Chap 39: Chỉ hôm nay thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Tránh ra hết đi.

Nich hét lên và đẩy hết tất cả mọi người đang đứng xung quanh Thiên Băng, cậu tiến tới bế Thiên Băng rồi rời đi trước sự ngăn cản của mọi người. Wendy đã đứng chặn đường cậu lại vì dù sao ở đây cũng chỉ có cô là có quyền đó.

- Tránh ra....

Nich đã hết sức kìm nén nhưng Wendy vẫn ngang bướng.

- Nếu không cấp cứu tại đây nó sẽ chết đó.

- Chị nghĩ tôi sẽ để vợ mình chết sao? Vì vậy tránh ra.

Nich đã thay đổi cách xưng hô, giọng nói lạnh lùng vô cùng, không còn tươi cười trẻ con như thường ngày nữa. Wendy nhìn vào ánh mắt của Nich có chút sợ hãi lẫn bối rối liền tránh sang một bên. Nich tiếp tục đi nhưng câu nói của Ben làm cậu dừng lại.

- Cậu nghĩ mình đủ sức lực để cứu vợ mình lúc này sao? Vì cậu mà Venus đã từng suýt chết một lần rồi đấy cho nên....

- Anh nói gì?

Nich quay lại nhìn thẳng vào Ben với cái nhíu mày không vui. Ben nhìn Nich không một chút tránh lé.

- Cậu là lí do mà CON BÉ PHẢI UỐNG MS10 ĐÓ....

Ben bỗng dưng hét lên làm họ vừa ngạc nhiên, vừa hoảng hốt. Cái gì mà uống Ms10 chứ? Rốt cục chuyện này là sao? Nich thất thần đứng đó thì Phong đã tiến mang Thiên Băng đến cho Bon chữa trị ngay tại đây. Thiên Băng ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía Nich, cô không còn đủ sức để mà nói rồi. Cô đã luôn nói Ben phải giữ bí mật nhưng sao lại nói hết cho Nich thế này?

- Ben, tình yêu bị hơi nặng đấy.

- Có mang theo thuốc, cứ tiêm liều mạnh đi rồi sơ cứu tạm thời.

Ben nói rồi quay qua Emma kêu mang dụng cụ ra. Họ tiến hành sơ cứu tạm thời để ngăn cho chất độc bắt đầu lan rộng ra khắp cơ thể. Thiên Băng nằm đó mặt hơi nhăn lại, nhìn cô đau mà Phong, Nich, Bon rồi Thiên Âu cũng đau không kém. Người con gái họ yêu thương và muốn bảo vệ nay lại đang đau mà họ chẳng làm gì giúp được cô.

- Đừng lo....

Thiên Băng khẽ cất lời, Wendy nhìn cô mím chặt môi, hai bàn tay nắm chặt lại. Lúc này họ đã sơ cứu hoàn thành và cần đưa Thiên Băng đến bệnh viện để chữa trị lấy hết chất độc một cách nhanh nhất.

Phòng cấp cứu.

Mọi người lúc này đang ngồi ngoài lo lắng không thôi. Thiên Băng đang được cấp cứu bên trong hàng tiếng đồng hồ rồi mà đèn không tắt còn bác sĩ, y tá thì cứ chạy ra chạy vào không ngừng.

- Anh nói việc vợ em uống MS10 là vì em, chuyện đó là sao?

- Cậu còn dám mở mồm ra hỏi tôi sao?

Ben tức giận xông tới túm cổ đấm cho Nich một cái. Mọi người phải nhảy vào can nếu không Ben sẽ tiếp tục mà đấm cho cậu phát nữa.

- Ngày đó, chính cậu đã bỏ mặc con bé vì sợ hờn dỗi trẻ con hết mức khi cậu biết được con bé yêu sư huynh mình chứ không phải cậu. Cậu đã để con bé lại đó khiến cho con bé bị tai nạn giao thông. Chứng sợ xe cỡ lớn đã làm con bé bị ám ảnh. Lúc đó con bé đã khóc lóc và cầu xin Bon với tôi cho con bé MS10 để con bé có thể ngủ và giảm đau. Cậu có biết con bé đã khóc thế nào KHÔNG? Đáng lẽ tôi nên ngăn cản, tại sao con bé phải bỏ thằng Phong để đến với cậu làm gì cơ chứ?

Ben tức giận bị Bon túm lại, bây giờ không phải lúc để tức giận thế này.

- IM HẾT ĐI....

Wendy bỗng dưng hét lên làm họ chú ý tới cô. Ngồi ở ghế và ôm đầu Wendy tiếp tục nói.

- Nó không phải là người nhỏ nhen và ích kỉ. Nó sẽ chẳng bao giờ trách cứ Nich hay bất kì ai về căn bệnh của nó. Mọi người nghĩ nó muốn thấy mọi người như lúc này sao? Thậm chí bây giờ còn không biết nó sống chết ra sao nữa. Làm ơn.....im hết đi............

Wendy đã khóc lóc sướt mướt, Sam ngồi xuống ôm lấy Wendy, Kira cũng đứng đó ôm lấy hai người chị của mình. Nhìn Wendy khóc mà lòng Vũ đau sót. Vừa lúc đó đèn phòng phẫu thuật tắt và bác sĩ bước ra. Mọi người chạy ngay đến, Wendy vẫn ngồi đó ngước lên nhìn.

- Bác sĩ thế nào rồi?

- Ở đây ai là Nich chồng bệnh nhân?

- Là tôi.

Nich lên tiếng thì bác sĩ gật đầu rồi nói với cậu.

- Bệnh nhân có nói cậu hãy vào đó gặp cô ấy. Hình như là chuyện rất quan trọng.

- Con bé chỉ kêu cậu ta thôi sao?

Thiên Âu lo lắng hỏi thì bác sĩ gật đầu đúng vậy. Nich nhanh chóng đi ngay vào phòng cấp cứu. Vị bác sĩ đó nhìn mọi người rồi hỏi tiếp.

- Ai là Vanessa vậy?

- A, là tôi.

Wendy đứng phắt dậy thì bác sĩ tiến lại gần cô. Ghé sát tai Wendy bác sĩ thì thầm, họ không nghe được gì chỉ thấy Wendy đang khóc, hai hàng nước mắt của cô chảy dài. Họ không hiểu đang có chuyện gì nữa.

- Vậy nhé, hãy mạnh mẽ lên.

Vị bác sĩ đó xoa đầu Wendy thì cô mỉm cười cúi đầu chào. Bác sĩ rời đi, họ chạy đến hỏi Wendy.

- Có chuyện gì vậy?

- Sam, Kira đi về thôi.

- Hả? Sao lại về? Venus vẫn còn.........

Kira chưa kịp nói xong thì bị Wendy túm tay lôi cả hai người bước đi.

- Yên tâm đi, có Nich ở đó sẽ không sao đâu. Bây giờ thì về nhà tắm rửa nào, đã hơn ngày nay chưa ăn gì lại còn chưa tắm rửa. Về nhà ăn uống rồi đánh bài nào.

Wendy mỉm cười kéo họ cùng về nhà. Mọi người đã đi khỏi, Phong vẫn đứng đó nhìn vào cửa phòng cấp cứu. Vũ nhìn Phong.

- Không đi sao?

- Cứ đi trước đi, tao ở lại chút rồi về.

Phong nói vậy thì Vũ gật đầu rồi cũng đi theo mấy người kia.

Trong phòng cấp cứu, các y tá vẫn đứng thành hai hàng, ánh mắt họ thật là sắc lạnh.

- Sao vợ không nói cho em biết chuyện MS10.

- Thôi đừng nhắc nữa.

Thiên Băng xua tay, cô ngồi dậy trên giường cấp cứu rồi nhìn hai hàng người kia.

- Mấy người đừng lo cho tôi nữa, ông ấy đi rồi mà.

- Thiếu phu nhân, lão gia đã dặn dò bọn thuộc hạ phải phục vụ người. Hơn nữa thiếu chủ cũng đang ở đây.

Một người lên tiếng thì Thiên Băng chỉ cười rồi đôi mắt lại trùng xuống. Nich tiến tới, cậu ta ôm chặt Thiên Băng trong lòng.

- Chỉ hôm nay thôi, em sẽ chỉ nhường vợ lại cho người đó hôm nay thôi.

- Thật sao?

Thiên Băng ngạc nhiên căng tròn mắt. Nich mỉm cười rồi cúi xuống nhéo mũi Thiên Băng.

- Cảm ơn nhé...chỉ hôm nay thôi là đủ. Tôi sẽ không đòi hỏi gì nữa.

- Ừ, rồi chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.

Nich nói rồi quay người bước đi, hai hàng người kia hiểu ý đi theo cậu ra ngoài. Thiên Băng mỉm cười, vậy là cô có 23 tiếng nữa để ở bên Phong. Nich cùng nhóm y tá đi ra ngoài kia dừng lại trước mặt Phong.

- Hãy chăm sóc vợ em ngày hôm nay thật tốt. Anh có 23 tiếng nên hãy trân trọng nó.

- Cảm ơn cậu.

Phong nói rồi đi vào trong phòng cấp cứu. Nich không nói gì tiếp tục bước đi, nét mặt cậu bắt đầu thay đổi, sắc lạnh vô cùng, người ta nhìn vào không rét cũng phải run. Vicky xuất hiện và đi cùng Nich luôn.

- Thiếu chủ không sao chứ?

- Chỉ hôm nay thôi, ta sẽ để họ bên nhau ngày cuối cùng. Rồi sẽ không ai có thể cướp vợ ta khỏi bàn tay ta một lần nữa.

- Vâng.

Vicky chỉ gật đầu không nói gì, cô cúi mặt xuống mà bước đi, cái nét mặt buồn bã đó của cô thật khác lạ.

- Ông ta đang ở đâu?

- Lão gia đang đợi ở ngoài xe.

Một người mặc trang phục y tá lên tiếng thì Nich gật đầu và họ đi ra ngoài nơi ba chiếc xe đỗ ở đó và một trong ba là chiếc siêu xe của Nich.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro