Chương 8: Kéo căng cánh buồm ước mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Cung điện vàng rực rỡ.
* Bắt đầu trở nên nhạt nhòa.
* Người bị lạc đường.
* Có thể tìm thấy hướng đi của mình.
* Kéo căng cánh buồm mơ ước không?

                        VOL 8 - 1

  Thời tiết mỗi lúc một lạnh giá. Những chiếc lá trên cành run rẩy trong gió đông. Màu xanh tươi sáng cũng bắt đầu trở nên u tối.

  Trong hội trường rộng lớn nhưng trống trải, lạnh giá, một hình bóng cô đơn lặng lẽ đứng bên cạnh cánh cửa ngắm nhìn ánh chiều tà.

  Thời tiết sẽ lạnh giá như thế này bao lâu nữa đây? Hiểu Tranh ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ.
Ánh nắng mặt trời trong đêm đông gió rét hắt vào người cô, không có một chút hơi ấm, hình bóng của cô đổ dài trên nền nhà . . .

  Chul Kang lặng lẽ đứng ở cửa hội trường nhìn Hiểu Tranh.

  Cô ấy đang nghĩ gì mà say sưa đến vậy? Anh đã đứng ở đó rất lâu rồi nhưng cô hoàn toàn không để ý.
Không nhìn thấy khuôn mặt của cô nhưng anh có thể cảm nhận được sự bất lực và nỗi đau khổ qua dáng vẻ của cô.

  Trái tim anh nhói đau. Anh thực sự rất muốn bước đến bên cô, ôm cô vào lòng để yêu thương cô, bảo vệ cô. Nhưng . . . người cô cần không phải là anh. Anh thở dài đau xót, trong đôi mắt anh là sự bi thương, khó xử.
Sau bữa tiệc sinh nhật, cô không gặp Joon Ho nữa. Cô vẫn đi học, ăn uống, luyện đàn như bình thường. Cô bình tĩnh đến nỗi dường như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng, nụ cười không còn trên khuôn mặt của cô. Đôi mắt trong sáng cũng trở nên u ám, tăm tối. Dù là lúc luyện đàn, cô cũng thường bất giác dừng lại, ngây người ngồi trên ghế, không biết đang nghĩ gì . . .

  Anh nhìn dáng vẻ không có sức sống của cô mà không biết rốt cuộc giữa cô và Joon Ho đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, Chul Kang mạnh dạn đến hỏi Da woo. Qua Da Woo anh biết được sự thật kinh hoàng: Người tài trợ của Hiểu Tranh không phải là Joon Ho mà là Joon Ha.

  Sao lại có thể như thế được? Đúng là số phận đùa giỡn con người. Chul Kang khẽ thở dài, nhẹ nhàng đi về phía Hiểu Tranh.

  Nghe thấy tiếng bước chân, Hiểu Tranh từ từ ngoảnh đầu lại.

"Anh đến rồi ạ?". Hiểu Tranh mỉm cười. Nụ cười yếu ớt giống như bông cúc dại nhỏ bé run rẩy trong gió đông.

"Em . . . vẫn ổn chứ?". Chul Kang nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, ánh mắt hiện lên niềm xót thương và đau đớn không thể kìm nén được.

"Vâng". Cô cười nhạt, "Em vẫn bình thường".

  Vẫn bình thường sao lại tiều tụy đến thế? Chul Kang buồn rầu nhìn cô.

"Vì sao lại không gặp Joon Ho nữa?".

  Vì sao ư? Cô ngây người một lúc lâu rồi mới nói. "Em không biết".

  Cô thật sự không biết phải đối mặt với Joon Ho như thế nào. Dường như anh ấy cũng vậy. Vì thế mà hai người không gặp nhau nữa.

  Chul Kang suy nghĩ một lúc rất lâu rồi mới khẽ nói: "Chuyện ấy . . . thực ra Joon Ho không có lỗi. Anh nghĩ, chắc chắn bây giờ cậu ấy rất đau khổ. Hiểu Tranh, hai người nên gặp mặt nói chuyện với nhau".

  Hiểu Tranh lắc đầu và nói: "Không đâu". Ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng và ân cần của Chul Kang, cô thở dài, khẽ nói ra nỗi bối rối trong lòng mình: "Bây giờ em thấy đầu óc rối bời. Em cứ tưởng rằng Joon Ho là người tài trợ của mình, nhưng . . . em lại phát hiện mình đã nhầm. Sự thực là người tài trợ của em . . . lại chết vì Joon Ho. Em . . . em thực sự không biết phải đối diện với anh ấy như thế nào. Em thậm chí . . . thậm chí không biết . . . mình có yêu anh ấy không. Chul Kang . . . em rất sợ . . ." Hiểu Tranh đau đớn nhắm mắt.

  Nhìn khuôn mặt hoảng hốt như sắp khóc của Hiểu Tranh, Chul Kang không biết phải làm thế nào.

  Không gặp mặt thì làm sao có thể xoa dịu được nỗi đau? Nếu cô ấy không dám đi bước này, vậy thì, hãy để mình giúp cô ấy . . .

  Nhưng hai người không chú ý đến chàng trai đang rơi lệ ngoài cửa. Thì ra tất cả đều là hiểu lầm. Thực sự là dựa dẫm vào anh trai, ngay cả tình yêu cũng phải dựa vào anh ấy mới có được trong phút chốc. Joon Ho tự cười nhạo mình.

  Công viên quốc gia Seoul vốn nổi tiếng với lá phong đỏ rực. Nhưng sau hai ngày tuyết rơi, lá phong đã rụng. Công viên đã biến thành thế giới của băng tuyết lạnh lùng và hiu quạnh. Dưới ánh nắng mặt trời, những cành cây đóng băng phát ra ánh sáng nhiều màu chói lọi, rực rỡ và đẹp mắt.

  Hiểu Tranh ngồi trên ghế băng ở cổng công viên, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Vì ngại từ chối lời mời ngắm tuyết của Chul Kang quá nhiều lần nên cuối cùng cô đã đến công viên. Nhưng đã quá giờ hẹn rồi mà Chul Kang vẫn chưa đến. Cô giậm giậm bàn chân tê cứng, xoa đôi tay lạnh giá, tiếp tục ngồi chờ Chul Kang.

  Joon Ho đứng dưới gốc cây, nhìn Hiểu Tranh ngồi trên ghế từ phía xa. Hôm nay, cô mặc chiếc áo lông màu trắng đã từng mặc trong buổi hẹn đêm Giáng sinh lần trước. Trông cô thật hài hòa với thế giới màu trắng bạc này.

  Cô ấy đang lạnh sao? Nhìn Hiểu Tranh không ngừng xoa tay giậm chân, anh rất muốn chạy tới ôm cô vào lòng. Nhưng . . . anh không dám.
Sau hôm ấy, anh và cô không gặp nhau. Anh không biết cô nghĩ gì, vì thế anh sợ. Anh sợ . . . cô yêu anh là vì tưởng rằng anh là người tài trợ của mình. Anh sợ . . . anh sợ sau khi biết anh không phải là người tài trợ của mình cô sẽ không yêu anh nữa. Anh sợ . . . gặp mặt rồi cô sẽ lạnh lùng nói cô không yêu anh nữa . . .

  Tuyết trắng mù mịt, anh đứng nấp trong góc lén nhìn cô gái mặc áo trắng giống như thiên thần . . .

  Cuối cùng, cô không thể chờ được nữa, đứng dậy chuẩn bị ra về. Thấy vậy anh không kìm được hét to: "Hiểu Tranh!".

  Chul Kang? Ánh mắt của Hiểu Tranh bắt đầu kiếm tìm xung quanh, sau đó  . . . cô nhìn thấy anh.

  Là Joon Ho! Cô ngây người nhìn anh bước lại gần.

"Em . . . có khỏe không?". Anh đứng trước mặt cô, ngắm nhìn cô, trong đáy mắt có chút gì đó bùng cháy và sự tăm tối khó nói.

  Cô gầy đi nhiều. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, trái tim của anh như thắt lại. Các ngón tay khẽ động đậy, muốn vuốt ve cái cằm của cô nhưng bàn tay nắm chặt cuối cùng vẫn không mở ra.
Cô ngây người nhìn anh. Ánh mắt của anh ẩn chứa nỗi đau đớn khôn cùng. Bỗng nhiên cô thấy sống mũi cay cay.
Chắc chắn anh rất buồn, rất đau khổ.

  Nhưng . . . cô không biết nên làm thế nào.

" . . . Em không muốn gặp anh nữa, đúng không?". Giọng nói của anh run run.

  Hiểu Tranh mấp máy môi nhưng không nói được lời nào.

  Nét mặt của anh bỗng trở nên u tối:

"Em . . . thực sự không muốn gặp anh nữa rồi. Em hận anh sao?".

  Hiểu Tranh hốt hoảng lắc đầu: "Không phải . . ." Bỗng nhiên nước mắt trào ra, giọng nói run run: "Em . . . chỉ là . . . em không dám gặp anh . . ."

  Anh im lặng nhìn cô.

  Chul Kang nói đúng: Không gặp nhau thì sẽ mãi đau khổ. Vì thế sau nhiều lần do dự, anh đã đến. Anh muốn hỏi câu hỏi gặm nhấm trái tim mình bấy lâu nay.

"Em ở bên cạnh anh, nhưng anh không hề biết rằng em chính là cô gái mà anh trai anh đã tài trợ. Còn em . . ." Anh mỉm cười chua chát, "lại tưởng rằng anh là người tài trợ của em. Thế giới này . . . thật là kỳ lạ, đúng không em?".

  Cô nhìn anh, đôi mắt hiện lên sự bối rối.

"Nhưng . . . anh rất muốn biết . . ."

  Cô lặng lẽ nhìn anh, chờ đợi câu hỏi của anh.

"Em . . ." Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí để hỏi. "Vì anh là người tài trợ của em nên em mới hẹn hò với anh phải không?".

  Cô tròn mắt ngạc nhiên.

  Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chờ đợi câu trả lời của cô mà trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.

  Rất sợ câu trả lời của cô là đúng.

  Nhưng nếu không hỏi thì câu hỏi này sẽ trở thành bóng đen trong lòng anh. Anh nhớ rất rõ cái đêm mà anh say rượu, sau khi cô đưa anh về ký túc, ngày hôm sau cô chủ động tiếp cận anh một cách khác thường . . .

  Anh đang hỏi gì vậy? Cô hốt hoảng nhìn anh. Không phải! Không phải như thế! Cô nên lớn tiếng phủ nhận. Nhưng . . . vì sao trái tim lại do dự?

  Nếu . . . nếu lúc ấy không phải vì tưởng anh là người tài trợ của mình thì mình có từ bỏ cuộc hẹn của Chul Kang để đến chỗ hẹn cùng anh không? Nếu không, vậy thì có phải điều đó có nghĩa là vì anh là người tài trợ của mình nên mình mới yêu anh không?

  Nhưng . . . nếu trước đây mình không hề yêu anh, lẽ nào chỉ vì phát hiện anh là người tài trợ của mình mà yêu anh sao?

  Rốt cuộc là có phải hay không? Rốt cuộc phải trả lời anh thế nào đây . . .

  Hiểu Tranh cảm thấy đầu óc rối bời, muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì.

  Cô không trả lời. Bỗng nhiên anh thấy trái tim nguội lạnh, lạnh buốt giống như băng tuyết phủ kín mặt đất . . .

"Em không nói gì? Vậy . . . là thật sao?". Anh cười xót xa, "Em . . . vì nghĩ rằng anh là người tài trợ của em nên mới yêu anh. Vì thế . . . em không yêu anh. Người em yêu là người tài trợ của em".

  Cô sợ hãi đến nỗi tròn mắt nhìn anh, nhưng lại không thể bật thành tiếng.

"Em . . ." Anh nắm chặt vai cô, cuối cùng anh không thể kìm nén được nữa. "Vì sao em không nói? Em nói đi, có phải không? Có phải không? Em . . . vì sao em không phủ nhận?". Anh đau đớn nhìn dáng vẻ câm lặng của cô.

"Em nói đi . . . em phủ nhận đi". Giọng nói của anh nghẹn ngào. Anh lắc vai cô rất mạnh, chỉ muốn nghe được câu trả lời mà mình muốn từ đôi môi mím chặt ấy. Nhưng cô chỉ hốt hoảng lắc đầu . . .

"Em không yêu anh! Em thực sự không yêu anh. Nhưng . . . anh rất khao khát có được tình yêu của em. Khoảng thời gian hẹn hò ngắn ngủi là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của anh . . . Anh cứ tưởng rằng em là thiên thần mà Thượng Đế phái đến để cứu vớt anh. Nhưng . . .  thì ra em lại là thiên thần báo thù mang theo thanh kiếm sắc nhọn. Em . . . đến để báo thù cho anh trai sao? Nhưng anh không cố ý làm hại anh ấy . . ." Anh thấy tim mình đau nhói, đau đến nỗi không thể nghĩ được nữa.

  Hiểu Tranh chỉ thấy sắp ngộp thở. Cô dùng hết sức mạnh của toàn thân, cuối cùng cũng bật được ra một tiếng: " . . . Không phải . . . không phải"

  Không phải? Ánh mắt đau đớn của anh bỗng nhiên lóe lên một tia hy vọng: "Vậy thì em yêu anh đúng không?".

"Em . . . không biết. Thực sự em không biết". Hiểu Tranh đã khóc.

  Joon Ho bình tĩnh lại. Anh lặng lẽ nhìn Hiểu Tranh khóc nức nở, bỗng nhiên thấy mình thật nực cười. Vì sao phải hỏi chứ? Rõ ràng biết cô ấy không yêu mình, nhưng mình vẫn cố gượng ép. Như thế chỉ càng làm cho trái tim mình tan nát. Cho dù . . . cho dù cô ấy cũng yêu mình thì sao cơ chứ? Chỉ cần nhìn thấy cô ấy là sẽ nhớ đến quá khứ đau khổ, sẽ nghĩ rằng mình nợ anh trai, nợ cô ấy. Lẽ nào mình có thể mãi mãi chịu đựng được nỗi đau đớn đến xé lòng này sao?

Cuối cùng . . .mình không thể có được cô ấy . . .

  Ngắm nhìn khuôn mặt mà mình yêu say đắm, anh run rẩy đưa tay . . .

  Hiểu Tranh ngước mắt nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt vẫn còn vương những giọt nước mắt, sau đó từ từ áp đôi môi của mình . . .

  Đôi môi lạnh giá của anh nhẹ lướt trên khuôn mặt của cô, thấm khô những giọt nước mắt ướt đẫm. Cuối cùng, anh đặt đôi môi của mình lên đôi môi của cô . . .
  Dường như lâu như một thế kỷ, cuối cùng anh từ từ buông cô ra.

"Tuy em không yêu anh nhưng anh vẫn rất cảm ơn em. Cảm ơn em đã cho anh những ngày tháng hạnh phúc tuy ngắn ngủi nhưng suốt đời không quên. Anh . . . vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên em".

  Lưu luyến nhìn cô lần cuối, anh quay người bước đi, tất cả đã đến lúc kết thúc . . .

  Anh . . . muốn chia tay sao? Hiểu Tranh sững sờ nhìn hình bóng biến mất trong nháy mắt. Nước mắt lại tuôn rơi . . .

  Màn đêm dần buông xuống.

  Những người qua lại trong công viên đều ngạc nhiên nhìn cô gái đáng thương đứng khóc một mình giữa bầu trời tuyết rơi . . .

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro