Ả Quý Tộc Và Nàng Vũ Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm buông xuống, bóng tối trải dài khắp khu rừng rậm rạp, chỉ có ánh trăng bạc lấp lánh chiếu rọi qua tán lá um tùm. Acheron, một quý tộc kiêu hãnh với đôi mắt sắc lạnh và thần thái uy nghi, cưỡi trên lưng chú ngựa đen tuyền. Ả tiến sâu vào rừng, theo đuổi tiếng kêu yếu ớt vang lên từ phía xa. Với sở thích săn bắn và khát khao chinh phục, Acheron không ngần ngại trước bất kỳ thử thách nào mà thiên nhiên đặt ra.

Tiếng thở hổn hển ngày càng gần hơn. Acheron dừng ngựa, bước xuống nhẹ nhàng như một bóng ma. Ánh mắt ả ta lóe lên khi phát hiện một hình dáng nhỏ nhắn nằm gục trên nền đất ẩm ướt. Đó là một người phụ nữ, toàn thân lấm lem máu và bùn đất. Chiếc váy trắng tinh khôi, giờ đây bị nhuốm đỏ, xé rách lộ ra những vết thương trên da thịt. Người phụ nữ ấy, dù đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, vẫn toát lên một vẻ đẹp mê hoặc.

Acheron quỳ xuống bên cạnh, nhận ra ngay người phụ nữ trước mặt chính là vũ công ballet đã từng để lại cho ả ta một ấn tượng mạnh mẽ – một thiên nga đen trong đoàn kịch Les Danseurs du Temps. Người phụ nữ này từng từ chối lời đề nghị của Acheron, khi ả muốn mua nàng về để sở hữu riêng. Một lời từ chối đầy kiêu hãnh và tự trọng, nhưng giờ đây, trong tình cảnh này, sự kiêu hãnh đó liệu có còn ý nghĩa?

"Ôi, thiên nga nhỏ bé của ta!" Acheron thì thầm, đôi mắt lạnh lẽo dõi theo từng cử động yếu ớt của nàng vũ công. "Số phận thật biết cách trêu đùa. Giờ đây, ngươi nằm gục dưới chân ta, thật là một con mồi dễ bắt."

Acheron nhẹ nhàng bế nàng vũ công lên, cảm nhận cơ thể yếu ớt nhưng vẫn còn chút sự sống. Ả đặt người phụ nữ lên lưng ngựa, quay về hướng dinh thự của mình. Trong tâm trí Acheron, một kế hoạch dần hình thành – ả sẽ không chỉ cứu sống người phụ nữ này, mà còn biến nàng thành thuộc hạ trung thành, một món đồ chơi tuyệt đẹp mà ả ta có toàn quyền kiểm soát.

Dinh thự của Acheron nằm sâu trong rừng, một tòa lâu đài cổ kính với kiến trúc Gothic đầy ma mị. Những bức tường đá lạnh lẽo và các cánh cửa gỗ cũ kỹ toát lên vẻ u ám nhưng lại quyến rũ lạ thường. Acheron bước vào, ả ra lệnh cho người hầu chuẩn bị một phòng riêng biệt và chăm sóc vết thương cho nàng vũ công.

Thời gian trôi qua, người vũ công dần hồi phục dưới sự chăm sóc tận tình của Acheron. Mỗi ngày trôi qua, ánh mắt của nàng vũ công càng trở nên hoang mang và lo sợ, nhưng cũng không kém phần kiêu hãnh. Acheron cảm nhận rõ ràng sự phản kháng trong tâm hồn người phụ nữ này, nhưng ả không nản lòng. Sự kiên nhẫn và khéo léo của ả quý tộc khiến ả ta từng bước kiểm soát và chiếm lĩnh tâm hồn người vũ công.

Một buổi tối, Acheron bước vào phòng, ánh đèn cầy le lói chiếu sáng gương mặt nàng vũ công đang nằm trên giường. "Ngươi đã khỏe hơn nhiều rồi, thiên nga của ta!" Acheron nói, giọng điệu khàn khàn của ả ta vô cùng quyến rũ. "Giờ là lúc ngươi trả ơn cứu mạng của ta."

Nàng vũ công ngước nhìn, đôi mắt to tròn và trong veo đầy lo lắng. "Ngài muốn gì từ tôi?" nàng hỏi, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn còn chút kiêu hãnh.

Acheron mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng chưa đầy sự đắc ý. "Ta muốn ngươi trở thành thuộc hạ trung thành của ta. Ngươi sẽ không còn là vũ công tự do nữa, mà sẽ là của ta, chỉ của riêng ta."

Người vũ công run rẩy, nhưng không có lựa chọn nào khác. Nàng cúi đầu, chấp nhận số phận mới. Acheron tiến tới, nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ.

"Ta sẽ dạy ngươi biết thế nào là sự phục tùng." Acheron thì thầm, giọng nói như một lời nguyền rủa ngọt ngào. "Ngươi sẽ là chú thiên nga xinh đẹp và trung thành của ta, sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của ta."

Từ đêm đó, Acheron bắt đầu huấn luyện người vũ công trở thành một thuộc hạ hoàn toàn tuân phục. Những bài học đau đớn và nhục nhã không làm nàng vũ công mất đi vẻ kiêu hãnh, nhưng dần dần, ánh mắt nàng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại sự phục tùng tuyệt đối.

Một đêm nọ, Acheron gọi nàng vũ công vào phòng. Ả mặc một chiếc đầm màu đen, tay cầm chiếc roi da sắc bén. "Đến đây, thiên nga của ta." Acheron ra lệnh, giọng nói đầy quyền lực.

Acheron dừng ngắm nghía thiên nga nhỏ nhắn của mình. Ả cúi xuống, dùng đầu ngón tay nâng cằm Black Swan lên, buộc nàng nhìn thẳng vào đôi mắt mình. Ánh mắt của Black Swan tràn ngập sự hoảng loạn và bất lực, nhưng cũng lẫn chút kiêu hãnh mà nàng không thể che giấu. Acheron mỉm cười lạnh lùng, sự tàn nhẫn hiện rõ trong từng cử chỉ.

Ả vỗ tay hai cái, hai tên hầu bước vào, mang theo một chiếc dây xích và vòng cổ bằng da. Chúng nhanh chóng đặt chiếc vòng cổ lên cổ Black Swan, xiết chặt, rồi kéo nàng về phía Acheron. Black Swan ngã xuống, gương mặt nàng tái nhợt, ánh mắt đầy kinh hoàng.

"Ngươi sẽ học cách biết ơn ta, biết ơn vì ta đã cứu ngươi," Acheron nói, giọng lạnh lùng và cường quyền. Ả kéo mạnh dây xích, buộc Black Swan phải bò theo. "Ngươi sẽ học cách vâng lời."

Black Swan bị kéo lê trên sàn nhà lạnh lẽo, cơ thể nàng run rẩy vì sợ hãi và đau đớn. Acheron dừng lại trước một chiếc ghế lớn, ra hiệu cho nàng dừng lại. "Quỳ xuống." ả ra lệnh.

Black Swan do dự trong giây lát, nhưng rồi nàng cũng phải khuất phục, quỳ xuống trước mặt Acheron. Acheron ngồi xuống ghế, nhìn nàng từ trên cao, như chủ nhân nhìn con thú cưng của mình.

"Ngươi phải làm bất cứ điều gì ta yêu cầu." Acheron nói, giọng đầy quyền lực. "Đừng nghĩ đến việc làm trái hay trốn khỏi ta."

Ả ra lệnh cho Black Swan bắt đầu liếm đôi chân của mình, từng ngón chân một, như thể đang thờ phụng. Black Swan không còn sự lựa chọn nào khác, nàng cúi xuống, bắt đầu liếm những ngón chân của Acheron. Mỗi lần liếm, nàng cảm nhận được sự nhục nhã lan tỏa trong lòng.

"Giỏi lắm!" Acheron thì thầm, nụ cười tàn nhẫn hiện rõ trên gương mặt ả. "Ngươi đã bắt đầu học được rồi."

Ả kéo nàng vũ công lên, đưa nàng tới trước gương lớn trong phòng. Acheron ép nàng quỳ xuống, đối diện với hình ảnh của chính mình trong gương. "Nhìn vào gương." Acheron ra lệnh, giọng nói lạnh lùng. "Ngươi thấy gì?"

Nàng vũ công run rẩy, đôi mắt nàng ngập nước. "Tôi thấy một người phụ nữ yếu đuối, thưa chủ nhân."

Acheron cười lạnh lẽo. "Không, ngươi thấy một thuộc hạ trung thành, một món đồ chơi thuộc về ta. Giờ thì hãy làm ta hài lòng."

Acheron siết chặt cây roi da mỏng, khẽ vuốt ve lên cơ thể nàng vũ công. "Ngươi sẽ gọi ta là chủ nhân, và ngươi là thiên nga nhỏ của ta." Acheron ra lệnh, giọng nói đanh thép.

"Không... xin đừng..." nàng vũ công thốt lên, giọng nghẹn ngào trong nước mắt.

Acheron không nghe thấy gì ngoài những lời van xin yếu ớt. Ả nâng cây roi lên, rồi đánh mạnh xuống lưng nàng vũ công. Một vệt đỏ rực hiện lên, nàng hét lên trong đau đớn. Nhưng Acheron không dừng lại, ả tiếp tục đánh, từng cú đánh mạnh mẽ và chính xác, mỗi lần đều để lại một vết hằn trên da thịt nàng.

"Ngươi sẽ học cách phục tùng ta," Acheron thì thầm, giọng nói lạnh lùng. "Mỗi cú đánh này là một bài học cho ngươi."

Nàng vũ công không thể chịu đựng được, nàng khóc lóc và van xin, nhưng Acheron vẫn không dừng lại. Ả tiếp tục hành hạ, từng cú đánh như muốn xé nát linh hồn nàng.

Khi lưng nàng vũ công đã đỏ bừng và rướm máu, Acheron dừng lại. Ả nắm lấy tóc nàng, kéo đầu nàng ngước lên. "Ngươi sẽ làm ta hài lòng," ả nói, ánh mắt rực lửa. "Nếu không, ngươi sẽ phải chịu đựng nhiều hơn thế này."

Acheron cởi bỏ y phục của mình, để lộ thân hình tuyệt đẹp đầy quyến rũ. Ả đẩy nàng vũ công xuống, bắt nàng quỳ trước mặt mình. "Liếm đi." Acheron ra lệnh, ánh mắt đầy sự chiếm hữu. "Làm ta hài lòng."

Nàng vũ công không còn lựa chọn, nàng cúi đầu, đôi môi run rẩy chạm vào cơ thể Acheron. Nàng bắt đầu liếm láp, từng động tác nhẹ nhàng và miễn cưỡng. Acheron nhìn xuống, ánh mắt đầy sự khinh miệt.

"Ngươi phải làm tốt hơn thế." Acheron nói, giọng nói đanh thép. "Ngươi không muốn làm ta tức giận đâu nhỉ?"

Nàng vũ công cố gắng, từng chút một, nàng dùng tất cả sức lực còn lại để làm hài lòng Acheron. Nhưng mỗi lần nàng chậm lại, mỗi lần nàng tỏ ra miễn cưỡng, Acheron lại đánh mạnh xuống, buộc nàng phải cố gắng hơn nữa.

Cuối cùng, khi Acheron đã hài lòng, nàng buông nàng vũ công ra. "Ngươi đã làm tốt," cô nói, giọng nói dịu lại. "Nhưng ngươi vẫn còn phải học nhiều. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là thiên nga nhỏ của ta, và ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là phục tùng và trung thành."

Ả buông dây xích, để Black Swan nằm lại trên giường. Ả biết rằng, dù có đau đớn và nhục nhã thế nào, Black Swan sẽ không dám làm trái ý ả lần nào nữa. Acheron nhìn nàng một tí, rồi quay đi, để lại Black Swan với nỗi đau và sự nhục nhã của mình.

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro