;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. karma sẽ không gọi cảm xúc này là 'nhớ';

vì nó quá đỗi xa xôi.

đó là khi lướt qua những mảng nắng xuyên kẽ lá lấp loáng trên vệ đường, bất chợt thấy cả người ấm nóng. sắc cam lọt vào mắt ngây ngẩn, như vang bên tai thấp thoáng tiếng ai cười.

đó là khi đứng trên tầng cao ngắm mây trời, nghe tiếng gió khắc khoải rít bên tai, giơ đôi tay lạnh cóng xé mưa rơi trong làn nước. như thấy mình trở lại ngày xuân xanh. có hôm nào tan trường đuổi nhau trên sân vắng. mày ai cau lại, mưa ướt sũng, rồi lại cùng nhau phá lên cười.

đó là khi dừng tại ngã ba đèn đỏ, mắt bỗng cuống quít đuổi theo bóng người trong đám lạ. một màu đồng phục xám, đôi mắt tím biếc như mặt biển lúc đêm tà.

bất chợt, bất chợt, chỉ là ngẫu nhiên thôi. đột nhiên nghĩ về người, đột nhiên muốn đan vào tay ai ấm áp.

chỉ là,

tưởng niệm thôi.

2. có ngày hạ năm nào, thiếu niên tóc đỏ cùng cậu trai mười tám tóc cam cùng ở bên nhau buổi chiều muộn.

khung cửa nghiêng nghiêng phản chiếu ánh lửa trại. cả hai ngồi cạnh nhau, vị trí thường lệ trong lớp học. và karma cũng như mọi ngày, cố tình ngả nghiêng chiếm mất của người kia phân nửa cái bàn. lại là cãi vã, lại là mỉa mai, có khi ngôn từ bất lực là bạo lực lên ngôi. thế rồi cuối cùng, lưng đối lưng. karma nửa ngả vào người cậu ta, bắt đầu tán gẫu vài chuyện vụn vặt không đầu không đuôi.

bỗng nhiên cảm thấy đôi vai kia thật ấm áp.

bỗng nhiên cảm thấy xao xuyến không rời.

bỗng nhiên, chỉ là bỗng nhiên...

lưu luyến bờ môi luôn càu nhàu.

mặt đất mát lạnh, đối lập với ngọn lửa ấm nồng trên đầu lưỡi. karma khẽ cúi đầu, như dã thú vây chặt lấy con mồi. không kẽ hở, không đường trốn thoát. tay đan vào nhau, chặt thật chặt.

khoảnh khắc ấy, sắc đỏ của lửa ánh vương trên gò má ai kia dường như chân thật thêm một chút.

thế rồi, bị ánh trăng nuốt lấy.

"karma à,

tôi tin cậu, nên vụ bê bối giữa một chính trị gia và hiệu trưởng trường kunigigaoka tương lai...

nghe có vẻ không hay đâu?"

lửa bén nhanh, nhưng tàn cũng vội.

vậy nên karma sẽ không gọi tâm tình nhộn nhạo trong tim là 'thích'.

chỉ là một chút rung động nhất thời.

3. và rồi, ngày mai, ngày mới, hai ta sẽ gặp lại?

karma không biết.

nhưng chắc rằng, trong chuỗi ngày bồng bột của tuổi thanh xuân, đã có rất nhiều lần cậu nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím than của kẻ yếu đuối tự cho là kiêu ngạo kia. và cậu sẵn sàng làm lại điều đó, để lặp lại từng lời:

"rồi một ngày, một ngày, có thể chúng ta sẽ hối hận, có thể cậu sẽ không còn bên tôi. nhưng tại đây, tôi muốn sống mãi phút giây này."

karma sẽ không gọi cảm xúc này là 'yêu';

vì nó quá đỗi xa vời.

thế nhưng mà,

cho tôi

chạm khẽ tim người, một chút thôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro