VOL 6 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Mặt trời lặn.

  Cuối cùng cũng đến lúc tan học, không khí trong trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

  Hiểu Tranh thu dọn sách vở xong xuôi, vừa bước ra khỏi phòng học thì nhìn thấy Joon Ho đứng tựa người ở cầu thang chờ mình.

  “Sao anh lại sang đây?”. Hiểu Tranh vui vẻ đi về phía anh. Anh và cô không học cùng một tòa nhà, bình thường đều hẹn nhau ở sân vận động. Hôm nay là lần đầu tiên anh đến cửa phòng học đón cô.

  Anh mỉm cười, khoác vai cô đi xuống: “Gọi điện thoại thấy em tắt máy nên sang đây”.

  “Ôi, quên không mở máy”. Cô lè lưỡi, ngượng ngùng nói.

  “Cô nàng ngốc nghếch”. Anh bóp mũi cô thân mật, sau đó áy náy nói: “Chiều nay đội bóng phải đi ra ngoài tập, vì thế không cùng ăn tối được rồi”.

  “Không sao đâu”. Cô cười: “Vì muốn nói cho em biết điều này mà anh chạy sang đây sao?”.

  Anh gật đầu.

  Hiểu Tranh mỉm cười ngọt ngào, anh coi trọng cô như vậy khiến cô thấy rất hạnh phúc.

  Hai người sánh vai đi giữa sân trường, trên đường đi thu hút không ít ánh nhìn. Đôi trai tài gái sắc này đến nay vẫn là cặp đôi thu hút sự chú ý nhất trường.

  Cùng nhau đi tới con đường thông với hội trường, Joon Ho lưu luyến nói:   “Anh đi đây”.

  Hiểu Tranh nhăn mũi, cười và nói: “Anh mau đi đi, có phải là không gặp mặt nhau nữa đâu. Em phải đi luyện đàn đây”.

  Joon Ho mỉm cười vẫy tay, sau đó quay người đi.

  Hiểu Tranh dõi theo hình bóng của anh, sau đó đi về phía phòng đàn.
Một người đàn ông trung niên mặc complet chỉnh tề, đứng dưới cây cổ thụ bên đường. Nhìn thấy Hiểu Tranh, ông ta vội đi về phía cô.

  “Xin hỏi cô có phải là Tần Hiểu Tranh không?”. Người đàn ông trung niên cúi người chào Hiểu Tranh.
Hiểu Tranh giật nảy mình, vội cúi đầu đáp lại rồi nghi ngờ nói: “Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”.

  Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi muốn nói chuyện với cô”. Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Hiểu Tranh, ông ta giải thích: “Chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi chính là mẹ của cậu Joon Ho”.

  Hiểu Tranh sững người. Cô hoàn toàn không thể ngờ rằng mẹ của Joon Ho lại tìm mình nói chuyện. Vì sao bà ấy lại muốn nói chuyện với mình nhỉ? Hiểu Tranh cảm thấy bất an khi leo lên chiếc xe sang trọng ấy, trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa có lời giải đáp.

  Chiếc xe lái thẳng vào trung tâm thành phố. Hiểu Tranh xuống xe, cô được đưa đến một quán cà phê sang trọng.

  “Mời ngồi bên này”. Người đàn ông trung niên đưa Hiểu Tranh đến trước một căn phòng tĩnh lặng.

  Ông ta nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa, nói với người phụ nữ cao quý giống như nữ hoàng đang ngồi trong đó: “Thưa chủ tịch, cô Tần đến rồi”.

Người phụ nữ ấy gật đầu, sau đó người đàn ông trung niên đưa Hiểu Tranh tới mới rời đi.

  Hiểu Tranh hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu chào: “Chào bác, cháu là Tần Hiểu Tranh. Nghe nói bác có chuyện cần tìm cháu?”.

  “Mời ngồi”. Người phụ nữ lịch sự mời Hiểu Tranh ngồi.

  “Cảm ơn bác”. Hiểu Tranh khẽ ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn bà ta.
Mẹ của Joon Ho mặc một bộ váy sang trọng, trên vai là chiếc khăn lông thú quý giá. Trông bà ta rất trẻ, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, gợi cảm. Nhìn bà ta, Hiểu Tranh đã biết vẻ ngoài ưu tú của Joon Ho do đâu mà có. Chỉ có điều, tuy bà ta tỏ ra rất lịch sự, khách khí nhưng ánh mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng đáng sợ.

  Han Je Jin ngắm nhìn cô gái trước mặt, cũng chẳng có gì là tuyệt sắc giai nhân. Bà ta thật không hiểu vì sao Joon Ho lại từ bỏ Lee Ha Na vừa xinh đẹp dịu dàng lại vừa xuất thân cao quý mà chọn cô gái này.

  “Quả thực hơi mạo muội khi mời cô tới đây, mong cô không giận”. Giọng điệu của bà ta rất khách sáo, lịch sự.
 
  “Sao cháu có thể giận được ạ”. Hiểu Tranh vội cười và đáp.

  “Chắc cô đã biết tôi là mẹ của Joon Ho rồi chứ”. Han Je Jin nhìn Hiểu Tranh rồi chậm rãi nói.

  “Vâng ạ”. Hiểu Tranh lễ phép đáp lại, không có những lời nói thừa, cũng không lúng túng hốt hoảng, chỉ lặng lẽ chờ mẹ Joon Ho nói tiếp.

  Thấy Hiểu Tranh đối đáp khéo léo, Han Je Jin thoáng ngạc nhiên. Bà ta ngồi thẳng lưng, ngắm nhìn cô gái Trung Quốc này một lần nữa: Không sai, quả thực cô ta không phải là rất xinh đẹp, nhưng những đường nét thanh tú trên khuôn mặt lại rất ưa nhìn, hơn nữa, giữa đôi lông mày toát lên vẻ thần kỳ khó diễn tả thành lời. Điều khiến bà thích nhất là khí chất của cô ta: Ẩn chứa trong sự hiền thục là vẻ mạnh mẽ, quật cường, hoạt bát nhưng không mất đi sự bình tĩnh. Rất ít cô gái có thể biểu hiện một cách đúng mực, tự nhiên như thế này trước mặt mình. Dường như bà ta đã hiểu vì sao cô gái trước mắt lại chiếm được trái tim của con trai mình. Tuy nhiên, bà ta không quên mục đích của cuộc nói chuyện này. Bà ta vẫn phải tiếp tục.

  “Nghe nói cô Tần đang hẹn hò với con trai tôi?”.

  Hiểu Tranh gật đầu.

  Han Je Jin cười nhạt: “Chỉ vì quan tâm đến Joon Ho nên tôi mới đường đột như thế này. Có điều, Joon Ho nhà chúng tôi lần đầu tiên có bạn gái, người làm mẹ như tôi sao có thể không quan tâm được? Tôi tìm hiểu bạn gái của con trai mình một chút cũng không có gì là sai trái chứ?”.

  Hiểu Tranh cười: “Vâng, cháu hiểu ạ”.

  “Không biết bố mẹ của cô Tần làm nghề gì?”. Han Je Jin mỉm cười hỏi.
Hiểu Tranh sững người: Điều tra về thân thế của mình sao? Hiểu Tranh bặm môi, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng vì lễ phép, cô vẫn chậm rãi nói: “Bố cháu là nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc. Mẹ cháu là nghệ sĩ đàn tranh”.
“Vậy à”. Han Je Jin gật đầu, vẻ mặt càng thân thiện hơn. Thì ra xuất thân trong gia đình âm nhạc, chả trách mà trong tư liệu của cô ta ghi đã từng giành được không ít giải thưởng lớn. Xuất thân như thế này cũng không phải là thất lễ.

  “Chỉ có điều, năm cháu tám tuổi, bố mẹ cháu đã qua đời vì tai nạn giao thông”. Hiểu Tranh nhìn thẳng vào mắt bà ta, chậm rãi nói. Dường như giọng nói có chút lạnh lùng. Xuất thân như thế này chắc chắn không phải là điều mà bà ta mong muốn.

  Han Je Jin tròn mắt ngạc nhiên. Trong tư liệu mà bà ta điều tra được không nói đến điều này. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Hiểu Tranh, trong lòng bà ta cảm thấy có chút thương xót. Nếu không vì Joon Ho thì bà ta thích cô gái này. Trong tư liệu điều tra đã nói rất rõ ràng cô bé này là một người ngoan ngoãn, học giỏi, rất có triển vọng trong lĩnh vực nghệ thuật, giành được không ít giải thưởng lớn, hơn nữa lại còn là học sinh trao đổi Trung – Hàn. Nếu là một đứa trẻ mồ côi thì lại càng đáng quý. Nhưng . . . nếu là con dâu thì xuất thân như vậy hoàn toàn không thể được.

  Bà ta nhìn Hiểu Tranh một lúc rất lâu rồi chân thành nói: “Nhưng cháu vẫn sống rất tốt, ta thấy cháu đã không phụ sự kỳ vọng của bố mẹ mình”.

  Nhắc đến bố mẹ, Hiểu Tranh thấy mắt cay cay.

  Mẹ của Joon Ho bình tĩnh nói tiếp: “Ta biết cháu đến đây du học với tư cách là học sinh trao đổi Trung – Hàn. Điều đó thật không dễ dàng gì. Vì thế cháu càng nên trân trọng cơ hội này, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc học mới đúng. Bây giờ cháu và Joon Ho qua lại với nhau có phải là không đúng lúc không?”.

  Khuôn mặt của Hiểu Tranh ẩn chứa sự tổn thương. Cô đã hoàn toàn hiểu ý của mẹ Joon Ho. Qua cách nói chuyện có thể biết được rằng chắc chắn họ đã điều tra về mình. Điều đó khiến cô có cảm giác bị sỉ nhục. Hơn nữa, những lời nói nghe có vẻ như quan tâm này thực chất là muốn nhắc nhở cô không nên qua lại với Joon Ho, nó càng khiến cô hiểu hơn về tính chân thực của những cảnh coi trọng xuất thân môn đăng hộ đối trên ti vi. Rõ ràng thân phận mồ côi của mình chính là nguyên nhân khiến mẹ Joon Ho phủ nhận mình. Tuy từ nhỏ đến lớn, Hiểu Tranh luôn luôn khắc sâu trong lòng những lời mẹ nói trước lúc lâm chung, không vì thân phận mồ côi mà tạo ra nỗi ám ảnh tâm lý cho mình. Nhưng bây giờ, cô đã bị tổn thương vì xuất thân mồ côi đó.

  Cố gắng để giữ cho bản thân thật bình tĩnh, Hiểu Tranh từ tốn nói: “Nếu bác lo lắng việc học hành của chúng cháu thì xin bác hãy yên tâm. Cháu và Joon Ho đều nhìn nhận tình cảm một cách rất lý trí. Chúng cháu chỉ giám sát lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau, sẽ không vì điều đó mà ảnh hưởng đến học tập. Nếu . . .” Hiểu Tranh ngừng lại một lát rồi kiên định nói: “Nếu xuất thân của cháu khiến bác thấy cháu không xứng với Joon Ho, vậy thì xin bác hãy nói với Joon Ho chứ không nên nói với cháu. Nếu Joon Ho quyết định từ bỏ thì cháu không còn gì để nói, cháu quyết không bám lấy anh ấy. Nếu anh ấy không từ bỏ, vậy thì cháu sẽ càng không từ bỏ”.

  Những lời nói thẳng thắn của Hiểu Tranh khiến Han Je Jin không biết nói gì. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Hiểu Tranh, bà ta biết mình đã làm tổn thương cô gái này. Chỉ có điều, vì Joon Ho, bà ta phải nhẫn tâm một chút.

  Hiểu Tranh đứng dậy, lễ phép cúi chào rồi nói: “Nếu bác không có chuyện gì nữa thì cháu xin phép về trước”.

  “Thôi được, vậy thì để ta bảo lái xe đưa cháu về”. Han Je Jin nói rồi gọi điện thoại cho người đàn ông trung niên đang đứng chờ ngoài cửa vào.
“Hãy đưa cô Tần về”. Dặn dò xong, bà ta nhìn Hiểu Tranh.

  Hiểu Tranh đứng thẳng người, ngẩng cao đầu đi ra ngoài. Nhưng trái tim của cô đã bị tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro