VOL 7 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lee Han Na trong bộ váy dạ hội màu xanh lam, khoác chiếc khăn choàng trắng đắt tiền trên vai, mỉm cười rạng rỡ đứng trước mặt Joon Ho và Hiểu Tranh.

  Cô ta muốn làm gì? Joon Ho và Hiểu Tranh nhìn nhau, những ánh mắt xung quanh cũng bắt đầu chú ý về phía họ.

  Ha Na mỉm cười nói với Joon Ho:

“Sinh nhật vui vẻ”.

“Cảm ơn”. Joon Ho lịch sự đáp nhưng trong lòng bắt đầu đề phòng. Anh quen Ha Na đã lâu. Cô ta không phải là một cô gái đơn giản.

  Quả nhiên, Ha Na với khuôn mặt rạng rỡ bỗng nhiên lớn tiếng nói trước micro: “Chắc mọi người rất muốn biết rõ hơn về nhân vật nữ chính của buổi tối ngày hôm nay – cô Tần Hiểu Tranh xinh đẹp, phải không ạ?”.

  Giọng nói gây chấn động của cô ta lập tức nhận được sự hưởng ứng của mọi người. Tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung về phía cô ta.

  “Cô Hiểu Tranh không chỉ xinh đẹp mà nghe nói thành tích cũng vô cùng xuất sắc”. Ha Na khen ngợi Hiểu Tranh trước mặt mọi người.

  Vốn có tâm lý đề phòng nên khi nghe thấy lời khen ngợi ấy Joon Ho và Hiểu Tranh cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết rốt cuộc cô ta định giở trò gì. Chul Kang đứng trong đám đông, chau mày nhìn về phía Ha Na. Tất cả mọi người đều nhìn cô ta, chờ đợi câu nói tiếp theo.

Ha Na mỉm cười khi đã thu hút thành công sự chú ý của mọi người. Cô ta nói tiếp: “Tôi vô cùng khâm phục cô Hiểu Tranh, phải biết rằng đối với cô Hiểu Tranh mà nói thì việc đạt được thành tích như vậy quả là không dễ dàng chút nào. Chắc mọi người vẫn chưa biết, cô Hiểu Tranh là một đứa trẻ mồ côi đến từ Trung Quốc”.

  Cô ta cố tình nhấn mạnh thân phận mồ côi của Hiểu Tranh. Quả nhiên, tất cả mọi người ồ lên, tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt.

“Trời ơi, là người ngoại quốc, lại còn là trẻ mồ côi”.

“Đúng là không thể nhìn ra được, cứ tưởng cô ta là thiên kim tiểu thư cơ?”.

“Thật là lạ, bạn gái của người thừa kế nhà họ Choi là trẻ mồ côi. Sao chủ tịch Choi có thể đồng ý được?”.

“Có lẽ chủ tịch Choi vẫn chưa biết. Loại con gái này rất mưu mô, xảo quyệt, không biết chừng cô ta cố tình giấu giếm thân phận”.

“Trời ơi, người ta là trẻ mồ côi đã đáng thương lắm rồi, cô đừng nói như thế”.

. . .

  Mọi người đều nhìn về phía Hiểu Tranh, ánh mắt ẩn chứa sự hiếu kỳ, thương hại, đồng tình, nhưng nhiều hơn cả là chế nhạo và coi thường.
Chul Kang vô cùng kinh ngạc, từ trước tới giờ anh không hề hay biết Hiểu Tranh là trẻ mồ côi. Anh và Da Woo nhìn nhau: Chắc chắn đây là lý do mà mẹ Joon Ho phản đối? Nhưng không ngờ Ha Na dịu dàng như vậy mà lại làm cho Hiểu Tranh mất mặt trước bao nhiêu người như thế này.

  Sao Lee Ha Na có thể như thế được? Nói Hiểu Tranh là trẻ mồ côi trước mặt mọi người. Da Woo gườm gườm nhìn cô ta, tức đến mức không thể chịu được. Không đợi Joon Ho và Hiểu Tranh có phản ứng gì, cô đã phẫn nộ nói: “Trẻ mồ côi thì đã làm sao? Đâu phải là chuyện xấu xa, cô nói như thế là có ý gì?”.

  Lee Ha Na tỏ vẻ vô tội: “Đúng vậy, cô Hiểu Tranh là trẻ mồ côi đâu có phải là chuyện xấu xa. Việc gì cô phải tức giận đến thế? Thực ra tôi thấy đó là chuyện rất đáng tự hào. Cô Hiểu Tranh là trẻ mồ côi nhưng vẫn nỗ lực học hành, đạt thành tích cao trong học tập, chẳng phải là tấm gương sáng cho mọi người noi theo sao?”.

  Lee Ha Na không hề tỏ ý thù địch với Hiểu Tranh. Nhưng những lời nói nghe có vẻ như khen ngợi của cô ta lại nhấn mạnh với mọi người thân phận mồ côi của Hiểu Tranh.

   Joon Ho lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hiểu Tranh. Đang định nói gì đó nhưng bỗng nhiên thấy Hiểu Tranh nhìn mình bằng ánh mắt an ủi. Joon Ho thấy an lòng, anh biết Hiểu Tranh biết cách ứng phó với tình huống này.

  Hiểu Tranh nhìn Lee Ha Na rồi mỉm cười. Nụ cười của cô thật đẹp, thật rạng rỡ, giống như đóa hoa đẹp nhất, mê đắm nhất trong tiết trời mùa xuân ấm áp.

  Lee Ha Na có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ: Cô ta muốn làm gì đây!

  Tất cả khách khứa như đang xem hài kịch vậy, mong chờ màn kịch tiếp theo.

  Cô không xấu hổ, không khóc . . . mà mỉm cười rạng rỡ.

  Mọi người đều im lặng ngước nhìn, Hiểu Tranh bình tĩnh đi về phía micro, Lee Ha Na bất giác nhường chỗ cho cô.

  Hiểu Tranh đứng trước micro, mỉm cười nhẹ nhàng rồi bình tĩnh nói:

“Đúng vậy, những gì cô gái này nói đều là sự thật. Tôi là một đứa trẻ mồ côi”. Ngừng một lát, thấy mọi người đều lắng nghe mình, cô nói tiếp: “Tuy tôi là trẻ mồ côi nhưng tôi không thấy mình là người bất hạnh. Trước lúc lâm chung mẹ tôi đã dạy tôi phải tự tin, lạc quan. Tôi rất may mắn, khi tôi còn là một cô bé tám tuổi, tôi nhận được sự giúp đỡ của một người tốt bụng mà tôi chưa từng gặp mặt. Anh ấy hứa sẽ tài trợ cho tôi đến lúc tôi học đại học và thực sự đã làm như thế. Tôi vô cùng cảm kích người tài trợ của mình. Tôi chỉ có thể dùng thành tích xuất sắc để báo đáp anh ấy. Vì muốn được gặp anh ấy, tôi đã cố gắng hết sức để giành lấy cơ hội trở thành học sinh trao đổi Trung - Hàn. Tôi đến Hàn Quốc không chỉ để học đàn tranh mà còn vì người tài trợ của tôi ở Hàn Quốc”. Nói đến đó, Hiểu Tranh dừng lại.

  Tất cả mọi người đều nín thở, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện cảm động của cô.

  Người Joon Ho run lên. Khi nghe Hiểu Tranh nói, dường như trong lòng anh đã mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Hiểu Tranh hít một hơi, nói tiếp: “Có lẽ, trong số mọi người ở đây có người sẽ nghĩ rằng với thân phận như thế này, tôi không nên xuất hiện trong bữa tiệc sang trọng của giới thượng lưu”. Hiểu Tranh nhìn mọi người một lượt. Ánh mắt của cô thật trong sáng, thuần khiết.

  “Nhưng dù mọi người có nhìn tôi như thế nào thì tôi nhất định phải đến. Bởi vì đây chính là nơi mà tôi khao khát được đến từ rất lâu rồi. Ở đây có người thân của tôi - người tài trợ của tôi”. Hiểu Tranh từ từ quay đầu lại, nhìn Joon Ho trìu mến và nói:

“Anh ấy chính là Joon Ho!”.

  Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người ồ lên. Có giọng nói ngạc nhiên, có giọng nói vui vẻ. Nhưng nhiều hơn nữa là tiếng thốt lên của các cô gái “Ôi, lãng mạn quá!”.

  Sắc mặt của Han Je Jin tái nhợt, không thể tin vào mắt mình: “Cô ta... chính là… là…”. Vì quá ngạc nhiên nên bà ta không thể nói lên lời,
 
  “Nhưng… làm sao có thể là… Joon Ho?”

  Viện trưởng Choi cũng vô cùng ngạc nhiên. Ông nhìn Hiểu Tranh: “Chả trách… chả trách… vừa nhìn thấy cô gái này tôi thấy rất quen, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó”.

  Da Woo và Chul Kang đều sững sờ trước thông tin hết sức bất ngờ này. Da Woo thầm thì nói: “Không phải chứ? Thì ra còn có chuyện như thế? Sao từ trước tới giờ em chưa nghe nói nhỉ?”.

  Sắc mặt của Chul Kang rất kỳ lạ. Đây chính là lý do khiến Hiểu Tranh chọn Joon Ho sao?

  Da Woo ngạc nhiên nói: “Thì ra duyên phận ngàn trùng xa cách nối liền với nhau”. Nhưng ngay lập tức cô nghi ngờ, “Nhưng tuổi của anh Joon Ho và Hiểu Tranh không cách nhau là mấy, sao có thể là người tài trợ của Hiểu Tranh được? Hơn nữa lúc ấy một người ở Hàn Quốc, một người ở Trung Quốc”.

  Joon Ho không biết phản ứng của mọi người như thế nào vì đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.

  Cô ấy nói, người tài trợ của cô ấy ở đây. Nói như vậy, cô ấy chính là . . .

  Trời ơi! Đây không phải là sự thật! Có phải là mình nghe nhầm không?

  Joon Ho nhìn Hiểu Tranh chằm chằm, muốn xác nhận lại một lần nữa: “Em nói gì cơ?”.

  Giọng nói của anh run run đến lạc cả giọng. Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại phản ứng dữ dội như vậy.

  “Lần trước anh uống say, em đưa anh về ký túc, vô tình nhìn thấy bức thư em gửi cho người tài trợ lúc còn ở Trung Quốc. Lúc ấy em đã biết anh chính là người tài trợ của em. Lúc nãy khi đến trước cửa em đã nhìn thấy địa chỉ nhà anh, giống hệt địa chỉ mà bao nhiêu năm nay em đã viết trên bức thư gửi cho người tài trợ. Điều đó khiến em càng chắc chắn rằng anh chính là người tài trợ của em”. Hiểu Tranh nói rất rõ ràng, ánh mắt nhìn Joon Ho ánh lên sự dịu dàng vô hạn.

  Joon Ho chỉ thấy trái tim mình như ngừng đập, toàn thân đông cứng đến tê liệt. Bên tai vang lên giọng nói của Hiểu Tranh: Anh là người tài trợ của em… Anh là người tài trợ của em…

  Ký ức đau đớn trào dâng trong tim. Nhìn ánh mắt mong đợi dịu dàng của Hiểu Tranh, anh cảm thấy mình sắp nổ tung.

“Không . . .” Joon Ho khẽ hét lên một tiếng rồi chạy vụt đi . . .

  Nhân vật nam chính của câu chuyện lãng mạn đột nhiên chạy đi.

  Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro