Chương 28+29+30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Tin tức.

Editor: Du Bình

"Có gì không ổn sao thưa tiên sinh?" Thấy chàng trai kia không có trả lời, Tiêu Tử Nhưng nghỉ hoặc hỏi.

"À, xin lỗi anh..." Cậu cố ý hạ giọng xuống, sợ rằng baba sẽ nhận ra.

Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên, Ám Vân từ trong túi áo lấy ra một chiếc điện thoại màu trắng với thiết kế gập ra, nhấn nút nghe. "Vân! Đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ baba nhận ra em rồi?" Giọng nói của Ám Vũ truyền đến.

"Không có, không có! Em sẽ lập tức quay lại ngay!" Ám Vân cúp điện thoại, rồi quay đầu nhanh chân bước về xe, trước khi rời đi còn bỏ lại một câu: "Hẹn gặp lại!"

Nói rồi ngồi xe rời đi, để lại một Tiêu Tử Nhưng mang bộ mặt kinh ngạc.

Tiêu Tử Nhưng ngây ngốc nhìn theo chiếc xe cao cấp che rèm chạy ngang tầm mắt, bên trong trừ bỏ người con trai nọ, hình như còn một người nữa? Nhưng cái làm y không nói lên lời không phải là do người, mà là do chiếc di động gấp trắng kia!

Cuộc đời y không thể quên được buổi tối mình đưa hai chiếc điện thoại cho hai người nọ, hai cái giống nhau như đúc chỉ khác một chiếc trắng còn chiếc kia màu đen. Đại thúc tuyệt đối không thể nhớ nhầm được đâu! Nhưng mà... chắc chỉ là trùng hợp thôi! Mẫu điện thoại đó bán nhan nhản trên thị trường. Hơn nữa người kia không thể là Vân nhi được! Chỉ nhìn dáng người thôi đã thấy cao lớn hơn rất nhiều rồi! (Tác giả nhịn không được chen vào: Đại thúc a~ Người quên rằng đã mấy năm rồi sao? Người ta cũng phải dậy thì chứ?)

Hiển nhiên Tiêu Tử Nhưng không hề nhớ chuyện này nữa, ngày hôm sau liền đem nó vứt vào một góc...

Ở trên xe, Ám Vân hồi tưởng lại cuộc nói chuyện ban nãy. Baba đúng thật là không nhận ra cậu sao? Thật là đáng chết mà!

Lại một đợt chuông lớn vang lên, Ám Vũ liền nghe ngay lập tức: "Tra được rồi?"

Đầu bên kia đáp lại: "Vâng thưa chủ tịch! Thông tin về cô nhi viện ngài yêu cầu đã được điều tra xong! Ngôi viện được xây dựng vào 45 năm trước, là do vị Cha sứ họ Trần hiện tại 62 tuổi tự lực cánh sinh sáng lập viện. Nhưng sau một thời gian ngắn, Viện trưởng Trần không còn đủ tiền để tu bổ khiến viện cứ một năm lại thêm một năm già cỗi thêm. Hiện nay chính phủ chuẩn bị thu mua miếng đất này với giá rẻ, đập tòa nhà đi xây chung cư nhà ở. Viện trưởng Trần muốn giữ nơi này nhưng không đủ tài chính nên rất phiền não thưa chủ tịch!"

Chẳng lẽ lý do baba trông không được vui là vì lý do này? Thật muốn thay baba giải quyết hết mà! Hắn liền nói với thư ký: "Phiền cô rút trong tài khoản cá nhân của tôi năm trăm vạn quyên góp cho cô nhi viện. Nhưng cũng chú ý theo dõi động tĩnh của Việ trưởng Trần cho tôi, tránh để ông trục lợi vào chuyện khác!"

"Vâng thưa chủ tịch! Tôi sẽ làm ngay!" Dương trợ lý không dám chậm một phút, ngắt điện thoại xong lập tức làm việc.

Trở lại dinh thự riêng, nơi được hai anh em mua để trở về thả lỏng tâm tình, tạm thời không cần phải quan tâm đến chính sự công văn. Dinh thự chính chỉ để dịp quan trọng họ mới trở về, còn chỗ này, là để nghỉ ngơi!

Ngồi trên sopha trong phòng khách, Ám Vũ chợt nói: "Vân, anh đang nghĩ đến một kế hoạch có thể đưa baba trở về!"

"Cách gì???"

"Để anh nói..." Ám Vũ kề sát tai cậu, thầm thì nói nhỏ.

Ám Vân nghe xong, hơi nghi ngờ: "Liệu có được không? Em sợ baba sẽ tức giận..."

"Trước mắt cũng chỉ có phương án này. Còn thế nào nữa thì tính sau!" Ám Vũ đứng dậy, trở về phòng chuẩn bị công việc cho ngày mai.

Còn mình Ám Vân ở lại, cậu chợt nhớ về thanh âm của baba. Tám năm, đã tám năm không được nghe thấy của người, chỉ một lần muốn được nghe lại tiếng gọi "Vân nhi!" tình cảm từ người ấy. Hi vọng kế hoạch lần này thành công để ba người họ có thể ở bên nhau như xưa.

Chương 29: Kế hoạch (Thượng)

Cô nhi viện quanh năm bình lặng bỗng nhiên nhận được số tiền quyên tặng hơn năm trăm vạn từ một tổ chức giấu tên khiến cho mục sư cảm thấy giật mình. Chắc ai cũng biết, thời điểm buổi sáng Cha Trần nhận được tin này shock đến nỗi bệnh tim tái phát. Đầu năm nay các tổ chức từ thiện đến quyên góp thực hiếm! Mà còn là một số tiền khổng lồ như vậy thì lại càng không có! Vốn là quỹ để dành của viện sắp cạn kiệt rồi, nhưng đột nhiên lại có một khoản tiền lớn như vậy rơi trúng đầu, cứu mấy đửa nhỏ thoát khỏi cảnh lưu lạc đầu đường làm mọi người đều mừng muốn khóc mà dập tạ cảm ơn ông trời!

Tin tức này rất nhanh được truyền đến tai Tiêu Tử Nhưng khiến đại thúc kích động đến nỗi suýt chảy nước mắt. Nếu như hồi nhỏ không có cô nhi viện này thu nhận, thì y đã sớm chết đói đầu đường rồi! Khi xưa viện trưởng nhặt được y ở đầu đường, thương tình mang y về, cho y một mái ấm yên ổn. Chính vì vậy y muốn trở về để chăm sóc cho những đứa trẻ đáng thương. Nhìn chúng, đại thúc có thể phảng phất thấy mình của ngày xưa, được cười đến sáng lạn mới hạnh phúc làm sao.

Trong văn phòng, Viện trưởng cùng Tiêu Tử Nhưng cùng nhau thảo luận về cách dùng tiền thế nào cho tốt.

"Tử Nhưng à, có số tiền kia đúng là chúng ta có thể tu sửa cô nhi viện cho bọn nhỏ sống thoải mái hơn! Nhưng mà..." Vẻ mặt viện trưởng lo lắng.

"Có gì khúc mắc vậy Viện trưởng?"

"Chú lo lắng bên chính phủ vẫn muốn kiên trì lấy đất... như vậy chúng ta có tiền cũng vô dụng..." Viện trưởng nói ra vấn đề mình đang lo lắng.
"Vậy phải làm sao bây giờ ạ?"

"Cái này chú sẽ nghĩ cách! Giờ con mau ra nhìn đám nhỏ đi!" Viện trưởng sợ mấy đứa không có ai trông coi sẽ gây ra chuyện nên bảo đại thúc đi xem chúng.

Tiêu Tử Nhưng cũng chỉ có thể bất lực ra khỏi phòng, viện trưởng làm vậy cũng là muốn cho y không lo lắng đúng không... Nhìn những đứa trẻ hồn nhiên vui vẻ nô đùa trong sân mà đại thúc chỉ mong rằng chúng sẽ vĩnh viễn không trưởng thành để phải bước chân vào cái xã hội xấu xa này. Trong lúc suy nghĩ, y đột nhiên nhớ tới người con trai nọ, sau khi có cậu ta xuất hiện thì không còn thấy đám côn đồ đến phá quấy nữa. Rốt cuộc cậu ta là ai?

Điện thoại trong văn phòng bỗng vang lên nhiều hồi, ngay khi viện trưởng vừa bắt máy liền nghe thấy người gọi hỏi ngay: "Xin hỏi ngài có phải là Viện trưởng Trần không?"

"Vâng, chính là tôi! Mạn phép cho tôi hỏi anh là?"

"Tôi là Chủ tịch Ám thị, muốn cùng ngài trao đổi một số chuyện."

"Ám thị? Tập đoàn đệ nhất toàn cầu? Xin hỏi chúng ta cần nói chuyện gì?" Viện trưởng không phải là chưa từng được nghe đến danh tiếng của Ám thị, nhưng mà nhân vật tiếng tăm lẫy lừng này muốn gì ở một người bình thường như ông?

"Tôi có nghe nói chính phủ muốn thu hồi mảnh đất hiện tại cô nhi viện của ngài đang tọa có đúng không? Nếu như tôi nói tôi có biện pháp giúp ngài thì ngài có cảm thấy hứng thú không?"

"Thật sao? Ngài có biện pháp sao?" Vốn là chuyện không còn chút hi vọng. Nay lại xuất hiện kỳ tích!

"Đúng vậy! Nhưng nếu muốn nhận được sự trợ giúp của chúng tôi thì phải thương thượng một chút!"

"Thương lượng? Các ngài muốn gì...?" Viện trưởng nghĩ thầm: quả nhiên là chẳng có miếng bánh nào miễn phí hết!

"Nếu như ngài muốn căn nhắc thì phiền ngài đến quán café trên đường OO một chuyến gặp tôi, có được không?"

Chương 30: Kế Hoạch (Hạ)

Cha Trần rất dễ dàng có thể tìm đến được địa điểm đã hẹn trước. Có một người phụ nữ đang ngồi trong góc, trên người bận trang phục công sở, đoan chính lại nhã nhặn, Cha Trần không nghĩ ngợi gì liền tiến tới cái bàn nọ.

"Xin hỏi, cô là người của Ám thị đúng không?"

"Vâng, mời tiên sinh ngồi!" Thư ký Dương đứng dậy, lịch sự mời viện trưởng ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Cha Trần đã thấp thỏm, không nhịn liền hỏi: "Xin hỏi... Chủ tịch vừa nói trong điện thoại là chúng ta phải thương lượng?"

"Vâng, đây là điều kiện của quý chủ tịch! Mời ngài xem qua!" Trợ lý dương lấy từ trong cặp táp ra một tập công văn, đưa cho Cha Trần.

Ông nhận lấy, trên đó có ghi.

Nếu như có thể hoàn thành được ba điều kiện này, Ám thị sẽ thay cô nhi viện gánh toàn bộ tránh nhiệm!

Để Tiêu Tử Nhưng tiên sinh hiện tại trong viện đến nhà họ Ám đảm đương chức vụ quản gia.
Tiêu Tử Nhưng tiên sinh phải làm việc cho nhà họ Ám một năm. Trong khoảng thời gian này, vì bất kỳ lý do nào cũng không được từ chức. Nếu làm trái khế ước sẽ vô tác dụng.
Sau một năm, nếu vô cớ nghỉ việc thì khế ước cũng sẽ vô hiệu.
"Tại sao lại bắt Tử Nhưng phải đảm đương chức vụ quản gia?" Cha Trần đưa ra nghi vấn sau khi đã xem hết nội dung của hợp dồng.

"Căn cứ theo điều tra, Tiêu Tử Nhưng tiên sinh phi thường thích hợp với chức vụ quản gia của chúng tôi! Huống hồ cô nhi viện của ngài đâu chỉ có một mình Tiêu Tử Nhưng tiên sinh làm việc, còn nhà họ Ám hiện tại đang thiếu một vị quản gia chăm chỉ!" Dương trợ lý mang những lời đã được chuẩn bị cẩn thận từ trước giảng giải.

"Cái này... tôi cần phải về hỏi ý kiến của cậu ấy đã..." Cho dù có là vì vô nhi viện thì ông cũng không thể bán Tử Nhưng đi được a!

"Được thôi! Nếu như các ngài đồng ý thì hãy ngài và Tiêu Tử Nhưng tiên sinh ký tên vào hợp đồng này, như vậy khế ước của chúng ta hoàn thành! Cũng xin được nhắc ngài nên quyết định sớm một chút, thời gian chính phủ đến thu mua đất không còn xa đâu! Xin hãy cân nhắc tâm ý của chủ tịch chúng tôi!" Phần việc của trợ lý Dương trên cơ bản là đã xong.

"Vâng, chúng tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận! Xin cảm ơn lòng tốt của các vị!" Cha Trần đứng dậy rời khỏi, trong tay cầm theo hợp đồng.

Sau khi ông rời khỏi, trợ lý Dương liền lấy điện thoại, bấm số: "Chủ tịch! Tôi đã đưa khế ước cho Viện trưởng Trần, nhưng ông ấy còn chưa đồng ý, nói muốn về thương lượng với Tiêu Tử Nhưng tiên sinh!" Cô đem sự tình báo cáo qua một lượt cho Ám Vũ nghe.

"Tốt lắm! Kết quả ra sao thì báo cho tôi!" Ám Vũ trầm thấp nói.

"Tôi đã rõ thưa chủ tịch!"

Cha Trần trở lại cô nhi viện, vội vàng gọi Tiêu Tử Nhưng vào phòng làm việc, đem chuyện khế ước nói rõ với y. Đem bản hợp đồng ra, chỉ cho y xem ba điều khoản ghi trên đó.

"Cái gì đây? Sao lại bắt con đi làm quản gia chứ?" Tiêu Tử Nhưng không hiểu ba điều kiện, y thì có liên quan gì chứ?
"Chú cũng không rõ, mà cái cô họ Dương kia nói rằng họ đang thiếu một quản gia biết việc nên rất coi trọng con!" Cha Trần thành thật nói lại những lời của Dương trợ lý cho đại thúc nghe.
Nếu như đại thúc nhận lời làm quản gia, có nghĩa là có thể cứu được cô nhi viện... và những đứa trẻ đáng thương sẽ không phải chịu cảnh vô gia cư...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro