Ac ma phap tac 438 - 440

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 438:Ngươi là ai? (P1)

Dịch: cupid

Biên dịch: wisdom

Biên tập: tobano

Nguồn: www.tangthuvien.com - Thiên Hạ Hội - TinhTú Lầu

Bấm vào đây để xem nội dung.

Dưới bầu trời lộng lẫy ngập tràn ánh sao, Đỗ Duy cả người đầy máu tươi trông vô cùng đáng sợ. Thân thể hắn run rẩy, như lá rụng lảo đảo đi trên bậc thang, cũng không thèm nhìn lại bộ khôi giáp nọ mà đi thẳng vào phía trong đại điện.

-- "Aragon! Ngươi đừng tưởng dễ dàng vượt qua cửa ải của ta!" Mặc dù khôi giáp bị lĩnh vực của hắn làm cho khiếp sợ nhưng mắt thấy Đỗ Duy đi lên không cam lòng bèn rống lên giận dữ.

Trường kiếm chấn động không trung, kim sắc hỏa diễm rực rỡ thiêu đốt, giống như mặt trời đỏ rực đánh tới Đỗ Duy. Đỗ Duy hơi cúi người xuống, một kiếm mang theo khí thế vô tận hướng về phía hậu tâm Đỗ Duy, lúc này trên tinh không, vô số ngôi sao mơ hồ chuyển động. Không gian tựa như có một cỗ lực lượng vô hình mơ hồ tự động triển khai. Tuy Đỗ Duy không quay đầu lại nhưng khi kiếm cách hắn chừng hai thước thì đột nhiên hắn dừng bước. Sau đó, hắn xoay người. Động tác của hắn rất chậm, bởi vì Đỗ Duy cảm thấy mình đã tới cực hạn, mỗi động tác đều phải cẩn thận thong thả, nếu không chỉ cần dùng lực nhiều một chút, thân thể lập tức sẽ tan vỡ. Một kiếm này bay tới cực nhanh mà tốc độ xoay người của Đỗ Duy lại vô cùng thong thả. Nhưng ở trong tinh không lĩnh vực, không gian cũng dễ dàng bị vặn vẹo! Khôi giáp chỉ thấy kiếm của mình bay nhanh nhưng đến khi sát đến người đối phương thì lại vô phương tiếp cận. Mà lúc Đỗ Duy xoay người lại thì kiếm phong đã cách xa người Đỗ Duy như cũ. Lúc này, Đỗ duy đã đối mặt với bộ khôi giáp. Đỗ Duy không trốn tránh, mà thực tế hắn cũng không còn đủ nhanh nhẹn để trốn tránh. Mặc dù hắn không di chuyển nhưng trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, phảng phất như có thể nắm giữ tất cả trong tầm tay. Chiêu kiếm của đối phương căn bản không thể gây thương tổn cho mình. Đối mặt với kiếm đang đánh đến, trong lòng Đỗ Duy tự nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy. Sau đó hắn chậm rãi vươn cánh tay đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng điểm lên thân kiếm. Kim sắc hỏa diễm mãnh liệt thiêu đốt ngón tay Đỗ Duy, cảm giác bị thương hình như kích thích Đỗ Duy, thứ cảm giác mơ mơ hồ hồ này trong nháy mắt trở nên rõ ràng hơn. Đúng vậy.. lúc Bạch Hà Sầu giảng giải về lĩnh vực, trong lòng Đỗ Duy vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Nhưng bây giờ, lúc mình khinh địch chậm rãi vươn tay điểm trúng kiếm của đối phương. Mảng sương mù trong lòng Đỗ Duy hình như được kim sắc hỏa diễm chiều sáng. Vũ kỹ cường hãn thì sao? Ngươi có thể lợi dụng quy tắc lực lượng thì thế nào? Đây là lĩnh vực của ta! Trong lĩnh vực của ta, tất cả vạn vật đều theo ý chí của ta mà thay đổi.

--Ta nói: "Ánh sang xuất hiện!", vậy thì thế giới này không thể tồn tại bóng tối.

--Ta nói: "Không được!", mọi thứ trên thế giới đều dừng lại.

Trong lĩnh vực của ta, ta là thần! Nở một nụ cười kỳ dị không có cách nào miêu tả, đầu ngón tay bị kim sắc hỏa diễm thương tổn đã vô thanh vô tức khôi phục, Sau đó Đỗ Duy nhẹ nhàng nói hai tiếng:

--"Ngưng kết!"

Lực lượng của vạn vật đều nắm trong tay! Trong lĩnh vực của ta, ta có thể thiêu đốt nước, làm cho hỏa diễm lạnh như băng, làm cho băng chảy xuôi, khiến cho không khí ngưng kết! Tất cả đều do ta làm chủ. Rất nhanh, từ đầu ngón tay của Đỗ Duy, kim sắc hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt dần dần ngưng trệ, tựa hồ bị đọng lại giống một bức ảnh, Rất nhanh, trên ngọn lửa như lan tràn một đạo quang mang tinh tế, nhẹ nhàng, sau đó kim sắc hỏa diễm như bị rút đi sức sống, chỉ còn lại một phần nhỏ. Tiếp theo, kim sắc hỏa diễm bị ngưng kết thành băng Một tràng diện kỳ lạ, hỏa diễm bị biến thành băng tinh. Ngưng kết vẫn tiếp tục, trường kiếm cũng bị ngưng kết rồi lan đến cánh tay khôi giáp! Một chuỗi những thanh âm xoẹt xoẹt rất nhỏ vang lên, những văn tự loằng ngoằng trên người khôi giáp hình như cũng mất đi ánh sáng, sau khi ngưng kết trở nên ảm đạm, buồn bã. Khôi giáp bất đắc dĩ thở dài và rống giận, nhưng cuối cùng ngưng kết cũng lan đến đầu hắn, thanh âm cũng bị nghẽn lại. Trên không, các ngôi sao vẫn tiếp tục thay đổi vị trí, mỗi ngôi sao đổi chỗ dường như đều làm thay đổi quy tắc lực lượng bên trong lĩnh vực. Tất cả giống như một ván cờ, mà Đỗ Duy hiện tại là người chơi cờ. Mỗi một con cờ thay đổi đều làm tình thế ván cờ biến đổi, mà ở đây chính là quy tắc của lĩnh vực đã bị thay đổi! Nhẹ nhàng, Đỗ Duy búng ngón tay lên thân kiếm.

--" Ông ...!"

Một âm thanh chấn động, vang cả đại điện, sau đó thân kiếm từ từ bị nghiền nát, lan sang cả lên người, chỉ trong nháy mắt, kiện áo giáp cực kỳ hoa lệ cũng xuất hiện vô số vết nứt. Trước hết là cặp cánh hoa lệ, rất nhanh chóng bị chấn động nghiến nát! Trong vô số vết rạn trên chiếc áo giáp đã bị tàn phá tựa hồ toát ra một đạo kim quang! Hét lên một tiếng cuối cùng không cam chịu, hoàng kim khôi giáp đã hóa thành từng mảnh nhỏ, vỡ vụn rơi xuống. Sau khi áo giáp vỡ vụn. Đỗ Duy ngưng thần nhìn kỹ, có gắng nhìn xem bộ dáng của người bên trong áo giáp. Nhưng hắn kinh ngạc khi thấy trong áo giáp không có người! Chỉ thấy áo giáp sau khi bị nghiền nát xuất hiện một đoàn quang mang màu lam - giống như u linh hỏa. Đoàn lam hỏa mơ hồ trông giống như một hình người, sau khi áo giáp vỡ vụn hắn hét lên một tiếng kinh hãi, linh hồn hỏa diễm bay nhanh muốn thoát ra ngoài. Nhưng làm sắc hỏa diễm vừa bay ra thì Đỗ Duy vung nhẹ tay, nó hình như bị một tấm lưới vô hình chặn lại, không thể chủ động, tự bay ngược lại trên tay Đỗ Duy.

--"Người...ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể sử dụng ma pháp trói buộc?". Linh hồn chi hỏa kinh ngạc hô lên.

--"Đây không phải là ma pháp trói buộc. Vừa rồi ta cũng chưa hiểu rõ nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ta liền hiểu ra, Ở dưới tinh không, tất cả vạn vật đều bị lực lượng quy tắc hạn chế...Những lời này ngươi nghe cũng không hiểu. "

Đính xác, đây không phải là ma pháp trói buộc mà là thứ mà Đỗ Duy vừa mới lĩnh ngộ trong nháy mắt. Tinh không ma pháp! Chính là tinh không ma pháp mà Đỗ Duy một mực không có cách nào lĩnh ngộ! Vạn vật chính là tồn tại trong một vũ trụ. Mà mọi sự tồn tại đều bị lực lượng quy tắc của các ngôi sao hạn chế! Giống như địa cầu tự quay quanh mình, mặt trăng quay xung quanh địa cầu, địa cầu quay xung quanh mặt trời... Tất cả các quy tắc này đều ở bên trong tinh thần lĩnh vực này!

--"Ta chỉ muốn ngươi trả lời ta mấy vấn đề". Bàn tay Đỗ Duy nhẹ nhàng nắm chặt lại, lam sắc hỏa diễm đang ở trong đó.

--"Hừ, Aragon, ngươi không uy hiếp được ta đâu! Mặc dù ngươi có thể sử dụng lĩnh vực ở chỗ này nhưng dù sao đây cũng là thần vực của Ma thần. Ta là người thủ hộ của ma thần, coi như nếu ngươi giết chết ta, ta cũng bất quá mất thêm một ít thời gian là có thể sống lại và một lần nữa để trọng tổ thân thể mà thôi." Lam sắc hỏa diễm buồn bã nói: "Nhưng ta rất thất vọng.. Tại sao vừa rồi ta đã hút lấy rất nhiều căn nguyên lực lượng của người, khiến cho khôi giáp của ta trở nên cường đại nhưng vậy, nhưng ta không thể nào sử dụng lĩnh vực lực lượng ở đây, mà ngươi lại có thể?".

Đỗ Duy ngưng thần suy tư một lát: "Ngươi rất hy vọng có thể sử dụng lĩnh vực lực lượng ở đây?".

--"Đương nhiên, chỉ có đột phá lĩnh vực ở đây, chúng ta mới có cơ hội thoát ly cái cũi này." Lam sắc hỏa diễm vô lực thở dài.

--"Được rồi!." Đỗ Duy thản nhiên nói: "Ngươi trả lời ta mấy vấn đề. Ta sẽ nói cho ngươi tại sao ta có thể đột phát lĩnh vực ở chỗ này, thế nào?"

Lam sắc linh hồn chi hỏa trầm mặc. Đỗ Duy không có dừng lại, lập tức lại hỏi: -----"Ta hỏi ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao Austrilia có được thân thể còn ngươi lại chỉ có một bộ áo giáp?" Linh hồn chi hỏa âm thanh tràn đầy nghi hoặc:

-- "Aragon? Chẳng lẽ có chuyện gì thật sự đã xảy ra với ngươi? Việc này ngươi cũng không nhớ rõ?".

--"Ngươi chỉ cần trả lời là được rồi." Đỗ Duy thản nhiên nói.

Lam sắc hỏa diễm trầm mặc một hồi lâu, nhưng rốt cục hắn cũng trả lời:

--"Được rồi, người thủ hộ của Ma thần điện có ba vị! Tại thời đại của Ma thần vĩ đại, Ma thần là chúa tế của vạn vật! Là chí cao của cả thế giới! Mà ma thần vĩ đại lựa chọn ra ba chiến sĩ cường đại làm người thủ hộ trong vô số chủng tộc, ban cho họ sinh mệnh vĩnh hằng cùng thanh xuân. Để báo đáp, ba chiến sĩ đem linh hồn ra để thuần phục Ma thần suốt đời! Hơn nữa, suốt đời ở lại Ma thần điện, làm người thủ hộ ở nơi này, vĩnh viễn thủ hộ thần điện. Có thể nói, ba người thủ hộ của Ma thần điện là người gần gũi Ma thần đại nhân nhất! Đây là vinh quang đặc biệt mà cũng là sứ mạng vĩnh hằng. Lúc đầu, được Ma thần đại nhân lựa chọn có ba chiến sĩ cường đại, người thứ nhất là ma tộc thánh chiến sĩ, Austrilia, người thứ hai là ta đại Tinh linh chiến sĩ của tinh linh tộc!".

Đỗ Duy có chút kinh ngạc:

--"Ngươi là Tinh linh tộc?".

--"Đương nhiên". Linh hồn chỉ hỏa tựa hồ có chút kiêu ngạo.

--"Như vậy tại sao Austrilia có một thân thể cao lớn còn ngươi lại chỉ có một bộ khôi giáp?".

Linh hồn chi hỏa ngữ khí phai nhạt:

--"Sau khi đại chiến, thân thể của ta đã bị hủy diệt. Mà dù ở chỗ này có thể trọng tố thân thể mới, chúng ta có vĩnh hằng sinh mệnh, nhưng lực lượng của ta không thể nào đủ để trọng tố một thân thể hoàn mỹ! Ta là một tinh linh cao ngạo, không có đủ kiên nhẫn để linh hồn của mình ở trong một thân thể xấu xí. Cho nên ta không trọng tố thân thể mà bảo trì trạng thái linh hồn."

Đỗ Duy gật đầu:

--"Thế còn người bảo hộ thứ ba?".

Vừa nói, hắn vừa nhìn chung quanh đại điện.

--"Về việc lựa chọn người thủ hộ thứ ba. Vốn muốn lựa chọn một vị chiến sĩ cường đại nhất của thú nhân tộc. Nhưng bởi vì thú nhân tộc cùng ải nhân chiến sĩ tướng mạo xấu xí, chính là một sự khinh nhờn địa phương thần thánh như nơi này, cho nên Ma thần vĩ đại đặc biệt lựa chọn một nhân loại cực mạnh.. Mà sự lựa chọn này cuối cùng lại mang đến hậu quả tai hại."

--"Nói hết đi." Đỗ Duy lạnh lùng.

--"Địa vị của loài người hèn mọn đê tiện. Cho nên để có thể xứng với địa vị vinh quang của người thủ hộ, cho dù là chiến sĩ cường đại nhất của loài người cũng không có tư cách! Cuối cùng Ma thần đại nhân quyết định phá lệ lựa chọn người thủ hộ thứ ba là một vị thần của loài người! Mặc dù địa vị của nhân loại đê tiện nhưng chọn một vị thần của nhân loại cũng đủ để bù đắp. Mà người thứ ba được lựa chọn chính là nam thần của nhân loại, Ares!"

- Ares?-

Nam thần Ares của loài người? Đường đường địa vị là thần linh lại đến đảm nhiệm vị trí thủ hộ Ma thần điện? Quả nhiên, âm thanh của linh hồn chi hỏa tràn ngập oán độc:

--"Chính là hắn, một tên phản đồ! Hắn phản bội lời thề của chính linh hồn mình, phản bội Ma thần vĩ đại!".

Đỗ Duy nghe xong chỉ cười cười:

--"Ta nhỡ kỹ phản bội ma thần không chỉ có nhân loại, Tinh linh tộc cũng phản bội ma thần. Ngươi cũng là Tinh linh tộc sao vẫn còn tiếp tục thuần phục Ma thần?".

Linh hồn chỉ hỏa thởi dài:

--"Sự thần phục của ta đối với Ma thần đã vượt qua chủng tộc, điều này ngươi sẽ không hiểu."

Đỗ Duy không tiếp tục đùa cợt đối phương, bởi vì thanh âm của linh hồn chi hỏa mang theo sự trang nghiêm và lòng thành kính.

--"Trên Thông Thiên tháp có cái gì? Ma thần bị phong ấn ở trên đó phải không? Ngươi nói việc hắn có thể sống lại là thế nào? Ngoài ra làm cách nào để bạn gái của ta sống lại? Chúng ta làm thế nào để đi ra ngoài?".

Linh hồn chỉ hỏa trả lời lạnh nhạt:

--"Aragon, ngươi hỏi nhiều lắm! Ngươi có phải là Aragon không? Hừ... Ngươi nói cho ta biết làm cách nào đột phá lĩnh vực trước, ta sẽ trả lời. "Đột phá lĩnh vực là có thể đi ra ngoài?" Ánh mắt Đỗ Duy sáng lên.

--"Đương nhiên! Mặc dù Ma thần bị phản đồ ám toán nhưng trong phạm vi ma thần điện vẫn bảo lưu thần vực của ngài, chỉ là Ma thần đại nhân không có cách nào rời đi nơi này, phải có người ở nơi này đột phá lĩnh vực mới có thể từ thông đạo đi ra ngoài. Không phải lần trước ngươi đã rời đi như thế sao?".

--"Vậy Ma thần, chẳng lẽ đường đường là Ma thần cũng không có lĩnh vực lực lượng? Vô phương rời khỏi nơi này?".

Linh hồn chi hỏa hoài nghi:

--"Ta càng ngày càng hoài nghi, rốt cục ngươi có phải là Aragon hay không! Nói cho ta biết bí mật của dẫn vực, ta sẽ trả lời!"

Đỗ Duy cười cười.

--"Xin lỗi, ta sẽ không nói cho ngươi!"

--"Ngươi! Ngươi, ngươi đáp ứng rồi!" Linh hồn chi hỏa phẫn nộ rít gào.

--"A, vừa rồi là ta nói dối. Chẳng lẽ lĩnh vực cường giả không được quyền nói dối sao?" Đỗ Duy thanh âm mang theo sự nhàn nhạt lãnh khốc cùng với khinh thường. Rồi Đỗ Duy dùng sức siết chặt bàn tay lại, đoàn linh hồn chi hỏa rốt cục tiêu tán! Tại thời khắc cuối cùng, một thanh âm thê lương vang lên:

--"Aragon, ngươi là một tên hèn hạ! Lần tiếp theo ta tái sinh ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!"

Đỗ Duy lẳng lặng nghe xong âm thanh rống giận cuối cùng của đối thủ, hắn bỗng nhiên lộ ra một tia kỳ dị mỉm cười:

--"Nhớ kĩ, ta không phải là Aragon... Ta gọi là: Đỗ Duy!"

Hao hết toàn bộ khí lực còn lại, Đỗ Duy mới rốt cục xuyên qua Ma thần điện. Bên trong điện phủ, vô số những pho tượng tinh xảo làm cho người ta hoa cả mắt. Mà bên trên những cây cột to lớn, cũng treo vô số phù điêu tinh tế mĩ lệ. Tất cả đều thể hiện lúc trước chủng tộc này đã từng sở hữu một nền văn minh huy hoàng đến mức nào ! Chính là Đỗ Duy không có lòng dạ thưởng thức những thứ này. Duy nhất một thứ làm cho Đỗ Duy thoáng dừng lại một hồi, đó là vị trí chính giữa Ma thần điện... Dựa theo quy tắc thông thường thì chính giữa Ma thần điện phải là pho tượng điêu khắc Ma thần. Nhưng hiện tại ngay giữa đại điện, ước chừng có mấy chục thước rộng rãi to lớn hòan toàn trống rỗng! Dường như nơi này đã từng tồn tại một pho tượng thật lớn, nhưng không biết đã biến mất từ khi nào. Điều này làm cho Đỗ Duy không có cách nào thấy được hình dáng của Ma thần trước khi lên Thông thiên tháp. Lúc này từ phía sau Đỗ Duy truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Xích Thủy Đoạn gian nan đi tới, cũng nhìn về phía chính giữa đại điện:

--"Xem ra chúng ta phải đi lên phía trên một chút, xem bên trong tháp tồn tại cái gì, ngươi nói đúng không?"

Đỗ Duy gật đầu.

Chương 438:Ngươi là ai? (P2)

Dịch: cupid

Biên dịch: wisdom

Biên tập: tobano

Nguồn: www.tangthuvien.com - Thiên Hạ Hội - TinhTú Lầu

Bấm vào đây để xem nội dung.

--"Đỗ Duy, ta hy vọng. Nếu như chúng ta có thể ra ngoài, ngươi có thể nói cho ta biết một câu chuyện đầy đủ." Xích Thủy Đoạn ngữ khí rất chân thành.

Sau đó, hắn vươn tay, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Đỗ Duy. Hai người vốn là địch nhân lại dìu nhau đi ra khỏi Ma thần điện này. Sau khi hai người đi ra ngoài, phía trước xuất hiện một cầu thang cao vút. Cầu thang này chỉ sợ phải cao hơn ngàn bậc, thậm chí còn nhiều hơn. Mà xa xa phía trên có một tòa tháp đen sừng sững tồn tại! Lúc hai người vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, đột nhiên xuất hiện tình huống bất thường. Một đạo tia chớp màu đen từ phía trên toà tháp bổ xuống! Tia chớp đánh xuống cực nhanh, trực tiếp đánh vào bậc thang ngay phía trước hai người, làm cho người khác không kịp có phản ứng gì! Tiếp theo, từ bên trong tòa tháp đen xa xa trên cao, tựa hồ có một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến. thanh âm cũng không mang chút gì thần thánh uy nghiêm, cũng không mang theo khí thế mạnh mẽ, chỉ là rất nhẹ nhàng, bình thản, thậm chí còn mang chút bi thương.

--"Aragon, ngươi đi lên một mình thôi."

Đỗ duy liếc mắt nhìn, Xích Thủy Đoạn mặc dù có chút phẫn nộ nhưng vừa rồi tia chớp màu đen đánh xuống hắn cũng thấy được, chỉ nhìn Đỗ Duy rồi lui ra sau. Đỗ Duy thầm hít một hơi, nhìn tháp cao ở xa xa, từng bước từng bước đi lên. Từ từ đến mười bậc, rồi từ mười đến trăm, rồi từ trăm đến nghìn. Đi thẳng một mạch, Đỗ Duy vốn đã kiệt lực nhưng vẫn cố gắng đi nhanh hơn. Nhưng mỗi bước chân tiến lên hắn cảm giác rõ ràng không khí trên tháp tựa hồ mang theo lực cản vô hình cường đại! Phảng phất như mình đối diện cuồng phong mà tiến ---- thậm chí so sánh ra còn mạnh hơn cuồng phong gấp trăm nghìn lần. Phải biết rằng, bây giờ trên đầu Đỗ Duy có tinh không lĩnh vực! Mà Đỗ Duy vẫn phải cố hết sức như vậy, hiển nhiên trong hắc tháp cũng có một người có lĩnh vực cường đại ngăn trở Đỗ Duy đi lên. Những ngôi sao liên tục chuyển động, mỗi bước di chuyển Đỗ Duy đều cảm giác lực lượng của mình giảm đi nhanh chóng, thân thể tự hồ đã sớm tới cực hạn. Nhiều lần Đỗ Duy hận không thể nằm xuống mà ngất đi. Rốt cục khi hắn đi tới bậc thang thứ một ngàn chín trăm chín mươi chín, đột nhiên hắn liền cảm giác có một đoàn hắc sắc hỏa diễm từ bốn phương tám hướng tụ hội, lượn lờ xung quanh! Vừa nghĩ tới, toàn thân Đỗ Duy đã bị tinh quang bao phủ. Áp lực từ hắc sắc hỏa diễm mặc dù cường đại nhưng Đỗ Duy vẫn miễn cưỡng đứng vững. Không nghi ngờ gì nữa, Đỗ Duy rõ ràng cảm giác được - mặc dù hắn không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn chắc chắn rằng hình như mình đã đi vào trong lĩnh vực của một người. Một người có lĩnh vực đi vào lĩnh vực của một người khác, hai loại quy tắc không gian lực lượng va chạm vào nhau, vừa mới đột phá xong, Đỗ Duy đã có cảm giác cố hết sức. Rốt cụ âm thanh âm trầm trong hắc tháp truyền ra:

--"Aragon lực lượng của ngươi yếu đi rất nhiều... Ta rất thất vọng."

Cùng với âm thanh này, áp lực xung quanh thân thể Đỗ Duy rút lui như thủy triều, hắn lập tức cảm thấy toàn thân được buông lỏng. Khi hắn cúi đầu nhìn lại đã thấy hai chân mình đã bong da tróc thịt. Đầu ngón tay hắn đã lộ ra xương trắng, cơ nhục trên cánh tay đã nát bấy. Khi hắn bước đi mỗi bước, thân thể đều cấp tốc băng hội. Xem ra mình cũng không sao. Đỗ Duy thầm thở dài, nhìn cảnh cửa thật lớn của hắc tháp trước mắt, hắn miễn cưỡng đi về phía trước vài bước, hình như đã bước lên bậc cửa của hắc tháp, rốt cục trước mặt hắn tối sầm lại, toàn thân phảng phất như được ngâm trong nước ấm, cảm giác thư thái lạ thường. Trước mặt hắn ánh sáng dần dần khuếch tán, cuối cùng Đỗ Duy đã có thể nhìn thấy. Chính mình dường như nằm trên nền đá lạnh lẽo, ngửa mặt nhìn trời, chỉ thấy một mảnh hắc ám vô tận. Giống như là bầu trời đêm, nhưng một ngôi sao cũng không tồn tại. Hắn phát hiện, cánh tay của mình huyết nhục đã sinh trưởng trở lại, cơ thể băng hoại cũng hoàn toàn được chữa trị! Đỗ Duy cố gắng cử động ngồi dậy, đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

-Jojo?!

Thấy Jojo đang lẳng lặng nằm ở phía bên trái mình, mắt nhắm lại, vết thương trên ngực đã sớm khép lại, chỉ có con ngươi vẫn khép lại dưới đám lông mi thật dài, hơn nữa nhìn qua nàng thật bình tĩnh, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không. Đỗ Duy trong lòng run lên, vội vàng vươn tay, cố gắng chạm vào Jojo. Vừa lúc đó, một thanh từ trong hư không vang lên.

--"Nếu như ngươi muốn nàng sống lại, không nên chạm tới nàng."

Hắn lập tức hướng lên bên trên tìm nơi phát ra âm thanh, rốt cục cũng tìm thấy, ở trên đỉnh đầu, trong hư vô hắc ám đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng. Trong tầm mắt, đột ngột xuất hiện một khối thủy tinh thật lớn. Khối thủy tinh trông giống như một khối hàn băng, lặng lẳng trôi nổi. Mà khi Đỗ Duy nhìn kỹ mới phát hiện trong thủy tinh hình như có một nhân ảnh. Bóng người phảng phất như bị vây trong thủy tinh.

--"Aragon", nhân ảnh trong thủy tinh âm u nói: "Ta ở chỗ này một vạn năm, ngươi là ngoại nhân duy nhất đến đây. Hơn nữa còn tới hai lần. Thật đáng tiếc, đáng tiếc bọn ta đợi một vạn năm cũng chỉ có một người là người. Nhưng ngươi cũng không phải là người ta hy vọng."

Đỗ Duy giật mình, lập tức đi tới, ngẩng cổ nhìn thân ảnh hư vô trong phiến thủy tinh:

--"Ngươi chính là Ma thần?"

Câu hỏi lần này không lập tức có đáp án, trầm mặc một lúc lâu. Một hồi lâu, ảnh tử trong thủy tinh phảng phất nở nụ cười. Ngoài việc hàm chứa thê lương cùng bi thương vô tận, tiếng cười lại còn mang theo sự đùa cợt cùng châm chọc thâm sâu.

"Ha ha ha ha...Ma thần? Aragon, chẳng lẽ linh hồn của ngươi lại bị thác loạn? Tự nhiên ngươi lại hỏi ta có phải Ma thần hay không? Ha ha ha ha... Nếu như Austrilia hay gã tinh linh ở ngoài kia nghĩ như vậy ta cũng không kỳ quái! Nhưng Aragon, tự nhiên ngươi lại hỏi ta có phải Ma thần hay không? Ha ha ha ha ha".

Lúc này Đỗ Duy mới chính thức giật mình, hắn ấp úng hỏi:

--"Người, chẳng lẽ ngươi không phải là Ma thần? Ngươi không phải là Ma thần bị phong ấn ở đây?"

Âm thanh trong thủy tinh cười lạnh, âm u truyền đến: "Đương nhiên không phải ta!" Đỗ Duy hít một hơi thật sâu:

--"Vậy người là ai?"

Thủy tinh không trực tiếp trả lời, lúc này Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy từ thủy tinh phảng phất bắn ra một cỗ lực lượng vô hình, bao phủ lên thân thể của mình. Cảm giác như có đồ vật gì đó trong nháy mắt kiểm tra được toàn bộ người mình. Cuối cùng, âm thanh kia thở dài:

--"Ta hiểu, Ngươi cũng không phải là Aragon... Người không phải là Aragon chân chính."

--"Đương nhiên, ta không phải là Aragon".

Đỗ Duy ngẩng đầu lên:

--"Rốt cục ngươi là ai?"

"Ta?" Người phát ra âm thanh nhẹ nhàng thở dài, trong tiếng thở dài phảng phất ẩn chứa sự bi thương chất chồng suốt vạn năm.

--"Ta, tên của ta gọi là Ares."

Chương 439: Bi thương vạn năm

Dịch: Blackcat4bidden

Biên dịch: wisdom

Biên tập: monsoon

Nguồn: www.tangthuvien.com - Thiên Hạ Hội - TinhTú Lầu

dài vật vã

Ares?

Ares??

Nam thần của nhân loại? Ares được xưng là vị thần mạnh nhất của nhân loại, người đã dùng cây thương Longinus, được chư thần chúc phúc, để đánh bại Ma thần vào thời đại thần thoại?

Vậy mà ở đây, trong Thông thiên tháp đằng sau Ma thần điện, nơi thuộc về Ma thần - nam thần của nhân loại, sao lại bị giam cầm ở đây? Bị giam cầm ở đây chẳng phải là vị Ma thần bị chiến bại sao?!

Đỗ Duy cảm thấy bản thân đã không nói nổi lời nào nữa rồi.

Thân ảnh của Ares bị phong ấn trong thủy tinh, nhưng khi hắn thở dài, thanh âm u uất kia lại mang theo một nỗi bi thương khó mà tiêu tán, phảng phất như mang theo một sức mạnh cảm nhiễm nào đó.

Ngay cả Đỗ Duy, sau khi nghe được tiếng thở dài này cũng không kìm nổi mà bị loại ưu thương vô danh đó ảnh hưởng...

Đỗ Duy có thể cảm thấy được bên trong thủy tinh có một ánh mắt như có như không đang nhìn mình. Sau đó tiếng than thở của Ares truyền đến: "Ngươi quả nhiên không phải là Aragon... nhưng mà, dù như thế thì có sao chứ? Mặc cho ngươi là ai, dù sao ta ở đây không phải là để đợi ngươi."

Nghe xong lời này, Đỗ Duy nhịn không được liền hỏi một câu: "Vậy... người ngài đợi là ai?"

"Nàng! Là nàng!!"

Giọng nói của Ares đột nhiên như là thuốc nổ bị đốt lên, lộ ra sự oán nộ ngập trời.

"Là nàng! Ta ở nơi này, thay thế Ma thần chịu đựng sự giam cầm vĩnh viễn này, thay hắn chịu đựng tịch mịch và thống khổ vạn năm! Chỉ vì hắn từng đáp ứng ta, sẽ có một ngày sẽ mang nàng ném vào đây!!"

Đỗ Duy nghe được trong lòng nổi dậy sóng lớn, chỉ cảm thấy chuyện này ngày càng hỗn loạn.

Ares... thay thế Ma thần bị giam cầm ở chỗ này? Giống như là... chiến thần của nhân loại nghiêng về phía của Ma thần?

Lịch sử a lịch sử! Ngươi rốt cục là như thế nào?!

"Ares... ân, vậy, tại sao ngài lại ở chỗ này? Ma thần ở đây chẳng lẽ đã ra ngoài rồi?"

Ares trầm mặc một hồi, sau đó hắn cười lên. Lúc hắn cười, tiếng cười phảng phất như trực tiếp lọt vào trong lòng Đỗ Duy. Sau đó Đỗ Duy liền nghe thấy đối phương nói: "Nhân loại... ngươi nếu đã không phải là Aragon, vậy ngươi sao lại đến đây? Hơn nữa... tại sao ngươi cũng sở hữu tinh không lĩnh vực giống như Aragon?"

Đỗ Duy lắc lắc đầu: "Chuyện này nói ra phức tạp... ta tuy không phải là Aragon chân chính nhưng ngài có thể xem ta như là thế thân của hắn... cái này thực ra cũng không có nhiều khác biệt."

Sau đó, Đỗ Duy đã hoạt động cơ thể một chút. Vốn lúc trước miễn cưỡng sử dụng tinh không lĩnh vực, cái cơ thể này của bản thân không thể hứng chịu được sức mạnh đó đã đến mức sụp đổ, bây giờ đã hoàn toàn khôi phục.

"Dù sao đi nữa, Ares, cám ơn ngài đã cứu sống ta. Nếu không thì cơ thể này của ta đã hóa thành tro bụi rồi." Ngữ khí của Đỗ Duy rất chân thành. Sau đó hắn nhìn Jojo nằm ở đó: "Cũng cám ơn ngài đã cứu sống nàng."

Trong tiếng cười của Ares mang theo một tia đùa cợt: "Ngươi không cần cám ơn ta. Ở nơi này, ngươi cũng sẽ không chết. Nhưng nếu ngươi chết ở trong này thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị giam cầm ở đây. Sau đó ngươi có thể bảo trì trạng thái của linh hồn. Chỉ cần dùng thêm một chút thời gian, ngươi cũng có thể dùng sức mạnh tạo ra một cơ thể mới."

Ý của ngươi là... Đỗ Duy hỏi rất là nghiêm túc: "Chỉ cần chết một lần trong này là sẽ bị giam cầm ở đây vĩnh viễn?!"

"Đúng vậy, bởi vì ở đây... là một phong ấn vĩnh hằng do nữ thần để lại!" Trong tiếng cười của Ares mang theo sự giễu cợt sâu đậm: "Bởi vì sức mạnh của ma thần quá cường đại. Dù hắn bị tìm ra nhược điểm mà đánh bại. Nhưng mà thân là thần cấp là không thể chết được, cho nên chỉ có thể phong ấn. Mà nữ thần chính là đã thiết lập một không gian phong ấn như vậy ở nơi này. Đem cả ma thần điện di chuyển đên đây, nơi này là một thần vực. Chúng ta bị giam cầm ở đây là vĩnh viễn không cách nào ra ngoài. Mà hai người thủ hộ bên ngoài cũng bị giam cầm ở đây, gánh chịu sự giam cầm vĩnh hằng! Sự cô đơn và tịch mịch vĩnh hằng! Bao gồm cả ta trong đó...."

"Ta, không hiểu." Đỗ Duy lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm viên thủy tinh phía trên: "ngài là nam thần Ares của nhân loại, ngài là thần cấp! Nơi này nếu đã là thần vực mà nếu ngài lại bảo lưu lại được sức mạnh của thần thì sao lại không thể ra ngoài? Chẳng lẽ sức mạnh của nữ thần đã vượt qua ngài? Cần phải biết, ta nghe nói ngài mới chân chính là vị thần cường đại nhất của nhân loại mới đúng."

Tiếng cười của Ares vang khắp trong thông thiên tháp. Rất lâu sau, tiếng cười của hắn mới dần dần giảm đi.

"Nhân loại, nói cho ta biết, câu chuyện về thời đại thần thoại, ngươi biết được bao nhiêu?" Tiếng nói của Ares chứa đầy một cảm giác ngưng trọng.

"Không nhiều, nhưng cũng không xem là ít."

Sau đó, không đợi Ares nói gì, Đỗ Duy đã chủ động đem những chuyện mình biết nói lại một lượt--- những câu chuyện nghe được từ chỗ tinh linh vương Lạc Tuyết. Đặc biệt, nói đến cuối cùng hắn còn kể ra cả câu chuyện "ma vương và thiếu nữ" lưu truyền trong nhân gian....

"Ma vương tàn sát nhân gian, yêu một thiếu nữ mĩ lệ của nhân loại. Mà thiếu nữ mĩ lệ đó vì muốn cứu vớt nhân loại, quyết định hi sinh bản thân, gả cho ma vương. Bi thảm mà giã từ người yêu của mình, sau đó thiếu nữ mĩ lệ gạt được sự tín nhiệm của ma vương. Sau khi tìm được nhược điểm của hắn, lại liên hợp với người yêu của mình và tộc nhân cùng nhau đánh bại ma vương...."

Khi Đỗ Duy nói đến đây thì nghe tiếng nói u sầu của Ares trên đỉnh đầu nói: "... hiện nay, câu chuyện này còn lưu truyền trong nhân gian sao?"

Dừng một lát sau, giọng nói của hắn hình như trở nên càng thêm khổ não: "Thì ra... nàng còn cho phép câu chuyện như vậy tiếp tục lưu truyền. Ta vốn còn cho rằng nàng sẽ đem mọi dấu vết lịch sử đều xóa đi sạch sẽ..." sau đó hắn hừ hừ cười lạnh, cuối cùng càng ngày càng lớn tiếng. Cuối cùng hắn cười lớn nói: "Hay! Rất hay! Quả nhiên rất hay! Nàng lại còn giữ lại câu chuyện này! Ha ha ha ha! Ta nên sớm đoán được chứ!"

Đỗ Duy liền cảm thấy trên đầu có một ánh mắt như kiếm nhọn hướng xuống, phảng phất như đem cơ thể của bản thân đâm xuyên!

"Nhân loại! nói cho ta biết, ngươi cảm thấy câu chuyện này như thế nào! Có phải là rất hay?!!" Đỗ Duy trầm mặc một hồi, trong giọng nói của hắn không tự chủ lộ ra một tia thương hại nhàn nhạt: "Không, ta cảm thấy rất bi thương."

"Bi thương? Ngươi là nhân loại! Đây là một câu chuyện nhân loại đánh bại ma vương, ngươi sao lại cảm thấy bi thương? Ngươi nên vì thế mà tung hô nhảy nhót mới đúng a!!"

"Đúng vậy, có lẽ ta nên như thế, có thể ta nên tung hô nhảy nhót. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy có chút bi thương." Đỗ Duy lại bổ sung một câu: "Ta vì ma vương đó mà cảm thấy bi thương."

Ares trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: "Tại sao?"

Đỗ Duy thờ dài một tiếng, nói từ đáy lòng: "Làm một người.... không, chỉ sợ dù hắn là ma vương! Khi hắn nguyện ý đem nhược điểm lớn nhất, bí mật lớn nhất của mình ra mà nói cho thiếu nữ mĩ lệ đó... đấy không phải là vì hắn ngu muội! Vì sẽ không ai tùy tiện đem nhược điểm lớn nhất của mình nói cho người khác! Sở dĩ hắn là vậy, là vì yêu! Vì yêu! Vì hắn thật sự không tự chủ mà yêu thiếu nữ đó! Dù rằng là ma vương không chuyện ác nào không làm được miêu tả trong chuyện, nhưng hắn lại nói cho người con gái bản thân yêu nhất về bí mật lớn nhất của mình, nhược điểm lớn nhất! Đây là một sự tín nhiệm tuyệt đối mà chỉ vì yêu mới có được! Đáng tiếc..." nói đến đây, ngữ khí của Đỗ Duy dần dần chuyển nhẹ, nhẹ nhàng nói: "Đáng tiếc, hắn lại bị người mình yêu nhất phản bội. ta thậm chí có thể tưởng tượng ra được, khi hắn nhìn thấy người mình yêu nhất phản bội bản thân. Mang theo địch nhân của mình cùng nhau xuất hiện, sau đó lợi dụng nhược điểm mà mình nói cho nàng ta biết để làm thương tổn bản thân thật sâu--- trong lòng vị ma vương đó là một loại tuyệt vọng và bi thương như thế nào!"

Đỗ Duy lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Ta cũng có người mình rất yêu.... Ta thậm chí không cách nào tưởng tượng được nếu như có một ngày, khi nàng ta phản bội ta, đâm một đao vào tim ta. Lúc đó, chỉ sợ rằng ta sẽ vô cùng tuyệt vọng, thậm chí ngay cả dũng khí tiếp tục sống cũng không còn nữa... không, cho dù có thể tiếp tục sống, bản thân ta cũng sẽ từ bỏ! Vì ta sợ rằng sẽ không cách nào chịu đựng được loại đau khổ đó."

Bên trong Thông thiên tháp đột nhiên tĩnh mịch, trầm lặng.

Đỗ Duy ngước nhìn đỉnh đầu. Ares cũng trầm mặc trong viên thủy tinh cực lớn.

Qua rất lâu rất lâu sau, giọng nói của Ares mới nhẹ nhàng lọt vào trong tai Đỗ Duy:

"Xem ra, ngươi hiểu."tiếng nói của Ares như thở dài: "Người trên thế gian không hiểu.... nhưng mà, xem ra ngươi lại hiểu."

"Không sai."Đỗ Duy gật đầu, giọng của hắn rất nghiêm túc: "Có lẽ, ta không có trải nghiệm qua thời đại nhân loại bị ma tộc nô dịch. Có lẽ cũng vì điều này, tuy ta là nhân loại nhưng vì không có quá nhiều trải nghiệm thiết thực, cho nên, dù rằng ta biết nhân loại chiến thắng ma thần, ta nên cảm thấy vui mừng nhưng mỗi khi ta nghĩ đến kết cục của vị ma thần đó... trong lòng ta cũng vẫn luôn nhịn không được mà sinh ra chút thương hại hắn."

"Mười ngàn năm nay... những lời như thế, ta chỉ nghe qua hai lần. Hơn nữa đều là chuyện xảy ra sau khi ta bị giam cầm ở nơi này. Lần thứ nhất đến đây, cái tên nói ra những lời này với ta là tên Aragon kia. Mà người thứ hai thì chính là ngươi."

Ares đang thở dài, nhưng mà âm thanh của hắn lần này tựa hồ đã trở nên ôn hòa rất nhiều, không còn lạnh băng nữa.

"Vậy thì xin hãy nói cho ta biết đi, Ares, tại sao thân cũng là nam thần của nhân loại, ngài lại ở nơi này?!"

"Bởi vì... cái câu chuyện ma vương và thiếu nữ mà ngươi nói. Nội dung mà ngươi nghe được, không phải là toàn bộ, mà sau kết thúc của câu chuyện, còn có những chuyện khác xảy ra." Ares hừ một tiếng.

"Còn có chuyện xảy ra?"

"Đúng vậy." giọng nói của Ares trở nên trầm thấp, trong ngữ khí của hắn chứa đầy bất lực và bi thương: "Bởi vì không chỉ đơn thuần là ma vương yêu thiếu nữ mà cùng lúc thiếu nữ cũng đã yêu ma vương."

Thiếu nữ cũng yêu ma vương?

Quang minh nữ thần của nhân loại yêu Ma thần?!

Đỗ Duy cảm thấy bản thân lúc này muốn ngất xỉu rồi!!

Sau đó, giọng nói của Ares nhẹ nhàng vang lên. Kể lại một cách sâu kín, mở ra một truyền thuyết bị lu mờ vạn năm...

"Vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó. Mọi chi tiết đều thoáng qua trong lòng ta rõ ràng như thế hết lần này đến lần khác - mỗi một chi tiết!

Nàng là người yêu của ta. vì muốn đánh bại Ma thần, khi nàng chủ động hiến thân cho ma thần, sự hành hạ đối với ta là cực lớn! Loại đau khổ đó, đến ngày hôm nay ta cũng không cách nào thoát khỏi... hơn nữa, cũng vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi nữa rồi!

Ngày đó, sau khi nàng thành công. Ta cầm cây thương Longinus được chúng thần chúc phúc đi vào Ma thần điện, đi vào Thông thiên tháp!

Ta nghe thấy tiếng tru đau khổ mà điên cuồng của ma thần, không biết tại sao, lúc đó ta hình như có thể ẩn ẩn cảm thấy loại đau khổ đó. Loại đau khổ khi mất đi thứ yêu thương nhất!

Ta nhớ, khi ta cùng tinh linh đại thần còn có thú thần, họ cùng xông vào Thông thiên tháp. Khi chúng ta nhìn thấy hắn... cường địch mà đã từng mang đến cho chúng ta loại cảm giác áp bách cực lớn khi đứng trước mặt hắn. Vào thời khắc đó, hắn lại nhìn có vẻ hư nhược đến thế-- ta chưa từng thấy qua hắn lộ ra dáng vẻ hư nhược như vậy.

Ta phảng phất như đã hiểu được, sự hư nhược của hắn không phải là vì nàng nhân lúc hắn đang ngủ mà cắt đi sừng ác ma của hắn. Loại hư nhược đó hình như là đến từ một loại đau khổ do tan nát cõi lòng.

Ta vĩnh viễn không quên được ánh mắt của hắn lúc đó.

Cho dù bị nhiều cường địch bao vây, cho dù hắn đã mất đi sừng ác ma của mình. Nhưng mà lúc đó, hắn lại phảng phất như căn bản không nhìn thấy chúng ta. Ánh mắt đó, chỉ là nhìn nàng mà thôi.

Sau đó hắn còn dùng loại âm thanh khiến người tan nát cõi lòng mà hỏi: "Tại sao?! Tại sao?!! Tại sao?!!!

Cuộc chiến đấu ngày hôm đó rất là thảm liệt!

Chúng ta đều đã sai lầm rồi!

Chúng ta vốn cho rằng sau khi tìm được nhược điểm của ma thần, lại chế tạo ra loại thần khí tuyệt thế tụ hợp thuộc tính sức mạnh của chúng thần như cây thương Longius thì chúng ta có thể nhân cơ hội này đánh bại hắn.

Đáng tiếc chúng ta vẫn đã sai lầm!

Cho dù mất đi sừng ác ma khiến cho Ma thần cơ hồ mất đi hơn nửa sức mạnh.

Nhưng cho dù như thế, trong chiến đấu, sự cường đại mà hắn biểu hiện ra cũng vẫn khiến cho chúng ta không cách nào kháng cự!

Bởi vì hắn là Ma thần! Là vị thần mạnh nhất trên thế giới này! Sức mạnh của hắn cho dù là vào lúc hư nhược nhất cũng không phải là chúng ta có thể so sánh được! Chỉ sợ là tất cả chúng ta cộng lại cũng không được!!

Trận chiến đấu đó rất tàn khốc, khiến cho chúng ta lâm vào tuyệt vọng... bởi vì nếu như ngay cả như thế cũng không thể chiến thắng hắn thì vậy chỉ sợ rằng chờ đợi chúng ta chính là giam cầm vĩnh viễn rồi! Mà vào bước ngoặt tối hậu.... lại phát sinh vào lúc kết thúc.

Ta nhớ rất rõ ràng, vốn hắn đã có thể đánh bại tất cả chúng ta rồi. Nhưng đến cuối cùng, nàng vốn chưa từng ra tay mới động thủ.

Ta còn nhớ rõ, chúng ta mỗi người đều không cách nào chiến thắng hắn nhưng khi đối mặt với nàng hắn lại bất lực đến thế.

Cho dù là búa lôi thần của thần ải nhân cũng có thể kháng cự. Cho dù là thú lực cường đại của thú thần cũng không cách nào tổn thương hắn! Cho dù là ma pháp của tinh linh thần cũng bị hắn hóa giải trong cuồng tiếu!

Nhưng mà, khi nàng ra tay, khi chủy thủ trong tay nàng đâm đến - hắn lại không có tránh được!

Không, không phải là không có tránh được.

Mà là, hắn căn bản không hề tránh!!

Một thanh chủy thủ căn bản không thể tổn thương được cơ thể của hắn. Nhưng mà khi chủy thủ đâm lên người hắn, ta rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt hắn một sự tuyệt vọng! Đó là một loại tuyệt vọng mang theo sự điên cuồng!

Hắn không tránh né, cũng không bị thanh chủy thủ đó làm tổn thương thân thể nhưng trái tim của hắn đã bị tổn thương.

Cho dù không có bất kì biểu thị, cho dù hắn không nói gì. Nhưng mà ta lại nhìn thấy từ trong ánh mắt hắn một loại...buông xuôi!

Hắn đã buông xuôi rồi!

Khi ta cầm cây thương Longinus đâm hắn, hắn không hề nhìn lấy ta một mắt. Hắn cứ đứng ở đó, tựa như biến thành một pho tượng không biết cử động!

Cho dù là cây thương Longinus của ta đâm xuyên qua da, xuyên thấu cả ngực hắn! khi thuộc tính thần lực của chúng thần gia trì cùng xông vào trong cơ thể hắn..

Hắn vẫn không hề động đến một cái!!

Thậm chí, hắn vẫn không hề nhìn ta!

Mặt của hắn, ánh mắt của hắn chỉ hướng về nàng. Từ đầu đến cuối, chỉ hướng về nàng!

Sau đó, ta nghe thấy hắn nhẹ nhàng hỏi một câu:

"Những thứ này chính là điều nàng muốn sao?"

Khi nói xong câu này, trên mặt hắn thậm chí còn lộ ra một tia cười tuyệt vọng!

Sau đó... hắn, sự tồn tại đã từng khiến cho chúng ta cũng phải run sợ, mới từ từ ngã xuống!

Vào thời khắc đó, ta đột nhiên hiểu được một điều.

Hắn không phải là bị ta đánh bại, cũng không phài là bị chúng thần đánh bại.

Càng không phải là bị cây thương Longinus trong tay ta đánh bại!

Đánh bại hắn chỉ duy nhất có nàng!

Đúng vậy... hắn gục xuống rồi.

Hắn cuối cùng cũng thua rồi.

Cái vị đã từng cao cao tại thượng, sự tồn tại khiến cho mọi người phải run rẩy gục xuống rồi.

Nhưng mà vào thời khắc đó, ta lại quên mất cao hứng! Quên mất hoan hô!

Bởi vì, thật vô tình lúc đó ta đã nhìn thấy ánh mắt của nàng.

Bời vì, từ trong ánh mắt của nàng cũng không có sự vui sướng và cao hứng nên có của người chiến thắng.

Ánh mắt của nàng vào thời khắc đó rất là trống rỗng.

Vào thời khắc đó, ta đột nhiên cảm thấy: sợ rằng ta không phải chỉ là tạm thời mất đi nàng mà thôi!

Tuy hiến thân cho Ma thần chỉ là kế hoạch tạm thời... nhưng mà vào thời khắc đó, ta hình như đã dự cảm được ta không phải là tạm thời mất đi nàng... mà là vĩnh viễn mất đi nàng!

Mà sau này, mọi thứ phát sinh cũng đã minh chứng có dự cảm lúc đó của ta là chính xác.

Nghe lời kể của Ares, loại ngữ khí ngưng trọng đó, loại thanh âm ưu thương đó khiến hắn không chút nào dám ngắt lời đối phương.

Mà khi Ares nói đến đây lại trầm mặc hẳn lại, rất lâu sau cũng không nói gì.

Đỗ Duy đợi một hồi rồi mới nhịn không được hỏi: "Sau đó...? Đến đây đã là kết thúc rồi...?"

Ares bị tiếng nói của Đỗ Duy kinh tỉnh từ trong trầm mặc, sau đó hắn hình như đã cười:

"Nếu như thế đã là kết thúc thì ta cũng sẽ không ở nơi này rồi...."

Trong chiến tranh, ta tuy vẫn luôn ỡ bên cạnh nàng nhưng ta đã ngày càng cảm giác được nàng cách ta ngày càng xa! Sợ rằng dù nàng cười với ta, nhìn ta, ta cũng cảm thấy đó là một khoảng cách xa vời!

Mà sau đó gần một trăm năm, chiến tranh thần thoại lần thứ hai bùng phát... chúng ta cùng với minh hữu lúc trước, cùng với thú nhân tộc, ải nhân tộc, tinh linh tộc phát sinh chiến tranh.

Mà vào lúc đó, ta vẫn đứng bên cạnh nàng!

Ta vì nàng mà đi chiến đấu, vì nàng mà đi đổ máu. Dưới cây thương Longinus nhuộm máu tươi của minh hữu lúc trước.

Kỳ thật, ta không muốn làm như vậy.

Chúng ta là thần. Ta vẫn luôn cảm thấy rằng, thân là thần, ta đã không có quá nhiều dục vọng rồi.

Nhưng mà, ta lại nhìn thấy từ trong mắt nàng những thứ này!

Ta thậm chí cảm thấy, năm xưa khi nàng nhìn về hướng của Thông thiên tháp là đã khiến ta có một loại sùng bái khó hiểu.

Đúng vậy, không sai. Là một loại sùng bái.

Sau khi... đánh bại Ma thần, nàng hình như muốn phục chế lại mọi thứ! Địa vị chí cao vô thượng, chúa tể nắm giữ vạn vật!

Có lẽ, nàng không thỏa mãn chỉ là một trong số chúng thần.

Nàng hi vọng có thể trở thành vị thần vĩ đại nhất... thậm chí là vị thần duy nhất!

Ta vẫn nguyện ý vì nàng mà chiến đấu. Bởi vì ta biết, ta không thể cự tuyệt bất kì yêu cầu nào của nàng. Khi nàng hi vọng ta đi chiến đấu, ta liền đi! Khi nàng hi vọng ta đổ máu, ta sẽ đổ máu vì nàng! Cuối cùng, chư thần đã từng cùng hợp lực chế tạo cây thương Longinus đã nếm thử được uy lực của thần khí mà họ đã chế tạo ra này.

Sau chiến tranh thần thoại lần thứ hai, chúng ta vẫn trở thành người chiến thắng.

Sau khi chiến tranh kết thúc, ta cho rằng mọi thứ này đều có thể kết thúc rồi. Ta cuối cùng đã có thể không cần đối mặt với những chuyện đó nữa.

Ta không quan tâm sự sùng bái của nhân loại đối với ta. Ta chỉ hi vọng có thể an tĩnh mà ở chung với nàng.

Thân là thần cấp, ta sở hữu sinh mệnh gần như vĩnh hằng. Đối với ta mà nói, trong sinh mệnh vĩnh hằng này, niềm vui duy nhất chính là ở chung với nàng, nhìn thấy nàng, nghe tiếng nàng nói chuyện, nhìn ánh mắt của nàng.

Nhưng mà... ta lại không ngờ đến được, nàng đã thay đổi!

Hơn nữa, đã thay đổi từ lúc rất lâu, rất lâu trước đó rồi.

Ngày hôm đó, nàng mang ta dẫn đến nơi này.

Ma thần sau khi bị chúng ta đánh bại thì vẫn luôn bị phong ấn. Sau khi chiến tranh thần thoại lần thứ hai kết thúc, nàng nói với ta, tuy đã đánh bại chúng thần của những chủng tộc khác, ép họ kí thề ước rời xa đại lục. Nhưng mà vẫn còn không an toàn. Bởi vì còn có một Ma thần tồn tại!

Để phòng ngừa những người chiến bại vẫn còn ý định kháng cự, len lén thả Ma thần ra, chúng ta nhất định phải đem Ma thần phong ấn ở một nơi mà họ không tìm ra. Cuối cùng, chúng ta chọn trúng tuyệt đỉnh tuyết sơn ở phía tây bắc xa xôi nhất của lục địa. Ở nơi này, nàng dùng thần lực mở ra một không gian, một cái thần vực. Sau đó, nàng mang theo ta đi vào trong cái thần vực này."

"Sau đó?" Đỗ Duy đã thở dài rồi.

"Sau đó nữa?" Ares hình như đang cười nhưng mà trong tiếng cười lại mang theo sự giễu cợt sâu đậm: "Nàng nói với ta là cần phải gia cố phong ấn ở đây. Mà phong ấn một Ma thần cường đại cần hao phí rất nhiều thần lực. Ta không nguyện ý nhìn thấy nàng hao phí, cho nên ta chủ động gánh chịu những thứ này, dùng rất nhiều thần lực gia cố phong ấn ở nơi đây, khiến cho tòa Thông thiên tháp này trở thành phạm vi thần vực của ta.

Đáng tiếc, chính vào lúc ta đã hao phí rất nhiều sức mạnh, đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mà vào lúc ta hao phí thần lực, ta đã đem cây thương Longinus giao cho nàng giữ. Nhưng khi ta làm xong mọi việc, ta vừa xoay người lại, nghênh tiếp lại không phải là khuôn mặt mỉm cười của nàng.

Mà là....

Mũi thương băng lãnh!

Ta nghĩ.... Vào lúc đó, ta đột nhiên hiểu ra rất nhiều, rất nhiều.

Ta phảng phất như đột nhiên nhớ ra lúc trước khi chúng ta đánh bại Ma thần, khi nàng dùng chủy thủ đâm Ma thần, loại biểu hiện và ánh mắt đó trên mặt Ma thần.

Bởi vì, ta cảm thấy lúc đó biểu tình và ánh mắt của ta cũng giống như vậy.

Thậm chí có chút cảm giác kỳ quái là... lúc đó ta hình như không quá kinh ngạc khi nàng làm thế, ngay cả bản thân ta cũng không biết loại cảm giác này là từ đâu đến.

Trong lòng ta, đột nhiên nhớ ra lúc trước khi Ma thần bị chúng ta đánh gục, hắn nhìn nàng mà hỏi câu đó:

"Điều này, chính là thứ mà nàng muốn sao?"

Lúc đó, cây thương Longinus đâm xuyên qua thân thể của ta. Sau đó, ta không hề chống cự, cũng không ra tay với nàng.

Ta chỉ nhìn vào ánh mắt nàng, khẽ thầm thì hỏi nàng cùng một câu.

"Những thứ này chính là thứ mà nàng muốn sao? Muốn sao?"

Khi trong lòng Đỗ Duy hiện lên câu này đột nhiên cũng cảm thấy chua xót trong lòng. Rồi sinh ra sự thương cảm vô bờ đối với vị Ares này.

Thần?

Thần cũng có bi thương như thế a!

"Nàng đã nói gì với ngài?"

"Nàng nói với ta hai tiếng xin lỗi." Ares cười nhẹ.

"Nàng nói: 'Xin lỗi, bởi vì từ rất lâu trước ta đã cảm thấy không cách nào tiếp tục đối mặt với chàng. Bởi vì mỗi lần khi đối mặt với chàng, trong lòng ta đều sẽ sinh ra sự áy náy, cũng sẽ nhớ đến "hắn ta". Cho nên ta mới không thể không làm như vậy. Xin lỗi, ta hi vọng trên thế giới này từ nay chỉ có sự tồn tại của một vị thần, đó chính là ta."

Nói xong những thứ này, Ares nói chậm rãi:

"Ta nghĩ, những thứ này mới chính là điều mà nàng thực sự muốn."

Chương 440: Cướp đoạt thần cách.

Dịch: Blackcat4bidden

Biên dịch: wisdom

Biên tập: monsoon

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Sau khi Ares nói xong thì Đỗ Duy vẫn còn đang trầm tư.

Bộ mặt thật của lịch sử là như vậy sao? Thứ được gọi là thần trong truyền thuyết, những tồn tại chí cao vô thượng kia lại có những bí ẩn khiến người ta không nói nên lời...

Vị anh hùng từng "cứu vớt" nhân loại kia, người từng sử dụng "Trường thương Longius" đánh bại ma thần cường đại, chiến thần mạnh nhất của nhân loại đang ở trước mặt Đỗ Duy.

Giọng nói tràn đầy đau thương và tuyệt vọng đó cứ văng vẳng vang lên ngay trước mặt Đỗ Duy... Đây chính là thần a! Thần của nhân loại?!

Thì ra là như vậy!

Thì ra là như vậy!

Thế giới của nhân loại bây giờ chỉ biết "Quang Minh nữ thần", nữ thần trở thành thần linh duy nhất mà nhân loại thờ cúng, cũng trở thành chủ thần duy nhất trên thế giới này. Mà nam thần Ares năm xưa lại bị phong ấn ở đây suốt mười ngàn năm!

Đỗ Duy suy nghĩ một hồi, chậm rãi lắc đầu: "Ta vẫn không hiểu, nếu như... nàng ta đã ám toán người, đem người nhốt ở nơi này... Vậy Ma thần hiện ở đâu? Sao ta không thấy Ma thần ở nơi này? Ma thần đi đâu rồi?

Nói xong những lời này, dường như những đau buồn mười ngàn năm tích tụ trong lòng Ares được phát tiết, giọng nói của ông ta không còn bi thương như trước nữa, cho nên, vị nam thần này không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đỗ Duy mà hỏi ngược lại hắn một vẫn đề: "Nhân loại, ta hỏi ngươi, theo ngươi thấy thì thần rốt cuộc là cái gì?"

"??"

Đỗ Duy không nói gì, chỉ ngước nhìn bóng người trong khối đá thủy tinh trên đỉnh đầu. Hắn suy nghĩ nghiêm túc một hồi rồi mới trả lời: "Sở hữu thần lực chí cao vô thượng, sáng tạo thế giới? Sáng tạo sinh linh? Ừm... Theo ta thấy thì sức mạnh của thần giống như là có thể tùy ý khống chế mọi thứ trong lĩnh vực của mình... Sau đó sáng tạo hoặc hủy diệt, thay đổi hoặc vĩnh hằng..."

"Không không không, cái ta hỏi không phải là cái này." Ares nói thong thả: "Ta hỏi ngươi, theo người thấy thì thần rốt cuộc là cái gì? Hoặc nói cách khác: thần là từ đâu mà đến?"

Thần từ đâu mà đến?

Vấn đề hình như trong giáo điển của tất cả các tông giáo đều không có câu trả chuẩn xác.

Theo ý nghĩa thông thường mà nói thì học thuyết của hầu hết các giáo phái gần như đều cho rằng: thần là người sáng tạo ra thế giới, mọi thứ trong thế giới này: bầu trời, dòng sông, núi rừng, sinh linh, vạn vật đều là do thần sáng tạo ra. Nhưng mà... Thần linh lại được sáng tạo ra từ đâu?

Dường như vấn đề này chưa từng có đáp án. Bởi lẽ, thần chính là thứ tồn tại vĩnh hằng.

Có lẽ, nếu hỏi bất kì một người nào trên thế giới này thì đáp án cũng đều như thế cả.

Thế nhưng Đỗ Duy lại không như vậy. Bởi lẽ hắn sở hữu kí ức của kiếp trước. Trong kiếp trước hắn là một người theo chủ nghĩ duy vật, vì thế hắn trả lời rất nhanh: "Theo ta thấy thì cái gọi là thần căn bản không phải là sự tồn tại đã sáng tạo ra thế giới này... Ares, có lẽ trước mặt người, ta có chút bất kính nhưng mà theo ta thấy, các người tuy rất cường đại. Nhưng mà vẫn chưa thực sự cường đại đến mức có thể sáng tạo ra thế giới! Cho nên, ta cảm thấy, cái gọi là thần vốn cũng chỉ là những sinh linh bình thường mà thôi. Thế nhưng các người may mắn có được thực lực cường đại hơn những sinh linh bình thường đó."

Ares cười lên, tiếng cười của ông ta lần này hình như rất vừa lòng: "Nhân loại, nói thế nào đi nữa thì câu trả lời của ngươi cũng rất tốt. Lần trước, cái tên Aragon kia cũng nói như vậy, đúng thế... chúng ta được gọi là thần, nhưng đây chỉ là cách gọi của những sinh lình bình thường đối với chúng ta mà thôi."

Sau đó hắn chậm rãi nói: "Trước đây, từ rất rất lâu rồi, khi cái thế giới này còn rất trẻ, trên thế giới đã có vạn vật sinh linh rồi, có những chủng tộc, có nhân loại, có ma tộc, có tinh linh, có ải nhân, có thú nhân, thậm chí còn một vài chủng tộc mà các ngươi hiện nay không biết. Ngoài ta, nàng, ma thần, còn có thú thần, tinh linh thần, hoặc thần ải nhân.... Lúc ban đầu chúng ta chỉ là sinh linh bình thường. Là nhân loại bình thường, là ma tộc bình thường, ải nhân bình thường, tinh linh bình thường. Nhưng mà sau đó, do kỳ ngộ và sự phát triển của mỗi cá nhân, trong những sinh linh bình thường lại xuất hiện một cá thể cường đại. Những cá thể cường đại này lĩnh ngộ được chân lý của sức mạnh, lĩnh ngộ được pháp tắc không gian..."

Nghe đến đây, trong đầu Đỗ Duy lập tức nghĩ đến cái lý luận "cá trong dòng nước" của Bạch Hà Sầu.

Hắn thậm chí còn liên tưởng đến Bạch Hà Sầu. Cái tên này, vốn chẳng phải là nhân loại bình thường sao? Tuy nhiên hắn đã bắt đầu từ một con cá bình thường biến thành một con cá cường tráng, có thể nhảy ra khỏi mặt nước, nhìn quy tắc dòng chảy phía trước. Lúc này, hắn đã đạt đến thánh cấp, sau đó nữa thì hắn càng ngày càng mạnh hơn. Dần dần từ một con cá trong dòng nước trở nên cường đại đến mức có thể đi lại trên bờ...

Đây chính là đột phá!

Đột phá trên con đường đi đến thần cấp!

Dù là cái tên Ares này hay là những thần linh tồn tại thời thượng cổ, đại khái cũng là như thế mà ra!

"Giai đoạn đầu, khi mà chúng ta lĩnh ngộ ra được pháp tắc, liền cho rằng đây là cực hạn rồi, là tận cùng rồi. nhưng sau này, lại có những cá thể hơi cường đại hơn tìm được sự đột phá mới. Phát hiện ra rằng việc lĩnh ngộ ra pháp tắc, biết cách sử dụng pháp tắc thực ra không phải điểm kết thúc. Sau đó dần dần phát triển đến mức có người có thể thay đổi pháp tắc, thậm chí là sáng tạo pháo tắc... sức mạnh cũng ngày càng cường đại, thậm chí sau khi đạt đến cảnh giới cực cao... Chúng ta có thể sở hữu sinh mệnh rất dài! Sinh mệnh dài hơn sinh linh bình thường rất nhiều lần!

Thế là, dần dần, chúng ta trở thành những tồn tại đáng kính sợ trong mắt sinh linh bình thường. Sức mạnh mà chúng ta sở hữu là những thứ không thể lý giải trong mắt sinh linh bình thường. Chúng ta có sinh mệnh vĩnh hằng trong mắt họ. Vì sức mạnh của chúng ta thật sự là quá cường đại. Thậm chí đạt đến cảnh giới dùng sức của bản thân mà thay đổi vận mệnh của rất nhiều rất nhiều người. Thậm chí đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của sinh linh bình thường...

Cho nên, trong mắt họ, sự tồn tại như chúng ta đã trở thành thần tượng nhất định phải được tôn kính và sợ hãi.

Hơn nữa, theo thời gian trôi đi, sinh linh bình thường sinh ra rồi chết đi, đời này nối tiếp đời trước , trong khi đó chúng ta vẫn tồn tại. Như vậy càng khiến cho họ không cách nào lý giải, càng thêm kính sợ.

Cho nên, trong mắt người bình thường. Bọn họ đã có những nhận định sai lầm về chúng ta, bọn họ gần như cho rằng chúng ta là vĩnh hằng.

Tuy chúng ta sở hữu sức mạnh cường đại nhưng chúng ta lại không phải là tồn tại sáng tạo ra thế giới. Chúng ta cũng chỉ là người bình thường tiến hóa lên mà thôi. Chúng ta cũng có tư duy và tình cảm của bản thân, vì thế các cường giả đều cảm thấy cần phải chiếu cố cho chủng tộc đã sinh ra mình.

Dần dần. Những chủng tộc này đem những vị thần đồng tộc đã chiếu cố cho bọn họ biến thành những vị thần của cả chủng tộc. Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, tất cả mọi thứ đều biến thành phong tục được lưu truyền nhiều đời.

Dường như chúng ta từ khi sinh ra đã cao cao tại thượng như vậy rồi. Mà những vị thần này cũng có nhiều mặt, có dục vọng, có tà ác, có thiện lượng, có cầu hư vinh..."

"Ta hiều, các người cũng chỉ là người mà thôi. Chỉ là mạnh hơn người bình thường rất nhiều rất nhiều mà thôi."

Đỗ Duy hờ hững nói: "Theo cách nói của người thì cái gọi là thần linh chỉ là người mạnh hơn thánh cấp mà thôi đúng không? Cái gọi là thần cũng chỉ là sở hữu lĩnh vực của bản thân mà thôi."

"Không."

Ngoài ý liệu, Ares lại phủ định cách nói của Đỗ Duy:"Lần này ngươi trả lời sai rồi. Ngươi cho rằng đạt đến cấp bậc lĩnh vực thì là thần rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, thiếu một bước nữa, mà bước này không hề ngắn chút nào!

Đỗ Duy chau mày, sau đó yên lặng nghe Ares nói tiếp: "Đúng như ngươi nói, chúng ta chỉ là những kẻ đặc biệt cường đại, vượt quá cực hạn của người bình thường mà thôi. Nhưng mà một người dù cường đại đến đâu thì cũng có giới hạn. cho dù ngươi đạt đến cấp bậc lĩnh vực thì cũng chỉ có thể sáng tạo ra lĩnh vực của bản thân, khống chế mọi thứ trong lĩnh vực của bản thân mà thôi. Nhưng mà, phạm vi lĩnh vực của ngươi lớn cỡ nào? Một trăm bước? Một ngàn bước? Mười ngàn bước?"

Đỗ Duy nói không nên lời.

Bởi lẽ trong truyền thuyết, thần thoại, bất kì một thần linh nào đều sở hữu sức mạnh gần như hủy thiên diệt địa.

"Hay là sức mạnh của các ngươi cường đại đến mức có thể tạo ra một phạm vi lĩnh vực bao trùm cả thế giới?" Đỗ Duy nói xong rồi lại lập tức lắc đầu: "Không, ta cảm thấy rằng hình như không mạnh đến thế."

"Đúng là không có, cho dù là cường giả lĩnh vực lợi hại hơn nữa cũng không cách nào đem lĩnh vực của bản thân khuếch đại đến mức bao phủ cả thế giới. Cho nên... lĩnh vực, không phải là thần cấp chân chính."

"Vậy rốt cuộc còn thiếu cái gì?"Đỗ Duy nhịn không được liền hỏi luôn.

"Thần cách!" Giọng nói của Ares hình như có chút thần bí. Hắn nói ra một từ mà Đỗ Duy không cảm thấy xa lạ.

Đỗ Duy đương nhiên là nghe nói qua từ ngữ này. Nhưng mà ý nghĩa của từ ngữ này trước nay đều rất hàm hồ không rõ ràng.

May là bây giờ ở trước mặt Đỗ Duy có một vị thần linh chân chính, có thể giúp hắn giải đáp vấn đề này rồi." Khi sức mạnh của một người đã cường đại đến cực hạn, chúng ta chỉ có thể tìm kiếm những nguồn sức mạnh khác."

Ares thong thả nói: "Ta nghĩ rằng, nếu như ngươi đã đạt đến cấp bậc lĩnh vực thì ngươi chắc sẽ hiểu được cái gọi là sức mạnh lĩnh vực, khống chế pháp tắc. Nguồn gốc của sức mạnh này không đến từ thân thể mà là tâm linh, là sức mạnh của không gian tinh thần ý thức! Là một loại tinh thần lực. Nhưng mà, sức mạnh của một người dù có cường đại hơn đi nữa thì cũng tồn tại một cực hạn. Cho nên, cường giả lĩnh vực đầu tiên - ta không biết ai là người tiên phát hiện nhưng theo ta thấy thì chắc Ma thần là người đầu tiên đột phá. Phương pháp đột phá này chính là tín ngưỡng và tôn giáo!

Lợi dụng tín ngưỡng, lợi dụng tôn giáo - nói cách khác là lợi dụng sự thờ cúng của những sinh linh bình thường đối với chúng ta. Lợi dụng sự hiến dâng lòng thành kính của những sinh linh kia đối với chúng ta. Nội tâm của một người khi tràn đầy sự thành kính và cuồng nhiệt thì tinh thần lực của hắn sẽ trở nên cường đại hơn bình thường. Lúc này... chúng ta sẽ mở ra lĩnh vực của mình bao phủ lấy những sinh linh thờ cúng tín phụng mình vào trong.

Sau đó, ngươi nên biết rằng, khi ngươi khai triển lĩnh vực, tất cả đều nằm trong tay ngươi. Còn những sinh linh bình thường này, vì sùng bái ngươi mà sự thành kính của bọn họ thăng hoa thành tinh thần lực, những thứ này cũng đều thuộc về ngươi hết!

Lúc này, những gì chúng ta phải làm chỉ còn là sử dụng sức mạnh của bọn họ mà thôi!

Mang tín ngưỡng, tinh thần lực của trăm triệu sinh linh thu lại, tập trung một chỗ, cuối cùng là để bản thân sử dụng.

Từ lúc tích lũy ban đầu đến sau này ngày càng nhiều, ngày càng lớn. Như vậy thì sức mạnh của ngươi cũng sẽ ngày càng cường đại. Đây chính là thần cách!

Cho nên thì từ góc độ này mà nói, thân là một thần linh, nếu sinh linh bình thường tín ngưỡng càng nhiều, tín ngưỡng càng kiên cố càng cuồng nhiệt càng thành kính thì sức mạnh của thần linh này càng cường đại! Vì thần cách mà họ sở hữu cũng càng cường đại hơn!"

Đỗ Duy nghe đến đây bỗng nhiên cười lạnh, mạo muội nói một câu: "Vậy nếu một thần linh không có sự sùng bái và tín ngưỡng của sinh linh bình thường thì sức mạnh sẽ trở nên yếu ớt đúng không?"

Ares dường như ngầm thừa nhận. Trong lòng Đỗ Duy liền cười lạnh một câu: cường đạo!

"Đây là một vòng tuần hoàn. Ngươi khai triển lĩnh vực, sức mạnh tín ngượng ngươi có được từ tín đồ trong đó càng nhiều thì sức mạnh của ngươi càng tăng thêm. Sau đó phạm vi lĩnh vực của ngươi sẽ được mở rộng. Mà lĩnh vực càng rộng thì sinh linh được bao phủ trong phạm vi càng nhiều, hấp thụ được càng nhiều sức mạnh tín ngưỡng... giống như là lăn bóng tuyết, càng lăn càng lớn. Những gì ngươi cần phải làm là đem những sức mạnh tín ngưỡng này dự trữ lại là được. Như vậy cái gọi là sức mạnh của thần tự nhiên là cường đại đến mức vượt ngoài sự tưởng tượng. So sánh lại thì cường giả cấp bậc lĩnh vực chỉ là vừa mò đến cánh cửa mà thôi."

Đỗ Duy nghe đến đây, cười ha ha một tiếng: "Ta bây giờ đã là cường giả lĩnh vực rồi. Chẳng lẽ ngươi không sợ nói cho ta biết những thứ này. Sau khi ta ra ngoài sẽ lợi dụng phương pháp này mà gia tăng sức mạnh của bản thân, trở thành một thần mới?"

Ares hình như rất bình tĩnh: "Ngươi vẫn không làm được. Bởi lẽ cho dù ngươi đã là cường giả lĩnh vực rồi nhưng ngươi không biết cách làm sao để hấp thu sức mạnh tín ngưỡng. Ngươi không biết kiến lập thần cách của bản thân như thế nào. Mà vấn đề này, ta cũng không cách nào nói cho ngươi biết."

"Ta hiểu." Đỗ Duy cười cười, dường như pha chút giễu cợt: "Các ngươi là một đám tồn tại trên đỉnh kim tự tháp. Đỉnh của kim tự tháp vốn chỉ nên thuộc về số ít thôi. Những người đã tồn tại đương nhiên không hy vọng sẽ xuất hiện thêm người mới đến tranh đoạt những vị trí vốn đã không nhiều!"

Ares cười, nụ cười của hắn rất ôn hòa: "Có lẽ lúc trước ta đúng là nghĩ như vậy, nhưng bây giờ. Trải qua mười ngàn năm bị giam cầm, ngươi cho rằng ta còn suy nghĩ như vậy sao? Nhân loại..."

"Ta tên là Đỗ Duy, ngươi có thể gọi tên của ta. Bởi lẽ khi ngươi gọi ta là nhân loại khiến cho ta không thích cách xưng hô này. Như vậy sẽ khiến cho ta cảm thấy rằng ngươi giống như là vị thần gì gì đó nói cho cùng, ngươi cũng chỉ là một người có sức mạnh hơn ta, sống lâu hơn ta mà thôi."

"Được rồi, Đỗ Duy" Ares dường như rất nhã nhặn: "Vậy cái mà ta phải cho ngươi biết là không phải ta không nguyện ý nói cho ngươi biết cách làm sao để kiến lập thần cách. Mà đây là một loại lĩnh ngộ cảnh giới, không phải là có thể nói bằng miệng. Ngươi cần phải tự lĩnh ngộ thì mới có thể hiểu được... ngôn ngữ, không cách nào miêu tả được loại cảm giác đó."

"Được rồi, ta chấp nhận lời giải thích này." Đỗ Duy gật đầu: "Nhưng mà ngươi còn chưa nói cho ta biết. Tại sao Ma thần không ở đây... vấn đề này có liên quan gì đến cái gọi là thần sao?"

"Có liên quan."Ares nói: "Bây giờ ngươi đã biết thần cũng chỉ là người. Cũng có dục vọng và tình cảm. Vậy ngươi có thể dựa theo cách suy tư của một người mà tưởng tượng ra cách thức suy nghĩ của chúng ta rồi."

Đỗ Duy đang nghe.

Bắt đầu nghe Ares từ tốn nói: "Ngày đó, nàng đột nhiên dùng cây thương Longius đâm ta, lòng ta tan nát tuyệt vọng. Bị nàng giam cầm trong Thông thiên tháp này. Mà bên ngoài.... Cái tên Austrilia và tinh linh kia cũng là thuộc hạ của ma thần cùng bị giam cầm trong này. Nhưng khác biệt là, bọn họ là thánh cấp, phạm vi của Thông thiên tháp là lĩnh vực mà họ không có cách nào đi vào. Nên thế trong mười ngàn năm này, họ đều chỉ có thể ở bên ngoài mà không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Thậm chí không biết là ma thần đã rời khỏi nơi này từ lâu rồi!

Chỉ vì sau khi ta bị nữ thần đánh trọng thương rồi nhốt trong thông thiên tháp. Trong khoảng thời gian còn lại, ta và ma thần cùng ở lại nơi này. Hai người chúng ta vốn là địch thủ cừu nhân. Sau một khoảng thời gian ở chung, tư tưởng của hai người chúng ta đều xảy ra sự biến hóa!

Phát sinh biến hóa lớn nhất là ma thần!

Hắn là một cường giả. Hắn yêu sâu sắc một người con gái rồi hắn bị tình yêu phản bội...

Lúc đầu là tuyệt vọng, thương tâm, sau đó lại đau khổ, nếu là người bình thường thì lại may mắn bởi lẽ có thể chết cho xong.... Nhưng mà sau khi đạt đến cảnh giới của chúng ta, cho dù muốn chết cũng là một chuyện rất khó có thể làm được.

Cho nên, sau khi trải qua một khoảng thời gian đau khổ - nhưng cho dù là đau khổ lớn hơn nữa cũng sẽ có lúc dần dần bình tĩnh lại. Sau khi hắn bình tĩnh lại, rất tự nhiên, theo cách suy nghĩ của con người, sau khi trải qua đau khổ và tuyệt vọng. cuối cùng thì mọi tình cảm này đều chuyển thành..."

"Thù hận!" Đỗ Duy tiếp một câu lạnh lùng.

"Đúng vậy. Là thù hận."Ares nhàn nhạt nói: "Hắn yêu rất sâu đậm, hận cũng rất mãnh liệt. Mà ta, ta cũng đã bị người đàn bà đó tổn thương, lừa gạt, lợi dụng. Cho nên, trong lòng ta cũng hận! Dưới tình huống này, đem hai nam nhân cùng bị một người đàn bà lừa gạt đi nhốt chung một chỗ. Ngươi cảm thấy rằng chúng ta còn có thể tiếp tục thù hận nhau sao?" Đáp án rất rõ ràng.

Lúc trước, cho dù hai người thù hận nhau. Nhưng sau thời gian dài bị nhốt cùng nhau thì cũng sẽ phai nhạt đi. Thậm chí còn rất có khả năng sinh ra một loại khả năng "Đồng bệnh tương liên".

"Sau đó, trong một cơ hội ngẫu nhiên, chúng ta bàn bạc với nhau. Cuối cùng, chúng ta cùng giảng hòa. Mà sau giảng hòa xong, tâm nguyện chung của hai người chúng ta chính là trả thù."Giọng của Ares có chút bất lực: "Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn mạnh hơn ta. Lòng hắn cũng cứng rắn hơn ta nhiều... cho lẽ là vì tổn thương hắn phải chịu đựng sâu hơn ta. Ta tuy cũng rất muốn trả thù nhưng mà ta càng không muốn đối mặt với nàng ta. Cho nên chúng ta đạt thành một hiệp nghị... hắn ra ngoài báo thù! Còn ta, ở lại đây."

"Ra ngoài?" Trong lòng Đỗ Duy rúng động.

"Đúng vậy, ra ngoài!"Ares bật cười, tiếng cười của hắn ngày càng lớn, mang theo một tia giễu cợt: "Nàng ta tuy đã lừa gạt ta, ám toán ta ở nơi này nhưng nàng ta dường như lưu lại một sơ hở. Bởi lẽ, lúc đầu để hao phí thần lực của, sau đó nhân lúc ta hư nhược mà ám toán . Cho nên, phong ấn bố trí ở đây là do ta hoàn thành! Sự gia cường phong ấn ở đây là do ta tự tay bố trí. Cho nên, dù ta bị nàng ta ám toán nhưng ta vẫn có thể nghĩ ra cách đem hắn thả ra! Chỉ đáng tiếc, ta lại phải thay hắn mà bị giam cầm.

Đây chính là điểm sơ hở duy nhất của phong ấn này. Cho nên, cuối cùng ta đã thả hắn ra ngoài.

Mà hắn, trước khi rời khỏi đã thề với ta, hắn nhất định sẽ hoàn thành việc báo thù....

Hơn nữa, sẽ có một ngày đích thân hắn sẽ đánh bại người đàn bà đó. Sau đó đem nàng ta đến đây. Sau đó.... Để cho nàng ta nếm chút mùi vị khi bị giam cầm!

Đối với ma thần, ta chỉ có một yêu cầu...."

Ares nói đến đây thì giọng nói đã trở nên lạnh lùng.

"Ta muốn nàng ta ở đây với ta!"Cho dù có đần độn đến mấy thì Đỗ Duy cũng nghe ra được sự thù hận nồng đậm bao hàm trong lời nói này.

Chỉ là, Đỗ Duy vẫn nhịn không được mà hỏi: "Vậy, đã mười ngàn năm rồi... hình như, ma thần không có thành công a. Vì ta đến từ thế giới bên ngoài. Đại lục bên ngoài bây giờ. Người tình cũ của ngươi được toàn nhân loại tôn xưng là Quang Minh nữ thần, hơn nữa còn là chúa tể của thế giới này, là tồn tại chí cao vô thượng duy nhất a! Còn Ma thần được ngươi thả ra hình như không có tin tức gì. Thậm chí cũng không có vết tích hắn từng xuất hiện... Mà ngay cả lịch sử cũng đã bị nữ thần thay đổi hoàn toàn. Trong lịch sử của nhân loại , dường như dấu vết sự tồn tại của Ma tộc cũng hoàn toàn không có! Nếu không phải ta vừa khéo quen biết một tinh linh đến từ phương bắc, ta cũng không biết trong lịch sử còn có cái gì thời đại thần thoại!"

"Cái này cũng không có gì lạ."Ares hờ hững nói: "Mười ngàn năm mà thôi, phải biết rằng là sau khi đem hai người chúng ta đều nhốt trong này. Thực lực của nữ thần đã có được sự tăng trưởng cực lớn. cho dù là ma thần rời khỏi đây cũng không thể dễ dàng đánh bại nàng ta!"

"Chẳng lẽ ma thần không phải là thần cường đại nhất sao?" Đỗ Duy chau mày.

"Đã từng như vậy."Giọng nói của Ares có chút bất lực: "Bởi vì..."

Dừng một chút, hắn mới thở dài bất lực: "Sau khi nàng ám toán đem hai người chúng ta nhốt ở trong này này. Nàng ta nhân lúc ta hư nhược, dùng thần lực của nàng ta cướp đi hơn nửa thần cách của ta!"

Cướp mất... thần cách?!

Sau khi đi hết ba ngàn sáu trăm năm mươi bậc thang, Vivian và Elune theo sau vua tinh linh Lạc Tuyết đã đến quảng trường cực lớn trên tuyệt đỉnh Tuyết Sơn.

Mà nhìn cái quảng trường trống rỗng, Vivian không khỏi có chút lo lắng: "Lạc Tuyết tiên sinh... Đỗ Duy hắn, hắn, hắn đi đâu rồi? Chẳng phải là ngài, ngài nói là hắn, đang ở, trên núi sao?"

Lạc tuyết yên lặng không nói gì. Ánh mắt phảng phất như đã xuyên qua quảng trường, hướng về phía xa xa đằng trước. Nhìn về phía sau của ngai vàng vu vương...

Sắc mặt Elune đột nhiên thay đổi: "Chẳng lẽ... họ đã cùng đi đến sơn động tu luyện của sư phụ?!"

Theo hướng ngón tay Elune chỉ, Vivian nhìn về phía xa.

Mà vào lúc này, từ phía truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bạch Hà Sầu.

"Tinh linh, tại sao đi rồi lại quay về? Chẳng lẽ trong lòng ngươi không phục, còn muốn đến đấu thử lại lần nữa sao?"

Lạc tuyết nhàn nhạt nói: "Bạch Hà Sầu tiên sinh, ta chỉ là tuân thủ lời ta đã từng nói. Thời gian mà ta và Đỗ Duy ước định còn ba ngày... Ta chỉ là quyết định bồi tiếp vợ của Đỗ Duy lên núi mà thôi. Với lại nơi này đợi cho đến khi thời gian ước định của chúng ta kết thúc... Ta đối với thực lực của ngài, không hề có nghi ngờ gì."

Giọng nói của Bạch Hà Sầu trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng truyền đến: "Vợ của cái tên tiểu Đỗ Duy? Hừ, nếu là vậy thì các ngươi cùng vào đi."

Dừng một cái, âm thanh lại trở nên lãnh khốc:

"Elune! Ngươi cứ đứng bên ngoài cho ta! Trước khi ta không có phân phó nào khác, ngươi cứ đứng ở đó cho ta đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vvinam