5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ace và anh bây giờ đang dừng lại ở trấn Gosa, bác sĩ Marco nói thương thế của bọn anh chỉ cần nửa tháng là có thể khỏi hoàn toàn, khi đó bọn anh có thể trở lại chiến trường.


"Đây chính là tất cả nội dung thư của Sabo."


Luffy gấp lại bức thư, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt đầy mong đợi của Dadan và Rouge. Ace từ lúc phát hiện Sabo là một người thích lảm nhảm, vui vẻ tự tại càng viết càng ít, hai người bọn họ mỗi ngày sống chung một chỗ, tất cả tình huống báo cáo đều thành việc của một mình Sabo, mới đầu Ace sẽ còn làm bộ viết đôi câu, càng về sau lại càng lười, biến thành Sabo một người kể chuyện. Chữ viết xinh đẹp của cậu rõ ràng trên bức thư, mỗi người đều có thể nhìn ra.


- Chữ của Sabo so với Ace đẹp hơn nhiều, chữ của Ace cháu có lúc cũng không nhìn ra.


Luffy bắt đầu hoài nghi Ace đột nhiên không động bút nữa chính là vì những lời này của mình.


"Tên ngốc Ace đó cũng chưa từng nghĩ tới chúng ta cũng muốn nhìn một chút bút tích của nó sao?"


Rouge tức giận chun mũi, những đốm tàn nhang nhỏ giống Ace như đúc khiến cho Luffy cảm thấy vô cùng thân thiết.


"Được rồi, nó cùng Sabo chung một chỗ đã nói lên bình yên vô sự mà. "


"Chiến tranh nhanh lên một chút kết thúc là bọn họ có thể trở lại, đừng lo lắng Rouge."


"Hai người không biết tính cách của Ace và ba nó giống nhau như đúc, tôi chính là lo lắng..."


Cha ruột của Ace là một vị thuyền trưởng tàu viễn dương, tùy tiện luộm thuộm, sau khi Ace ra đời cũng không thu liễm một nửa lòng thích phiêu lưu của mình, ba ngày hai bữa toàn chạy ra ngoài, làm cho Rouge hết sức nhức đầu.


"Dì thấy tính cách Sabo rất đáng tin, hẳn có thể hỗ trợ chiếu cố nó. "


Luffy gật đầu một cái, mang giày chạy ra khỏi nhà, hôm nay nhóc đưa thư bận rộn vẫn có rất nhiều phong thư cần giao.


Trường học đang nghỉ hè, công việc đưa thư của cậu từ đi làm thêm ngoài giờ học biến thành làm suốt tuần không nghỉ. Luffy kế thừa công việc của Ace, trấn trên tất cả mọi người đều biết việc này. Trong thời gian chiến tranh, loại chuyện này không hề hiếm lạ, anh trai lớn vác súng ra chiến trường, em trai em gái thân thể nhỏ bé thay thế các anh, tiếp tục làm việc.


Bên trong bưu cục A Kiện đang đóng dấu lên các phong thư, thời kỳ đặc biệt này, thư gửi đi nhiều như tuyết rơi ở tiền tuyến và hậu phương, giống như đàn kiến qua lại không ngừng, duy trì liên lạc yếu ớt giữa những chiến sĩ và thân nhân ở cố hương.


"Luffy cháu tới rồi, hôm nay nhờ cháu cả đấy. "


A Kiện chỉ chỉ đống thư xếp thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh quầy, số lượng kia khiến cho Luffy có chút hoa mắt, tên địa chỉ rậm rạp chằng chịt ở trước mắt cậu vòng vo quay cuồng. Cậu thật ra không muốn đưa thư, so với đem một phong thư chứa tin tức tốt hoặc tin tức xấu bỏ vào trong hộp thư của người khác, cậu càng thích cùng Usopp đi bờ hồ ném đá, nhưng cậu không có biện pháp cự tuyệt. Cái túi màu xanh quân đội bị chất đến căng phồng, cái túi này là Ace trước khi đi để lại cho cậu. Nghe nói túi trong quân đội đều là màu sắc này, thằng nhóc này được lợi rồi, Ace mặc quân phục mới tinh, cười toe toét lộ nguyên hàm răng chỉnh tề, mặt dày vô sỉ tiếc nuối đưa cái túi cho cậu.


Luffy mang trên lưng tất cả thư cậu phải giao hôm nay, chân dài điên cuồng đạp bàn đạp, thư gửi cho bà Mir là một phong thư màu đen, là một người đưa thư đã có kinh nghiệm phong phú tự nhiên biết nó có nghĩa là gì. Đúng như dự đoán, giây phút khi thấy phong thư, bà Mir tóc đã muối tiêu liền thút thít ngã ngồi ở cửa, thống khổ vò mái đầu bạc của mình —— trong đó chứa một giấy báo tử.


Luffy không được tự nhiên gãi đầu một cái, đầu óc trống rỗng mười bốn tuổi của cậu tổ chức không ra một câu hoàn chỉnh tử tế để an ủi người đàn bà đang khóc tê tâm liệt phế, cậu chẳng qua là đỡ vành nón rơm của mình, nhẹ cúi đầu. Bánh xe đạp nhanh như chớp lăn trên đường đá, nhóc mũ rơm nhớ tới cháu trai của bà Mir, đội trưởng Karbrin, anh đen đen gầy teo, là một người không thích nói chuyện. Bà Mir làm thịt viên nướng luôn thơm ngát, Luffy không hiểu tại sao một bà lão hiền lành nấu ăn ngon như vậy sẽ gặp loại chuyện này.


"Usopp, cậu nói xem tại sao trên đời này người tốt lại phải chịu khổ chứ ?"


Hòn đá cuội vẽ ra những vòng tròn sóng lăn tăn trên mặt hồ rồi biến mất, chìm vào nước hồ trong suốt xanh thẫm. Usopp ở trên bờ sông tìm mấy hòn đá, không suy nghĩ trả lời:


"Đại khái thượng đế ngày đó không đeo kính đi. "


"Cậu thật tin là có thượng đế sao? Roger và Shanks đều nói trên thế giới này không có thần thánh. "


"Phi phi phi, lời không thể nói bậy, mẹ tớ nói chúng ta muốn tốt thì phải biết kính trọng thần thánh."


Chàng trai mũi dài nhát gan ném ra viên đá, dùng sức nhổ mấy cái ra đất, đó là phương thức mẹ cậu dạy mỗi khi nói sai lời. Luffy nhún vai, ném hòn đá trong tay vào hồ. Thần thánh hoặc là thường xuyên quên mang kính hoặc là căn bản không tồn tại, đau khổ của bà Mir đại khái đến từ đây.


Cái mũ Shanks đưa cho cậu đã có chút cũ, băng vải đỏ đã bạc màu, Luffy sờ mặt ngoài rơm rạ của nó, ý thức có chút bay xa. Shanks là thủy thủ trên thuyền Roger, thuyền buồm của bọn họ đã từng vượt qua mỗi một mảnh đại dương trên thế giới, đặt chân đến những hòn đảo rất hiếm dấu vết con người, tìm ra những giống loài quý hiếm không muốn người khác biết. Trước khi chiến tranh bắt đầu, trở thành nhà thám hiểm đỉnh nhất, lợi hại nhất giống như Roger và Shanks đã từng là ước mơ lớn nhất của Luffy. 


Nhưng ông chú Roger là một người theo chủ nghĩa vô chính phủ không đáng tin cậy, cho dù Luffy cũng không hiểu rõ lắm mấy từ này nghĩa là gì, cậu chỉ biết Ace đối với cha mình rất khinh thường.


"Ta tại sao phải giúp chính phủ khốn kiếp này đánh giặc, đánh xong trận này còn có trận kế tiếp, vĩnh viễn chỉ có cảnh chiến tranh."


Chú Roger lần cuối cùng trước khi rời đi, ở bến tàu đối với con trai đang thất vọng cùng cực nói những lời này. Ông tiêu sái vẫy tay từ biệt Luffy, cái mũ rơm của Shanks bị quăng lên tay Luffy.


"Luffy, lần sau lúc chúng ta trở lại cháu muốn cùng chúng ta đi không?"


Thanh niên tóc đỏ vẫy vẫy cánh tay, thuyền buồm chở những nhà thám hiểm vĩ đại rời bến. Ace phẫn hận giậm chân, nhỏ giọng mắng người cha đào binh của mình.


"Luffy, em ngàn vạn lần không nên học đám quỷ nhát gan này, cái gì mà sự lãng mạn của đàn ông là thám hiểm hàng hải, sự lãng mạn của đàn ông rõ ràng là vì đất nước làm vinh quang."


Luffy đội mũ rơm của Shanks gật đầu một cái, nếu Ace nói như vậy thì chính xác không sai, ước mơ xếp hạng thứ nhất trong lòng cậu liền lặng lẽ biến thành làm lính đánh giặc. Đặc biệt là lúc khẩu súng bằng thép sáng bóng của Ace xuất hiện trước mắt cậu, cậu càng tin chắc nhập ngũ là chuyện ngầu nhất trên thế giới, so với cái mũ rách rưới của mình, vẫn là quân trang phẳng phiu cùng súng ống xinh đẹp hấp dẫn hơn. Nhưng vô luận là hàng hải hay là chiến đấu cũng thú vị hơn đưa thư rất nhiều, Luffy kêu rên một tiếng, rốt cuộc lại nghĩ tới cái túi đầy ắp của mình.


Phong thư màu đen là thư báo tử, phong thư màu trắng là thư bình thường, có viền đỏ là thư khẩn tới từ phương xa, còn có một đống thứ đồ lặt vặt, Luffy đã hiểu nằm lòng mấy thứ trong bưu cục. Từ khi cậu nhận trách nhiệm này, cậu chưa từng phạm phải sai lầm nào, nhóc đưa thư kiêu ngạo cưỡi xe lướt trên đường chính làng Cối Xây Gió. Đang là mùa hè, trấn trên thưa thớt không có mấy người, Robin giáo sư ngồi ở dưới táng cây ngân hạnh đọc tạp chí khảo cổ của cô, quyển sách đáng thương đã bị Luffy làm cho nhăn nhíu.


"Chào buổi chiều, cô Robin" Luffy có chút chột dạ chào hỏi.


"A , chào buổi chiều nhóc đưa thư, trời thật là nóng."


"Đúng vậy, có thư của cô đây. "


Cám ơn trời đất, là phong thư màu trắng.


Luffy khẩn trương nhìn nữ giáo sư ưu nhã xé phong thư ra, rút ra một tờ giấy thật mỏng.


"Theo dõi chuyện riêng tư của người khác là không tốt, nhóc đưa thư. "


Nữ giáo sư mặc dù dạy dỗ học sinh của mình như vậy, nhưng vẫn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nam sinh mười bốn tuổi.


"Chúng ta đạt được thắng lợi có tính lịch sử, chiến tuyến từ thôn Cocoyashi lùi tới mười dặm đến đỉnh núi Whisky, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, anh cậu sắp có thể về nhà. "


Nếu như chiến tranh kết thúc ước mơ của mình nên là gì đây, mình có phải cả đời cũng không có biện pháp ngầu được như vậy? Nhóc mũ rơm nằm xoài trên bàn ăn, bắt đầu suy tính cái vấn đề khiến cho người ta khổ sở này, vừa muốn Ace trở lại nhanh lên một chút nhưng lại muốn đích thân có một khẩu súng uy phong lẫm liệt, hai nguyện vọng này đang đánh nhau không ngừng trong đầu cậu, suy tư triền miên khiến cho canh thịt trong đĩa trở nên tẻ nhạt vô vị. Luffy hoài nghi, hôm nay thần thánh cũng không đeo kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro