Volume 3: Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương1

Tiếng gió khốc liệt như đang gõ vào cửa sổ khiến Haruyuki thức dậy.

Từ trên chiếc nệm trong bóng tối, cậu ta có thể nghe thấy tiếng những giọt nước đập vào cửa sổ. Có vẻ như trời đã mưa được một lúc rồi.

Chắc chắn rằng trong đêm nay, những cơn gió này sẽ thổi bay hầu hết các cánh hoa của cây anh đào xung quanh căn hộ. Tuy nhiên, không liên quan đến cơn gió này, mùa xuân là mùa đem đến u sầu cho Haruyuki.

Có hai lý do cho điều đó. Thứ nhất, độ ẩm và nhiệt độ sẽ tăng. Đối với Haruyuki, khả năng tỏa nhiệt của cậu ta gấp đôi người bình thường, kể cả khi xung quanh 25°C, trán của cậu ta đã bắt đầu toát mồ hôi.

Còn có một lý do khác nữa: Cậu ta sẽ lên năm hai. Những ngày dài chịu đựng bị bắt nạt cuối cùng cũng kết thúc, và bằng cách nào đó cậu ta đã không phải nhận lấy thái độ thù địch từ mọi người nữa, vì vậy vào lúc này, việc chuyển lớp chẳng khác gì quấy rối Haruyuki. Cậu lại phải làm quen và kết bạn với những học sinh khác từ đầu, nghĩ đến điều đó khiến cậu cảm thấy nhụt chí.

Ít ra cậu ta cũng có thể trì hoãn nó trong những giờ phút cuối cùng của ki nghỉ xuân.

Trong lúc nghĩ đến điều đó, Haruyuki nắm lấy chiếc Neuro Linker trên đầu giường. Cậu đeo lên cổ và bật nó lên, chiếc Neuro Linker khóa lại cùng với âm thanh của động cơ ổ đĩa. Quy trình khởi động bắt đầu, sau khi năm giác quan đã được kết nối, một giao diện ảo gần như trong suốt xuất hiện trước mặt cậu.

Cậu nhìn vào đồng hồ ở tận cùng phía dưới bên phải, “08/04/2047 AM01:22”, và thở dài, rồi hít một hơi thật sâu và mở miệng.

“Burst…”

Link.

Cậu ta định nói câu thần chú đó, nhưng ngay lúc đó, một biểu tượng gọi ghi hình màu trắng xanh xuất hiện cùng với một âm thanh mờ nhạt ‘message received’.

Cậu ta lập tức dùng ngón tay trỏ nhấp vào nó, và nhanh chóng nhận ra đó là cuộc gọi từ người bạn thơ ấu ở hai tầng dưới.

“…Haru, cậu còn thức chứ?”

Haruyuki hơi choáng khi giọng nói nhẹ nhàng đó vang lên trong đầu cậu. Chiyuri người thường ngủ vào lúc 10 giờ tối và sẽ không dậy cho đến 7 giờ sáng bất kể có chuyện gì, cô ấy đang làm gì vào giờ này? Và vì mục đích gì?

Trong lúc đẩy những suy nghĩ rối rắm vào một góc trong đầu cậu ta, Haruyuki lẩm bẩm câu trả lời bằng ý nghĩ.

“Tớ cũng vừa mới dậy xong…”

“Gió thổi khá là mạnh. Nhưng lý do khiến tớ không thể ngủ được là cái khác.

“Không thể ngủ được!? Cậu á!?”

Ngay lúc cậu ta thốt ra câu đó, Chiyuri ngay lập tức hét “Này!”

“Cậu, cậu nghĩ tớ là ai chứ. Ngay từ ban đầu, đó là lỗi của Haru khiến tớ không thể ngủ được!”

“Hả…?T-Tớ á…?”

“Đúng rồi. Cậu đấy, hôm nay… thực ra là hôm qua, buổi tối trước khi tớ về nhà, không phải cậu nói điều gì đó lạ à? ‘Tối nay cậu có thể gặp ác mộng, nhưng tuyệt đối không được tháo Neruo Linker của cậu hay tắt nó đi’, đó là những gì cậu nói. Sau khi nghe điều đó, tất nhiên tớ không thể ngủ được rồi!”

Quả thực, đúng là Haruyuki có nói như vậy với Chiyuri vào khoảng 10 giờ trước.

Lý do rất đơn giản. Vào đêm đầu tiên sau khi đã cài đặt thành công, phần mềm trò chơi đối kháng “Brain Burst” dùng một cơn ác mộng như là phương thức để phân tích trí nhớ người dùng, tìm kiếm những nỗi đau sâu thẳm trong tim như vết thương lòng hay sự mặc cảm tự ti, và đúc khuôn chúng trở thành một hình mẫu đại diện khác của họ trong chiến trường, “Duel Avatar”.

Nửa năm trước, chính Haruyuki cũng đã có một cơn ác mộng lớn nhất trong đời vào đêm mà cậu ta nhận được Brain Burst. Cậu ta không thể nhớ rõ từng chi tiết, nhưng thứ mà phần mềm đã tạo ra là một avatar có cơ thể mảnh mai và khẳng khiu cùng với chiếc mũ bảo hiểm bạc, “Silver Crow”.

Trong lúc nhớ đến điều đó, Haruyuki trả lời Chiyuri.

“Kh…Không còn cách nào khác. Nếu cậu không mơ thấy nó, thì “Duel Avatar” của cậu sẽ không được tạo ra. Và… tớ cũng vừa nghĩ đến nó, cậu thực sự có một chấn thương tâm lý nào đó chứ…”

“Sao cậu dám nói vậy! Tớ cũng từng bị tổn thương chứ. Hồi trước, trong chuyến đi tham quan ở trường tiểu học, có ai đó chơi game trên xe và bị chóng mặt, sau đó trở nên say xe, và cuối cùng, ở trên đùi của tớ.”

“Thôi. Tớ xin lỗi. Làm ơn đừng nói nữa.”

Bị trả đũa bởi chính nỗi đau của mình, Haruyuki xin lỗi như đang rên rỉ. Tuy nhiên Chiyuri vẫn chưa dừng lại, cô tiếp tục phàn nàn cứ như là có thể thấy khuôn mặt đang phồng má lên của cô ấy vậy.

“À, nhớ đến chuyện đó, có vẻ như lần đó Haru vẫn chưa xin lỗi tử tế nhỉ. Tuyệt, giờ cậu có thể trả lại những gì cậu vẫn còn nợ tớ.”

“Cá…Cái gì!? Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi… theo luật thì tớ không phải chịu trách nhiệm nữa!”

“Theo như tin tức vài hôm trước thì ‘thời hạn chịu trách nhiệm hình sự’ sẽ bị bỏ sớm thôi.”

Mọi nơi công cộng trên đất Nhật Bản đều đã được cài đặt “Social Camera Net”, vậy nên thời hiệu hình sự đã không còn được dùng trong những trường hợp phạm tội từ vài năm trước. Nếu điều đó là đúng, thì Haruyuki không biết phải làm thế nào để trả hết những gì cậu nợ Chiyuri.

“ ‘Luật của bạn thời thơ ấu’ khiến mọi thứ có thời hạn một năm.” Sau khi phàn nàn về điều đó, Haruyuki thở dài, cùng lúc đó cậu hỏi qua suy nghĩ.

“…Vậy thì, tớ phải đền bù như nào đây? Lại món parfait trộn từ “Enji Shop” à?”

“Gần đây tớ thấy chỗ đó có vẻ tồi đi. Có lẽ là do họ thay sữa bò bằng hỗn hợp sữa khác… mà này, vấn đề không phải như thế. Rất là phức tạp để giải thích, nên ‘dive’ vào mạng nhà tớ đi. Tớ sẽ mở cổng.”

“Hả…?”

Trong lúc cậu vẫn còn đang bối rối thì Chiyuri đã ngắt kết nối. Nhìn cái biểu tượng mờ dần, Haruyuki băn khoăn không biết cô ấy muốn gì vào giờ này, nhưng cậu cũng không có gan làm trái lời nên cậu hô với giọng dõng dạc.

“Direct Link.”

Vào lúc đó 1 âm thanh “tít” phát ra, căn phòng cậu mờ dần và biến mất. Cậu không cảm thấy sức nặng của cơ thể nữa, và Haruyuki dần dần chìm vào trong bóng tối. Với chức năng “Full Dive” của Neuro Linker, chỉ có ý thức là được đưa vào mạng lưới.

Dưới cái nhìn của Haruyuki đang lơ lửng, có một số cổng truy cập tròn đến gần cậu từ phía dưới. Chúng là những cổng mạng có thể truy cập vào. Không gian hiện thực ảo của Global Net được lưu lại trong danh sách ưa thích của cậu, mạng cục bộ của căn hộ của cậu, và mạng của nhà Kurashima cũng được lưu ở trong đó. Haruyuki vươn cánh tay vô hình của mình về hướng đó.

Ngay sau đó một cú kéo ảo xảy ra, và ý thức của Haruyuki bị hút đến một cái cổng nhỏ. Khi cậu đi qua cùng với một tiếng *Supon*, trước mặt cậu, một vòng sáng màu vàng canh nhẹ mở rộng-

“U…Uwaaa.”

Cảnh tượng hiện ra khiến cậu vô ý hét lên.

Thông thường, một không gian ảo của một mạng gia đình chủ yếu dựa theo thiết kế của căn nhà đó. Có phòng khách, phòng ăn, và các “phòng riêng” của các thành viên, với các thứ khác nhau không có được trong thế giới thực như không gian rộng hơn hay các đồ trang trí được tùy biến như phần lớn các khu vui chơi.

Tuy nhiên ngay bây giờ, thứ trải rộng trước mắt Haruyuki là những vật thể với nhiều hình dáng và kích thước khác nhau – một biển gối ôm.

Những bức tường vuông dường như không tồn tại. Dưới một bầu trời xanh đáng yêu, những chiếc gối ôm màu sáp dồn đống đến tận đường chân trời. Haruyuki rơi xuống ngay giữa đống gối, nảy lên một phát, và rồi lại hạ xuống bằng mông.

“… Cái - cái gì đây.”

Trong khi đang nhìn một chiếc gối ôm hươu cao cổ màu vàng nằm bẹp ngay phía trước, chiếc gối con voi bên cạnh, và còn một chiếc hình thù kỳ lạ bên cạnh đó nữa và tôi lại lẩm bẩm điều đó một lần nữa.

“Đó là một con Anomalocaris[1]. Một sinh vật từ kỷ Camri.”

Bỗng nhiên giọng Chiyuri vang lên từ sau lưng cậu, và Haruyuki quay lại.

Đứng trên một chiếc gối có vẻ như là hình sao đen giống con Acanthaster[2], là một avatar thanh nhã. Khắp cơ thể nó được bao phủ bởi một lớp lông tím nhạt mềm mịn, mặc một bộ áo liền quần, thiết kế giống như một con mèo tiến hóa thành người, là avatar của Chiyuri mà cô cũng sử dụng ở mạng cục bộ của trường cấp hai Umesato.

Với khuôn mặt 60% giống mèo, Chiyuri nháy đôi mắt to hơi xanh lá cây của cô ấy và khịt mũi.

“Cậu vẫn còn sử dụng cái avatar đó. Đến lúc cẩu đổi sang cái khác tốt hơn rồi đấy.”

Sau khi bị nói thế, Haruyuki liếc xuống cơ thể của mình.

Ở đó là cái mà cậu cũng sử dụng ở trường, một avatar loại con heo hồng. Với một cơ thể gần như hình cầu, và những tay chân tròn. Một cái mũi phẳng thòi ra từ giữa khuôn mặt cậu, và dù cậu không thể tự mình thấy, phải có một đôi tai to mọc lên từ trên đầu.

Đó là một hình dạng mà bạn khó có thể gọi là hay hoặc đáng yêu, và thực sự đó không phải là avatar mà Haruyuki tự mình chọn, nhưng vì lý do nào đó mà cậu vẫn tiếp tục dùng nó. Haruyuki vừa di chuyển mũi của mình, cậu vừa đáp lại như thể đó là một cái cớ.

“Tớ đã quen với cảm giác của cơ thể này rồi, và thay đổi nó bây giờ sẽ khá bất tiện. Thay vào đó… trước đó tớ nói, ‘Cái gì đây’, không phải muốn nói sinh vật kỳ cục này, mà là về cả không gian ảo này. Cái địa… thiên đường gối ôm này là gì.”

Để chắc chắn, Chiyuri thích những chiếc gối ôm hình động vật từ lâu, và cậu nhớ những chiếc khác nhau ở trên giường của cô ấy, nhưng quy mô này vượt quá tất cả mọi thứ. ‘Tổng số lượng các vật thể là bao nhiêu’, cậu tự hỏi khi nghĩ về chuyện đó, và rồi cái avatar mèo vẫy chiếc đuôi có buộc ruy băng của cô và tự hảo mỉm cười.

“Nihihi, có tuyệt không nào. Gần đây, để mừng được lên lớp, tớ đã được tặng một máy chủ mở rộng tại gia và không gian nhớ của riêng tớ. Kể cả ở độ phân giải này, từ đầu này đến đầu kia là khoảng 15km.” “Th… thật sao!”

Vào lúc đó cậu ngả người về phía sau theo phản xạ, cái mông tròn của cậu trượt đi, và Haruyuki ngã xuống giữa con voi và con Anomalocaris. Khi cậu lăn xung quanh, cậu nghĩ rằng. Với sức chứa như thế, nếu là cậu, cậu sẽ tái hiện lại chiến trường ở Kursk[3] năm 1943. Với một đống xe tăng Tiger và T-34 đặt ở khắp nơi, và trên trời là những chiến cơ BF109. Bạn sẽ phải thốt lên, ‘một cảnh tượng chết chóc’.

“…N-này, Chiyu, cho tớ chơi với nó một chút.”

“Không!!”

Trong khi vẫn còn đang nói, cậu đã bị từ chối lạnh lùng, và Chiyuri thè lưỡi ra để “Be~” giữa những cái răng nanh nhỏ trong miệng.

“Nếu tớ để Haru tùy chỉnh nó, nó nhất định sẽ trở thành cái gì đấy đầy dầu mỡ, sắt và khói.”

“Th-Thế cũng được mà.”

“K-h-ô-n-g-đ-ờ-i-n-à-o! Trời đất, chúng mình chưa nói chuyện được tí gì cả.”

Khi cậu nhìn lên cái avatar hình mèo với đôi tay mảnh khoanh lại, Haruyuki cuối cùng cũng nhớ ra lý do cậu được gọi đến đây.

“Ah… phải rồi. Vậy, cậu muốn tớ làm gì thế?”

“Cứ ngồi đấy là được.”

“Hả?”

Không hiểu ý của cô, Haruyuki duỗi đôi chân ngắn tũn ra và ngồi trên một các gối khổng lồ, và nghiêng đầu. Rồi, ngay sau đó-

Với một tiếng *buonce*, cái avatar hình mèo nhảy đến trước mặt cậu, và không ngần ngại, cơ thể mềm dẻo của cô nằm xuống chân của Haruyuki.

“U…Uwaaa!?”

Khi Haruyuki nhảy lên định trốn, tay phải của Chiyuri tóm lấy mũi cậu và kéo cậu lại chỗ cũ.

“Cậu, làm cái gối một lúc đi. Và tớ sẽ quên đi cái chuyến đi ấy. Để tớ cảnh báo cậu, nếu cậu làm điều gì ecchi, tớ sẽ để Anomalocaris cắn cậu.”

“Tớ sẽ không làm thế đâu! Với lị… cái gối, cậu định…”

Không trả lời cậu hỏi lo lắng của Haruyuki, Chiyuri đưa những ngón tay có móng nhỏ của cô ra và tách. Lúc đó, bầu trời xanh dịu phía trên quay đi hướng khác, và chuyển thành bầu trời đêm với mặt trăng khổng lồ lơ lửng trên không.

Dưới những ngôi sao sáng lấp lánh trông như những chòm sao ở trong những quyển sách hình – và trên đầu gối của Haruyuki, Chiyuri giãn người ra, nằm nghiêng về một bên và cuộn tròn lại.

“… Không có, ý sâu xa gì cả.”

Từ cái miệng mà Haruyuki không thể nhìn thấy, một giọng thì thầm vang tới.

“Chỉ là, khi Haru còn hay đến ngủ qua đêm ở nhà tớ, tớ nhớ rằng tớ sẽ ngủ rất nhanh khi cậu là gối của tớ.”

“…Từ-từ lúc nào rồi…”

“Ai biết. Lâu… lâu lắm rồi.”

Với một tiếng ngáp “Fuwa”, cái avatar mèo thực sự nhắm mắt lại.

… Những việc như thế này, hãy hỏi Taku chứ.

Cậu muốn nói như thế, nhưng Haruyuki đã nuốt lại những lời đó. Khi họ còn nhỏ, chỉ có Haruyuki đã từng có kinh nghiệm làm gối cho Chiyuri. Do tư tưởng giáo dục nghiêm khắc của cha mẹ Takumu, cậu ta thường không có cơ hội ngủ qua đêm ở nhà của họ.

Nhưng, kể cả thế, liệu một phản xạ có điều kiện từ lâu lắm rồi vẫn tồn tại cho đến bây giờ? Hơn nữa họ đều là những avatar dạng động vật, và đây là thiên đường gối ôm ảo tạo ra bởi Neuro Linker. Tuy vậy, tất nhiên là, cậu chắc chắc không còn có thể bắt chước điều này với cơ thể thật. Không, nói thật là kể cả thế giới ảo cũng còn phải xem xét.

Trong khi những suy nghĩ đó bay xung quanh trong đầu, điều đáng kinh ngạc là Chiyuri thực sự bắt đầu chìm vào giấc ngủ, và thở từ từ.

“…Không thể tin được…”

Khi cậu vô ý rên rỉ, Chiyuri, người cậu nghĩ vừa mới chìm vào giấc ngủ, lẩm bẩm với giọng mơ hồ.

“Này, Haru… Tớ, thực sự đã cố gắng…”

“Hả? Để làm gì…?”

“Để trở thành một Burst Linker… Tớ đã rất cố gắng… Như thế này… chúng ta, sẽ lại, như xưa. Như hồi đó… ba chúng ta, mỗi ngày, chơi đến khi mặt trời lặn… lúc… đó…”

Và rồi, lần này Chiyuri chắc chắn đã chìm sâu vào giấc ngủ. Với avatar đang thở không khí ảo với tiếng vang *Suu Suu*, cậu chạm vào lớp lông mềm dưới tai cô, và Haruyuki trả lời trong ngực với một tiếng thở dài.

-Có những thứ không thay đổi

-Nhưng, có những thứ thay đổi, và sẽ không thể trở lại như ban đầu, cũng sẽ tồn tại.

Một vài phút sau, sau khi Neuro Linker xác nhận rằng Chiyuri đã ngủ sâu, nó tự động hủy Full Dive của cô ấy. Kể cả sau khi cái avatar hình mèo trên đầu gối của cậu biến mất với một hiệu ứng âm thanh như tiếng chuông, trong một lúc Haruyuki vẫn ngồi giữa đống thú bông im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro