Chương 1: May mắn bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Đôi cánh thiên thần trắng muốt, xinh đẹp.
* Chiếc gậy thần với viên đá quý sáng lấp lánh.
*Thần may mắn mỉm cười, vạch một tia sáng trên bầu trời.
* Nỗ lực hết mình để nắm lấy nó. Nó sẽ đưa bạn đến với vương quốc mộng mơ.

                         VOL 1 – 1

  Một buổi chiều mùa hạ dịu mát, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua người, không để lại bất kì cảm giác nhớt dính nào. Mặt trời đỏ lựng hắt lên ánh hào quang, nhuộm màu không gian thành sắc đỏ của anh đào, rực rỡ, nhưng không chói mắt. Những bông hoa sen kiêu hãnh nở trên hồ nước trong sân trường, không hề bận tâm đến những chú cá nhỏ đang làm nũng dưới những mặt lá xanh mơn mởn, quẫy mình tạo thành những gợn sóng lăn tăn.

  Thỉnh thoảng có mấy tia nắng nghịch ngợm hắt qua song của sổ, rọi chiếu vào phòng nhạc. Những hạt bụi bay bay dứi ánh nắng, như đang thì thầm to nhỏ về tiếng đàn du dương trầm bổng.

  Phòng nhạc trống trải nhưng sáng sủa. Cách bài trí giá để bản nhạc và bàn ghế ở đây theo phong cách cổ điển. Mùi hương của gỗ lan tỏa khắp mọi nơi.

  Giữa phòng nhạc là một cây đàn tranh cổ tao nhã. Một cô gái thanh tú hơi ngả người về phía trước, hai mắt khép hờ, những ngón tay nhẹ lướt trên dây đàn. Phấn tùng hương lẫn với tiếng đàn bay lượn trên không trung, càng tăng thêm phần hấp dẫn cho người chơi đàn.

  Mái tóc den nhánh dài tới eo được vén gọn gàng sau tai. Mười ngón tay dài và trắng mịn. Ngón tay lướt nhẹ tạo thành đường cong hoàn mỹ trong không trung rồi lại tư từ hạ xuống. Những nốt nhạc như nhảy múa giữa không trung, tiếng nhạc du dương trầm bổng say đắm lòng người.

  Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.

  Người phụ nữ trung niên đứng trước cửa sổ,quay lưng về phía cô gái lúc ấy cũng quay người lại, mỉm cười và nói: “Rất tốt, rất tốt”.

  Người phụ nữ nhìn cô học trò giỏi giang của mình với ánh mắt tán thưởng, không tiếc lời khen ngợi: "Bản nhạc Khổng tước đông nam phi (1) này rất khó. Cô còn lo không biết có phải mình chọn sai bản nhạc cho em không. Những em đã hoàn thành xuất sắc, ngoài cả sự mong đợi của cô. Dù là kĩ thuật diễn tấu, cách biểu hiện tình cảm hay phương pháp biểu diễn đều rất tốt. Cô tin rằng chắc chắn em sẽ vượt qua vòng phỏng vấn vào trường cấp ba thuộc Học viện Âm nhạc Trung Quốc lần này”.

(1)Khổng tước đông nam phi tên một bài nhạc phủ thời Hán, kể về truyện tình của chàng Tiêu Trọng Khanh và nàng Lưu Lan Chi, cũng là tên một khúc nhạc kể về câu truyện này.

  “Thật ạ? Thật sự có thể được ạ?”. Hiểu Tranh nói, nhìn cô Diệp bằng ánh mắt rất chân thành. Dôi mắt to tròn dưới đôi lông mày rậm sáng lấp lánh, toát lên vẻ trẻ con đáng yêu.

  “Ừ, đúng rồi, trường mình có một suất trao đổi học sinh sang Hàn Quốc. Em đã nghe nói chưa?”. Cô Diệp bước lại gần, khẽ hỏi Hiểu Tranh.

  “Rồi ạ, nhưng em nghĩ chuyện ấy không liên quan đến em. Nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của em bây giờ là vượt qua kì thi phỏng vấn  của trường cấp ba Học viện Âm nhạc”.

  Hiểu tranh gấp bản nhạc, ngẫng đầu nhìn cô Diệp với ánh mắt ẩn chứa sự tò mò.

  “Nếu em đến Hàn Quốc sẽ có thể gắp một người. Cô ấy là một trong những nghệ sĩ đàn tranh vô cùn nổi tiếng hiện nay” Cô Diệp chậm rãi nói.

  “Sao lại thế được ạ? Đàn tranh là nhạc cụ truyền thống của Trung Quốc. Nghệ sĩ đàn tranh giỏi nhất sao lại là người nước ngoài ạ?”. Hiểu Tranh ngạc nhiên hỏi.

  Cô Diệp không nói gì, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đêm u tối, dường như như kí ức đang quay trở về với những năm tháng xa xôi trước đây.

  “Cô ấy tên là Hàn Âm Ái, là người Trung Quốc. Từ nhỏ đã theo học đàn tranh của giáo sư Tăng, là bậc thầy về đàn tranh thời bấy giờ. Về sau, cô ấy dạy học trong Học viện Âm nhạc Trung Quốc. Lúc ấy, cô vẫn là học sinh của Học viện Âm nhạc. Kỹ thuật chơi đàn tranh của cô ấy mang phong cách rất đặc biệt, khiến người khác không khỏi thán phục. Nhưng sau này không biết vì lí do gí mà vội vàng rời khỏi Trung Quốc, không hề có tin tức gì. Nghe người ta nói cô ấy dạy học trong một trường đại học của Seoul. Trường học mà chương trình trao đổi học sinh đưa sang chính là trường cấp ba trực thuộc Đại học Seoul. Cô nghĩ đây là một cơ hội tốt. Em cứ thử xem sao”. Cô Diệp mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa sự khích lệ.

  “Vâng ạ, vậy thì em sẽ cố gắng hết sức”. Hiểu Tranh gật đầu. Lúc này, trong lòng cô hàng ngàn ngọn sóng trào dâng. Dòng suy nghĩ có chút rối bời.

  Đêm khuya yên tĩnh, Hiểu Tranh ngồi trước bàn học, đắm chìm trong suy tư. Seoul, một thành phố ở phía bắc xa xôi. Đối với cô, thành phố ấy có một tình cảm rất đặc biệt. Nhưng với điều kiện kinh tế hiện nay của cô, sông ở Hàn Quốc là một chuyện vô cùng khó khăn. Cho dù là học sinh được cử đi, không cần lo học phí, nhưng tiền ăn ở đi lại cũng không phải một khoản nhỏ. Nhưng, dù có khó khăn thế nào, Hiểu Tranh vẫn muốn cố gắng hết sức. Bởi vì ở đó, Cô không thể có chỉ nâng cao tài nghệ chơi đàn tranh, quan trọng hơn là cô được gặp một người. Một người mà cô ngày đêm mong nhớ.

  Chiếc đồng hồ đổ chuông kinh coong, Hiểu Tranh mở ngăn kéo, cẩn thận nâng  tập phiếu chuyển tiền đặt vào một chiếc hộp được trang trí tinh xảo. Ánh đèn màu vàng cam nhàn nhạt chiếu rọi vào khuôn mặt rạng rỡ của cô. Lòng quyết tâm đã khắc sâu trong trái tim cô.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro