Chap 20: Tiểu ác quỷ Venus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này trên đấu trường Thiên Băng đã có mặt làm mọi người xôn xao rằng Moths lại có liên quan đến công chúa Nhật Bản lừng danh sao?

- Chúng ta hãy đâu một trận thật thú vị nhé mọi người?

Thiên Băng nở nụ cười ác ma, cô cầm thanh katana của mình lên. Wind đã chú ý tới cô nhưng hắn đứng tít vòng ngoài không quan tâm đến việc sẽ ra tay lúc này. 

- Còn ngươi thì cứ ngồi đó đi Wind Trần.

Thiên Băng nói rồi nhìn về phía Kira. Lũ trong đấu trường này đã thấy khiếp sợ rồi. Kira nhún chân lấy đà nhảy lên đạp vào mấy thằng và nhanh chóng tiếp đất đứng bên cạnh Thiên Băng, ngước lên nhìn Thiên Băng và mỉm cười, Kira đưa cho bà chị mình K500.

- Sao vậy?

- Em thấy bắn vậy chán lắm, chúng nó còn không có thời gian cảm nhận nỗi đau mà. 

Kira mỉm cười tà mị, ánh mắt long lanh ánh lên sự vui sướng tột độ. Thiên Băng mỉm cười cầm K500 lên rồi cô ngay lập tức lém nó ra phía sau của mình. Khi K500 rơi xuống là lúc Wendy nhảy lên khoảng chống và bắt được K500.

- Úi cha, sao lại nhẫn tâm với ẻm K500 thế? Ben sẽ buồn đó mày.

Giọng nói bỡn cợt của Wendy vang lên nhưng Thiên Băng không quan tâm, cô quay lại vào thẳng cuộc đấu thì thấy Kira đang cầm một con dao làm bếp khá dài và nhìn rất sắc bén.

- Kiếm đâu ra vậy?

- Hehe, em vừa thấy có thằng nó cầm ra giết rồi lấy luôn. Mà chơi theo kiểu Vanessa nhé?

Kira mỉm cười và lúc này lũ kia đã xông lên. Kira và Thiên Băng tách ra hai hướng. Lúc này Kira chỉ việc tha hồ mà chém giết, sự sung sướng hiện rõ trên mặt nhỏ mà ai cũng nhận ra. Còn Thiên Băng thì khác, đứa nào xông lên là cô cho một phát không mất đầu thì tay và chân. Tóm lại là Thiên Băng giết đứa nào là đứa ấy mất một bộ phận. Đó chính là cách Vanessa chơi đùa với bọn mà cô phải giết và Thiên Băng đồng ý với Kira là làm cách này. Nhảy lên cao, Thiên Băng đạp cho tên phía trước một cái bay ra xa, cô tiện đó lộn một vòng và chém một phát bay đầu tên đằng sau. Điều này cho thấy Katana của cô thực sự không phải hạng xoàng bình thường như bao thanh kiếm khác.

 - Nói thật là đã gần 2 năm nay chị mày chưa giết người rồi đấy. 

Thiên Băng nở nụ cười và ra tay không hề thương tiếc với cái lũ này. Wind ngồi ngoài ngáp ngắn dài nhìn Thiên Băng với Kira xử bọn này nhẹ nhàng. Chỉ với 15 phút mà những người ngồi xem đều như chết lặng. Xác chết cứ chất đống đó, đầu thì lăn lông lốc (em chém :v) tay chân cứ mỗi chỗ một nơi và Thiên Băng của chúng ta đang cầm thanh katana cắm xuống đất đứng đó nhìn cái đống này. Wind mỉm cười rút trong người một khẩu súng hướng thẳng về phía Thiên Băng.

- Cứ nghĩ có con nhỏ Kira mày sẽ hạ được tao nhưng mà.... 

- Nhìn lại mình đi. 

Một giọng nói băng lãnh vang lên và ngay sau đó Kira đã đá văng Wind ra xa, khẩu súng đó bị cô bé cầm con dao làm bếp phi thẳng ghim xuống nền cát của đấu trường kia. Wind bị đá khá ê ẩm dù cho đó là cú đá của con nhóc 9 tuổi, vậy thôi là đủ biết uy lực của Kira rồi. Khi Wind định đứng dậy thì họ thấy Kira đã dẵm lên tay hắn ta làm hắn đau kinh khủng. Kira còn di đi di lại bàn tay đó, miệng cười không ngừng.

- Sao? Mày cảm thấy vui chứ? Thích chứ? Cái bàn tay thối nát của mày mà dám tát Vanessa sao? Cái loại như mày dù có giết hàng trăm hàng vạn lần cũng không thấy hả dạ đâu. 

Kira dẵm đến nỗi bàn tay của tên Wind đó nát bét ra. Lúc này Thiên Băng quay lại, cô đang đứng ngồi trên cán katana nhìn bộ dạng thảm thương của Wind. Tiện đó Thiên Băng đút tay vào túi lấy ra một lọ thuốc không mác nhã, cô uống liền phát 8 viên luôn. Thiên Băng đứng dậy kéo lê thanh katana tiến về phía Wind và Kira.

- Con đang làm gì vậy thiên thần?

 Ông Nguyễn ngạc nhiên đứng phắt dậy. Ông bà Trần thấy chuyện này có lẽ đang đi quá xa rồi. Wendy ngồi đó mỉm cười tà mị nhìn cảnh hay trước mắt.

 - Nói đi, bình thường tao thấy mày nói nhiều lắm mà. Tao còn tưởng mày nghiện nói chuyện đấy. 

- Con khốn, mày mà giết tao mày biết hậu quả rồi đấy. 

Wind gằn lên từng chữ, ánh mắt tức giận nhìn Thiên Băng. Thấy hắn hỗn lá với bà chị Kira đạp cho phát vào đầu hắn khiến máu chảy ra. 

- Ôi, ai lại làm vậy chứ Kira? 

Thiên Băng cười cười nhìn Kira. Sau đó Thiên Băng quay ra nhìn xung quanh những người đang ngồi xem. 

- Nào mọi người....đêm nay Venus tôi sẽ mang đến một tiết mục đặc sắc cho tất cả mọi người cùng chiêm ngưỡng. Một sự thử nghiệm loại thuốc mới.

Thiên Băng mỉm cười nhìn Kira, như hiểu ý Kira lật người Wind nằm ngửa lên, cô bé bóp mồm hắn ta ra. Thiên Băng tiến tới lấy trong túi áo một lọ dung dịch nhỏ mở lắp và dốc thẳng vào miệng Wind. Mọi người ngạc nhiên nhìn nhưng chẳng thấy biểu hiện gì cả. 

- Yên tâm đi, nói là thử thuốc thôi nhưng thực ra nó chỉ làm cho mày mất cảm giác đau xíu thôi. Tao sẽ cho mày chết một cách không đau đớn vì dù sao cũng phải nể tình ba mẹ Trần và Vanessa chứ phải không? 

Thiên Băng mỉm cười, cô cầm thanh katana lên và rồi một nhát cô đâm giữa trán của Wind làm hắn trợn tròn mắt chết ngay lập tức. Họ kinh ngạc vô cùng, ông Nguyễn tức giận đạp đổ cả cái bàn. Ông bà Trần kinh hãi nhìn đứa con của mình. 

- CON LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?

Tiếng hét của ông Nguyễn làm đấu trường đang im bặt kia nghe rõ mồn một từng lời. Họ kinh hãi nhìn lên trên đó. Nhưng chưa hết, Thiên Băng ngước nhìn ba mình cười nửa miệng, cô cầm chặt thanh katana và rạch một đường từ giữa trán đến tận xuống hậu môn. Cô đang tính xẻ đôi người Wind ra. Wendy ngồi trên hàng ghế cười ha hả làm cho bao con mắt hướng nhìn cô như người ngoài hành tinh. Bậc phụ huynh kinh hãi với hai đứa con gái mà họ yêu thương. Wendy lúc này đã nhảy vào đấu trường, cô tiến tới nhìn cái xác bị xẻ làm đôi của Wind kia. 

- Mày làm tao thấy hả dạ phần nào rồi đấy Venus.

 - Không, tao làm vậy là để cảnh báo đồng thời để chào mừng cậu ấy mà. 

Thiên Băng mỉm cười nhìn thì ngay lúc đó Sam đứng dậy, hôm nay nhìn cậu có vẻ thấp hơn trước. Sam nhảy xuống đấu trường cùng ba người kia. Họ không hiểu Sam tính làm gì. Sự có mặt của bốn con người này dưới đấu trường làm cho họ thấy bất an vô cùng. Đêm nay Tiểu ác qury Venus đã chính thức đánh dấu sự mở màn trở lại của mình. Đúng là một đêm không tưởng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro