Chương 45: Tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một đôi con ngươi trắng trong thuần khiết nhìn ra ngoài khung cửa sổ, một cơn gió thổi qua phất một làn gió nhẹ lên gương mặt hồng hào trong trẻo như thiên sứ, mi dài khẽ run lên như cánh bướm dập dìu, dưới ánh dìu dịu nhẹ nhàng khiêu vũ, ánh mắt thất thần của thiếu nữ cũng nhẹ khép lại, đầu tựa vào khung kính cửa dáng vẻ say sưa như tiểu tinh linh ngủ quên giữa vườn địa đàng. Bên ngoài trăng đã lên cao, giữa bầu trời đêm tịch mịch một ánh sao băng xẹt qua như một nét bút dạ táo bạo rạch ngang bầu trời, lúc ánh sao kia vừa tắt lịm, cũng là lúc cánh cửa phòng mở ra.

" Cạch." Đôi bàn tay rắn chắc cẩn thận buông chốt cửa để không phát ra âm thanh nào làm tiểu thiên sứ trong phòng kia tỉnh giấc. Đôi con ngươi lam lạnh lùng sắt bén nhìn bao quát hết toàn bộ căn phòng, rồi bất chợt hóa thành dịu dàng khi đặt lên dáng hình bé nhỏ kia, hiếm khi anh về trễ như vậy. Tiếng bước chân gần như im bật đi, dầu cho bóng dáng cao lớn vẫn đang tiến về phía nhóc con một cách nhanh chóng, loáng cái anh đã đứng kế bên, nhẹ nhàng kéo cánh tay thon thon đang gác lên bậc cửa sổ xuống, lại nhẹ nhàng hạ xuống cửa sổ. Nắm bàn tay nhỏ bé đã bị sương đêm làm lạnh trong tay mình, nhưng rồi bị nhóc con nắm lại, anh mới phát hiện ra tay mình còn lạnh hơn cả thế.

Gương mặt tựa bên cửa sổ cũng nghiêng qua, tay giơ lên xoa xoa mi mắt nhập nhèm, đôi mắt hé ra một chút nhìn anh, nhóc con ngọt ngào gọi. " Long..." hô nhỏ một tiếng, lại ngáp một cái, rồi giống như trẻ con, ôm lấy ngang người anh, mái đầu cọ cọ vào lồng ngực vững chãi lầm bầm một tiếng nho nhỏ, nhưng hôm nay trên người anh dường như có mùi gì đặc biệt, thơm mà cũng làm người ta hơi say mê, gương mặt nhỏ ngờ nghêchh ngẩn lên. " Long uống rượu?" Mùi rượu Rum 1908 thoang thoãng qua chóp mũi, tưởu lượng nhóc con không tốt, chỉ ngưởi mùi thôi đã thấy hơi say say.

Nhẹ nhàng nhấc bỗng tiểu bảo bối trắng trẻo thơm tho lên, anh không nhịn được phải phì cười trước dáng vẻ ngốc nghếch này, giọng nói cũng dịu dàng hơn. " Ừm, Long uống với Thắng Vũ." Cậu ta uống đến say khướt, có vẻ có chuyện gì buồn lắm, theo Mị đoán, có thể liên quan đến chuyện tình cảm, đâu rằng anh không thích uống rượu, cũng không làm cho anh say, nhưng nhìn dáng vẻ bi lụy vì tình của anh ta, người vốn đã quen với vẻ ngoài hời hợt, xốc nổi nhưng lại tràn đầy sức sống, như anh cảm thấy có chút không quen, đành nán lại một chút. Nhưng vẫn là vì nhóc con, sợ nhóc con đang ngủ ngon mà anh về sẽ bị làm giật mình, nên anh vẫn về trước, để Lôi với Mị chuốc anh ta say rồi hẳn đưa về Mộ gia.

Ôm nhóc con đi về phía giường, mùi rượu trên người anh rất đậm, anh uống rất nhiều, không hẳn vì bồi rượu cho Mộ Thắng Vũ mà anh lại uống vào nhiều như vậy, mà lại là vì những lời nói trong lúc say mềm của anh ta, lại khiến anh cảm thấy dường như đang nói chính mình.

" Cậu có biết không, hôm nay tôi gặp lại cô ấy, cô ấy đứng trước mặt tôi, nhưng rồi một dòng xe chạy qua giữa chúng tôi, tôi lại lạc mất rồi."

" Tôi yêu cô ấy, nhưng chắc gì cô ấy đã yêu tôi?"

" Tôi không sợ cô ấy quên tôi, tôi chỉ sợ cô ấy yêu người khác rồi."

" Nếu cô ấy không còn nhớ tôi là ai thì làm sao cô ấy có thể yêu thương tôi được?"

" Vậy cô ấy có yêu tôi không?"

Vậy nhóc con có yêu anh không? Lần đầu tiên anh đối mặt với chuyện này, lần đầu tiên anh chất vấn bản thân rằng tình cảm mà nhóc con dành cho mình có phải tình yêu? Hay đó chỉ là tình thân, tình bạn, tình anh em? anh cho nhóc con quá nhiều sự dựa dẫm, khiến nhóc con phụ thuộc vào mình, và điều đó khiến nhóc con thân thiết với anh hơn. Nhưng đó đâu phải là tình yêu, mà đó là sự phụ thuộc, anh luyến tiếc mối quan hệ ràng buộc này, không muốn cô rời xa anh cũng không muốn cô biến mất khỏi tầm mắt của anh. Nếu không phải anh quá hiểu rõ bản thân, và suy nghĩ của mình, thì cũng từng có lúc anh cho rằng tình cảm của mình với nhóc con cũng là một sự dựa dẫm, một sự trói buộc về tinh thần, nhưng khi bản thân thực sự cảm nhận rõ ràng thì tình cảm mà anh dành cho nhóc con đã quá sâu đậm, anh chỉ sợ sự tham lam của mình rồi sẽ làm tổn thương đến nhóc con.

Nhưng còn nhóc con?...

Rượu trước giờ không làm cho đàn ông Hoắc gia say, càng uống lại càng thanh tỉnh, nhiều lúc khiến người ta cảm thấy dùng rượu để trốn tránh không phải là cách giải quyết tốt vấn đề, nhất là trong chuyện tình cảm này. Cúi đầu nhìn tiểu thiên hạ trong ngực đang mơ mơ màng màng, nằm ngoan ngoãn trong ngực, nhất thời bảo bối cũng ngẩn đầu lên nhìn anh, bốn mắt đối nhau, nhóc con ngờ nghệch cười. " Long không có say?" Lại vươn tay kéo kéo vạt áo trước ngực anh, tham lam hít một hơi sâu mùi hương nam tính pha lẫn mùi rượu Rum thơm phức. " Nhưng Tiểu Thiên say mất rồi." Vừa nói, vừa nấc lên một tiếng, giống như sâu rượu nhỏ.

Nhóc con này, anh cười cười đem bóng dáng bé nhỏ đặt xuống giường lớn, vừa ôn nhu nói. " Tiểu Thiên ngoan ngủ trước, Long tắm xong sẽ quay lại." Vừa nói vừa kê gối xuống dưới mái đầu nhóc con sao cho nằm thật thoải mái, xong xuôi. vừa định rời đi nhưng cổ tay áo vẫn bị nắm lại. Mắt đã díp lại một đường, nhóc con vẫn làm nũng nói. " Long, muốn áo của Long."

Bình thường, đồ ngủ của cô bao giờ cũng do anh chọn, mỗi lần đi tắm, anh lại sẵn tay lấy thêm một cái áo sơ mi, hoặc áo thun để nhóc con thay trước khi ngủ, nhưng nay anh lại về trễ như vậy. Anh liền không chút suy nghĩ cởi ra áo sơ mi màu xanh tro đắp lên người nhóc con, thơm nhẹ lên đôi má mềm mịn, rồi mới bước về phía phòng tắm.

Lúc trở lại, xung quanh đều vung vãi quần áo thường ngày mà nhóc con vừa mặc ban nãy, vén ổ chân lên, liền thấy dáng vẻ nhỏ nhắn không biết từ lúc nào đã gói gọn trong chiếc áo sơ mi anh ngủ thiếp đi. Gương mặt anh liền nâng lên một chút, bạc môi lạnh bạc cũng nâng lên nụ cười, cánh tay to lớn liền vòng qua ôm lấy nhóc con, đắp kín chăn, rồi thoải mái đi vào giấc ngủ.

--- Phân cách tuyến Hồng Môn Yến ---

Chưa đến 6h tối, khu đãi tiệc hạng A của Thần Mạc đã đông khách, người đến người đi cực kì náo nhiệt, người đi vào dự tiệc lại càng nhiều không tả xiết, không ít khách nhân của bữa tiệc là những người quyền cao chức trọng, chính trị gia, nguyên thủ của quốc gia thậm chí là một số doanh nhân của nước ngoài và một số thành phần vương tộc ngoại quốc cũng xuất hiện ở đây. Bên ngoài xe đến và đi ra vào tấp nập, các nhãn hiệu xe danh tiếng như là một phương tiện biểu lộ sự xa xỉ và quyền thế của bản thân. Người đến, liền có người phía sau đưa thư mời, rồi bước vào trong sảnh tiêc.

Khách của buổi tiệc này phần lớn đều là các doanh nhân và các nhân vật có địa vị trong xã hội, mà liên quan mật thiết đến việc làm ăn của Tô gia nói riêng và nền tài chính của nước Y nói chung, trong một buổi tiệc như thế này, người nào được mời cũng sẽ lấy làm vinh hạnh.

Phòng tiệc rộng lớn bằng hoặc hơn một nửa sân vận động tiêu chuẩn, sức chứa gần một ngàn người, lấy thiết kế theo phong cách châu Âu, với sự phối hợp hài hòa giữa phong cách cổ điển và hiện đại, các bức tranh sơn dầu về thần thoại và ánh đèn điện màu vàng nhạt, những tượng thiên sứ màu trắng đỡ lấy giỏ hoa và đài phun Chocolate cỡ đại. Trên tay khách nhân đều là những cốc rượu vang nhạt dịu, để khai vị trước vào tiệc.

Vì buổi tiệc bắt đầu lúc 7h, Tô Khải Phong cũng không muốn lộ mặt sớm, nên họp mặt thành viên lớp Z ở phòng chờ bên cạnh phòng tiệc chính, nhìn thấy mọi người đều đã họp mặt đông đủ, mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tiểu Thiên đâu, cậu ta cảm thấy có chút lo lắng, ánh mắt cũng theo đó nhìn về phía Quách Mộng và Ái Nhĩ Lệ Linh, thăm dò một chút. Nhưng ngay khi ánh mắt cậu ta vừa lia về phía họ thì Doãn Thanh Thanh đã mở lời.

" Thiên Thiên vẫn chưa thấy?"

" Cậu ấy đến rồi kìa." Hoa Mỹ Kiều cười cười nhìn ra lối đi.

Mắt đám người còn lại cũng nhìn theo, liền bị bóng dáng vừa xuất hiện làm cho kinh ngạc. 

  Một chiếc Limousine lặng lẽ dừng cạnh con đường nhỏ phía sau khu đãi tiệc của Tô gia, cửa xe nhẹ nhàng "phịch" một tiếng nhỏ mở ra, một bóng dáng cao lớn liền bước xuống, cả gương mặt đều lẫn khuất trong bóng tối chỉ lộ ra đôi con ngươi lam sáng lạnh trong màn đêm dị thường u ám mà quyến rũ, một âm thanh không rõ cười hay đang thở, trầm đục cất lên, không khó nghe ra trong đó có một chút gì đó miễn cưỡng.

Hôm nay Hoắc Minh Long đích thân dẫn Tiểu Thiên đi dự tiệc, trên người cũng mặc Tây trang, khuy áo bằng bạch kim với những viền vàng thỉnh thoãng lóe lên tia sáng nhạt. Áo sơ mi Armani lam nhạt cao cấp với đường nét chỉ may tinh tế mà phóng khoáng, hào nhoáng mà lịch lãm, được bọc trong áo vét xanh sẫm, ôm trọn lấy thân hình cao lớn mà nghiêm nghị, khăn tay quý ông may bằng chỉ vàng thủ công được xếp gọn trong túi áo, giày da đen cao cấp, quần tây lam sẫm phẳng phiu, đồng hồ thụy sĩ bằng bạch kim với mỗi con số là một viên kiêm cương đen thuần túy, anh đứng thẳng người sừng sững như một pho tượng thời Phục hưng đang dấu mình dưới bóng tối của thần Hades. Trong đôi con ngươi lạnh lẽo tỏa ra sự uy hiếp khiến không ai dám tới gần.

Chỉ thấy, đôi mắt lam dõi nhìn chung quanh một lượt, ánh mắt sắt bén không bỏ qua bất kì điều bất thường gì, sau mới chìa bàn tay vào trong xe. Giọng nói không khó nghe ra sự ôn nhu hiếm hoi mà từ trước đến nay chỉ dành cho một người duy nhất.

" Tiểu Thiên." Tức thời một bàn tay nhỏ bé xinh đẹp liền nhẹ nhàng thả vào tay anh. Những ngón tay thon dài xinh đẹp như ngọc thạch của nhóc con đặt vào trong bàn tay to lớn mà cứng cáp của anh lại phi thường hòa hợp, anh nắm nhẹ lấy dễ dàng làm điểm tựa để nhóc con từ trong bước ra.

Nhóc con hôm nay ăn mặt cũng rất đẹp, chỉ là sự xinh đẹp giống như đóa Tử Vy, nhưng lại nhẹ nhàng ẩn mình trong vẻ ngoài đơn giản, nhẹ nhàng mà bí ẩn. Sở dĩ như vậy, bởi vì bóng dáng nhỏ bé đứng trong bóng tối chỉ đơn giản mặc một chiếc váy phồng, xếp lớp màu lam nhạt nhẹ nhàng dài vừa quá gối với đường nét chỉ may tuy cẩn thận tỉ mỉ, lại không có nhiều điểm nhấn thu hút ánh nhìn, cũng không có nhiều trang sức sáng lắp lánh, hay sử dụng qua son phấn làm đẹp, đơn giản lại sạch sẽ giống như một tiểu thiên sứ nhỏ. Song đây vẫn chưa phải là điểm mấu chốt... Nhóc con ngoan ngoãn từ trong xe bước ra, đôi con ngươi trong trẻo nhìn anh, cười nhạt hỏi. " Long cũng đi tiệc sao?" Rõ ràng là vậy, ăn mặc sang trọng như vậy, đã lâu nhóc con không thấy, ban nãy nhìn anh, bản thân còn bị làm cho ngạc nhiên một phen.

" Ừm." Anh dùng giọng mũi đáp lại, nhớ lại dáng vẻ sửng sờ của Tiểu Thiên, anh lại không nhịn được có chút vui vẻ, nhéo nhéo gò má phấn nộn, vén lại mái tóc rồi mới để nhóc con rời đi.

Trước khi đi Tiểu Thiên không quên nhón chân, kéo lấy bóng dáng to lớn của anh hôn nhẹ một cái, thần thần bí bí nói. " Long, tối nay về, Tiểu Thiên có chuyện này muốn hỏi Long, nhớ trả lời thật lòng." Mới hào hứng rời đi.

Hỏi anh? Hoắc Minh Long nghi vấn, trong lòng có chút dự cảm kì lạ.

Ngồi lại vào trong xe, anh cũng không để Lôi lái xe đi mà đợi ở đó, với tay lấy ra Surface, ngón tay thon dài lướt nhẹ màn hình liền xuất hiện phần mềm liên lạc, ngón tay vừa động, mang vào tai nghe liền nghe thấy giọng nói báo cáo, con ngươi lam liền lóe lên tia sáng lạnh, mà người đang ở đầu bên kia không ai khác chính là A Nặc, và Ảnh, còn có không ít ảnh vệ, bọn họ đều đang ở trong cẩn trọng xem xét và ẩn thân trong góc tối hoặc ngụy trang thành khách khứa hoặc đang âm thầm theo dõi bảo vệ cho nhóc con.

" Thiếu gia không vào sao?" Nhìn thấy dáng vẻ giống như không phải đi dự tiệc của anh, Lôi ngồi trước không nhịn được hạ thấp giọng hỏi. Từ trước đến nay, làm phụ tá cho Hoắc Minh Long đã lâu, anh ta chưa hề thấy anh có ý định tham dự bữa tiệc nào, tây trang sang trọng cũng vì vậy mà cũng không mấy khi mặc, nhưng một người khinh thường loại quan hệ xã giao cao cap này thế nhưng hôm nay lại đến? Chỉ vì dẫn Tiểu Thiên đi thôi sao?

" Không có dự định, nhưng đề phòng bất trắc." Anh lạnh nhạt đáp lại. Ngày hôm qua, sau khi nghe Ảnh vệ báo cáo về quá trình theo dõi động tĩnh của hai nhà Hoa Doãn điều tra người đứng đằng sau giựt dây chuyện ám toán Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh, thì lại biết được, hai gia tộc này đã đột nhiên im hơi lặng tiếng, ngừng việc thám thính. Điều này chỉ có hai khả năng, thứ nhất, họ đã tìm ra được đó là ai, cho nên việc cần làm chỉ là có động thái xúc tiến để khiến kẻ đó xuất đầu lộ diện. Nhưng An thị thì lại không có một chút động tĩnh gì, điều này là bất thường, hơn nữa với người có tính khí nóng nảy như Hoa Trắc Vinh, sợ không chút nể mặt giao hảo An thị bao năm mà làm lớn chuyện này.

Do đó diễn biến ba gia tộc này như vậy, chỉ có thể có một nguyên nhân, là đã có người đứng sau thay đổi tình huống khiến cho mũi nhọn hướng về một hướng khác mà không phải là An Thị. Ngón tay thon dài vững chãi lướt nhanh qua màn ảnh, con ngươi lam liền nhìn thấy một dòng tiêu đề không lớn không nhỏ vừa mới được tung ra cách đây một ngày, mà dòng chữ đó lại là " Cổ phiếu của Quách thị đột nhiên xuống dốc không ngừng và đã đứng trước bờ vực phá sản?!" Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh lại ở đây.

Thấy gương mặt anh có chút lạnh lẽo, không cần nói Lôi cũng biết nên im lặng, đột nhiên bạc môi mỏng mấp máy. " A Bàn?" Lần này đúng là hỏi anh ta. Lần trước Ảnh và Nặc bảo vệ Tiểu Thiên chính là do người đàn ông tên A Bàn này chặng đường.

Người này trước kia từng là một trong những trợ thủ đắt lực nhất của Mộ Lăng, nhưng tâm tư lại không đặt đúng lên người, lại vì chuyện này mà phạm phải sai lầm nghiêm trọng, hậu quả là mấy mươi mạng người chết oan uổng, từ đó bị trục xuất khỏi bang, không biết vì sao lại đi theo bên cạnh Ái Nhĩ Lệ Linh.

" Thân thủ anh ta ngang hàng với Ảnh, lần đó liền để thoát, chỉ là anh ta làm bảo vệ cho Ái Nhĩ Lệ Linh, lại theo sát cô ta như vậy, sẽ không đến 20 ngày sẽ tra được tung tích." Lôi nghiêm cẩn báo lại, đối với người này, anh ta vẫn khó chấp nhận sự phản bội của hắn ta, đều là anh em cùng vào sinh ra tử, cùng chung một tổ chức với bản thân suốt bao nhiêu năm, lại đi nhầm lối sai lại càng sai, rốt cuộc cũng không thể quay đầu lại được. Chung quy đều tại có tình cảm với một người...

Nghe được tin này, mày kiếm hơi nhíu lại, cơ hồ có dự cảm bất an, bên tai nghe tiếng Ảnh thông báo Tiểu Thiên đã vào phòng chờ và gặp đám học sinh trong lớp Z, anh mới trầm giọng căn dặn vài câu, rồi tiếp tục im lặng theo dõi động tĩnh từ camera đặt trong phòng tiệc lớn. Nhưng suy nghĩ rất nhanh luân chuyển, nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt liền có chút lạnh, nhìn biểu tình này của anh, Lôi âm thầm thay người bị anh nghĩ đến cầu phúc, giọng nói cũng hạ thấp hơn nữa. " Còn có Ái Nhĩ Lệ Linh dường có ám thị với An nhị tiểu thư."

Tin tức ảnh vệ báo cáo, bề ngoài, hai người này dường như không chút giao hảo với nhau, nhưng kì thực lại có chút sơ hở bị bọn họ nhận ra được. Từ lúc bị Hoa Mỹ Kiều gạt sang một bên, An Mục Khê đã yên ắng lại càng thêm yên tĩnh, sau khi mưu đồ bất thành, lại bị Hoa Mỹ Kiều dùng lời tuy không rõ ràng nhưng lại đánh vào tâm lí bất an của cô ta, khiến cho tinh thần liền sa sút, nhưng bản thân rất giỏi che đậy cảm xúc, khó nhìn ra được. Huống hồ bản thân cô ta cũng không vì vậy mà xoay qua thân thích với Ái Nhĩ Lệ Linh, nhưng là là lúc "tình cờ" đi lướt qua nhau, miệng cả hai đều mấp máy. Vì vậy, điểm sơ hở này bị Ảnh vệ bắt được liền thông báo lại cho Lôi.

" Ừm." Anh cũng liền như vậy mà đoán được 9 phần rồi, chỉ là về Ái Nhĩ Lệ Linh cô ta?

Ngay lúc này, A Nặc đầu dây bên kia đã nhanh chóng thông báo. " Thiếu gia, Tiểu thư bị..."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro