Hồi cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là cực hạn đau đớn khiến cho Ace thanh tỉnh, đầu anh đầy mồ hôi bởi bụng nổi lên từng trận đau thắt, nhiệt độ cơ thể tựa hồ lên tới mức đáng sợ, cả người giống như là bị giam trong lò nướng, anh mất sức nằm ở trên giường, bên tai là tiếng rì rầm không rõ. 


"Anh không sao chứ?"


Ace tỉnh lại nhìn thấy một cô gái mặt đầy lo lắng, đang dùng phát âm kỳ quái hỏi mình. Ace lắc đầu, nhìn thấy cô gái vui vẻ hướng bên ngoài kêu mấy tiếng, một người đàn ông râu quai nón đi vào đo nhiệt độ cho anh, sau đó nói với cô gái thứ gì đó. Ace nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ có thể giữ yên lặng.


"Tôi, Moda, nơi này, làng Lucia. Anh, trôi trên sông, bị thương "


Tiếng Anh của Moda không tốt lắm, chỉ có thể vừa nói vừa ra dấu. Ace vén chăn lên thấy mình bụng mình bị băng bó thành xác ướp, còn có vết máu nhàn nhạt rỉ ra trên băng vải trắng tinh. Anh cười nói tiếng cám ơn với Moda, không biết tiếp theo nên làm sao để tiếp tục trò chuyện.


Hai người trố mắt nhìn nhau lúng túng, hồi lâu, cô gái chạy ra phòng, bưng một chén sữa bò nóng đưa tới trước mặt Ace. Cho dù mình căn bản không khát, Ace vẫn là rất cho cô mặt mũi uống một hơi hết sạch, bởi vì làm động tới vết thương đạn bắn anh đau đớn đến hít khí một cái.


"Cô là người nước X sao?"


Ace tò mò hỏi, đó là quốc gia đối địch với mình.


Cô gái suy tư hồi lâu mới hiểu được Ace đang hỏi gì, cô nhận lấy chén sữa bò, gật đầu một cái.


"Cô tại sao phải cứu tôi?"


"Tất cả mọi người đều như nhau. "


Những lời này cô nghe hiểu, Moda mỉm cười trả lời, giúp Ace đắp chăn lên.


Anh đang cùng Jozu thi hành nhiệm vụ bí mật đưa tới chiến trường tin khẩn thì bị địch nhân tập kích, tay Jozu trúng đạn, mình thì bụng bị thương hành động bất tiện, anh chỉ huy để cho Jozu đi nhanh một chút, một mình cố gắng chống đỡ tiểu đội được phái đến để tiêu diệt bọn họ. Lúc sắp hôn mê anh lột xuống quần áo tử thi quân địch bên cạnh, lảo đảo nhảy vào trong nước sông dâng trào, mơ mơ màng màng theo con sông phiêu bạt.


"Sức sống của cậu mạnh như vậy, sẽ không chết. "


Ace nhớ lại Sabo vỗ vai nhạo báng mình, hiện tại anh đối với sự thật này không thể không đồng ý. Làng Lucia cách địa điểm Ace trốn thoát tầm bảy dặm, mạng lớn như vậy ngay cả bác sĩ trong làng đều kinh ngạc chặc lưỡi hít hà.


"Tôi lúc nào mới có thể đi?"


Moda luống cuống tay chân giúp anh phiên dịch, cô gái này đã từng ở biên giới làm người giúp việc, hiện tại cô là người duy nhất có thể trao đổi với anh.


"Rất lâu, anh, bị thương rất nặng "


Ace bất đắc dĩ tê liệt nằm trên giường gỗ, bụng anh đau đớn nhưng ngăn không được phân nửa nội tâm nóng nảy.


"Hồn ma đó chính là cậu sao?"


Trong lúc chìm nổi dưới lòng sông lạnh như băng Ace đột nhiên nghĩ tới rất nhiều chuyện, tỷ như hồn ma lặng lẽ tới lại biến mất không tung tích trong rừng núi Colubo, nhóc con tóc vàng từ rừng sâu hướng anh vẫy tay.

"Mẹ nó, mình tại sao bây giờ lại nhớ lại những thứ này? "


Anh hận thoát thân không được xuống giường chạy đến trong chiến hào, ôm Sabo xoay vòng, chè chén say sưa, có thể sẽ còn kìm lòng không đặng hôn cậu một chút, nhưng hôm nay anh bị thương nặng chưa lành chỉ có thể nằm một đống trên giường, tim mông lung đập.

"Tớ thật rất muốn gặp cậu."


Trước khi anh chìm vào giấc ngủ khóe miệng cũng hiện lên nụ cười, mà vào giờ phút đó thiếu niên tóc vàng mà anh tâm tâm niệm niệm chính là bởi vì mất đi anh mà ở dưới cây bạch hoa ở trấn Gosa khóc lóc đau lòng.

"Tôi, thích ăn mì Ý."


Ace học giọng điệu của Moda lặp lại câu nói một lần, giống như một đứa trẻ mới mọc răng tập nói. Cô gái khoái trá vỗ tay, khen ngợi anh học một lần đã hiểu.


Ace ở lại làng Lucia, đây là một làng được núi bao quanh, có không quá ba mươi thôn dân, phần nhiều là những ông bà lão tuổi tác đã cao hoặc là phụ nữ và trẻ con ở lại giữ nhà. Đàn ông cũng ra chiến trường đánh giặc đi, hai quốc gia đều như vậy, chiến tranh chịu khổ vĩnh viễn là dân chúng. Ace chun mũi, có chút nhớ thằng em trai ngốc của anh cùng với Dadan sức sống mười phần và Rouge.


"Cho nên các người tại sao phải cứu tôi chứ, chúng ta không phải là kẻ địch sao? Mặc dù cô nói chúng ta đều giống nhau rồi. "


Khi ngoại ngữ của Ace đã lưu loát đến có thể nói một câu dài hoàn chỉnh, anh rốt cuộc không nhịn được hỏi ra vấn đề đã thắc mắc từ rất lâu.

"Con dân của thượng đế đều giống nhau, không phân biệt quốc tịch. "


Moda mỉm cười nhấc thùng sữa bò, ánh mặt trời xuyên qua hàng cỏ xanh nằm rạp dưới chân váy trắng của cô, vẻ mặt cô phảng phất thuần khiết như Thánh mẫu.

Bụng Ace lưu lại một vết thương khó coi, giống như là một mặt trời màu đen nho nhỏ nổ tung trên da thịt anh, Ace sờ vết thương đã kết vảy suy nghĩ bay xa. Bông tuyết lễ Giáng sinh bay bay, rơi vào trong thôn làng nhỏ, trong con ngươi Ace hòa hợp với nỗi nhớ nhung cố hương, anh nhớ đến hoàng hôn tĩnh lặng ở làng Cối Xây Gió, nhớ giọng cười hồn nhiên của thằng em trai ngốc nghếch, nhớ bàn tay ấm áp và mùi hương hoa trên người Rouge , anh nhớ đến hồn ma thần bí ở chân núi Colubo... 


Anh nhớ Sabo.


"Tôi hình như không biết từ lúc nào đã thích cậu ấy."


Ace mất mặt ở trước mặt Moda than phiền, khuôn mặt đỏ bừng chôn ở trong lòng bàn tay. Cô gái ôn nhu vuốt mái tóc đen của anh, nhỏ giọng an ủi.


"Anh rất nhanh có thể đi gặp cậu ấy."


Mùa đông, tuyết rơi nhiều cô lập cả dãy núi, trong ngôi làng nhỏ bị quên lãng, tất cả mọi người trải qua cuộc sống bình tĩnh mà điềm đạm, bình yên như vậy khiến cho Ace đã ở lâu trên chiến trường có mấy phần cảm giác xa lạ.


"Sau đó, tôi quay đầu liền thấy Sabo. Tóc cậu ấy màu vàng giống như một diễn viên vậy, tôi ban đầu cho là cậu ấy chính là một tên công tử bột chỉ giả bộ ra vẻ."


Ace đang giải thích cho Moda câu chuyện từ đầu, từ lá rụng ở làng Cối Xây Gió đến xảy ra bất ngờ ánh mặt trời chói mắt kia, cô gái là một người lắng nghe rất tốt, luôn kiên nhẫn tỉ mỉ nghe, mang trên mặt nụ cười điềm tĩnh.


"Tôi bây giờ chỉ muốn chạy về gặp cậu ấy."


Nhưng vết thương của anh còn chưa lành, thêm nữa tuyết lên tới đầu gối ngăn trở con đường phía trước, anh chỉ có thể chịu đựng chờ đợi.


"Tôi quên nói, tôi thật ra rất ghét đánh nhau."


Moda dừng cuộn cuộn len trong tay lại, an tĩnh trả lời:


"Ai không thế chứ. "


Một cánh đồng hoa hướng dương chói mắt chiếm cứ không gian dưới chân núi, gió mùa hè không có mùi vị, chiếc mũ màu cam của anh bị gió thổi phần phật. Quê hương xa cách đã lâu của anh, núi Colubo cảnh sắc vẫn như cũ, mùa hè mà anh rời đi đó giống như là đã cách xa mười năm dài đằng đẵng. Ace hít thở sâu, tiến về phía trước, mùi máu tanh của chiến tranh bị ném lại sau lưng, trước mắt anh chỉ có gió nhẹ nhàng khoan khoái cùng sắc hoa tươi đẹp, đứa em trai ngốc và Sabo ngồi ở trong cánh đồng hoa đưa lưng về phía anh, đang ngẩng đầu lên nhìn mây bay trên trời.


"Nếu như Ace lúc này trở lại sẽ như thế nào?"


"Như vậy, anh sẽ đánh chết hắn. "


"Không, cậu không nỡ đâu."


Bọn họ xoay người nhìn thấy bóng dáng Ace, không phải hồn ma, cũng không phải giấc mộng thoáng qua rồi biến mất, mà là Uylixơ trải qua trăm ngàn cay đắng trở lại cố hương, trong nháy mắt hôn lên người yêu kia hiện ra tất cả nhu tình.


"Tớ về rồi đây."


Ace trước mặt em trai vẻ mặt đầy khiếp sợ hôn lên đôi môi ngày đêm thương nhớ, lặp đi lặp lại lời thề mà anh đã vô số lần tự nhủ, anh sẽ vĩnh viễn hoàn thành, không thất hứa lần nữa, từng chữ từng câu kia đều trịnh trọng minh khắc ở trong cuộc đời anh.


" Ngốc, tớ vĩnh viễn cũng sẽ không chết."


Fin.


Thật ra bà tác giả định cho cái kết SE như ở chương trước rồi, nhưng nghĩ lại mọi người đều muốn một kết cục tươi đẹp nên mới có chương cuối này. Cuối cùng cũng xong, tạm biệt các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro