VOL 5 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, một ngày mà tất cả mọi người đều mong đợi. Không nói đúng hơn là tất cả mọi người đều mong đợi buổi tối của ngày này.

  Giáng sinh, ngày chúa Jesus ra đời. Nghe nói buổi tối ngày hôm ấy, một người chăn cừu đang chăn cừu ở đồng cỏ bao la, đột nhiên nghe thấy một âm thanh từ trên trời vọng xuống, báo cho họ biết tin tốt lành là Jesus giáng sinh. Chỉ có điều, dĩ nhiên bây giờ mọi người không vui mừng vì Jesus mà đúng như Da Woo nói, trong đêm tối lãng mạn này sẽ có rất nhiều câu chuyện tình yêu . . .

  Học sinh trường cấp ba Seoul rất mong chờ đêm Giáng sinh lãng mạn này. Bắt đầu từ sáng sớm, những trái tim tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ đã ở trong trạng thái phấn khích, không thể tập trung vào bài giảng của thầy cô được. Thấy tình hình đó, hiệu trưởng vốn rất tâm lý đã tuyên bố một quyết định vô cùng quan trọng: Không chỉ được nghỉ một ngày vào dịp lễ Giáng sinh ngày mai mà chiều nay cũng được nghỉ. Vậy là học sinh vui mừng reo hò ầm ĩ, chẳng phải là điều tuyệt vời để mọi người có nhiều thời gian chuẩn bị cho cuộc hẹn tối ngày hôm nay sao? Đúng là một quyết định anh minh vĩ đại, hiệu trưởng vạn tuế . . .

  Ánh nắng mặt trời rực rỡ, khung cảnh trong trường cũng tươi đẹp lạ thường.

  Buổi chiều, ký túc xá nữ bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Để chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay, gần như phòng nào cũng lật tung tất cả mọi đồ đạc: Quần áo, giày dép, các loại đồ trang sức, phụ kiện . . . Phòng ở lộn xộn đến không tưởng. Gần như tất cả các cô gái đều dồn hết tâm sức để trang điểm, để mình trở thành vì sao lung linh nhất, rực rỡ nhất trong đêm Giáng sinh tươi đẹp này . . .

  Hiểu Tranh lặng lẽ ngồi trên giường, trong lòng vẫn đang đấu tranh: Rốt cuộc nên đón Giáng sinh với ai đây?

. . .

  Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

  Các cô gái đều lần lượt đi chơi, ký túc ồn ào, huyên náo bắt đầu trở nên yên tĩnh.

  Hiểu Tranh ngoảnh đầu nhìn đồng hồ, sáu giờ hai mươi tám phút.

  Cứ quyết định như vậy đi. Cô khẽ thở dài, bắt đầu thay quần áo . . .

  Dưới ánh đèn đường mờ ảo, một chàng trai tuấn tú đứng cạnh cổng trường cấp ba Seoul lộng lẫy tráng lệ. Anh đút hai tay vào túi áo, lặng lẽ dựa người vào tường, đôi mắt sâu hướng về con đường rợp bóng cây . . .

  Bảy giờ đúng.

  Hình bóng của một cô gái xinh đẹp dần dần xuất hiện trên con đường trường, giống như một áng mây rực rỡ lướt qua cuối chân trời, bỗng chốc chiếu sáng cảnh vật xung quanh, chiếu sáng trái tim của chàng trai . . .

  Joon Ho lặng lẽ ngắm nhìn Hiểu Tranh đang mỉm cười đi về phía mình. Đôi mắt u tối bỗng lóe lên ánh sáng rực rỡ, chói mắt . . .

  “Anh đợi em lâu rồi phải không ạ?” Cô đã đi đến trước mặt anh, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.

  “Có lâu đâu”. Mặt anh đỏ ửng. Quả thực anh . . . đã đợi rất lâu. Tuy hẹn bảy giờ nhưng sáu giờ anh đã đứng chờ ở đây rồi.

Anh ngắm nhìn cô.

  Cô ấy . . . thật đẹp với chiếc áo đen kẻ ngang nhiều màu, chiếc váy ngắn màu xanh đậm, bên ngoài là chiếc áo măng tô trắng, đôi bốt có lông trang trí. Trông cô ấy vừa hoạt bát, xinh đẹp lại không mất đi vẻ trong sáng. Mái tóc mượt mà như dòng suối chảy xuống vai, trước trán còn có chiếc kẹp tóc hình chú chuồn chuồn xinh xinh. Làn da trắng mịn trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi anh đào gợi cảm với lớp son màu hồng phấn khiến khuôn mặt thanh tú càng thêm phần cuốn hút. Thì ra cô gái thanh tú trong mắt anh cũng có thể rực rỡ như thế này.

  “Tối nay . . . em rất xinh”. Anh mơ hồ nói.

  “Gì cơ ạ?”. Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

  “Không có gì”. Trời ơi, anh không có dũng khí để nói lại lần thứ hai.

  Hiểu Tranh khẽ cười. Thì ra anh ấy cũng chú ý đến cách trang điểm của mình. Trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng cô lại cố tình hỏi: “Chỉ có tối nay mới xinh sao?”.

  Anh tròn mắt nhìn cô, không nói gì. Thì ra cô ấy cố tình.

  “Đi thôi”. Anh kéo tay cô đi ra ngoài cổng trường. Giọng nói của anh có chút lạnh lùng, nhưng lại nắm tay cô rất nhẹ nhàng, tình cảm . . .

  Một chàng trai rất cool và một cô gái xinh đẹp dắt tay nhau đi trên đường phố huyên náo. Chàng trai lạnh lùng giống như ngọn núi băng đồ sộ. Còn cô gái xinh đẹp rạng rỡ giống như đóa hoa mùa xuân tươi thắm. Nhưng thật kỳ lạ là hai con người vốn trái ngược hoàn toàn lại hài hòa đến ngạc nhiên.
Dường như tất cả người qua đường đều không kìm được ngoảnh đầu nhìn họ. Cặp nam thanh nữ tú này thật hoàn hảo, đúng là một cặp trời sinh .

  Đi đâu nhỉ? Hiểu Tranh ngước nhìn khuôn mặt của Joon Ho. Khóe môi của anh ẩn chứa nụ cười vui vẻ.

  Dường như anh ấy rất vui. Cô lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười ẩn hiện ấy. Những câu hỏi vốn dĩ định hỏi đã trở nên không còn quan trọng nữa. Đối với cô, quan trọng nhất là sự vui vẻ của anh. Chỉ cần anh vui thì dù có đi đâu cô cũng theo anh. Chỉ cần, chỉ cần anh vui vẻ!

  Nhưng . . . một khuôn mặt dịu dàng lại hiện lên trong tâm trí. Anh ấy . . . chắc chắn sẽ thất vọng, chắc chắn sẽ giận mình.

  Chul Kang, hãy tha thứ cho sự lỡ hẹn của em. Mặc dù rất có lỗi với anh, nhưng Joon Ho có ý nghĩa quan trọng không gì có thể thay thế được trong cuộc đời của em . . .

  Ánh đèn thủy tinh óng ánh, cửa kính trong suốt, cách bài trí quý phái, trang nhã, những người phục vụ lễ phép, chu đáo. Tất cả đều là điểm thu hút của nhà hàng Shinyu.

  Trong đêm giáng sinh đẹp đẽ này, vốn dĩ nhà hàng Shinyu chật kín không còn một chỗ trống. Nhưng giờ đây, nhà hàng rộng lớn ấy, chỉ có một vị khách.

  Một chàng trai tuấn tú, tao nhã lặng lẽ ngồi gần cửa kính. Dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy, những đường nét trên khuôn mặt của anh càng có sức cuốn hút khiến người ta không thể rời mắt. Chỉ có điều, khuôn mặt hoàn mỹ ấy lại ẩn chứa nỗi buồn và sự cô đơn . . .

  Những người phục vụ đứng xung quanh đều hướng ánh mắt tò mò về phía anh. Anh đã ngồi ở đó suốt cả buổi tối, nhưng người anh đợi vẫn không đến. Mọi người đều không kìm được thở dài: Rốt cuộc là cô gái nào mà nhẫn tâm đến thế, lại để một chàng trai ưu tú như thế này ngồi chờ đợi mỏi mòn.

  “Da Woo, ở đây, ở đây”. Một chàng trai tuấn tú đứng chờ ở cổng ký túc.
“Ahn Jung, sao anh lại chờ em ở đây?”. Da Woo tỏ ra rất ngạc nhiên.

  “Hôm nay anh muốn được gặp em sớm hơn. Mau đi thôi, chúng mình đi ăn trước, một lúc nữa bộ phim sẽ bắt đầu”.

  “Nhưng em phải đến nhà hàng Shinyu đã. Em phải giúp Hiểu Tranh chuyển lời cho Chul Kang, gọi điện thoại cho anh ấy suốt nhưng không thấy nghe máy”. Da Woo vội nói.
“Vậy thì lát nữa gọi lại, mau đi thôi Da Woo”. Ahn Jung nắm tay Da Woo chạy về phía rạp chiếu phim.

  Sắp đến mười hai giờ.

  Giám đốc nhà ăn nhẹ nhàng đi tới, do dự hỏi: “Sắp mười hai giờ rồi, cậu xem . . . vẫn tiến hành theo kế hoạch đã chuẩn bị chứ ạ?”.

  Thì ra đã gần mười hai giờ rồi sao? Chul Kang hơi thất thần. Cô ấy . . . không đến.

  Anh im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn giám đốc rồi lịch sự mỉm cười: “Cứ tiến hành theo kế hoạch đi”. Nói xong anh đứng dậy, từ từ rời khỏi nhà hàng.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


Chào em ,cô gái đến từ tương lai :))

Cho em 3 lựa chọn :))

1. Làm vk anh =))

2. Làm con dâu mẹ anh :"))

3. Làm mẹ của con anh :">>

Em chọn đi =33

Thính đấy, đớp rồi bình chọn đi 💋❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro