Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : thiên sứ meo meo.

Thiếu tá Cơ Khả gần đây chán ăn và mất trí. Sau hai đêm mất ngủ liên tục, cuối cùng anh không chịu nổi phải đến bệnh viện quân y. Bác sĩ điều trị cho anh là thiếu uý  Kiệt Lạc, một bác sĩ thiên tài, năm nay hắn mới 25 tuổi, đẹp trai hiền lành.

" Chào bác sĩ".

" Xin chào Thiếu tá. Có chuyện gì không?".

" Tôi gần đây không ăn được gì, bụng rất khó chịu, mất ngủ nữa".

" Đã bao lâu rồi?".

" Tôi bị mất ngủ hai ngày liên tiếp trong một tuần". Vị thiếu tá bơ phờ nói, chỉ vào quần thâm ngay mắt " Trước đây, tôi chưa từng đến bệnh viện!". " Thật không may". Bác sĩ thông cảm nói:" Tôi sẽ khám sơ bộ cho anh, sau đó chúng tôi sẽ làm các xét nghiệm tương ứng".

Anh được bác sĩ hướng dẫn nằm trên một chiếc giường lớn êm ái

" Giường ở đây thoải mái hơn nhiều so với chiếc giường nhỏ trong phòng tâm lý", anh khen ngợi.

"Anh kéo áo lên đi", bác sĩ cười nói sau đó dùng ống nghe tim phổi, cảm giác lạnh lẽo của ống nghe ấn nhẹ vào ngực anh, ngón tay bác sĩ cố ý lướt trên núm vú nhạy cảm hoặc cũng có thể là vô ý. Anh cau mày, kìm lại sự náo động trong lòng.

" Tim và phổi đều rất tốt".

Bác sĩ bắt đầu dùng tay ấn vào bụng dưới của anh, dưới xương sườn trái, dưới sườn phải, bụng trên, anh khẽ khịt mũi.

" Anh thấy như thế nào?"

" Có chút kỳ quái...."

Bác sĩ lại nhẹ nhàng vuốt ve bên sườn phải của anh và phản ứng của anh thậm chí còn mạnh hơn- cơ thể anh run lên.

" Nó hơi tê và khó chịu một chút".

" Ra vậy" bác sĩ càng cười," Anh thật sự chưa từng đến bệnh viện?".

" Đúng vậy, tôi thậm chí còn không biết nên hợp tác với việc kiểm tra sức khoẻ như  thế nào. Tôi thực sự xin lỗi. Tôi chỉ đến bệnh viện khi còn rất nhỏ"

" Cơ thể của anh thật sự đáng ghen tị, đừng lo lắng anh chỉ cần thư giản và nghe tôi".

Bác sĩ tiếp tục ấn, nhưng động tác nhẹ nhàng hơn nhiều, tương tự như lúc nãy chỉ vuốt ve.

Tay bác sĩ từ từ luồn vào bụng dưới của anh rồi đột ngột chui vào vùng cấm, anh sửng sốt và vô thức siết chặt hai chân lại.

" Đừng lo lắng, tôi đang kiểm tra thêm cho anh, để quan sát tình hình của hậu môn". Nụ cười quyến rũ của bác sĩ có tác dụng xoa dịu lòng người. Anh đỏ mặt banh rộng hai chân. Tay trái của bác sĩ đã chạm vào cửa cấm của anh, nhẹ nhàng cọ vào nếp nhăn mềm mại, " Thực sự xin lỗi nó chắn tầm nhìn một chút". Bác sĩ tự nhiên cầm " nó" bằng tay phải, cuối cùng anh không khỏi bàng hoàng mà nhảy dựng lên.

Nhưng thấy bác sĩ nhìn mình mặt anh càng đỏ hơn:" Thực xin lỗi, tôi thật sự thiếu kinh nghiệm..."

" Không có chuyện gì, anh tự mình làm được không?"

" Được... được " anh bỗng có chút hụt hẫng.

"Hai chân không tách ra được nữa sao?"

" Có lẽ tốt hơn là nên cởi quần ra"

" Đừng vội như vậy", bác sĩ chỉ vào cánh cửa, sau đó đóng và khoá cửa, kéo rèm nhung dày và bật đèn huỳnh quang sáng lên. Khi quay lại, thấy anh đang nằm trên giường cởi quần, mặt đỏ bừng như quả cà chua, quá đỗi dễ thương.

Bác sĩ đứng ở bên giường thoả mãn quan sát một lúc, anh không khỏi lấy tay che những bộ phận trọng yếu, bác sĩ buồn cười không nhịn được, anh không còn cách nào đành buông tay với một khuôn mặt đỏ bừng.

" Tôi và anh đều là đàn ông, không sao đâu" bác sĩ vội trấn an và kê một chiếc gối cao ngay hông của anh.

" Chờ một chút". Bác sĩ đi lấy một cái rương đặt ở trên giường, sau đó đứng ở giữa hai chân anh. Hai tay đột nhiên mở rộng chân anh, nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ của anh, nếp gấp màu hồng đang từ từ co lại vì bị cưỡng bức mở ra, bác sĩ không khỏi nuốt nước bọt. Lúc này, "nó" che khuất tầm nhìn của anh đã từ từ dựng lên dưới ánh mắt rực lửa của bác sĩ. Anh xấu hổ muốn chết. ( Ây zaaa cư tề quá i ).

" Đó là điều bình thường", bác sĩ nói một cách khó khăn khi cổ họng đang dần khô khốc của mình.

Bác sĩ đặt chân của anh xuống, ngăn anh đang chuẩn bị đứng dậy:" Chờ một chút, tôi sẽ đặt một chút thuốc cho anh, để sau này có thể đo nhiệt độ trực tràng".

Bác sĩ nhanh chóng mở hộp thuốc lấy ra một hộp thuốc nhỏ, trước tiên anh ta lấy ra hai viên, do dự, rồi sau đó lại lấy ra thêm một viên khác, ba viên thuốc được nhét vào trong cơ thể của anh. Sau đó khoảng ba đến năm phút, thuốc dường như đã tan chảy, anh cũng không bận tâm mấy, anh chỉ cảm thấy nóng và ngứa, ngón chân anh co quắp lại, chân cọ nhẹ vào ga trải giường.

Bác sĩ có vẻ hơi ngạc nhiên:" Có vẻ như tôi cho hơi nhiều thuốc". Anh ta có thể đã cho hơi quá, thậm chí còn cho cả ngón trỏ vào chất lỏng rồi đâm ra sau.

" Chậc chậc..." lần này không phải là hoảng hốt kêu lên, mà là thoải mái rên rỉ, anh hai mắt mờ mịt.

Đôi mắt bác sĩ cũng nheo lại, thể hiện sự hài lòng, ngón tay anh ta không rút ra mà co giật liên tục.

" Thoải mái?"

" Ừm... thoải mái..." anh dường như đột nhiên tỉnh táo lại, " Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?"  

" Không có gì đâu", bác sĩ trấn an " Tôi chỉ đang làm một bài kiểm tra phản ứng, anh chỉ cần tập trung vào cảm giác của mình là được" anh yên tâm nhắm mắt lại, cảm nhận được khoái cảm từ những ngón tay đang ra vào của bác sĩ. Ngón tay đột nhiên chạm vào một điểm, khiến anh đột nhiên đau nhức rên rỉ. Bác sĩ không chịu thua, dùng đầu ngón tay xoa bóp nhẹ nhàng " Dừng lại....dừng lại đừng làm vậy"

" Vậy thì tôi đi đây" bác sĩ tàn nhẫn rút ngón tay ra, ác ý búng vào đầu anh, " Anh có thể tự chữa bệnh được không?" bác sĩ hỏi khiến anh lúng túng. " Được rồi...." anh bối rối duỗi tay xuống, ngón tay run rẫy và yếu ớt.

" Ực!...." anh rốt cục không nhịn được thổn thức.

Bác sĩ nhẹ nhàng rút ngón tay ra, xoay người anh nhẹ nàng:" Vị trí này không được đụng vào". Lúc này, kính ngữ bình thường tựa hồ có vẻ mỉa mai khó tả. Anh không thể chống lại động tác của bác sĩ, bị đặt trong tư thế quỳ gối, nửa người trên áp vào tấm khăn trải giường thô ráp màu trắng, nước mắt và nước bọt chảy ra không kiểm soát làm ướt một mảng lớn và vùng kín bí mật của anh. Hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn chiếu mạnh mẽ, loại nhận thức nhục nhã hoà cùng sự co rút dần dần mạnh mẽ của hậu huyệt mang đến một làn sóng khoái cảm mới. Bác sĩ hướng tới những ngón tay vào hoa cúc xinh đẹp, anh có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ ở chỗ đó, giống như một cái miệng tham lam đang cố gắng cắn một cái gì đó thật mạnh.

Bác sĩ hướng dẫn anh trượt vào từ từ, hai ngón tay lập tức bị kẹp chặt. " Thả lỏng đi", bác sĩ tiếp tục thúc, anh cảm thấy móng tay của mình cào nhẹ một chỗ lồi ra, khoái cảm không lường trước ập đến ngay lập tức, anh mất sức ngã quỵ xuống giường.

Bác sĩ rút ngón tay ra, để anh khập khiễng ở vị trí dâm đãng mà anh ta đưa vào. Cao trào sắp xảy ra làm mờ đi sự tỉnh táo của anh.

" Kiệt Lạc, giúp tôi..."

" Vậy thì sao,...."

" Tôi biết anh rất xấu hổi, nhưng...tôi thực sự không thể làm được, làm ơn... giúp tôi...." một đợt co thắt ập đến làm lời nói của anh kẹt trong cổ họng. Những cơn phấn khích dồn dập đã đẩy anh xuống vực sâu chóng mặt. Trong sương mù, anh chỉ cảm thấy một đôi tay ấm áp bao phủ lấy bờ mông rắn chắc của mình, " Hừ...." anh khẽ rên, trong tiềm thức co rút lại.

Đôi tay thuộc về ma quỷ kia đang từ từ vuốt ve thân thể mịn màng của anh, một người đưa tay về phía trước ngực, nhéo nhéo đầu vú vốn đã cương cứng của anh, xoa xoa nhẹ nhàng, thoả mạn lắng nghe tiếng rên rỉ dâm đãng của anh, ngón tay còn lại nắm lấy cái đó của anh. Con cặc bỏng rát từ dưới đáy quần của mình và từ từ kéo nó lên. Kỹ thuật của bác sĩ rất tốt, anh nhanh chóng leo lên đỉnh cao nhất, bác sĩ di chuyển nhẹ nhàng trên hai hòn bi rồi ác ý nhéo đầu nhạy cảm của anh.

" Ahhhh...." anh cuối cùng cũng được thả ra từ tay bác sĩ, không cho anh nghỉ ngơi một giây nào, vị bác sĩ bước tới lấy gel bôi trên. Tiếp tục phóng thích trong lúc cao trào, khoái cảm tột đỉnh khiến cậu gần như hoàn toàn không để ý đến cơn đau xé nát từ hậu huyệt. Trong khi anh vẫn đang trong cao trào, nhịp điệu ngày càng hung bạo của bác sĩ đã đưa anh trở lại thực tại. Một đợt cao trào khác nhanh chóng kéo tới, anh lắc lư eo và hông yếu ớt theo tần suất của bác sĩ, khi chịu cú sốc nhiệt dữ dội vừa rồi, anh cảm nhận rõ rành cơ bắp nơi đó đang trong cơn kích động và một dòng nước chảy ra.

Có gì đó lướt nhẹ qua khoé miệng, anh khẽ quay đầu lại, anh hơi ngất đi sau cơn say mê quá độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy