VOL 2 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhà ăn.

  Nhà ăn của trường chia thành hai tầng. Mỗi tầng có sức chứa hàng trăm người. Những chiếc bàn màu xanh được xếp ngay ngắn trong nhà ăn rộng rãi, sạch sẽ. Lúc này nhà ăn chật kín người. Mọi người cười nói vui vẻ, không khí rất náo nhiệt.

  Hiểu Tranh và Da Woo ngồi trong góc, ăn bữa trưa kiểu Hàn Quốc.
Hiểu Tranh vẫn chưa quen cách ăn của người Hàn Quốc. Vì thế có chút e dè quan sát động tác của Da Woo.
Da Woo vừa ăn vừa nhiệt tình giảng giải: “Nước mình rất chú trọng lễ nghi ăn uống. Ví dụ không thể cầm cái bát này lên . . .”

  Hiểu Tranh vừa nghe vừa ghi nhớ trong lòng.

  “Nào, cậu ăn cái này đi, một trong những món ăn cơ bản của người dân Hàn Quốc, món kim chi, mọi người ăn không biết chán”. Da Woo trịnh trọng giới thiệu với Hiểu Tranh.

  Hiểu Tranh tò mò gắp một miếng kim chi.

  “Á”. Khuôn mặt trắng như tuyết bỗng chốc đỏ bừng lên. Cô che miệng, trợn mắt nhìn Choi Da Woo: “Cậu… cậu…”.
“Sao thế?”. Choi Da Woo ngạc nhiên nhìn Hiểu Tranh đang rơm rớm nước mắt: “Đang bình thường, tại sao cậu lại khóc?”.

  Hiểu Tranh uống hết bát canh rồi mới ấm ức nói: “Cậu không nói với mình là món kim chi này cay”.

  “Dĩ nhiên kim chi phải cay rồi”. Choi Da Woo thản nhiên đáp.

  “Cậu . . .” Hiểu Tranh nói không thành tiếng, “Mình không ăn cay, chỉ cần ăn cay là mặt đỏ, mắt đỏ, giống như đang khóc ấy”.

  “Oa, thật là thú vị”. Choi Da Woo bịt miệng cười khoái chí.

  “Mình thực sự không hiểu, cay như thế này sao mọi người lại thích ăn đến thế?”.

  “Cậu không biết đấy chứ, tất cả người dân Hàn Quốc đều rất thích ăn những món ăn cay, ví dụ như kim chi này, tương ớt này . . .  món gì cũng cay. Cậu đến đây phải biết nhập gia tùy tục mới đúng”.

  “He he”, Hiểu Tranh mỉm cười lắc đầu. Điều này thì không thể nhập gia tùy tục được.

  “Sau khi đã quen với việc ăn kim chi thì có thể học thêm được một thói quen nữa của nước mình”.

  “Thói quen gì vậy?”. Hiểu Tranh tỏ ra rất hào hứng.

  “Ha ha, mọi người ở đây đều thích đánh răng. Gần như tất cả mọi người đều mang theo một chiếc bàn chải đánh răng trong túi của mình. Cậu không thấy răng của bọn mình đều rất trắng và đều sao?”.

  “Vì sao lại thế?”.

  “Đó là bởi vì mọi người đều thích ăn kim chi và đồ ăn cay. Những thức ăn này có mùi rất nồng, sẽ lưu lại trong miệng, hơn nữa ớt cũng dính ở các kẽ răng, vì thế sau mỗi lần ăn mọi người sẽ đánh răng súc miệng”. Da Woo kiên nhẫn giải thích với Hiểu Tranh.

  “Ồ, thì ra là như thế”. Cuối cùng thì Hiểu Tranh đã hiểu.

  “Tóm lại, vẫn còn rất, rất nhiều thói quen mà cậu chưa biết. Cậu cứ từ từ mà tìm hiểu. Nếu không sau này phạm phải điều cấm kỵ cũng không biết . . .” Da Woo vừa ăn vừa tươi cười giới thiệu cho Hiểu Tranh về các thói quen của người Hàn Quốc.

  Hiểu Tranh mỉm cười nhìn Da Woo. Cô ấy là một cô gái tốt bụng nhiệt tình. Có một người bạn như thế này thật là hạnh phúc . . .

  Bỗng nhiên, nhà ăn ồn ào hẳn lên. Hiểu Tranh tò mò nhìn lên.

  Một đám nữ sinh vây quanh một góc nhà ăn, kèm theo đó là tiếng hét với độ decibel siêu cao của họ:

“Chul Kang, đẹp trai quá…”.

“Hội trưởng, em yêu anh…”.

“Ôi, anh ấy cười rồi, mình ngất mất thôi…”.

  . . .

  Hiểu Tranh nhìn mà trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau, cô quay sang hỏi Da Woo: “Có ngôi sao đến đây sao?”.

  “Ha ha”. Da Woo cười rồi nháy mắt với cô: “Không có, nhưng cũng gần như là thế. Đó là ngôi sao của trường chúng ta. Học sinh của trường không ai là không biết anh ấy”.

  “Pro vậy sao? Anh ấy là người như thế nào?” – Hiểu Tranh tò mò hỏi.
“Anh ấy tên là Shin Chul Kang, là hội trưởng hội âm nhạc của trường chúng ta. Anh ấy chơi piano rất hay, đã từng đoạt nhiều giải thưởng tại các cuộc thi lớn trong nước, hơn nữa còn từng tổ chức live show. Quan trọng nhất là . . .” Ánh mắt của Da Woo bỗng trở nên mơ mộng và ngọt ngào, “Anh ấy rất đẹp trai, hơn nữa rất dịu dàng, thực sự rất dịu dàng. Cậu không biết đâu, chỉ cần anh ấy cười, cậu sẽ có cảm giác dường như trái tim mình đang tan chảy. Vì thế, anh ấy là hoàng tử bạch mã trong mơ của tất cả các cô gái trong trường”.

  Hiểu Tranh rất muốn nhìn mặt chàng hoàng tử bạch mã ấy. Đáng tiếc là anh ấy đã bị các cô gái vây kín, cô không thể nhìn thấy anh được.
“Ngoài hoàng tử bạch mã, trường mình còn có hoàng tử hắc mã”. Da Woo tỏ vẻ rất thần bí.

  “Thật sao?”.

  “Vừa nhắc là tới liền”. Da Woo nhìn về phía cửa nhà ăn, bên đó cũng đang bàn tán xôn xao, “Nhìn thấy chưa? Chàng trai áo đen đang đi vào nhà ăn. Anh ấy tên là Choi Joon Ho, là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Choi nổi tiếng trong nước. Anh ấy rất đẹp trai, hơn nữa rất cool, rất cuốn hút. Anh ấy là thiên tài thể thao, chơi bóng rổ rất hay, không chỉ thế còn là cao thủ Taekwondo nữa”.

  Hiểu Tranh hướng ánh nhìn về phía ấy, chỉ thấy một anh chàng cao to đẹp trai, mặc chiếc áo phông màu đen đang đứng ở cửa nhà ăn. Đi bên anh là một cô gái xinh đẹp với chiếc váy xanh baby dễ thương.

  Lạnh quá! Tuy ngồi cách đó rất xa, không nhìn rõ khuôn mặt anh nhưng Hiểu Tranh có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ con người ấy. Bên cạnh anh có rất nhiều cô gái đang ngó nghiêng nhưng lại không dám đến gần anh.

  “Dường như anh ấy rất lạnh lùng”.

  “Ừ, anh ấy là người như thế. Chính vì điều đó mà mặc dù có rất nhiều cô gái mến mộ nhưng họ tuyệt đối không dám lại gần khi chưa được sự cho phép của anh ấy. Phải biết rằng anh ấy là cao thủ Taekwondo, không ai dám mạo hiểm tính mạng của mình”.

  “Nhưng có một cô gái đi sát bên cạnh anh ấy”.

  “Cậu nói cô ta á. Cô ta tên là Lee Ha Na, thiên kim của tập đoàn điện tử”. Da Woo nhìn cô gái bên cạnh anh rồi nói, “Cô ta thì khác. Hai gia đình qua lại nhiều năm, chơi với nhau từ nhỏ. Hơn nữa cô ta còn được chọn là con dâu của nhà họ Choi. Chỉ có điều, tuy Lee Ha Na rất thích Choi Joon Ho, suốt ngày dính lấy anh ấy, nhưng dường như Choi Joon Ho không hề rung động”.

  Thật sao? Hiểu Tranh nhìn cô gái ấy. Cô ta đang ngước nhìn chàng trai tên là Choi Joon Ho kia với ánh mắt mến mộ, nhưng Choi Joon Ho không thèm nhìn cô ta lấy một lần, dường như bên cạnh anh không có người này.

  Một chàng trai mười mấy tuổi sao lại có thể lạnh lùng đến thế nhỉ? Hiểu Tranh cảm thấy kỳ lạ.

  “Nói tóm lại hai chàng hoàng tử này là thuốc bổ mắt cho nữ sinh trường chúng ta. Hai gia đình họ có mối quan hệ thân thiết, đều là thành viên hội đồng quản trị của nhà trường, cùng lớn lên bên nhau. Nếu cậu muốn biết họ đang đứng ở vị trí nào trong trường thì chỉ cần nhìn xem chỗ nào có tiếng rì rầm và hò hét là được”.
“Ha ha”. Hiểu Tranh bật cười trước những lời nói hài hước của Da Woo, chỉ có điều . . . cô nhìn Da Woo với ánh mắt nghi ngờ và hỏi: “Sao cậu biết rõ về hai người ấy đến vậy?”

  “Chuyện đó thì . . .”, Da Woo tỏ vẻ rất thần bí, “bí mật”.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro