Chương 35: Cô gái đó xuất hiện rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kỳ thực, Tiểu Tiểu minh họa như vậy, dù là người thông minh tài trí đến mức nào cũng khó lòng mà hiểu được. Nhưng dựa theo phỏng đoán của Tiểu Thiên về hành động kì quái của nó và dựa theo độ am hiểu trong quá trình nuôi dưỡng nó lâu nay, có thể giải thích đại loại như sa.

Nó lấy bàn chân nhỏ cọ qua cọ lại cổ tay nhóc con, ám chỉ một thứ gì đó được đeo ở cổ tay, lại ấn ở chính giữa, đây là một vật gì đó có mặt, có thể là cái đồng hồ, hoặc vòng tay gì gì đó, lại thấy nó điểm hai điểm trên mặt bàn kéo qua kéo lại, nếu theo chiều hướng suy nghĩ đồng hồ thì sẽ dễ dàng đoán được đây là đang chỉ giờ, mà khi kim phút và kim giờ thẳng hàng mà lại trùng với hai đầu mặt đồng hồ, vậy đó chỉ có thể là 6h, mà thông thường Hoắc Minh Long sẽ về lại Hoắc trạch vào lúc 6h, nên dụng ý của nó chính là đem lá thư này đưa cho anh tư vấn nên giải quyết thế nào.

Thật lòng là nó muốn nhe răng, biểu cảm hung dữ để miêu tả ác ma cho dễ dàng hơn, nhưng mà nghĩ lại, ác ma là khi anh đối mặt với người khác thôi, chứ trước mặt tiểu thư lúc nào cũng là thiên sứ dịu dàng ấm áp, mỗi lần bắt gặp cảnh đó, nó thường bị ảo giác rằng người mà nó thấy kia không phải là kẻ hâm he, dằn mặt, lạnh lùng đủ điều với nó, còn có hành động quyết tuyệt, tàn nhẫn, bá đạo của Hắc Long bang chủ.

---

Dạo gần đây thời tiết luôn nóng nực, bình thường trong Hoắc trạch có thể nói là nhiệt độ lúc nào cũng thoải mái dễ chịu, nhưng mỗi khi ra ngoài tản bộ một chốc là lại khiến cho cơ thể dễ dàng nóng lên. Tiểu Thiên sau khi cùng Hoắc Minh Long ăn cơm tối xong lại bắt đầu đi dạo trong khuôn viên Hoắc trạch, trời tối nên cũng bớt oi nóng hơn trong ngày.

Đi được một chốc, hai người mới ngồi nghỉ chân uống trà tại bàn đá. Lúc này Tiểu Thiên mới lấy lá thư ra, vừa mấp máy môi nói. " Long, nếu người khác gửi thư cho mình, mình có phải gửi thư lại không? Tiểu thiên sáng nay nhận được thư nhưng lại không biết nên phản hồi thế nào?" Vừa đó cũng giơ lá thư ra cho Hoắc Minh Long xem.

Gương mặt tuấn lãnh lạnh đi mấy phần, Ảnh theo bên cạnh cô nhóc cũng đã thông báo rõ đầu đuôi chuyện này cho anh rồi, nhưng mà hiện tại nhìn thấy sờ sờ trước mặt mình như vậy cũng là một chuyện không vui vẻ gì, trong miệng cơ hồ còn có vị chua, lời nói ra lại mang theo một chút mùi giấm. " Tiểu thiên đã đọc chưa? Ai gửi?" mới có mấy ngày mà đã... nếu biết trước như vậy, anh sẽ không đồng ý cho nhóc con đi học đâu.

Nghe giọng nói của anh, Tiểu Thiên cơ hồ nhận ra anh không vui lắm, đáp thành thật. " Là Tô học trưởng gửi, Tiểu Thiên còn chưa đọc qua." Ngồi trong lòng anh, mặt nhóc con hơi ngẩn lên, lại có chút đáng thương nhìn anh, buồn rầu mân môi, định cất lá thư đi lại nghe giọng nói của anh chậm rãi vang lên, vòng ta siết qua eo nhóc con lại chặt một chút.

" Ừm." Ngón tay nhỏ nhỏ trắng noãn, mở lá thư ra, bên trong là một cái thiệp cứng cũng màu lam nốt, bên trong đó cũng ghi có vỏn vẹn hai chữ ' Thích em'. Gương mặt nhỏ nhắn đơ ra, sau đó xì một cái cười hi hi. " Có hai chữ." Một lá thư to như vậy mà lại chỉ hai chữ, thiệt là, còn định sẽ nhiều nhiều chữ để người ta còn đọc tiêu khiển nữa chứ.

Nhóc con không ngẩn lên, nên không thấy guơng mặt đen xì xì của Hoắc Minh Long, nhưng anh nghe ra được trong câu nói của Tiểu thiên lộ rõ sự thất vọng. Là thất vọng vì ít chữ, hay thất vọng vì được người ta thổ lộ mà lại đơn giản như thế này. " Tiểu Thiên định trả lời sao?" Bàn tay rất không thành thật lại bắt đầu ăn đậu hủ.

Đương sự vẫn không phát hiện gì, vừa nghịch ngợm vừa chồm lên nói nhỏ vào tai Hoắc Minh Long, anh cũng nghe xù xi xù xì vài lời, nhưng nội dung thực khiến cho đại băng lãnh nào đó có thể thở dài nhẹ nhỏm trong lòng rồi. " Vậy chi bằng để Long nói với Lôi gửi thư đáp đến tận nhà cho học trưởng Tô gì đó luôn, được không?" Hoắc Minh Long cười nhạt nói.

" À, vậy đi." Tiểu Thiên cười đáp lại.

Ngày hôm sau, Tô Khải Phong thức dậy, khi cậu ta còn chưa kịp rời giường đi đánh răng rửa mặt thì đã thấy một phong thư màu cam đặt ở tủ đầu giường của mình, người gửi đề là Thuần Hi Thiên, hồi hộp mở lá thư ra, bên trong một lá thư to thật là to lại cũng chỉ có được 2 từ 'Không thích'.

Tô Khải Phong: "..." Cậu ta cứ như vậy mà bị từ chối sao?

----

Mọi việc lại bắt đầu đi vào trật tự cho đến cuối tuần. Trong lớp Z dạo này đang đồn thổi một loại tin tức, bọn họ nghe đâu sắp có người chuyển vào lớp học này, chương trình học cũng chỉ bắt đầu chưa đến một tháng, nên chắc học sinh sẽ chuyển vào kia cũng không gặp trở ngại gì. Nhưng mà lớp Z, trước giờ ít khi tuyển thêm thành viên mới, chuyện của Tiểu Thiên đã gây nên một làn sóng bài xích may nhờ cuộc kiểm tra đầu năm mà tạm sóng yên biển lặng, lần này lại tuyển thêm người, nếu người này không có gia thế hùng hậu hoặc không có trình học thiên tài thì e là lại gặp không ít rắc rối đây.

Nhưng suy cho cùng, sự xuất hiện của người này trong lớp Z quả nhiên cũng gây ra một sự xôn xao không nhỏ, loại náo nhiệt này lại có xu hướng tiếp nhận. Bởi vì xét về thân phận hay địa vị gia tộc trong lớp Z mà nói có thể không thua bất kì ai.

Giờ sinh hoạt lớp...

Sau khi đã ổn định trật tự tất cả học sinh trong lớp học, ai cũng đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình duy trì tư thế sẳn sàng đón địch rồi, thì giọng của cô giáo chủ nhiệm mới cất lên. " Cô nghĩ là các em cũng nghe được thông tin trong lớp Z chúng ta sẽ lại có người mới chuyển vào, người này là con gái cưng của Tổng giám đốc Ái Nhĩ Kha, hiện là người đứng đầu của tập đoàn tài chính Tư Ái Nhĩ - Ái Nhĩ Lệ Linh. Chúng ta cùng chào đón thành viên mới nào."

Bên ngoài một bóng dáng nho nhỏ bước vào, một thân mái tóc màu nâu xinh đẹp dài quá eo, gương mặt nhỏ nhắn với đường nét tinh xảo thanh lịch, gò má khẽ hồng, mi dài hơi cong khẽ chớp, một đôi mắt đen xinh đẹp như hắc bảo thạch, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, môi nhỏ xinh xắn, tất cả tạo nên ngũ quan hài hòa và cân đối, kiêu ngạo mà tao nhã, tất cả tạo nên một cô gái có vẻ ngoài như búp bê lại tràn đầy sức sống, ngay khi bước vào lớp đã thu bắt được mọi ánh mắt nhìn đến. " Chào các bạn, mình Ái nhĩ Lệ Linh, rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người. Khi cuối đầu trong con ngươi lóe lên một tia tinh quang khó phát hiện, trong đó còn có sự đắc ý và mong đợi. Giống như mọi chuyện đều đã được sắp xếp xong chỉ còn khởi động là hoàn thành.

Nhìn gương mặt đầy tự tin cùng xinh đẹp đang đứng trước lớp đó, Tiểu Thiên cơ hồ nhìn ra được sự phát triển của một cô bé ngày nào, cũng nhận ra được người đó là ai, đã năm năm không gặp quả thực thay đổi đến khiến người ta nhận ra. Quả nhiên chính là cô gái đó.  

  Ánh mắt của mọi người đều đặt chăm chú vào học sinh mới, ngay cả những người vốn có vẻ ngoài xuất sắc cũng không khỏi dừng trên người Ái Nhĩ Lệ Linh một lúc. Cô gái này quả thực là lớn lên xinh đẹp, phần sắc xảo nơi đáy mắt còn sợ là hơn An Mục Khê và Hoa Mỹ Kiều, những mỹ nhân trong mắt người khác, mấy lần.

Cô ta như vậy, Tô Khải Phong cũng không nhịn được liếc sang, trong lòng lại lẩm nhẩm, người này hẳn không phải là người nước Y, màu tóc rõ ràng như vậy, hơn nữa mặc dù cô ta nói tiếng nước này, nhưng mà ngữ âm vẫn không tránh khỏi bị lạc giọng.

Nếu trong nội bộ nước Y, Tô gia có thể coi là danh gia vọng tộc, mà nước Y còn là nước đứng đầu về nền kinh tế tài chính châu Á, cho nên sức ảnh hưởng của Tô gia cũng xem là lớn. Nhưng mà với sự hiểu biết của cậu ta về các gia tộc trong khu vực thì chưa hề nghe thấy qua về gia tộc nào giống vậy, nhưng ngoài ra lại có nghe đến một tộc Ái Nhĩ là gia tộc nắm giữ thị trường huyết mạch về tài chính của khu vực trung đông còn làm chủ một trong những công ty dầu khí hàng đầu. Chẳng lẽ cô đồng học này chính là con gái cưng của ông trùm đó sao?

Nói như vậy, cô gái này xuất thân không phải thua kém họ mà còn sợ là cao hơn một bậc, nếu là vị thế của Tô gia năm năm trước đây, thì có thể đem đứng ngang hàng, nhưng hiện tại e là khó. Đầu óc cậu ta rất nhanh xoay chuyển, trong đầu có một đống nghi vấn, không biết như thế nào lại nghĩ đến lá thư lần trước Tiểu Thiên hồi âm lại cho cậu ta, đến giờ vẫn không biết nó làm sao vô thanh vô thức xuất hiện ở đó được. Ánh mắt không khỏi nhìn về phía nhóc con.

Lại thấy, gương mặt nhỏ nhắn ngây ngô tháng nhăn lại thành một đường, trong con ngươi tròn xoe xinh đẹp nhìn chằm chằm về phía Ái Nhĩ Lệ Linh.

Trong lớp có tiếng xì xào to nhỏ, có người đã nhỏ giọng khen. " Thật đẹp, như bước ra từ trong tranh vậy."

" Đẹp thật đó." Một nam đồng học ca thán.

" So vớ hai đại mỹ nhân của lớp mình sợ là còn đẹp hơn." Một cô gái đã quen bị hai người Hoa Mỹ Kiều va An Mục Khê lấn át về nhan sắc nhân lúc này giở giọng mỉa mai.

Trong lòng Hoa Mỹ Kiều có thể nói là an tĩnh hơn, không ghen tị hay đố kị với Ái Nhĩ Lệ Linh, vì cô biết rõ kết cục của cô gái này, do vậy những chuyện liên quan đến cô ta, tốt nhất là cô không nên can dự vào.

Mặc khác, An Mục Khê lại là một bộ vân đạm phong khinh, cũng không biểu hiện quá nhiều thứ ra ngoài mặt, ánh mắt có chút tán thưởng sự xinh đẹp của cô ta, khóe miệng như cũ lộ ra nụ cười thân thiện đối với bạn học mới.

Còn nhân vật chính của mọi ánh mắt nhìn đến, quét mắt khắp lớp học dừng lại chút trên biểu tình của một số người có khí chất nổi trội rồi đột nhiên chạm phải ánh mắt của Tiểu Thiên, một giây lia qua, cô ta cảm thấy sao lại quen thuộc như vậy, cơ hồ dường như đã thấy qua ở đâu, nhưng ánh mắt nhìn đến cũng vội vã dời đi, không thấy được một tia sáng lạnh lóe lê trong đôi mắt đó.

Mà cũng không ai bắt được tia sáng lạnh kia vừa xuất hiện trong đôi mắt ngây ngô trong trẻo của Tiểu Thiên.

---
Lúc này là 7h, phòng ăn, Hoắc trạch...

Chống cằm, nhóc con mím môi suy nghĩ, đầu năm nay có nhiều chuyện cần suy nghĩ quá, hết chuyện này rồi đến chuyện khác, nhóc con chính là vô cùng không thích như vậy. Bây giờ, Tiểu Thiên chính là nghĩ xem có nên nói chuyện đó không? Mặc dù sau chuyện lần đó Long cũng không hỏi gì thêm, nhưng vấn đề là có một số chuyện không nói thì quên, thành ra quên thật. Thở dài, vậy cứ nói đã, cô nhóc cũng vô cùng vô cùng chán ghét chung đụng với người đó.

Nghĩ như vậy ánh mắt nhóc con rút cuộc cũng dời từ ánh đèn tường đến vào bữa ăn tối trước mắt mình. Quấn mì, quấn mì... cái nĩa xoay tròn vài vòng, đến lúc sắp đưa vào miệng lại ngừng lại. Ánh mắt trong veo của Tiểu Thiên vẫn không nhịn được nhìn về phía Hoắc Minh Long, lại bị đôi con ngươi xanh bắt gặp, nhóc con cũng có chuyện muốn nói á. " Long, hôm nay tại trường, Tiểu thiên gặp người đó rồi."

Ăn tối không tập trung như vậy, là đang phân vân chuyện gì sao, mở miệng là nói đến người đó. " Người đó là ai?" Anh còn chưa có biết đâu.

" Ò." Đúng rồi, nhóc con còn chưa nói với anh. " Là lần đó, Tiểu Thiên bị người ta bắt cóc, sau đó bị người ta bỏ vào một cái phòng, có gặp người đó. Cô ấy không thích Tiểu Thiên, hình như còn muốn tổn thương Tiểu Thiên nữa. Nhưng có cái chú đứng canh giải vây cho, trước khi đi cô ấy còn nhìn Tiểu Thiên một cách đáng sợ." Nghĩ đến biểu tình quỷ dị trên khuôn mặt cô ta Tiểu Thiên liền không nhịn được sinh ra cảm giác không rõ là bài xích hay là chán ghét.

" Hửm?" Có chuyện đó sau, sao không nghe nhóc con nói đến. Nhưng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê do thuốc mê, lúc tỉnh dậy chắc là vì dược lực của thuốc khiến cho tinh thần của Tiểu Thiên cũng bị ngốc ngốc mấy ngày. Sau đó sợ là cũng quên đi. Nhưng mà nói đến người giải vây. " Có phải người đàn ông đó nói giọng miền Nam không?"

Mân môi, Tiểu Thiên nhớ lại. " Ừm. Hơn nữa hình như còn thấy được trên mặt có vết sẹo." Trong hoàn cảnh đó, nếu không phải nhờ bốn chữ còn giá trị lợi dụng của anh ta thì sợ là Tiểu Thiên bị cô gái đáng sợ đó làm hại rồi. " Người đó còn rất giống Hà Doãn Doãn mà Tiểu Thiên gặp trước đây."

Con ngươi màu lam lóe lên một tia sáng lạnh, khóe môi lạnh bạc hơi nhếch lên một nụ cười tàn độc. Anh không khó nghe ra nhóc cn này thế nhưng lại cũng có người không ưa thích như vậy, nghe đến giọng điệu nửa chán ghét nửa bực bội này, đột nhiên anh cất giọng hỏi. " Vậy Tiểu Thiên có sợ người đó không?"

Nhóc con lắc đầu nguầy nguậy, cảm giác cằm bị người ta bóp chặt, thứ sắc bén kia dường như sắp lia trên da thịt, nói không sợ là giả, nhưng không phải là sợ người kia mà là sợ hãi sự bất lực của bản thân. Không thể phản kháng và cũng không có năng lực phản kháng, nhưng giờ thì khác rồi.

Hoắc Minh Long nâng môi cười, có dự cảm rằng bản thân không biết nhiều thứ lắm.

Đến tối khuya, khi nhóc con đã yên giấc ngủ, anh lại âm thầm rời khỏi phòng, một đường rẽ vào thư phòng. Bên kia người mà anh sắp xếp đã bày bố xong xuôi.

" Thiếu gia đã an bài xong." Lôi bên kia kính cẩn thông báo.

" Thời gian còn lại?" Giọng nói anh lạnh lẽo.

" Nhanh nhất là bốn năm."

" Hửm?" Một câu hỏi không đoán ra vui giận, cũng không đợi bên kia đáp lời. " Thả Tiểu An đi."

" Ân." Trong lòng Lôi có chút bâng khuâng, ít khi nào anh lại dễ dàng tha cho một kẻ phản bội như vậy, nhưng nghĩ đến chắc chắn là có nguyên nhân nào đó, cậu ta năm năm nay cũng sống không vui vẻ gì, gia đình không còn, trên người mang danh phản bội nhưng ngoài bị giam cầm ra đều không bị xử lí, nói dễ nghe chính là khiến cậu ta hối hận muốn chết, nói khó nghe chính là khiến cậu ta sống trong dằn vặt. Nếu biết gia đình mà cậu ta nghĩ là đã bị gã đàn ông kia sát hại thực ra còn sống nguyên vẹn chờ đợi cậu ta về không biết biểu cảm sẽ như thế nào.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro