Chương 63+64+65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Ăn cơm.

Editor: Du Bình

"A! Tôi sẽ nghỉ ngơi! Sau này mọi việc do anh quản lý!" Ám Vân không chút nao núng, bỏ lại một câu.

"Sao cơ?! Nghỉ ngơi? Thiếu chủ! Sao ngài có thể nói những câu thiếu trách nhiệm như thế?" Nghĩa Diệp nghe xong quyết định của cậu, thiếu chút nữa thì hôn mê! Mất luôn lễ phép của đàn em.

"Đúng rồi! Nghĩa Diệp! Ám thị cũng phải làm phiền anh! Tôi cũng nên nghỉ ngơi thôi..." Ám Vũ quăng thêm một quả bom nguyên tử lên đầu anh.

"Không thể nào! Tôi không nằm mơ chứ?!" Nghĩa Diệp dùng sức véo đùi, đau đến nỗi tiểu ra quần.

"Hahaha! Đau không? Chúng tôi chỉ nói đùa thôi! Anh đừng phản ứng ngu ngốc thế chứ!" Ám Vân cười đến vui vẻ, nhưng lỡ cười quá đà nên động đến vết thương, đau đến nhe răng.

"Đùa thế thôi... Nhưng mà..." Ám Vũ cười nhạt.

"Hô! Các ngài chỉ giỡn chơi là tốt rồi. Nếu mà..." Nghĩa Diệp nhẹ nhàng thở ra.

"Nhưng... trong lúc chúng tôi nằm viện thì anh hãy thay chúng tôi xử lý tất cả mọi chuyện!" Hắn mỉm cười.

"Đúng thế! Anh vất vả rồi!" Ám Vân rất vui sướng khi nhìn người khác gặp họa.

"Chuyện trọng đại hãng liên lạc, còn không thì đừng quấy rầy! Nghĩa Diệp! Tôi rất tin tưởng anh!" Ám Vũ thu hồi vẻ cười vui, nghiêm túc.

"Vâng! Tôi sẽ tận tâm!" Ra khỏi phòng bệnh, anh mới giật mình nhớ ra mình vừa đáp ứng hai khối bom nguyên tử a! Được cái... Chủ tịch với thiếu chủ tín nhiệm đến thế... mình tuyệt đối không thể để họ thất vọng được!

Bên trong, Ám Vân hỏi hắn: "Ca, thế có được không?" Đem mọi thứ khoán hết cho Nghĩa Diệp còn mình thì ăn chơi...

"Anh tin anh ta có thể làm tốt! Khó có được cơ hội nghỉ phép, em nên hưởng thụ cho đã đi!" Dứt lời, đại thúc bê khay đi ra.

"Ba có nấu chút cháo! Các con vừa mới phẫu thuật chỉ nên ăn chút đồ ăn lỏng thôi!" Y đem hai bát cháo nóng hổi thơm ngon đặt lên cái bàn ở giữa.

Cầm một bát đặt lên bàn ăn trên giường Ám Vũ, đưa thìa cho hắn, dặn dò: "Con cẩn thận nóng nhé! Nhớ thổi trước khi ăn!"

Còn bản thân bê một bát khóc, dùng thìa múc lên một ít, thổi thổi cho nguội rồi đưa đến miệng Ám Vân: "A! Há mồm nào!"

Ám Vân nghe lời há mồm, hạnh phúc hưởng thụ đãi ngộ cho người bệnh.

Ám Vũ một miếng cũng không ăn, hâm mộ nhìn baba từng miếng đút cho em trai. Hắn đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, vì cái gì mà tay mình không bị thương chứ? Nếu thế thì baba cũng đút cho mình rồi... Ai...

"Vũ nhi? Còn không mau ăn đi? Con không đói?" Đại thúc cho Ám Vân ăn được một nửa mới phát giác hắn luôn nhìn qua bên này, thìa cũng chưa động...

"Không phải..." Cúi đầu ăn món cháo mỹ vị, nhưng thế nào cũng thấy bên Vân ăn ngon hơn.

Cho Vân nhi ăn xong, Vân nhi ăn đến phi thường mau, một miếng tiếp một miếng, chỉ qua vài phút bát cháo đã thấy đáy. Tiêu Tử Nhưng quay người qua bên Ám Vân, vuốt đầu hắn,đau lòng hỏi: "Con không thoải mái à?"

"Không có. . ."

Vân nhi ở một bên cười khà khà: "Anh ấy đang ghen tị với con đấy! Vì con được baba đút cho đó!"

Chương 64: Vấn đề.

Vân nhi ở một bên cười khà khà: "Anh ấy đang ghen tị với con đấy! Vì con được baba đút cho đó!"

Ám Vũ liếc mắt lườm cậu: "Câm mồm!" Đây là hẹn quá hóa giận nha!

"Haha! Hóa ra là thế a! Sao không nói cho ba chứ? Nào... A! Há mồm!"Cầm lấy bát cháo trong tay Ám Vũ, y múc lên một muỗng, đặt bên miệng thổi thổi rồi đưa vào trong miệng hắn.

Bát cháo trong nháy mắt hết sạch. Chẳng lẽ các con đói đến vậy sao?

Nhanh nhẹn dọn dẹp, tiếp theo ngồi trên ghế ngây ngốc nhìn hai đứa, kỳ thật mình có rất nhiều vấn đề muốn hỏi...

"Vũ nhi... Vân nhi... Ba muốn hỏi các con..."

"Ba cứ nói đi!" Hai người ngồi trên giường đợi y mở miệng.

"Ba nhớ ba ở nhà Tiết Dật, nhưng không hiểu tại sao khi tỉnh lại lại ở chỗ kia..." Sau khi dùng cơm xong, y nhớ mình còn đi tắm, Vũ nhi còn gọi điện cho phép y ở lại rồi đi ngủ... Sao nhanh đến vậy thành bắt cóc chứ?!

Ám Vân liền nói: "Tiết Dật nói với chúng con, khi anh ta muốn đưa ba về nhà thì người cha anh ta thù địch tìm đến, ông ta ngộ nhận ba là người của Tiết Dật nên mới bắt ba... Tiết Dật không biết làm thế nào nên cầu cứu chúng con..." Kỳ thật cậu đã che dấu rất nhiều, không muốn cho baba biết sự thật rằng kẻ họ Tiết kia muốn ức hiếp hai anh em cậu nên mới bắt y... chỉ sợ y sẽ tự trách mình nhiều hơn...

"Hóa ra là thế..." Tất cả là do sai lầm.

"Ba đừng lo nữa! Mọi chuyện đã ổn hết rồi!" Ám Vũ an ủi y, cũng may baba không quá đa nghi.

"A! Đúng rồi! Ba còn chưa giới thiệu Tiết Dật với các con! Ba gặp cậu ấy ở bệnh viện, Tiết Dật là bạn của mẹ, cậu ấy mời ba ăn cơm, đối xử với ba thực tốt!"

Ám Vũ nhìn y vui vẻ đến hoa tay múa chân, một ngọn lửa vô danh chợt bốc lên! Người kia là cái gì mà có thể giữ được nhiều sự chú ý của baba đến thế?

Một tay nâng cằm đại thúc, dùng môi ngăn chặn lấy cái miệng đang thao thao bất tuyệt, lưỡi cũng không khách khí chui vào, cuốn lấy cái lưỡi đang quá thừa tinh lực kia, không ngừng vặn vẹo, hút lấy mọi thứ.

"Ngô... đợi chút... không được..." Y còn chưa nói xong! Trong lòng y không ngừng gào thét, tại sao đột nhiên...

Ám Vũ hôn thật lâu, cũng có miếng lương tâm buông tha tàn phá cái lưỡi đơn thuần kia. Khi rút lại vẫn liếm lấy khóe miệng, hút hết nước bọt vương ra.

"Ha... ba còn... chưa nói xong... đừng đột nhiên..." Thở đến không ra hơi, Tiêu Tử Nhưng không ngừng oán hận.

"Đừng nhắc tới anh ta nữa!" Ám Vũ bá đạo ra lệnh. Người kia rõ ràng rất xấu xa, thế mà baba cứ tung hô anh ta đến thế! Nghe mà tức!

"Được rồi..." Ám Vũ tức rồi sao? Nếu Vũ nhi không cho đại thúc khoe thì y sẽ quay qua với Ám Vân!

Đem thân thể chuyển hướng, y tựa vào thành giường của Vân nhi, nói: "Vân nhi... ba nói con nè..."

Ám Vân cười thầm trong lòng. Cậu biết caca giận ba khi người cứ tâng bốc Tiết Dật mãi nên mới thôn môi trừng phạt. Không ngờ baba đáng yêu đến nỗi chạy qua bên này với cậu, nhưng cậu không khác anh trai mình đâu, lửa giận cũng phừng phừng rồi...

Chương 65: Tình yêu (Chương kết thúc)

"Vân nhi! Ba nói con nghe nè! Tiết Dật... cậu ấy... ngô!"

Ám Vân nghe thấy tên anh ta cũng sẽ không thích! Không nói đến hai lời lập tức hôn lên đôi môi sưng đỏ. Vừa trải qua một trận tàn phá nên lần này cậu rất ôn nhu tấn công, cái lưỡi chậm rãi đảo quanh một vòng rồi trượt vào khoang miệng đại thúc, liếm láp, không ngừng khiêu khích, cuốn lấy nó.

Nụ hôn dài nồng cháy làm đại thúc không chống đỡ nổi, chỉ qua một nụ hô cuồng bạo của Ám Vũ đã khiến toàn gân cốt của y mềm nhũn. Tiếp theo còn bị Ám Vân tập kích, thân thể nhịn không được run rẩy, hiện chỉ có thể dựa vào phần ngực không bị thương của cậu đón nhận ôn nhu.

Rời khỏi con người đã chìm sâu vào dục vọng, cặp mắt phủ sương mờ mịt nhìn theo cậu. Không được! Nếu tiếp tục thì sẽ không thể vãn hồi! Phải nhẫn nhịn!

"Ba à! Ba muốn hỏi chúng con việc gì có đúng không?" Ám Vân xấu xa nhìn y.

"A? Có chứ!" Tiêu Tử Nhưng hoàn hồn, nhưng không ý thức được đã xảy ra chuyện lớn gì, chỉ muốn đem chuyện của Tiết Dật nói ra.

Ám Vũ thấy baba không hiểu được ám hiệu của bọn họ, bất đắc dĩ vui vẻ nói: "Baba! Nếu có lời muốn nói thì lại đây đi!"

"Được rồi! Ba muốn nói rằng, Tiết... ngô!" Người vừa mới qua bên đó, đột nhiên lại bị túm lấy hôn. Trong lòng y rung động không ngừng! Làm sao mà chỉ có hôn thôi cũng khiến y thấy toàn thân bủn rủn rồi!

Rời khỏi môi baba, đem trán mình dựa vào trán y, hai mắt nhìn thẳng...

"Baba... ba có biết vì sao chúng con luôn hôn người không?" Tiếng nói khàn khàn của Ám Vũ truyền thẳng vào màng nhĩ của y.

"Ba... ba... không biết..." Đại thúc nhìn ánh mắt thâm tình của Ám Vũ, cảm giác như linh hồn mình vừa bị hút đi phân nửa.

"Đó là bởi vì ba cứ luôn miệng nói về Tiết Dật! Con cùng Vân luôn mong mình ở trong lòng ba là trọng yếu nhất! Baba có hiểu không?"

Tiêu Tử Nhưng nghe vậy, đột nhiên lĩnh ngộ! Hóa ra Vũ nhi và Vân nhi đều không có cảm giác an toàn nên mới làm như vậy...

Ám Vân một tay nắm lấy tay y, đặt lên ngực, vị trí trái tim mình, nói: "Ba... ba có hiểu không? Người có hiểu không?"

Đại thúc nhìn ánh mắt tràn ngập bất lực cùng kinh hoàng của Ám Vân, quay qua Ám Vũ cũng thấy hắn như vậy... nhất thời không biết nói gì cho phải...

Ám Vân thấy y không đáp lời, chỉ nhìn mình cùng anh trai. Chẳng lẽ baba đang do dự?! Chẳng lẽ người không thương hai anh em cậu?

"Baba! Người không hiểu sao?! Mỗi lần nghe thấy baba cứ Tiết Dật, Tiết Dật, ba có biết chúng con có bao nhiêu tức giận không? Biết được ba cùng anh ta ở một chỗ, ba có biết chúng con có bao nhiêu sợ hãi người sẽ rời bỏ chúng con không? Nhìn thấy người hôn mê nằm dưới sàn, tim chúng con đều vỡ vụn! Tại sao ba không hiểu được..." Thời gian quá dài ứ đọng làm cậu bùng nổ. Cậu sợ hãi! Không! Cả hai người đều sợ! Sợ mất đi y, sợ nhìn thấy y ở một chỗ với người khác, điều này so với cái chết còn thống khổ hơn vạn lần!

Tiêu Tử Nhưng bất động nghe từng tiếng lòng bất an của Vân nhi.

Ám Vũ xuống giường, qua bên Ám Vân, liền nhìn thấy baba trong lòng Ám Vân im lặng khóc...

"Ô... ba hiểu... ba hiểu hết chứ... thật xin lỗi các con... ba không nên để các con phải có cảm giác thiếu an toàn..." Hai tay vòng lấy éo Vân nhi, còn Vũ nhi thì ôn nhu xoa xoa mái tóc của y. Càng nghĩ thì nước mắt càng không tự chủ được...

"Baba... con yêu ba!" Ám Vũ và Ám Vân đồng thời nâng mặt y lên, mỗi người một bên liếm khô đi những giọt nước mắt...

Nghe được câu nói yêu, nước mắt chảy càng tợn hơn... Y chưa từng nghĩ cả đời này mình sẽ được nghe câu nói ấy... hơn nữa còn từ chính miệng những người mình yêu nhất...

Ba cũng vậy... Vũ nhi... Vân nhi... ba yêu hai người..."

Hoàn.

Oa oa!!! Cuối cùng cũng xong được bộ này!!!!! Cảm ơn trời phật phù hộ! Cảm ơn các bạn đáng yêu đã đi theo với Du suốt chặng đường dài! Còn vài cái phiên ngoại thì Du sẽ làm dần nha!! ^_^ Tạm thời Du chưa làm thêm bộ nào mới vì còn 3 bộ: "Boss! Xin Đừng Nóng Nảy!", "Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!" và "Bà Chủ Đi Đâu Rồi?!" mong mọi người tiếp tục yêu thương và ủng hộ nha ^_^ À, nếu có bạn nào thấy bộ nào hay ho mà chưa có ai làm có thể đề cử cho Du nhé ^_^ Khi gần xong Boss Du sẽ bay qua làm nha! ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro