vài cọng hành trong chậu cảnh bên bệ bếp, dùng tay ngắt chúng thành những đoạn dài ngắn khác nhau rồi cho vào món ăn, không chú ý nhiều đến cách thức nấu. Lúc đó điểm số của cô không được tốt lắm, niềm vui duy nhất chính là học cách nấu ăn ngon, cho nên khi thấy những cách thức nấu ăn đơn giản và nhanh gọn kia thì hâm mộ, tự nhiên đối với chậu ngò thơm của Dương Kỳ Ngôn rất có cảm tình. Mãi cho đến vài năm sau vào một hôm, khi Dương Kỳ Ngôn và cô đã rất quen thuộc, những chậu ngò thơm kia thật sự được bày ở phòng bếp ở nhà cô, những chậu ngò thơm đặt trên bệ cửa sổ, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ tươi mát đặc biệt làm dộng lòng người.

Cô nhớ rõ lúc đó anh gắp món ăn của cô làm, sau đó liền ăn, ánh mắt từ trước đến nay luôn tỉnh táo chợt lóe rồi biến mất, “Làm khá tốt, không nghĩ rằng ngò thơm của anh lại có tác dụng tốt như vậy.”

Đó là anh lần đầu tiên bình dị gần gũi như thế, đã lâu anh không quan tâm chuyện của người khác, vừa thờ ơ lại vừa lạnh lùng. Trong lòng Mạnh Ảnh ngưỡng mộ anh như vị thần và mong chờ ánh mắt đó có thể quan tâm tới cô một chút, cho nên có được cái khen hiếm có của anh, cô đã rất hài lòng. Bây giờ nghĩ lại, khi đó cuộc sống cũng thật sự đơn giản, có thể dễ dàng vui vẻ cùng đau khổ.

Dứt khỏi hồi ức, Mạnh Ảnh cô đơn nghĩ, nếu như biết rõ chuyện hôm nay sẽ là như vậy, cô tốt nhất không nên quen biết Dương Kỳ Ngôn, sau khi nếm được những thứ hạnh phúc ngọt ngào như mật kia, cô không còn tìm được loại hạnh phúc như vậy nữa.

Cô vẫn nhớ rõ cái đêm khiến cuộc đời cô sụp đổ, ngày đó ngay cả ông trời cũng vì cô mà khóc nỉ non, cơn mưa to đã chia rẻ họ thành hai kẻ không còn liên quan nhau. Cô nhớ rõ lúc đó cô đang khóc, nhưng nước mưa làm cô trở nên lạnh lùng, khiến anh cho rằng cô lãnh khốc đến một giọt lệ cũng không chảy. Anh cũng đứng trong mưa, ngày đó thật ra anh rất bận rộn, từ giữa một cuộc họp quan trọng chạy đến tìm cô. Cô cũng rất bận rộn, vội vàng cắt đứt tất cả hạnh phúc của chính mình.

Anh gọi cô từ nhà họ Mạnh đi ra, cũng không quan tâm bên ngoài đang mưa, kéo cô đi thật lâu, cho đến khi cô đi không nổi, anh mới dừng lại.

Nếu như cô không lầm, lúc đó trên mặt anh hiện ra vẻ đau đớn, anh vẫn luôn là người ung dung lại bình tĩnh, rất ít khi biểu lộ trên khuôn mặt, sau khi cùng một chỗ với cô cũng chỉ cười nhiều hơn so với bình thường mà thôi. Thế nhưng, đau khổ là chuyện cách anh rất xa, anh không quan tâm tới quá nhiều người, cho nên người có thể gây tổn thương cho anh quá ít, Ba Mẹ anh tình cảm rất tốt, đối với anh xem như có thêm cưng chiều, cho nên anh thật sự rất ít khổ sở. Mà anh lại bởi vì cô mà đau khổ, cô cảm thấy rất thất vọng. Nếu như bình thường, cô nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ, dù sao mình là người duy nhất có thể khơi dậy cảm xúc của anh, chứng minh là cuối cùng cô đối với anh thật đặc biệt. Nhưng bây giờ, cô thà để anh hoàn toàn không chút cảm động, còn hơn để anh dùng vẻ mặt đau khổ nhìn cô.

Anh hỏi cô: “Anh và Trình Diệc Nhiên em chọn ai?”

Lúc đó đau đớn trong mắt anh quá mức rõ ràng quá mức khắc sâu, vậy nên cô không dám nhìn anh, dời ánh mắt nhìn đi nơi khác. Khi đó, có lẽ anh cho rằng cô lạnh lùng, lạnh lùng đến mức không muốn nhìn anh.

Nước mưa làm hai người đều trở nên thật nhếch nhác, tóc của anh dính trên trán, áo sơ mi cũng dính trên người anh. Cô cũng không tốt hơn, quần áo trên người nhỏ nước, thân thể chịu thêm trọng lượng của quần áo, tóc tai dán trên mặt, thật sự rất khó chịu.

Nếu có thể, cô thật muốn liều lĩnh ôm anh, nhưng là không được, chuyện đời luôn là như thế, làm người ta hận không thể ngay lập tức chết đi. Đáng tiếc, chỉ cần mày còn sống nhất định mày phải đối mặt, nhất định phải cho ra quyết định. Cô nhớ rõ cô vừa nói dứt lời anh liền bỏ đi ngay cả quay đầu lại cũng không, với câu nói sẽ bù đắp lại nửa chữ anh cũng tỏ vẻ khinh thường, cũng đúng, kia chẳng phải là một người kiêu hãnh sao, tìm đến cô đã là ranh giới cuối cùng của anh. Anh làm sao còn có thể tự rước lấy nhục chứ?

Cô đứng trong mưa nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt cứ thế chảy ra như điên, trong lòng vô số tế bào đang hò hét, em yêu anh. Thế nhưng, rất nhiều chuyện vĩnh viễn không thể tốt đẹp, chỉ vài ngày trước, anh còn dẫn cô bay đi Châu Âu ăn beefsteak chính gốc, cô nghĩ là cuộc sống thật tốt đẹp, nhưng anh bỏ lại công ty dẫn cô đi, mặc dù anh chưa bao giờ nói đến từ yêu, nhưng anh dùng hành động để chứng minh. Bây giờ mọi thứ đều phải cắt đứt, hơn nữa là vĩnh viễn không thể có được nữa. Những chiếc xe gào thét lướt qua bên người, người đi đường vội vã, không có ai có thể hiểu được nổi đau đớn tột cùng của cô khi ở ven đường khóc nức nở, tất cả đều thầm nghĩ vượt qua cô tiếp tục đi về phía trước. Đèn đường màu vàng ấm áp đem bóng dáng anh rời đi kéo thật dài, bóng dáng dài nhỏ như một cây kim xuyên thủng trái tim đang bị thắt lại của cô, bởi vì cô rất đau, đau đến mức cô hận mình không thể không có trái tim.

Mạnh Ảnh ôm lấy ngực đang đau thắt, khó chịu thở hổn hển, cũng đã rất lâu rồi, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh lúc ấy cô liền đau lòng đến mức không thể hô hấp, chỉ có một thứ tiến bộ duy nhất là cô không hề rơi lệ.

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung