Chương 6: H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió nổi lên, thổi rơi hạt sương đầu cành cây, giọt nước tựa như con ngươi kim sắc trong đôi mắt mù mịt của Nhất Mục Liên.

Trời đất xoay chuyển, Yêu Thần từ trên nhìn xuống Bát Nhã, ở thế đối lập, nhìn đôi mắt vàng long lánh của hắn, lại nhìn yêu vân nơi khóe mắt thật mỹ lệ, như muốn dẫn dắt lòng người đến con đường tử vong.

"Ta đã không còn là thần linh, ngươi cũng không cần gọi ta như vậy nữa."

"Bất kể ra sao, ta sẽ ở bên ngươi, đừng lo lắng."

"Bây giờ, ta và ngươi giống nhau..."

Âm thanh dịu dàng cùng những lời nói khiến người ta an tâm, cảm giác đến ánh trăng còn mang lại sự ấm áp, như muốn đem thù hận sâu thẳm trong nội tâm Bát Nhã và những nỗi hoài nghi chìm trong bóng đêm.

Đợi Bát Nhã phục hồi tinh thần trở lại, hai người đã dây dưa thân mật một hồi lâu, giống như săn mồi mà cởi bỏ đai y phục của đối phương, đem tất cả những gì chân thật nhất hiến dâng.

Yêu quái vốn không có trái tim, nhưng thời khắc này tựa như có thể cảm nhận rõ ràng mạch đập của nhau, hai thân thể dán sát lại, cộng hưởng chung một nhịp đập, chung một thân nhiệt, lưu luyến lẫn nhau không còn nỗi lo âu.

Bát Nhã ngẩng đầu lên, hai gò má đã phiếm hồng, không khí nóng rực tràn vào xoang mũi, bao phủ lý trí, sau đó đột nhiên há miệng cắn vào bả vai Nhất Mục Liên, răng nanh dễ dàng khảm sâu vào da thịt, nhấm nháp chất lỏng thơm ngọt ấm nóng chảy ra.

Từ khóe miệng tràn ra sắc đỏ thẫm, một lọn tóc bạc buông thả xuống trước bờ ngực trắng bệch mà trơn bóng của ác quỷ, theo đó trượt dần về phía bụng dưới, mê man dưới ánh trăng càng trở nên đẹp đẽ, tạo thành một mỹ cảnh lộng lẫy trong vực sâu mê hoặc.

Đầu ngón tay từ bên hông di chuyển nhẹ vuốt sống lưng, Nhất Mục Liên nâng mặt Bát Nhã lên, y cúi đầu ngậm lấy thùy tai xinh đẹp của hắn, đồng thời nghe thấy một tiếng rên khe khẽ. Hai cánh tay ôm quanh cổ y hơi run rẩy, như khó nhịn lại như con mèo nhỏ ngoan ngoãn làm nũng với chủ nhân.

Liếm hôn dọc theo cần cổ, đảo qua xương quai xanh tinh xảo, lại tới trước đầu ngực đỏ tươi. Bát Nhã không biết chính mùi vị rỉ sắt trong miệng mình đã kích thích giác quan của y trước. Nhất Mục Liên không khỏi hồi tưởng lại các loại cảm giác Bát Nhã đã trải qua, bỗng cảm thấy ác quỷ tinh nghịch này thật mảnh khảnh yếu ớt, hạ xuống một nụ hôn dịu dàng, hai tay bởi vì giữa ngực đau mà tăng thêm động tác, da thịt hoàn mỹ không tì vết càng nhiễm sắc đỏ ửng.

Không khí tràn ngập khí tức ngai ngái cùng ám muội, nhiệt độ tăng lên cùng gió hỗn loạn ngoài trời không ngừng đẩy hai kẻ sa đọa vào mộng cảnh. Bát Nhã cảm nhận được ngón tay phảng phất sợ sệt thương tổn tới mình đang thăm dò giữa hai đùi, chần chừ không vào, liền nhấc eo lên, cầm lấy ngón tay còn đang do dự của y, chậm rãi dẫn dắt nó tiến vào cơ thể mình, mặc cho thăm dò khai thác. Dị vật xâm lấn không hề dễ chịu rất nhanh theo động tác dịu dàng mà hầu như biến mất, sự tra tấn ngọt ngào khiến người ta lưu luyến, dục vọng mãnh liệt như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.

"Thần Minh đại nhân..."

Không có đáp lại, ngón tay trong cơ thể bất chợt làm loạn, đốt ngón tay hết sức uốn lượn như có như không chèn ép nơi nào đó, mang đến một trận hoang mang rên rỉ thở dốc khó kiềm chế. Bát Nhã bắt lấy tay của Nhất Mục Liên, hai mắt như mờ mịt khói sương, nói muốn nhiều hơn nữa. Nhưng động tác của người kia đột nhiên dừng lại, chỉ còn sự trống rỗng vô tận.

"Thần Minh đại nhân...?"

Không có động tĩnh.

Trong mắt Nhất Mục Liên như bốc hỏa, trông thấy Bát Nhã luống cuống vặn vẹo cơ thể làm thế nào cũng không chạm tới đích. Tuy rằng y hiện tại cảm thấy bỏng rát khó nhịn, nhưng vẫn cứ ẩn nhẫn, bắt người dưới thân kia phải tìm được chìa khóa chính xác.

"Thần Minh đại nhân...Ưm...Ngươi ức hiếp ta..."

"Liên..."

Ác quỷ bị bức đến đường cùng rốt cục cũng bỏ thái độ giễu cợt của mình mà cố dán sát vào Phong Ma Yêu Thần, Nhất Mục Liên hài lòng nhận được đáp án cũng không làm khó dễ Bát Nhã nữa, nhanh chóng rút ngón tay ra rồi động thân tiến vào, đâm thẳng tới chỗ sâu nhất. Tràng bích co rút lại, rung động mà hút vào, như muốn dụ dỗ Nhất Mục Liên vào cạm bẫy.

Thể xác triệt để được khoái cảm lấp kín, xen lẫn sự an ủi, tin tưởng cùng hạnh phúc tràn đầy, không cách nào biểu đạt nên lời, mãnh liệt đến nỗi khiến Bát Nhã không biết phải làm sao mà bắt đầu nức nở.

Nhất Mục Liên nhận ra, nắm lấy bàn tay Bát Nhã đặt trước ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve, môi lưỡi tương giao, rồi mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ trên nền cỏ mềm mại, cúi người liếm đi giọt nước mắt vẫn còn ấm nóng của Bát Nhã, một tay nâng người hắn lên, mặt đối mặt dán sát vào nhau.

"Ta sẽ ở bên ngươi, tất cả mọi chuyện đã qua, lại không có cách nào chi phối ngươi."

Bắt đầu thay đổi.

Hai mắt mơ hồ, chân trời lay động. Không khí tươi mát có chút se se lạnh, bốn bề tĩnh lặng đến khó tin, chỉ có âm thanh tiết tấu hai thân thể va chạm vào nhau cùng tiếng rên rỉ trong trẻo êm tai của Bát Nhã. Những cánh hoa anh đào bay múa trong không trung chứng kiến một trận tầm hoan kiều diễm.

Hai kẻ cô độc quá lâu, sớm đã quên mất mở rộng cánh cửa nội tâm như thế nào, giờ phút này thẳng thắn nhìn vào nội tâm của chính mình, dấu hôn loang lổ là chân thực, vết cào rướm máu trên thân thể là chân thực, khoái cảm càng vùi lấp càng sâu là chân thực, vì yêu mà sinh ra mê luyến cũng là chân thực. Hai ngọn lửa thiêu đốt trong đêm như muốn nuốt chửng lẫn nhau cho đến khi hòa thành một thể.

Bát Nhã dường như đã đánh mất bản thân trong đôi mắt của Nhất Mục Liên, tiếng rên rỉ vang vọng ngày càng xa, triệt để từ bỏ quyền chủ đạo thân thể, trôi dạt trong bể ái dục vô tận, thủy triều mãnh liệt mà ấm áp, sự ngạt thở nhất thời không làm hắn hoảng sợ một chút nào, trái lại còn muốn nhiều hơn, mỗi tấc da tấc thịt mẫn cảm đến tột cùng, tựa như sắp sửa hòa tan hoàn toàn.

Nhưng cơn sóng cuối cùng mang theo toàn bộ thâm tình của đại dương, trước đây trời cao không với tới-------Vậy mà giờ đây dải Ngân Hà rực rỡ này vươn tay là có thể chạm tới, một Thần Minh chỉ thuộc về một mình hắn, trao đi tất cả đều đáng giá. Lúc này đáp lại hắn lại là một cơn sóng mãnh liệt cùng tốc độ trước nay chưa từng có, đánh úp thân thể, mang theo dòng nhiệt lưu nóng hổi, bắn vào nơi sâu nhất.

Thời gian lưu lại những hồi tưởng, đã từng chán ghét sự ràng buộc, nay lại khát khao làn gió dịu dàng yêu thương che chở.

Trời tảng sáng bóng tối chưa kịp xua tan, trong đó biết đâu còn chan chứa thâm tình quấn quýt, cho dù có gột rửa mọi tội lỗi cũng không thể tách nhau ra.

Thần Minh bị lãng quên cuối cùng cũng hiểu đòi hỏi là như thế nào, vì sao đòi hỏi, chỉ là thuận theo tâm ý, không thể trái nghịch, lại giống như một lời phán quyết đối với y vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro