Chương 3: Thần mặt trời tuấn tú lạnh lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Vùng đất hoang không một bóng người .
* Những con quỷ độc ác giơ bàn tay đáng sợ về phía cô gái.
* Cô gái chỉ có thể bất lực nhắm đôi mắt xinh đẹp.
* Trong ánh sáng vàng rực rỡ, chói mắt.
* Thần mặt trời xuất hiện

                        VOL 3 - 1

  Thứ bảy là ngày giải phóng của học sinh. Sân trường rộng lớn có chút trống trải, đìu hiu. Nhưng đối với Hiểu Tranh, ngày này không có ý nghĩa gì đặc biệt. Cô đến hội trường luyện đàn từ rất sớm, hy vọng vẫn giữ được khả năng cảm thụ âm nhạc trước khi tìm được cô Hàn. Chul Kang cũng về nhà. Hiểu Tranh nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, sờ cái bụng lép kẹp mới nhớ là mình chưa ăn trưa. Cô vội thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi hội trường.

  “Con ranh kia, đứng lại”.

  Hiểu Tranh đang đi trên con đường nhỏ yên tĩnh ở một góc sân trường thì đột nhiên mấy bóng người nhảy ra khỏi bụi cây bên đường khiến cô giật nảy mình.

  Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô thấy mấy cô gái lạ trước mặt đang nhìn mình với ánh mắt thù địch. Cô ngớ người một lúc rồi ngạc nhiên hỏi: “Gọi tôi sao?”.

  “Con ranh kia, không nói với mày thì nói với ai? Bọn tao đang tìm con ranh Trung Quốc thối tha là mày đó”. Cô gái nhuộm tóc đỏ quạch một tay chống nạnh một tay chỉ vào mặt Hiểu Tranh, thô lỗ nói.

  “Nhưng tôi không quen các người. Các người tìm nhầm người rồi”. Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn họ.

  “Hứ, không có chuyện nhầm lẫn ở đây. Bọn ta đã theo dõi mày rất lâu rồi. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội”. Một cô gái tóc vàng gườm gườm nhìn Hiểu Tranh và nói, “Con ranh không biết trời cao đất dày kia, dám quyến rũ hoàng tử của bọn ta. Đừng tưởng mày đến từ Trung Quốc thì tài giỏi hơn người khác. Hôm nay, nhất định phải cho mày biết thế nào là lễ độ”. “Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình giỏi giang hơn người. Thực sự tôi không biết mình đã làm sai điều gì? Tôi nghĩ chắc mấy người hiểu lầm rồi”. Hiểu Tranh chau mày nói.

  “Đừng có giả vờ ngốc nghếch nữa, con ranh đáng chết. Hoàng tử, dĩ nhiên là hoàng tử bạch mã Shin Chul Kang dịu dàng nhất, nho nhã nhất, cao quý nhất, tài hoa nhất”. Cô gái tóc đỏ vừa nhắc tới thần tượng trong lòng mình, những cô gái khác đều tỏ ra vô cùng say đắm, dường như hoàng tử đang đứng trước mặt họ vậy, “Ôi, Chul Kang, chúng em tôn thờ anh! Chúng em yêu anh!”. Bỗng nhiên nhớ lại kẻ thù chung trước mắt, các cô gái lại trở về với dáng vẻ ghê gớm đang sợ lúc nãy, “Nhưng con ranh đáng chết là mày đã dám độc chiếm chàng hoàng tử của bọn ta, đúng là trời đất không thể dung tha. Mày chính là kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường”.
Thì ra là vì Chul Kang. Cuối cùng, Hiểu Tranh cũng hiểu vì sao bọn họ lại tìm đến mình. Nhưng là kẻ thù chung ư? Nghiêm trọng đến thế sao? Cô chậm rãi nói: “Các người hiểm lầm rồi, Chul Kang chỉ cùng tôi luyện đàn thôi, chúng tôi không có quan hệ gì đặc biệt”.

  “Lại còn già mồm à? Bọn ta tận mắt nhìn thấy thời gian gần đây, hầu như ngày nào mày cũng ở bên hoàng tử của bọn ta. Hơn nữa, mày lại dám luyện đàn cùng anh ấy ở phòng đàn dành riêng cho anh ấy. Thật là quá quắt, không thể chịu được”.

  “Anh ấy bảo tôi cùng luyện mà”. Hiểu Tranh nhẫn nại giải thích, hy vọng có thể xoa dịu nỗi tức giận của họ.
Nhưng lời giải thích của cô khiến họ càng tức điên lên: “Đúng là con ranh nham hiểm. Mày đang khoe khoang hoàng tử của bọn tao đối xử với mày tốt như thế nào sao? Đúng là đáng ghét, hôm nay mà không dạy cho mày một bài học nhớ đời thì mày không biết sợ là gì”.

  “Các người định làm gì?”, Hiểu Tranh cảnh giác lùi sau một bước, “Các người đừng làm bừa, đây là trường học mà”.

  “Ha ha, làm gì ư? Mày sẽ biết ngay thôi. Đừng nhìn nữa, xung quanh không có ai đâu. Mày đừng mong có người đến cứu mày”. Cô gái tóc vàng cười nham hiểm rồi vung tay lên. Trên tay cô ta là một chiếc gậy gỗ to bằng bắp tay. Cô ta hất cằm một cái, mấy người còn lại nhanh chóng vây quanh Hiểu Tranh.

  Trời ơi! Không phải thế chứ? Con gái Hàn Quốc đều bạo lực như thế này sao? Làm thế nào bây giờ? Hiểu Tranh vừa lo vừa tức, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

  Mấy cô gái nhe nanh múa vuốt, vung chiếc gậy về phía cô.

  Hiểu Tranh chỉ có thể ngồi xuống, nhắm mắt, chờ đợi chiếc gậy đang giương cao giáng xuống.

  “Ồn chết đi được”. Trong khoảnh khắc mà chiếc gậy sắp giáng xuống đầu Hiểu Tranh thì bỗng nhiên tiếng quát tháo vang lên.

  Ai vậy nhỉ? Các cô gái giật nảy mình, chiếc gậy cũng dừng lại ngay trên đầu Hiểu Tranh.

  Trong cơn sợ hãi nhưng chiếc gậy không hề giáng xuống đầu, Hiểu Tranh vội mở mắt nhìn về phía tiếng quát cứu mạng mình vang lên.
Một hình bóng khôi ngô trong bộ quần áo màu đen nhẹ nhàng nhảy xuống từ cây ngô đồng cao to trong khu vườn nhỏ cách đó không xa. Các cô gái ngây người nhìn vị khách bất ngờ xuất hiện này mà quên rằng mình đang đánh người.

  Người đó đi về phía họ. Khuôn mặt khôi ngô cũng hiện lên rõ nét hơn.
“A, là Choi Joon Ho!”. Các cô gái tròn mắt ngạc nhiên, cảm giác phấn khích hẳn lên, hoàn toàn quên rằng mục đích mình đến đây là gì. Tất cả đều ngây người nhìn khuôn mặt đẹp trai đến nỗi khiến người ta như muốn ngừng thở (Chẳng phải họ là fans của Chul Kang sao, xem ra sức hút của những anh chàng đẹp trai không gì có thể ngăn cản được!).

  Choi Joon Ho? Chính là hoàng tử hắc mã của trường mà Choi Da Woo đã nói? Hiểu Tranh hết sức ngạc nhiên. Cô nhìn về phía anh, vì sao anh lại xuất hiện ở đây.

  Hiểu Tranh ngắm nhìn khuôn mặt khiến các cô gái say đắm. Khuôn mặt với những đường nét rõ rệt, tuấn tú giống như thần mặt trời trong truyền thuyết. Dưới đôi lông mày lưỡi mác rậm rạp là đôi mắt to, sâu và có thần. Chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi với đường nét mềm mại, căng mịn, gợi cảm. Cơ thể cao to, rắn chắc. Làn da trắng, khỏe mạnh. Chỉ có điều từ đầu đến chân toát ra luồng không khí lạnh khiến người khác phải rùng mình.
Bỗng nhiên Hiểu Tranh không kìm được so sánh anh với hoàng tử bạch mã Shin Chul Kang: Chul Kang nho nhã đáng yêu, còn anh đẹp trai mạnh mẽ. Chul Kang dịu dàng còn anh lạnh lùng. Nếu Chul Kang giống như hồ nước mùa xuân dịu dàng thì anh giống như ngọn núi băng lạnh lẽo . . .

  Lúc Hiểu Tranh vẫn đang suy nghĩ viển vông thì đột nhiên “núi băng” nói: “Làm gì mà ồn ào thế?”. Ngay cả giọng nói cũng thật lạnh lùng.

  Choi Joon Ho chau mày, lạnh lùng nhìn mấy cô gái đáng ghét quấy rầy sự yên tĩnh của mình.

  Giống như mọi ngày, anh nằm trên cây ngô đồng ít người chú ý này, ngây người nhìn ra xa. Nhưng đúng lúc anh sắp chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng cãi cọ của đàn quạ này. Anh nhìn qua kẽ lá thì thấy mấy cô gái hung dữ đang vây đánh một cô gái thanh tú.

  Khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái ẩn chứa nỗi phẫn nộ, lo lắng và… một chút gì đó của sự yếu đuối bi ai, nhưng cô ấy không hề khóc lóc hay kêu gào.

V Bỗng nhiên anh thấy trái tim rung động. Không biết vì sao anh hét lên một tiếng rồi nhảy xuống.

  “Đâu có… không làm gì cả”. Đám con gái sợ hãi trả lời. Tuy anh rất đẹp trai nhưng sự lạnh lùng của anh khiến người ta khiếp sợ.

  “Không làm gì?”. Anh sa sầm mặt, nhìn về phía cây gậy đang giương cao. Cô gái thanh tú dưới cây gậy đang ngây người nhìn anh.

  Phát hiện cây gậy vẫn đang ở trên không trung, cô gái kia vội giấu sau lưng. “Cái đó… thì… cái đó…”. Cô ta ấp a ấp úng như gà mắc tóc. Dưới ánh nhìn lạnh lùng như lưỡi kiếm sắc nhọn của Choi Joon Ho, cô gái hung hăng hống hách lúc này sợ đến nỗi không thể nói lên lời.

  Choi Joon Ho chán ngán xua tay ngắt lời cô ta: “Tôi không cần biết các cô đang làm gì, chỉ biết là quấy rầy tôi. Tốt nhất là các cô biến đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Không – khách – sao? Má ơi! Nghĩ đến chuyện anh chàng đẹp trai trước mắt là cao thủ Taekwondo, các cô gái sợ đến nỗi không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy nữa, vội vàng quăng gậy đi rồi co cẳng chạy.

  Hiểu Tranh nhìn mấy cô gái gây gổ với mình co cẳng chạy với tốc độ tên lửa, biến mất trong nháy mắt mà không dám tin vào mắt mình. Quả thực khó mà tưởng tượng được. Những cô gái hung hăng đến nỗi động một tí là thượng cẳng tay hạ cẳng chân, vậy mà chỉ cần vài câu nói lạnh lùng của anh là sợ xanh cả mặt?

Cô quay đầu lại, lặng lẽ nhìn anh.

Chẳng phải anh ấy rất lạnh lùng sao?

Nhưng anh ấy đã cứu mình.

  Có nên cảm ơn anh ấy không nhỉ? Sự lạnh lùng của anh khiến Hiểu Tranh có chút do dự.

  Hiểu Tranh vẫn đang chần chừ thì anh thờ ơ liếc nhìn cô rồi quay người bước đi.

  Hiểu Tranh ngây người nhìn hình bóng của anh khuất dần, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Khuôn mặt tuấn tú ấy . . .  đã khắc sâu trong tâm trí của cô . . .

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro