Chương 22+23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Tiêu Linh Khâu

Editor: Du Bình

Vốn tưởng rằng hạ thấp nhân phẩm của đứa con duy nhất sẽ cho cặp sinh đôi thấy được sự ưu việt của mình, nhưng hắn thật sự không hề biết rằng mình đã đạp trúng địa lôi...

"Câm miệng! Đủ rồi!" Ám Vũ giận run người, nhìn về phía Tiêu Chính Thanh, giống như là đang tháo bản thân ra thành tám khối sát khí lao thẳng về phía ông già kia.

"Nếu còn tiếp tục ầm ĩ, tôi cam đoan ông sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!" Ám Vân có vô số cách đe dọa đầy lịch lãm, bất tri bất giác làm cho sát khí vô hình tràn ngập bốn phía, một câu nghe tưởng nhẹ nhàng nhưng thật ra lại mang đầy uy hiếp, khiến cho người nghe tê rần.

Âm nhạc của bữa tiệc đột nhiên bị dừng lại, cả đại sảnh lạnh ngắt như tờ, ngay cả tiếng thở cũng khó có thể nghe được, toàn bộ tầm mắt đếu tập trung về phía Ám Vũ Ám Vân cùng Tiêu Chính Thanh và vợ của ông ta. Các vị khách đều khiếp sợ theo dõi họ bởi vì chưa có ai từng nhìn thấy anh em Ám gia cùng nhau động khí. Bình thường Ám chủ tịch rất trầm ổn, ăn nói có ý tứ, còn Ám thiếu là người nhu hòa hơn. Nhưng nếu cùng nhau tức giận thì quả thật chưa từng thấy bao giờ! Tất cả mọi người cùng vợ chồng Tiêu gia đồng loạt chảy mồ hôi lạnh, dù sao đắc tội với anh em nhà này đều có thể chết lúc nào mà không biết...

Tiêu Chính Thanh thiếu chút nữa bị hù đến tè ra quần! Trước kia từng nghe được họ khí phách bất phàm, không nghĩ rằng lại khủng bố đến nhường này! Chỉ tùy tiện nói có vài câu cũng khiến người khác có cảm giác như bị dỡ thành tám phần, trái tim gia tốc đập rất khủng hoảng. Nhưng trái lại, Tiêu Linh Khung ở một bên lại có vẻ dương dương tư đắc, hoàn toàn không bị sát khí của hai huynh đệ dọa sợ, bình tĩnh nói: "Về chuyện này, đứa nhỏ đó phi thường đơn thuần, chúng tôi không muốn nuôi dưỡng nó trở thành người thừa kế mà gia tăng gánh nặng cho nó làm gì!"

Tiêu Chính Thanh không dám đáp lời nào. Ở ngoài ông ta là chủ tịch Tiêu gia, nhưng ở nhà, ông cái gì cũng không phải. Bởi vì vợ có rất nhiều thủ đoạn giao tế, tầm nhìn buôn bán đều gan dạ, sáng suốt tốt hơn ông rất nhiều. Đại bộ phận của cải của Tiêu gia đều trong tay bà ta, ông chỉ là một tên chủ tịch rỗng xác, rỗng quyền mà thôi!

Những lời này của Tiêu Linh Khung làm cho không khí có chút dịu hơn, Ám Vũ cùng Ám Vân đều tan giận. Nhớ tới ba của cả hai thực sự rất đơn thuần, đơn thuần đến nỗi trên đường gặp trẻ em bị bỏ rơi cũng nhặt mang về, thật sự rất buồn cười!

Bởi vì vừa nói những câu nói ngu ngốc vừa nãy, Tiêu Chính Thanh không còn dám nói lung tung nữa, cung kính cất bước hai vị đại thần, sau đó cũng không quay đầu liền chạy khỏi bữa tiệc, thậm chí còn không chú ý đến vợ mình có đi cùng hay không nữa...

Đến lúc muộn, yến khách từ từ đều rời đi. Trong lúc người hầu thu dọn tàn tiệc, một thanh âm níu Ám Vũ cùng Ám Vân đang muốn rời đi phải ở lại.

"Xin chờ một chút!"

Anh em họ Ám đồng thời quay lại, nhìn thấy Tiêu Linh Khâu đoan trang thanh lịch đứng trước mặt.

"Sao thế? Quý phu nhân có chuyện gì vậy?" Ám Vũ lễ phép hỏi.

"Có một chút chuyện riêng, tôi muốn cùng các cậu trao đổi một chút!!" Tiêu Linh Khâu giơ tay lên tươi cười nói.

"Cũng tốt, vừa dịp chúng tôi muốn tìm Tiêu phu nhân!" Nói xong, cả ba đều lui về cuối phòng.

Bên trong phòng khách, cả ba ngồi trên bộ salon làm từ chất liệu da trầm mặc, nhưng sau cùng Tiêu Linh Khâu là người phá vỡ im lặng trước: "Nói như vậy, hai người là Vân nhi, Vũ nhi theo miệng của đứa nhỏ kia?"

Nghe được câu này, cả hai anh em đều sửng sốt, xưng hô quen thuộc như vậy thì chỉ có cha đẻ cùng với baba có được quyền gọi mà thôi!

"Chẳng lẽ baba đã nói chuyện của chúng tôi cho phu nhân? Phu nhân biết baba hiện tại đang ở nơi nào sao?" Ám Vân luôn là người kích động hơn, hỏi thẳng vấn đề.

"Đừng vội, tôi sẽ mau nói cho các cậu biết. Nhưng thật ra... đứa trẻ đó không phải do tôi sinh ra..."

Chương 23: Thân thế.

"Đừng vội, tôi sẽ mau nói cho các cậu biết. Nhưng thật ra... đứa trẻ đó không phải do tôi sinh ra..."

Lại một lần nữa hai huynh đệ bị kích động, hiện tại chỉ có hể trừng to mắt nhìn Tiêu Linh Khâu.

"Năm đó, tôi theo Tiêu Chính Thanh kết hôn đã rất lâu, nhưng không thể sinh được một mụn con. Cuối cùng đi bệnh viện kiểm tra, kết quả trả về rằng tôi không rụng trứng, cả đời khó có khả năng sinh con. Lúc ấy chúng tôi muốn vì giấu diếm, liền dùng tiền bưng bít chuyện này và cùng lúc truyền ra ngoài tin tức tôi đang mang thai. Năm năm sau đó, tôi đều ở trong biệt thự không ra khỏi cửa, để mọi người tưởng rằng tôi ở cữ và nuôi dạy con, còn Chính Thanh tìm đến một cô nhi viện hẻo lánh nhận nuôi một đứa nhỏ ba tuổi, thừa dịp thời gian đó muốn nuôi nó trở thành đứa con ruột thịt..."

Ám Vũ cắt lời Tiêu Linh Khâu ôn lại chuyện xưa, hỏi: "Nhưng tại sao baba lại ở trong một cái phòng nhỏ như vậy?"

"Hãy chờ tôi nói xong đã... Bởi lúc tôi chuyên chú chăm sóc Tiểu Nhưng, Chính Thanh thừa dịp tôi không chú ý đã đầu tư tiền vào rất nhiều nơi khác nhau, lại không có kinh nghiệm về chuyện bồi thường hợp đồng nên mới khiến sự nghiệp của Tiêu gia thảm ngã, nhưng may rằng tôi còn phát hiện ra mới không khuynh gia bại sản. Còn Tiểu Nhưng khi đó là một đứa trẻ sáu tuổi, phi thường đáng yêu lại đơn thuần, tôi dần dà coi nó chính là cốt nhục mình đẻ ra mà đối đãi nó thật tốt! Trải qua bốn năm được dạy dỗ nhưng nó vẫn còn rất nhỏ, tôi tật sự không muốn thằng bé bị biến thành một cỗ máy chỉ biết đến thanh danh và những đồng tiền đến nát vụn cả con người giống như cha nuôi của nó! Cho nên bốn năm này tôi chưa từng để cho nó học qua việc tiếp quản công sự này nọ, thầm nghĩ muốn cho nó được sống vui vẻ cùng không chút áp lực, phiền não trong nhà này..." Nói đến đây, Tiêu Linh Khâu thở sâu, phải làm như vậy mới có thể khống chế được cảm xúc đang đè nén.

"Nhưng mà, từ khi tôi nhúng tay vào chuyện quản lý gia nghiệp thì Tiêu Chính Thanh lại bắt đầu tiếp cận Tiểu Nhưng, thậm chí còn giáo huấn nó quan niệm 'người thừa kế tương lai' mỗi khi tôi vắng nhà... Có lẽ Tiểu Nhưng không được trời sinh cho khả năng tiếp thu cao, chỉ thong thả tiếp nhận. Đến khi Tiểu Nhưng hiểu được thì nó cũng chỉ hiểu được về nổi mà thôi. Theo thời gian Tiểu Nhưng lớn lên, nó cũng bắt đầu biết phản lại, cùng cha nuôi tranh luận, cuối cùng cãi nhau to đến không thể cứu vớt được nữa, Tiêu Chính Thanh ngay lúc đó mang toàn bộ bí mật buột miệng nói ra, còn đem Tiểu Nhưng đuổi ra khỏi cửa. Tiểu Nhưng biết được sự thật nó không phải con do tôi sinh ra, nổi giận bỏ nhà ra đi, ở bên ngoài sống như thế đấy..."

"Chẳng lẽ bà không tìm baba sao? Dẫu gì bà cũng nuôi người bao nhiêu năm còn gì?" Ám Vân vỗ bàn gầm lên.

"Tôi đương nhiên là có! Tôi đâu thể bỏ rơi Tiểu Nhưng được? Tìm thấy nó ở một cái công viên rách nát, khuyên nó về nhà, nhưng nó lại cáu kỉnh: 'Đó không phải là nhà của con!'. Cậu có biết lúc nghe được câu này lòng tôi có bao nhiêu đau khổ không?" Tiêu Linh Khâu dùng hết sức để có thể làm hai bàn tay già nua che kín khuôn mặt đầy nước mắt.

"Nếu như không phải Tiểu Nhưng mềm lòng, tôi thật sự không biết làm thế nào... Nó muốn ra riêng ở, hi vọng có được sự ủng hộ của tôi. Tôi liền đáp ứng nó, như vậy cũng tốt, tách nó ra khỏi cha nuôi mới là thượng sách! Tôi đưa ra điều kiện rằng nó phải ở nhà mà tôi an bài, nó không nói hai lời đáp ứng tôi. Nhưng một thời gian sau, Tiểu Nhưng tự dựa vào bản thân mua đươc cái phòng nhỏ kia, tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân. Cho dù công việc không thoải mái gì nhưng nó luôn nói với tôi 'Không sao đâu! Dường như con thích hợp với làm việc nặng hơn!'. Những lời này của nó thật khiến tôi rất vui mừng, đứa trẻ hiểu nhường vậy trên đời rất hiếm!"

"Ân... Rất giống với phong cách của baba!" Ám Vũ nói.

Tiêu Linh Khâu đột nhiên biến sắc: "Tôi cứ nghĩ cuộc sống của nó sẽ luôn luôn bình thản như vậy. Nhưng vào một buổi tối tám năm trước, Tiểu Nhưng đột ngột về dinh thự Tiêu gia, trên tay còn cầm hành lý cứ tần ngần đứng ngoài, nếu không phải cảnh vệ báo cho tôi thì tôi không biết nó sẽ đứng đến lúc nào... Cũng may rằng lúc đó Tiêu Chính Thanh ra ngoài bàn chuyện làm ăn chưa về, Tiểu Nhưng mới có thể yên tâm vào bằng cửa chính. Đã nhiều năm không gặp lại, Tiểu Nhưng của tôi phảng phất như già đi cả năm mươi tuổi, ngay cả đi đứng cũng xiêu vẹo, về đến nhà liền ở trong phòng không chịu nói gì làm tôi phải dùng nhiều biện pháp mới có thể khiến nó nói ra tâm sự..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro