Adachi biến thành mèo ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Adachi vùng vẫy cố thoát ra khỏi đống quần áo nặng nề, chiếc giường nhỏ cậu vừa nằm bỗng trở nên to gần bằng cả căn phòng. Không phải chiếc giường trở nên to hơn, mà là Adachi đã trở nên nhỏ hơn, nhỏ như một quả bóng len vậy.

"Meo meo!" - Cậu kêu lên và bắt đầu nghêu ngao không ngừng nghỉ.

"Meo meo meo meo meo meo."

Như thể muốn kêu cứu, cậu bốn chân chạy tới bên điện thoại. Móng mèo giẫm lên nệm, nhẹ như lông tơ.
Cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên màn hình đen của điện thoại - một con mèo con màu trắng tinh nhìn cậu với đôi mắt mở to có vẻ mặt kinh hoàng và bối rối.

"Meow meow ~ !"

Adachi nhìn thấy lông chú mèo trắng dựng đứng cả lên trên màn hình, và giọng nói của cậu lại phát ra từ miệng con mèo.

"Meow meow meow meow meow ..." (Mình đói quá, đói quá đi mất.....)

Con mèo trắng lầm lũi cúi đầu đi trên con đường đá cứng.

"Meow meow"

Có người túm lấy gáy cậu nhấc lên, liền rơi vào trong một bàn tay to ấm áp, mèo trắng bắt đầu vùng vẫy.

"Ngoan nào."

Hừm ... Sao giọng nói này quen quá đi...- Kurosawa Yuichi !?!

Ah, chết tiệt. Nếu Adachi đang dạng người thì bây giờ cậu phải đang điên cuồng đập đầu vào thang máy. Mình đã gặp một đồng nghiệp cùng khoá trong hình dạng một con mèo (và khoả thân) !!

Chuyện này thật là tệ hại.

Ngay cả khi Kurosawa không biết đó là cậu, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ và sẽ ghi nhớ nó suốt đời.
Adachi nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay, khi tỉnh dậy, cậu thấy mình đã trở thành một con mèo, sau đó vì quá đói và quá yếu ớt nên không thể mở được đồ đóng hộp, cậu chui ra khỏi cửa sổ và chạy ra đường, lang thang không mục đích. Cuối cùng cậu đã bị Kurosawa bắt gặp trên đường đến công ty.
Quên đi, dù sao tôi cũng không phải là Adachi, tôi chỉ là một con mèo thôi, quan trọng là no bụng trước đã.

"Meo meo meo meo." (Anh ấy có thể hiểu được không nhỉ ? Dù sao thì, tôi đói lắm, Kurosawa ~)

"Có đói không?"

"Meow meow....~"- Mèo trắng nhỏ lộ ra vẻ khao khát.

Cho đến khi Kurosawa đưa sữa và xúc xích vừa mua ở cửa hàng tiện lợi vào miệng, Adachi gần như ngấu nghiến chúng, cuối cùng còn tham lam liếm đầu ngón tay Kurosawa.

"Meow meow meow." (Thơm quá, tôi vẫn muốn ăn.)
Vì vậy Kurosawa đành phải đem theo mèo con đang bấu chặt lấy ống quần của mình trở lại văn phòng.

Mèo trắng nhỏ uống sữa trong cốc của Kurosawa, trong khi Kurosawa đang gõ bàn phím máy tính.
Meow ... Đây là lần đầu tiên thấy Kurosawa làm việc ở cự ly gần như vậy. Kurosawa, người lúc nào cũng làm việc chăm chỉ, lại còn rất đẹp trai. Những người xuất sắc như vậy luôn có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo và có tổ chức. Vẻ quyến rũ của sự bình tĩnh và lý trí, tỏa sáng quá chói mắt rồi đó, Kurosawa !

"Kurosawa tiền bối ! Đây có phải là mèo của anh không?"

Cậu hậu bối này hôm nay vẫn rất hăng hái.

"A- cái này dễ thương quá !" - Cậu ta nắm lấy hai chân trước Adachi rồi vòng dưới nách bế cậu lên.

(Meow, đừng có thô lỗ với tiền bối !)

Adachi cẩn trọng cấu cậu ta một cách vừa đủ để thoát thân, khi cậu ta buông ra, Adachi ngã trở lại bàn và trốn sau tay Kurosawa.

"Không phải mèo của tôi. Nên nói thế nào nhỉ..... Tôi vừa nhặt được nó trên đường đi làm."

"Ồ, hiểu rồi!"

"Meo meo?" Adachi lăn qua một góc cạnh bàn tay của Kurosawa.

"Anh đã từng nghe nói qua truyền thuyết đô thị này không ? Người yêu kiếp trước biến thành mèo tìm đến anh, ban đêm anh hôn nó sẽ liền trở thành người !"

Adachi sợ hãi đến suýt ngã khỏi bàn.

"Haha, liệu cậu có tin được chuyện đó không ?"

"Anh xem nó đối với em hung dữ như vậy, đối với tiền bối thật ngoan ngoãn..."

"Có lẽ cậu cũng đúng...."- Kurosawa mỉm cười.

Sau khi rời đi, Kurosawa xoa xoa chú mèo con đang ngủ trên tay và nói: "Cậu nghĩ sao, Adachi?"

Anda chợt giật mình dậy, Kurosawa có nhận ra mình không?

"Từ nay tôi sẽ gọi cậu là Adachi, được chứ?" Kurosawa nói bên tai cậu.

"Meow meow meow meow ~~~" (Tất nhiên là không ổn rồi, sao lại đặt tên mèo nhặt bên đường theo tên đồng nghiệp ! Chuyện này thật ... khó nói quá !)

"Adachi." Ánh mặt trời chiếu vào Kurosawa qua tấm màn mỏng, vẻ đẹp thật mê người.

"Meo meo ~" Adachi cam chịu dụi mắt bằng bàn tay nhỏ của mình.

Trong giờ nghỉ trưa, Adachi rất thích chí vì không đụng đến thức ăn cho mèo mà Kurosawa đã đặc biệt mua, mà cậu lại ăn hết một nửa hộp bento của Kurosawa.

"Fujisaki, mèo có thể ăn thức ăn của người không?"

Nhìn thấy con mèo trắng đang ăn bento của anh, Fujisaki sửng sốt:

"Có lẽ là ... vài con mèo sẽ khác..."

Hiếm khi một chuyện kì lạ như vậy xuất hiện trong nhóm truyền thông của công ty.

Kurosawa : lvsjsdjskskkodl

Kurosawa : Xin lỗi, mèo con vừa lăn qua bàn phím.

Mọi người : Kurosawa nuôi một con mèo à ?!

_______________________________________

Vì Adachi quá dễ thương nên Kurosawa - người bị được các đồng nghiệp theo dõi suốt cà buổi chiều, quyết định nghỉ làm sớm và đưa cậu cùng về nhà.
Adachi sẽ không bao giờ quên rằng cậu bị một đồng nghiệp bế lên xem xét rồi nói: "À, đây là một bé mèo đực !~"

Kurosawa cảm thấy không thể dỗ dành cậu bằng mớ xúc xích mà anh vừa mua.
Sau khi về đến nhà, Kurosawa đã nấu cho Adachi một bữa ăn thịnh soạn. Mèo trắng cuối cùng cũng quên đi những trải nghiệm khó chịu đó. Kurosawa đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng mèo trắng thích ăn món tamagoyaki ngọt hơn so với hải sản và cá.

[ Nó giống hệt Adachi ] - Kurosawa nghĩ.

Sau khi ăn xong, anh đem đồ chơi cho mèo cho Adachi, nhưng có vẻ cậu không có hứng thú gì cả, thay vào đó cậu thích đi lòng vòng xem anh gõ máy tính làm việc, thỉnh thoảng lại lôi ít tập tin mà Kurosawa cần sử dụng ra khỏi hồ sơ.

"Adachi bé nhỏ thật là thông minh ..."

Kurosawa cười cười gãi cằm mèo con.
Chỗ này được sờ sờ, Adachi cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Con mèo trắng mềm nhũn thành vũng nước trong tay, anh bắt đầu dùng sức một chút, cậu càng cảm thấy thật dễ chịu.

"Meo meo." Adachi không khỏi phát ra tiếng kêu nũng nịu.

Khi tỉnh lại, cậu đã nghe theo bản năng của con mèo, nằm trên ghế sô pha lộ ra cái bụng trắng nõn, mặc cho Kurosawa xoa nắn.
Thích quá, thật có chút không kìm được ...
Khi hai tay Kurosawa rời khỏi cái bụng mềm ấm áp của cậu, Adachi vô thức ôm lấy tay anh để giữ anh lại :

"Meo meo ~"

Một đôi mắt tròn ngây ngô nhìn Kurosawa.

Thực sự là không phải tôi không muốn làm việc, mà là vì con mèo nhà tôi không cho tôi làm việc !

Kurosawa hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác này.
Anh chỉ đơn giản là tắt máy tính và chơi với Adachi một lúc, trước khi ôm cậu vào giường và chuẩn bị đi ngủ.

"Adachi, rốt cuộc em là ai vậy?"

"Meo meo?" Anda nghiêng đầu.

Kurosawa nhớ lại những gì hậu bối đã nói.

"Em có phải là tình yêu của tôi không ?"

"Meo meo?"

Kurosawa tiến đến và hôn lên mặt chú mèo trắng.

"Bằng cách này, em sẽ trở thành Adachi."

Kurosawa mỉm cười, và sau đó nét mặt của anh ấy đột nhiên dịu đi, như đang nói với chính mình,

"Mặc dù chúng ta chỉ là đồng nghiệp."

"Thật là, tại sao mình phải nói điều này với một con mèo chứ."

"Giống như một kẻ ngốc vậy, phải không?"

Kurosawa đứng dậy và tắt đèn,

"Ngủ ngon, Adachi."

"Meo meo." (Ngủ ngon, Kurosawa.)

Adachi ngủ quên trên ngực của Kurosawa. Nhịp tim mạnh mẽ xuyên qua màng nhĩ thẳng đến trong đầu cậu, và từng inch trong khoang ngực của cậu đều chứa đầy những cảm xúc phức tạp không thể giải thích đang trào dâng.

Vào nửa đêm, một con mèo trắng đã trèo qua hàng rào bên ngoài nhà Kurosawa và trở về nhà của mình.

"Lingling——"

Adachi mở đôi mắt ngái ngủ, trần truồng nằm ở cuối giường. Kích thước của chiếc giường cuối cùng cũng trở lại bình thường,

"Nya nya ~ tuyệt vời !!! " Adachi bật dậy vì sung sướng.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Adachi chào hỏi những người đồng nghiệp dọc đường một cách háo hức như thể vừa được tái sinh.

"Hôm qua cậu bị cảm lạnh sao rồi, có khá hơn không?" - Tiền bối vỗ vỗ vai cậu.

"Em không sao đâu ạ, tiền bối đừng lo."

"Mèo của Kurosawa mất tích sao? Tiếc quá ..."

Các đồng nghiệp nữ vây quanh văn phòng của anh.

"Có thể là nó ... trở về nhà của mình rồi ..."

Kurosawa nói với một chút thất vọng, quay lại và thấy Adachi đang bước vào cửa công ty, anh lại nở một nụ cười rạng rỡ hơn ánh mặt trời.

"Chào buổi sáng, Adachi."

"Chào buổi sáng, Kurosawa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro