Adtgjwt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Thất Thất ở trong trò chơi lần nữa kết hôn, liền làm đơn giản so với lần đầu tiên rất nhiều. Trên kênh thế giới liên tục xoát ra thông báo hôn lễ của nàng và Giản Sâm, lúc này mọi người mới biết hoa khôi âm thầm tái hôn.

          Lâu Đồng Đồng nhìn thông báo hệ thống tự động phát ra, chỉ cười cười, chúc mừng vài câu. Nàng biết Chúc Cửu mua tài khoản Giản Sâm, muốn theo Chu Tư Thất cùng nhau chơi võng du. Trải qua một thời gian tìm hiểu, Chúc Cửu chơi cũng lên tay, lập tức cầu hôn cùng Chu Tư Thất.

          ID có thể luôn tồn tại, nhưng ngoạn gia đằng sau nó có lẽ cũng đã đổi vài lần. Đôi khi ở Giang Nam trấn nhỏ gặp Giản Sâm cùng Tư Thất Thất, Lục Đồng sẽ chào hỏi bọn họ, lẫn nhau phát ra một cái nét mặt biểu cảm đã thấy, sau đó xoay người rời khỏi. Lục Đồng cách mãn cấp không còn xa, nhưng nếu Dịch Thủy Thanh Hàn không online, Lâu Đồng Đồng đăng nhập trò chơi cũng không biết làm gì, liền đem tài khoản treo máy, đi làm chuyện khác.

*                        *

*

          “Đồng Đồng, giúp chị xem, thế nào?” Trầm Nhất Nhất mặc áo cưới, hỏi Lâu Đồng Đồng.

          Lâu Thượng chuẩn bị cùng Trầm Nhất Nhất kết hôn, ngày tổ chức hôn lễ cũng đã chọn xong.

          Lâu Đồng Đồng ngắm nghía, khen ngợi: “Rất đẹp nha, chị dâu dáng người thật chuẩn, mặc cái gì cũng thấy đẹp mắt!”

          Trầm Nhất Nhất xoay vài vòng, cười nói: “Nếu không Đồng Đồng cũng chọn một cái đi, nói không chừng em cũng sắp kết hôn rồi.”

          Thợ tạo mẫu bên cạnh cười híp mắt bắt đầu kích động Lâu Đồng Đồng chọn áo cưới, nàng dứt khoát phẩy tay, nói: “Em không thể nhanh như vậy, em còn chưa nghĩ tới kết hôn sớm thế, tối thiểu cũng phải chờ tới 26, 27 tuổi.”

          Trầm Nhất Nhất nheo mắt nói: “Vậy thì quá muộn rồi, Văn Hàn nhất định không đợi.”

          Thợ tạo mẫu kích động Lâu Đồng Đồng chọn áo cưới càng thêm nhiệt liệt, “Đúng a đúng a, muội muội hãy cùng chị dâu cùng nhau chọn áo cưới, đợi đem người yêu kêu đến xem, nói không chừng hắn thấy ngươi mặc áo cưới xinh đẹp như vậy, lập tức cầu hôn đi.”

          Lâu Đồng Đồng 囧, Văn Hàn đại khái là không thể nào cùng nàng cầu hôn. Đã sớm kêu nàng là “Lão bà”, hơn nữa hắn gần đây tà ác trên giường đã sớm dụ dụ dỗ dỗ nàng gọi mình là lão công. Vốn là nha, chẳng qua là phu thê trong trò chơi, Lâu Đồng Đồng cảm giác mình vẫn là tiểu cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, gọi hắn “Lão công”, thành ra mình đột nhiên già rồi. Nàng không muốn kêu, bất quá trên thực tế nàng bị hắn bức bách gọi “Lão công” vô số lần. Nếu Lâu Đồng Đồng bất mãn nói với hắn: “Anh vẫn chưa cầu hôn em.” Có thể hắn chỉ nhàn nhạt phun ra một câu: “Cũng là lão phu lão thê, còn cầu với hôn cái gì =.=.”

          Trầm Nhất Nhất thấy nàng ngẩn người, cầm một áo cưới bên cạnh, đem nàng đẩy hướng  phòng thử áo, nói: “Em  cũng đi thử một cái đi, cho chị nhìn xem cái nào đẹp hơn.”

          Lâu Đồng Đồng cúi đầu nhìn áo cưới trong tay, do dự trong chốc lát, vào phòng thử áo.

          Nàng thay xong áo cưới rồi đi ra, Trầm Nhất Nhất lôi kéo nàng tới trước gương, cười nói: “Không tệ, so với rất nhiều nữ minh tinh mặc áo cưới còn đẹp hơn nhiều, để chị đi lấy điện thoại di động giúp em chụp một tấm.”

          Mặc áo cưới vào người, thì ra có cảm giác sắp phải gả ra ngoài, Lâu Đồng Đồng xoay người muốn nhanh chóng trở lại phòng thử áo thay, Trầm Nhất Nhất đã lấy điện thoại di động, kéo nàng ra trước gương.

          Trầm Nhất Nhất nói: “Chị gởi cho Văn Hàn xem.”

          Lâu Đồng Đồng ngăn cản: “Nhất Nhất tỷ, đừng mà, có cơ hội chính em sẽ mặc cho hắn thấy.”

          Trầm Nhất Nhất gật đầu: “Ha ha, thì ra là vậy.”

          Trầm Nhất Nhất vừa mới chọn xong áo cưới, Lâu Thượng liền lái xe tới đón người, Lâu Đồng Đồng muốn một mình đi phụ cận dạo một chút, không theo bọn họ cùng nhau trở về.

          Nhớ tới cái chén uống nước Văn Hàn không cẩn thận bị vỡ, nàng vào siêu thị mua một cái. Trên kệ có một cặp chén nhìn rất vừa mắt, nàng gọi nhân viên lấy xuống ngắm. Trước kia mua đồ đều là mua cho một người, bây giờ lại có thói quen mua một cặp. Nhớ hồi hay cùng Tiểu Vũ đi dạo phố, nàng rất ít khi chú ý y phục của nam nhân, bây giờ không giống với lúc trước, nàng thấy cái nào đẹp, sẽ ngắm thêm vài lần, nếu cảm thấy thích hợp Văn Hàn, liền mua trở về. Dù sao hắn chưa bao giờ ghét nhiều y phục, chỉ ghét y phục không đẹp mà thôi.

          Tùy tiện đi dạo trong chốc lát, Lâu Đồng Đồng gọi taxi trở về nhà trọ.

          Dùng chìa khóa mở cửa, Lâu Đồng Đồng còn chưa đi vào mấy bước, liền ngây ngẩn cả người, thấy mẹ của Văn Hàn đang ngồi ở phòng khách xem ti vi.

          Trong ti vi hình như đang phát phim thần tượng, Lâu Đồng Đồng có thể nghe thấy nữ chính cười lanh lảnh. Thoáng suy nghĩ một chút, Lâu Đồng Đồng dứt khoát tiến vào.

          “Bác gái.” Lâu Đồng Đồng cười cười, cầm đồ trong tay cất kỹ.

          Mẹ Văn Hàn gọi là Đàm Lan Chi, lần trước Lâu Đồng Đồng đã ghé thăm nhà họ một lần, Đàm Lan Chi nữ sĩ bình thường yêu thích nhất chính là xem phim thần tượng, trong TV lúc này đang trình diễn cuộc tình tay ba vô cùng 囧 囧, Đàm Lan Chi nữ sĩ cả người vẫn chìm đắm ở tình tiết trong phim, không thể tự kềm chế, nét mặt cũng có chút 囧 囧.

          Lâu Đồng Đồng trong lòng thấp thỏm, nàng rất ít cùng trưởng bối chung đụng, cũng không biết làm sao có thể để trưởng bối vui vẻ. Bây giờ bác gái không đáp lại câu chào của nàng, không biết có phải không hài lòng về nàng hay không.

          Đàm Lan Chi nhìn ti vi thở dài, cuộc tình tay ba cái gì, thật là 囧 囧.

          Lâu Đồng Đồng nhìn ti vi, mở miệng lần nữa: “Bác gái, bác tới lâu chưa? Con lại không hay, sớm biết như thế sẽ trở về sớm.”

          Đàm Lan Chi tựa hồ mới chú ý tới nàng, nói: “Không có chuyện gì, tới đây cùng xem, con ở đây đã quen chưa?”

          Lâu Đồng Đồng cả người đều có chút mộng, lời của bác gái tựa hồ có một tầng ý tứ khác? Trước kia cha mẹ Văn Hàn cũng không có ý phản đối mãnh liệt bọn họ sống chung một chỗ, bác gái đối với nàng cũng coi như nhiệt tình, là bởi vì khi đó cùng Văn Hàn yêu đương, bây giờ đại khái đã quan hệ đến chuyện kết hôn sao?

          “Vâng, quen ạ.” Lâu Đồng Đồng không dám nhiều lời, lúng ta lúng túng trả lời.

          “Được rồi, Đồng Đồng bây giờ cũng sắp tốt nghiệp phải không?”

          Lâu Đồng Đồng gật đầu, nói: “Bây giờ cháu năm thứ tư, còn có một học kỳ sẽ tốt nghiệp.”

          Ti vi lại chiếu tiếp, Đàm Lan Chi đột nhiên lại không nói, làm cho Lâu Đồng Đồng càng thêm thấp thỏm bất an.

          “Ai, trẻ tuổi thật tốt, bất quá người trẻ tuổi bây giờ cũng rất lỗ mãng.” Đàm Lan Chi nhìn TV cảm thán.

          Lâu Đồng Đồng cũng muốn khóc, đây là nói bọn họ ở chung quá lỗ mãng sao? Bất quá trước đây không phải mẹ đã nói, bác gái hỏi có muốn cho bọn họ đính hôn trước không hay sao, về sau chuyện này cũng không đề cập tới nữa, bây giờ bác gái đối với nàng không hài lòng?

          Từ trước đến giờ quan hệ mẹ chồng nàng dâu cực kỳ trọng yếu, có thể Lâu Đồng Đồng từ nhỏ cũng rất ít nhìn thấy cha mẹ, bình thường ít cùng trưởng bối tiếp xúc, nàng cùng Văn Hàn chung một chỗ, cũng không nghĩ tới muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai gì đó.

          Lâu Đồng Đồng cúi đầu không nói lời nào, Đàm Lan Chi nói: “Di, tiểu Hàn đi mua có một ít đồ lâu mà như vậy, ti vi cũng đã chiếu xong.” Vừa dứt lời, tập phim truyền hình cũng vừa kết thúc, Đàm Lan Chi nhìn về phía Lâu Đồng Đồng, đứa con dâu này càng nhìn càng hài lòng, liền lôi kéo Lâu Đồng Đồng loạn thất bát tao nói một số việc nhà. Lâu Đồng Đồng vẫn nhớ tới vẻ mặt 囧 囧 của bác gái mới vừa rồi, cảm thấy Đàm Lan Chi nữ sĩ nhất định là đang muốn uyển chuyển biểu đạt một thứ gì đó, tỷ như muốn Văn Hàn nhà bọn họ cưới một minh tinh, nói không chừng tổ huấn nhà bọn họ là như thế, muốn cải thiện đời sau.

          Kỳ thực Lâu Đồng Đồng nghĩ những thứ này, thật sự là có chút lan man, vừa rồi Đàm Lan Chi thuần túy chỉ là đắm chìm trong cuộc tình tay ba mà không thể tự kềm chế.

          Đàm Lan Chi cùng Lâu Đồng Đồng hàn huyên trong chốc lát, nhìn lên đang lúc cảm thấy không còn sớm, nói: “Mới ngồi một lát, liền đã trễ thế này, ta phải trở về, không thể chờ tiểu Hàn được nữa, có rãnh rỗi cùng nhau trở về bên nhà ăn cơm, hắn kể từ khi ra ở riêng ta cũng rất hiếm thấy hắn.”

          Lâu Đồng Đồng chỉ cười cười, gật đầu.

          Vừa tiễn bác gái, nàng tâm tình phức tạp ngồi ngẩn người suy nghĩ thật lâu, Văn Hàn đúng là rất ít mang nàng về nhà. Kỳ thực cũng có thể nói thế này, yêu đương nha, trưởng bối sẽ không trông nom, về phần kết hôn, nhất định phải nhúng tay.

          Bá mẫu đại khái không thích nàng.

          Lâu Đồng Đồng càng nghĩ càng buồn bực, cho Văn Hàn lưu một tờ giấy, về nhà.

          Bởi vì nàng không nói gì đã xuất hiện ở nhà, Lâu Thượng rất giật mình, nàng thoạt nhìn cũng không cao hứng, Lâu Thượng đoán là nàng cùng Văn Hàn cãi nhau giận dỗi, cũng không nhiều lời. Lâu Thượng ôm lấy nàng, nói: “Hình như gầy đi.”

          Lâu Đồng Đồng nói: “Không biết.”

          Lâu Thượng nói: “Có đói bụng không ? Anh nấu mì cho em.”

          Lâu Đồng Đồng lắc đầu: “Em không muốn ăn, em lên lầu trước.”

          Lâu Thượng nói: “Nếu đã về nhà, nhân tiện ở thêm mấy ngày đi.”

          Nàng gật đầu, “Vâng,  vậy anh sau khi kết hôn có chuyển đi không?”

          Lâu Thượng nói: “Nếu như ngay cả anh cũng chuyển đi, vậy nơi này ai ở? Ba mẹ thường xuyên không về nhà, anh cùng Nhất Nhất sau khi kết hôn liền trực tiếp ở đây, em dọn về ở đây cũng có người ở. Phòng ốc rộng, nhiều người càng thêm náo nhiệt. Nhất Nhất công tác bận rộn không cố định, anh chỉ có một người, quá nhàm chán.”

          “Anh, vậy sau này em không ra ngoài nữa, em về nhà ở” Lâu Đồng Đồng ôm anh trai nghẹn ngào, nàng trước kia cuối tuần còn thường xuyên về, nhưng kể từ khi tới chỗ Văn Hàn, liền rất ít trở lại. Nàng cảm thấy mình không đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ, vì ở cùng Văn Hàn rất thoải mái, nhưng lại không nghĩ rằng anh trai trước nay có mình nàng, sẽ rất cô đơn.

          Lâu Thượng sờ sờ tóc của nàng, nói: “Văn Hàn nhất định không đồng ý. Thôi đi,  sau này có rãnh rỗi liền về thường xuyên hơn.”

          Lâu Đồng Đồng nói: “Anh, lúc anh chị kết hôn em muốn nháo động phòng.”

          Lâu Thượng: “Hmm, được, chỉ cần em cao hứng.”

          Lâu Đồng Đồng lên lầu trở về phòng, Văn Hàn gọi điện thoại tới hỏi, sao lại đột nhiên về nhà ở, nàng ỉu xìu ỉu xìu nói anh trai muốn nàng trở về.

          Lúc hơn 11 giờ, Văn Hàn lại gọi tới, Lâu Đồng Đồng nhớ tới những lời hôm nay bác gái nói mà muốn khóc, ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, không tiếp điện thoại của hắn. Tiếng chuông ngừng, nàng không tự chủ muốn gọi lại, cuối cùng nhịn xuống, bấm bấm lấy hình của hắn trong điện thoại ra xem, nhìn trong chốc lát, đánh răng đi ngủ.

          Hàng đêm cũng giờ này, lúc nàng trở mình tìm kiếm sẽ ôm cánh tay hắn, sau đó tiếp tục ngủ. Tối nay không có vòng tay ấm áp ôm nàng,  có chút không quen, đôi mắt vẫn mở thao láo, không muốn ngủ, nàng dứt khoát bò dậy lên mạng.

          Văn Hàn QQ lại online, Lâu Đồng Đồng nhìn lại thời gian, đã hơn 3 giờ sáng, giờ này hắn còn chưa ngủ?

          Không đến một phút, hắn gửi tin đến:  lão bà ~

          Lâu Đồng Đồng gửi lại: Sao anh vẫn chưa đi ngủ ? Ngày mai không cần đi làm?

          Hắn trở lại: Biết làm sao, em không có ở đây, anh dường như ngủ không được.

          Nàng suy nghĩ một chút, vẫn là đem thấp thỏm của mình nói cho hắn biết: bác gái dường như không thích em.

          Chuông điện thoại di động lập tức vang lên, Lâu Đồng Đồng cắn răng, tiếp điện thoại của hắn.

          “Đồng Đồng, em đột nhiên nói muốn về nhà, lí do là vì vậy?”

          Lâu Đồng Đồng cảm thấy bác gái không thích mình, có chút muốn khóc. Nếu bác gái thật không muốn bọn họ ở chung một chỗ, làm sao bây giờ? Có thể nàng không phải là mẫu con dâu lý tưởng trong suy nghĩ của bác gái.

          Hắn thở dài, nói: “Ai, đừng loạn tưởng, mẹ anh rất thích em, bà hôm qua còn hỏi anh, chúng ta đính hôn trước hay là thế nào, anh nói không cần làm phiền, trực tiếp kết hôn là được rồi. Lão bà, em suy nghĩ miên man như vậy, anh thực sự hoài nghi mình không cho em đủ cảm giác an toàn.”

          Lúc này đã gần sáng, nghe được hắn nói như vậy, nàng càng thêm muốn khóc, qua một lúc lâu mới nói: “Vậy tại sao bình thường anh rất ít mang em về nhà ăn cơm, mẹ của anh nhất định không thích em rồi.”

          Hắn nói: “Vậy ngày mai liền dẫn em về nhà ăn cơm. Trước kia rất ít dẫn em đi, là bởi vì nhà anh cách nhà trọ bên kia có chút xa, mà bình thường trong ngày lễ, cả nhà sẽ qua nhà ông nội, không có nhà.”

          Lâu Đồng Đồng cúi đầu trả lời: “Dạ.”

          Văn Hàn ôn nhu: “Đừng loạn tưởng a, đi ngủ.”

          Lâu Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu, gật xong mới nghĩ hắn không nhìn thấy, nói: “uhm, anh bận rộn chuyện gì cũng nên đi ngủ sớm chút.”

          “Được, ngủ ngon.”

          “Ngủ ngon.”

Lâu Đồng Đồng chỉ chỉ vào đàn dương cầm, ôm thắt lưng hắn làm nũng : “Anh đánh đàn cho em nghe, được hay không?”

          Văn Hàn gật đầu, ngón tay thon dài đã đặt ở trên phím đàn.

          Đàn dương cầm đặt gần khung cửa kính sát đất, toàn bộ ánh sáng chiếu lên người hắn, hắn im lặng cúi đầu thử âm.

          Phảng phất như lúc ban đầu gặp nhau, hắn chuyên chú khảy đàn, nàng chống cằm, nghe đến mê mẩn. Hồi tưởng lại đoạn thời gian vừa qua, thật không nghĩ tới sẽ sau này sẽ triền miên cùng tương tư. Lâu Đồng Đồng cảm thấy gặp được hắn, là chuyện tốt đẹp nhất.

          Một hồi kết thúc, Văn Hàn buồn bã: “Chiếc đàn này đã đi theo anh lâu rồi, khi còn bé nhìn thấy bộ dáng ba ba đánh đàn dương cầm rất đẹp, liền không ngừng tập luyện bắt trước ông ấy. Rất nhiều người nói anh cùng ba ba rất giống nhau, cả ngoại hình lẫn tính cách, mà thứ duy nhất không giống, chính là anh thích chơi game còn ông ấy thì không.”

          Lâu Đồng Đồng ôm cánh tay hắn lắc lắc: “Vậy nếu ngay cả sở thích cũng học ba anh, nói vậy em kỳ thực yêu ba anh sao?”

          Văn Hàn có chút vô lại khiêu khích trên người của nàng, thản nhiên nói: “Nếu là như vậy, mẹ anh có thể đánh em, em vẫn là ngoan ngoãn yêu anh được rồi.”

          Lâu Đồng Đồng chớp chớp hai mắt, liếc qua ngón tay của hắn, kỳ thực nàng vẫn muốn tay của hắn gần thêm nữa.

          Hắn dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, khẽ nâng cằm, ngón tay chuyển qua khóe miệng của nàng, ái muội vuốt ve đôi môi nàng.

          Lâu Đồng Đồng mồ hôi, nói: “Ban ngày anh không thể cùng em phát xuân a.”

          Văn Hàn hắc tuyến, nói: “Xem buổi tối anh thu thập em.”

          Lâu Đồng Đồng: “. . .”

          Hai người cứ như vậy yên lặng dựa vào chung một chỗ ngồi trong chốc lát, Văn Hàn nói: “Đồng Đồng, chúng ta đính hôn trước đi, thế nào?”

          Lâu Đồng Đồng lắc đầu: “Anh không phải nói phiền toái sao.”

          Hắn nói: “Anh đã đem đề nghị của mẹ suy nghĩ một chút, mặc dù mẹ anh cũng đã nói rõ, em vẫn cảm thấy mẹ anh không thích em, mà anh cũng không yên tâm.” Lúc trước Đàm Lan Chi nữ sĩ đã đem ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, chỉ cần con thích, nàng liền thích.

          Nàng nói: “Ách, em bảo đảm lần sau sẽ không loạn tưởng, gặp chuyện sẽ lên tiếng hỏi rõ trước được rồi”

          Buổi tối Lâu Thượng gọi điện thoại tới, hỏi nàng có trở về hay không, nàng nói mình tới chỗ Văn hàn. Lâu Thượng bất đắc dĩ, là hắn biết, tối hôm qua em gái nói sau này sẽ về nhà ở, chỉ nói là nói mà thôi. Văn Hàn tùy tiện dụ dỗ nàng một chút, nàng liền vui vẻ. Lâu Đồng Đồng đã bị hắn ăn gắt gao, sau này không biết nàng có còn nhớ mình có một anh trai là hắn không.

          Lâu Thượng thở dài, nhìn nàng có thể nhận ra, Văn Hàn đối với nàng cũng là thật tâm.

          Phòng của Văn Hàn ở lầu ba, ba mẹ hắn ở lầu hai, hắn ở trên lầu có làm điều xằng bậy gì đó, dưới lầu căn bản không biết.

          Lâu Đồng Đồng vốn muốn lên sân thượng ngắm sao, bất quá trong thành thị ô nhiễm quá nặng, căn bản không thể xem được, chỉ có thể làm tư thế nhìn sao, bộ dạng nhìn sao.

          Văn Hàn vuốt vuốt thái dương, bộ dạng mỏi mệt: “Tối hôm qua ngủ muộn, bây giờ thật mệt, em không mệt à?”

          Lâu Đồng Đồng lắc đầu: “Không mệt.”

          Hắn nói: “Vậy anh dựa vào đây ngủ, nhìn đủ rồi gọi anh dậy.”

          Nàng gật đầu, nhìn hắn tựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi. Xem chừng hắn đại khái đã ngủ thiếp đi, nàng cũng nhìn cảnh sắc bên ngoài đủ rồi, nhẹ nhàng di chuyển, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

          “Ai, anh chính là họa thủy mà. Em ngày hôm qua còn cùng anh trai nói sau này sẽ về nhà, bây giờ lại cùng ở cùng anh, ở nhà anh, anh trai em nhất định hận anh chết đi được!” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay đụng đụng mặt của hắn.

          Một lát sau, nàng thỏa mãn: “Anh cũng mệt thành như vậy, xem làm thế nào thu thập được em. Cắt, còn không phải không đủ khí lực sao.”

          Hắn đột nhiên khẽ cười một tiếng, đưa tay lôi nàng một cái, nàng liền té trên người hắn, hơn nữa tư thế cực kỳ không thuần khiết.

          “Khí lực thu thập em vẫn phải có, tối nay cho em ở phía trên?”

          Lâu Đồng Đồng vùng vẫy ngồi dậy, bắt tréo chân ngồi trên người hắn, dứt khoát lắc đầu: “Lần sau đi lần sau đi, ba mẹ anh còn ở dưới lầu.”

          Hắn kéo nàng càng thêm gần sát mình một chút, thấp giọng: “Không sợ, nhà anh hiệu quả cách âm rất tốt.”

          “Vậy cũng không được.”

          Hắn nhẹ nhàng cắn lỗ tai của nàng: “Cho em ở phía trên, cơ hội khó được, em xác định không nắm lấy?”

          “Đa tạ đa tạ, không cần!” Kỳ thực tối qua nàng một đêm ngủ không ngon, bây giờ đã bắt đầu mệt rã rời.

          Hắn ôm lấy nàng hướng  phòng ngủ đi tới, nói: “Vậy em vẫn là ở phía dưới đi. Không nên cố gắng giãy dụa, mẹ anh ở dưới lầu.”

          “. . .”

          Một nhà kinh tế học Phương tây có một quan điểm như vậy, một người nâng cao mức tiêu tiền thì dễ dàng, mà tiết kiệm lại thì khó khăn. Lý luận kinh điển như vậy có thể suy nghĩ phát triển thành, một người luôn luôn ăn chay, ngươi lại cho hắn ăn thịt, kế tiếp lại bắt hắn tiếp tục ăn chay, điều này là không có khả năng. Bởi vậy cho dù Lâu Đồng Đồng có muốn trở về nhà ở, Văn Hàn cũng sẽ không đồng ý.

          Lâu Đồng Đồng bị hắn đe dọa, hoàn toàn không dám giãy dụa, trơ mắt nhìn mình bị hắn quăng trên giường, những thứ như mệt mỏi đã sớm không còn.

          “Em tới giúp anh cởi?” Hắn khiêu mi, từ trên cao nhìn xuống nàng.

          Nàng quay đầu không thèm nhìn, không phối hợp: “Tự anh cởi, không cởi dẹp đi, em muốn ngủ.” Lại còn lấy mẹ hắn ở dưới lầu áp chế nàng, quá ghê tởm!

          Hắn quỳ ngồi ở trên giường, môi chạm môi nàng, nói: “Đã không phải là lần đầu tiên, không cần thẹn thùng.”

          Nàng trừng hắn một cái: “Em không có thẹn thùng!”

          “Vậy em giúp anh cởi.”

          Lâu Đồng Đồng hít sâu một hơi, hai tay đặt lên bờ vai của hắn, chậm rãi giúp hắn cỡi quần áo, nét mặt vặn vẹo giống như đang cởi quần áo của thi thể.

          Hắn cau mày: “Lão bà, nét mặt của em giống như anh đang bắt buộc em vậy.”

          Nàng ngẩng đầu, một bộ dáng bất khuất: “Anh chính là đang bắt buộc em!”

          “Vậy thì đành phải bắt buộc rồi.” Hắn nâng mặt của nàng lên, hôn xuống. Vừa mới bắt đầu môi chẳng qua là nhẹ nhàng mà đụng vào, chậm rãi, môi càng lúc càng sâu, tay của hắn cũng từ từ luồn vào trong áo của nàng, từng chút từng chút vuốt ve phía sau lưng mịn màng. Lúc tay lướt qua sống lưng còn cố tình đánh vòng, trêu chọc nàng.

          Sau khi vuốt ve chán chê, lại cách qua lớp quần lần mò đôi chân nàng, tay hắn lướt qua địa phương kia làm cho nàng như bốc hỏa, thiêu đốt khó chịu.

          Muốn hắn, khát vọng hắn, càng muốn nhiều hơn cả nụ hôn cùng vuốt ve, hết thảy tựa như trở về dục vọng nguyên thủy nhất, đẩy ra tầng tầng quần áo phức tạp, bọn họ vẫn như cũ đòi hỏi lẫn nhau.

          Hắn ở bên tai nàng khàn giọng nói: “Đồng Đồng.”

          Nàng đáp lời lại tựa hồ rên rỉ:  “Dạ.”

          “Giúp anh cởi quần áo.”

          Lúc trước nàng còn có thể thanh tĩnh biết mình đang làm gì, bây giờ là hoàn toàn không thể. Trong đầu tràn ngập □ ( chả biết là cái gì ), tay đã không tự chủ cởi những nút thắt trên quần áo hắn.

          Chợt một ý nghĩ lóe qua đầu, nàng đột nhiên giãy dụa, nói: “Em muốn ở phía trên!”

          Môi hắn đang lướt qua tóc nàng, đem nàng đặt lên trên thân mình. Một lát sau, nàng chẳng qua là loạn hôn trước ngực hắn, tay cũng không biết nên đụng chỗ nào. Hắn bắt đầu có điểm không thể chờ được,  hỏi: “Có thể hay không?”

          “Ách.”

          Hắn cong cong khóe môi, ôm cổ của nàng, lại để mặc nàng trên người mình càn quấy tiếp.

          Một lát sau, sức nhẫn lại của hắn rút cục cạn kiệt, đảo thân đem nàng áp phía dưới, không để ý nàng giãy dụa phản kháng, chế trụ hông của nàng, bắt buộc nàng phải ngoan ngoãn.

          “Anh, anh đã nói cho em ở phía trên!”

          Hắn hôn nhẹ ánh mắt của nàng, “Em sẽ không làm được.”

          Nàng rưng rưng: “Anh không cho em cơ hội biểu hiện!”

          “Ngô, vậy thì lần sau.”

*        *

*

          Ngày Lâu Thượng cùng Trầm Nhất Nhất tổ chức hôn lễ, Lâu Đồng Đồng tỉ mỉ trang điểm, mặc lễ phục tham gia tiệc cưới của anh trai. Thân là đồ đệ duy nhất của Lâu Thượng Hữu Nhân, Tiểu Vũ cũng tới. Tiệc cưới chưa bắt đầu nhà hàng đã đầy chật người. Tiểu Vũ lôi kéo Lâu Đồng Đồng ngồi một góc, thần thần bí bí nói : “Dường như bạn trong trò chơi của anh trai ngươi cũng tới, ta chỉ biết Thịnh Thế Thiên Hạ, còn những người khác ta cũng không rõ lắm.”

          Lâu Đồng Đồng kinh ngạc: “Ta cũng không nghe thấy anh ấy nói qua.”

          Tiểu Vũ liếc nàng một cái: “Có một lần trong bang Tung Hoành nói chuyện phiếm, cũng có nhắc tới ngươi, nói thế nào mà bây giờ rất ít gặp ngươi cùng Lâu Thượng Hữu Nhân hạ phó bản, sau đó anh của ngươi liền nói giỡn, ngươi không để ý hắn phản đối, cùng Văn Hàn bỏ trốn.”

          Lâu Đồng Đồng 囧: “Anh ta lúc nào thì phản đối!!.”

          Tiểu Vũ nói: “Ai, cái này nói rõ cái gì, nói rõ ngươi luôn cùng Văn Hàn dính lại một chỗ, quên đi anh của ngươi, dĩ nhiên ngươi cũng không biết bằng hữu trong trò chơi của anh ngươi là gì.”

          Lâu Đồng Đồng nhìn một vòng chung quanh, hỏi: “Vậy ngươi biết ai là Thịnh Thế Thiên Hạ sao?” Nàng cùng Thịnh Thế Thiên Hạ cũng từng làm qua nhiệm vụ, ban đầu cũng chính là hắn tính kế Lục Đồng cùng Lâu Thượng Hữu Nhân hôn lễ.

          Tiểu Vũ lắc đầu: “Không biết, đợi chút nữa hỏi anh ngươi.”

          Tiệc cưới chuẩn bị bắt đầu, một người mặc tây trang hướng Lâu Đồng Đồng đi tới, hắn khẽ giật giật khóe miệng, tựa hồ vốn là muốn cười thật xán lạn, nhưng bởi vì quanh năm đối mặt máy vi tính, nét mặt có chút không tự nhiên.

          Hắn nói: “Ngươi là Lục Đồng sao? Xin chào, ta là Thịnh Thế Thiên Hạ.”

          Lâu Đồng Đồng cùng hắn bắt tay, nói: “Ách, dạ, xin chào.”

          Thịnh Thế Thiên Hạ nhìn thấy Văn Hàn đứng sát bên nàng, hướng hắn vươn tay, chần chờ hỏi: “Chẳng lẽ ngươi là Dịch Thủy Thanh Hàn?” Lúc nãy hắn đã nhìn thấy Lục Đồng cùng nam nhân này cử chỉ thân mật, nghe nói bạn trai thực tế của Lục Đồng cũng là  Dịch Thủy Thanh Hàn.

          Văn Hàn cũng cùng hắn bắt tay, gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, thế nào, cảm thấy không giống?”

          Thịnh Thế Thiên Hạ lắc đầu cười khẽ: “Ta còn tưởng rằng Dịch Thủy Thanh Hàn già hơn chút.”

          Văn Hàn sờ sờ lỗ mũi: “Vậy sao.”

          Lúc này Tiểu Vũ đi tới, mấy người hàn huyên một chút trò chơi.

          Tiệc cưới kết thúc, Lâu Đồng Đồng bởi vì rất vui, uống rất nhiều rượu, căn bản không thể nào còn  tinh thần mà đi nháo động phòng. Làm dấu trước mặt mọi người, Văn Hàn ôm nàng lên xe trở lại nhà trọ.

          Trên người nàng có chút mùi rượu, Văn Hàn ôm nàng vào phòng tắm giúp nàng tắm rửa. Khi nàng say rượu vẫn luôn chủ động, hơn nữa lại vô cùng quyến rũ, hắn luôn không thể chống cự được.

          “Ách, em muốn đi nháo động phòng.” Lâu Đồng Đồng cố thoát khỏi tay hắn hướng cửa đi tới.

          Hắn tóm lôi nàng trở lại, bất đắc dĩ: “Nháo cái gì động phòng, ngồi trở lại đây.”

          Nàng ngơ ngác ngồi trở lại trong lòng ngực của hắn, nghiêng đầu nghĩ trong chốc lát, nói: “Chị Nhất Nhất chắc chắn sẽ là công, ách, chị dâu nhất định là muốn ở phía trên.”

          Hắn suy nghĩ kỹ một hồi mới biết được nàng đang nói cái gì, buồn cười niết chặt mặt của nàng, hỏi: “Làm sao em biết?”

          Nàng nói: “Chị ấy nhất định thà chết chứ không chịu khuất phục, sẽ không nguyện ý khuất phục ở dưới anh trai!”

          Hắn nói: “Dù nữ nhân có mạnh thế nào đi nữa, đối mặt với nam nhân mình yêu mến, đều là nguyện ý khuất phục ở dưới hắn.”

          Nàng khinh thường nhắm mắt lại, không thèm để ý tới hắn.

          Lẳng lặng ôm ngồi trong chốc lát, hắn vỗ vỗ  mặt của nàng, “Em còn say rượu không đấy?”

          Nàng lắc đầu: “Còn một chút chóng mặt.”

          Văn Hàn ôm nàng, nói: “Ừ, vậy chúng ta trở lại trên giường đi.”

          Lâu Đồng Đồng nằm ở trên giường ngủ trong chốc lát, mở choàng mắt, thần kinh đem Văn Hàn nằm bên cạnh lay tỉnh dậy, lại thần kinh hỏi hắn: “Anh có yêu em không?”

          Hắn miễn cưỡng mở mắt, biếng nhác nói: “Cái này mà còn phải hỏi sao.”

          Nàng không hài lòng: “Anh nói vậy không có tác dụng! phải dùng hành động chứng minh!”

          Hắn đã quen nàng sau khi uống rượu sẽ đem hắn lăn qua lăn lại, cũng không cảm thấy có gì phiền, coi như gia tăng tình thú. Cho nên hắn lại một lần nữa nâng người dậy, xác định mình còn có tinh lực đấu lại một lần, áp trụ nàng, nói: “Đây là em tự tìm.”

          Ngày hôm sau Lâu Đồng Đồng ngủ thẳng xế chiều mới mông lung tỉnh dậy, nàng nhu nhu cái đầu đau nhức, lại lần nữa quay sang người nằm bên cạnh lay tỉnh dậy: “Anh tối qua cũng không biết ngăn em uống rượu!”

          Văn Hàn cất giọng buồn bực : “Lần sau nhất định ngăn cản, anh đã sắp tinh tẫn nhân vong.”

          “. . .”

          Nói là nói như thế, nhưng lần sau hắn vẫn khuyên nàng uống chút rượu, nàng so với bình thường chủ động hơn, giơ tay nhấc chân cũng đủ làm cho hắn động tâm.

Gần tới tốt nghiệp, Tiểu Vũ quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ về quê, những người khác trong ký túc xá thì tạm thời ở lại thành phố M tìm việc làm. Lâu Đồng Đồng thì có mấy chọn lựa, có thể đi làm ở công ty của gia đình Văn Hàn, như vậy có thể cùng hắn làm việc với nhau, cũng có thể vào công ty IT của anh trai làm việc. Nàng cũng từng nghĩ không dựa vào quan hệ để đi tìm việc làm, dĩ nhiên việc này nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ.

          Nàng cùng Văn Hàn thương lượng, hắn lại sờ sờ tóc của nàng nói: “Em không cần đi làm chỗ nào cả, dứt khoát ở nhà chăm sóc con đi.”

          Nàng đen mặt: “Chúng ta ở đâu ra con. Hơn nữa vạn nhất ngày nào đó anh ghét bỏ em, không nuôi dưỡng em, lúc đó chả phải em sẽ hối hận chết sao.”

          Hắn lành lạnh liếc nàng một cái, nói: “Vậy thì bây giờ sinh một đứa, không phải nói mẫu bằng tử quý sao, em sinh con trai, còn có thể thừa kế gia nghiệp, sau này có con của chúng ta nuôi dưỡng em.”

          Lâu Đồng Đồng giận: “Vậy vạn nhất anh ở bên ngoài có con trai riêng, cùng con trai em tranh đoạt gia nghiệp làm sao bây giờ?! Em sẽ phải một mình chua xót nuôi dưỡng con sao!”

          Văn Hàn nói: “Lời này sao có thể nói ra, anh làm sao có thể có con trai riêng được.”

          Lâu Đồng Đồng làm bộ thương tâm: “Thì ra đó là con gái riêng.”

          Hắn day thái dương, bất đắc dĩ nói: “Lão bà, chúng ta đổi đề tài đi. Anh vĩnh viễn chỉ yêu em một người, biết không, anh tối hôm qua ở trên giường không phải đã nói rất nhiều cho em nghe, thì ra vẫn còn chưa đủ sao.”

          Nàng trừng mắt: “Tiểu Vũ nói, nam nhân ở trên giường nói lời đều là chó má!”

          Hắn nói: “a, Tiểu Vũ thật có kiến giải, vậy sau này anh ở trên giường sẽ nói ít làm nhiều. Em không thích nói, vậy em thích làm rồi.”

          “Anh đi tìm chết. . .”

          Ngày tốt nghiệp cuối cùng đã đến, trước đó Lâu Đồng Đồng đã dọn về ký túc xá ở mấy ngày, những người khác ở bên ngoài cũng vậy, đều quý trọng những giây phút được ở bên nhau cuối cùng.

          Tiểu Vũ cùng Lâu Đồng Đồng chen chúc trên một giường chùm chăn nói chuyện, chuyện từ năm nhất đến năm thứ tư, dĩ nhiên những chuyện trong game ắt là không thể thiếu, hai người đều rất cảm khái, thời gian qua đi thật vội vàng, nháy mắt sắp phải tốt nghiệp.

          Tiểu Vũ nói: “Ai, khi đó chúng ta vẫn còn đoán thứ tự kết hôn của nhau, lúc đó ngươi xếp hạng sau ta, bây giờ ngươi lại nhất định nhanh chân đi trước.”

          Lâu Đồng Đồng nói: “Còn chưa biết đâu, ta cũng chưa xác định khi nào kết hôn cùng hắn.”

          Tiểu Vũ kinh ngạc: “Không phải là tốt nghiệp kết hôn?”

          Nàng nói: “Nhưng mấy năm tới ta còn chưa nghĩ gả ra ngoài, ta mới qua có một lần yêu đương, cảm giác nhân sinh dường như còn chưa đầy đủ.”

          Tiểu Vũ nhìn nàng một hồi lâu, lấy ra điện thoại di động bắt đầu nhắn tin, Lâu Đồng Đồng tò mò hỏi: “Ngươi nhắn cho ai vậy?”

          Tiểu Vũ bình tĩnh nói: “Mật báo cho lão công của ngươi, nói nội tâm ngươi khát khao khó nhịn, Văn Hàn đã không thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi, ngươi muốn cùng nam nhân khác nói yêu đương.”

          Lâu Đồng Đồng giật phắt điện thoại di động của nàng, không cẩn thận nhần vào nút xác nhận, một màn tin nhắn tai họa thật sự đã gửi đi.

          Tiểu Vũ trừng lớn mắt: “Ngươi xác nhận? Ta nói giỡn chơi thôi, đâu có muốn nhắn cho hắn như vậy.”

          Lâu Đồng Đồng nhìn màn hình điện thoại di động: “Ách, ta biết ngươi nói giỡn, ta bấm sai lầm rồi.”

          Tiểu Vũ đoạt lại điện thoại di động, nói: “Ta nhắn lại một cái tin khác giải thích, ngươi cũng nhanh gửi một cái hoặc gọi điện thoại cho hắn mau,  hắn thật sự hiểu lầm sẽ không tốt.”

          Lâu Đồng Đồng lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì, hắn sẽ biết.”

          Tiểu Vũ than thở: “Ai, thật hâm mộ các ngươi. Thậm chí có thể từ trong trò chơi đi tới thực tế, lại còn chuẩn bị vào phần mộ hôn nhân, giống như tiểu thuyết vậy.”

          Lâu Đồng Đồng nói: “Chẳng qua duyên phận của ngươi chưa tới thôi, sớm muộn gì ngươi cũng tìm được nam nhân thích hợp với ngươi.”

          Tiểu Vũ cười cười: “Ta biết ta biết, chuẩn bị tốt nghiệp, ta về tới nhà sẽ nhớ ngươi a.”

          Lâu Đồng Đồng nói: “Ta cũng sẽ nhớ tới ngươi.”

          Không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng từng cùng nhau trải qua bốn năm, ở trong trí nhớ của các nàng đều lưu lại dấu vết. Chúng ta ai cũng phải đối mặt với chia lìa, có lẽ không biết lần sau gặp mặt là khi nào, có điều sẽ luôn nhớ tới khoảng thời gian đẹp nhất.

          Ngày kia Tiểu Vũ đi, Lâu Đồng Đồng tiễn nàng, Văn Hàn cùng Lâu Thượng cũng tới. Lâu Đồng Đồng càng không ngừng vẫy tay, trong tầm mắt rốt cục nhìn không thấy hình ảnh của Tiểu Vũ , nước mắt của nàng mới trào ra.

          Văn Hàn ôm chặt nàng, giúp nàng lau nước mắt.

          Lâu Thượng nhìn em gái bắt đầu cảm khái. Em gái đã không còn giống như hồi còn nhỏ, thích kệ cận hắn, lúc nào cũng quay xung quanh hắn. Bây giờ đã có một người đàn ông khác tiếp nhận công việc của hắn, làm cho nàng vui vẻ hạnh phúc.

          Mãi cho đến buổi tối, Lâu Đồng Đồng tâm tình cũng không tốt lên chút nào. Văn Hàn tắm rửa xong đi ra, vẫy thấy nàng tinh thần mệt mỏi ngồi ở ghế sa lon xem ti vi. Hắn cằm khăn lông lau khô tóc, cúi người nhu nhu mặt nàng, nói: “Đi tắm đi nào, muốn gặp Tiểu Vũ còn không phải dễ dàng sao, ngồi một chuyến bay một hai giờ là có thể thấy rồi.”

          Lâu Đồng Đồng ôm hắn, thanh âm mỏi mệt : Uhm, nhưng em không thích chia lìa.”

          “Không thích cũng không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận nó. Trước đi tắm rửa đã, lát chúng ta đi ra ngoài chơi.”

          “Vâng.”

          Nàng tắm xong, quần áo còn không mặc, toàn thân bọc một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, thấy hắn ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, liền đi qua ngồi lên chân của hắn.

          Nàng nói: “Em không muốn đi ra ngoài chơi.”

          Đầu hắn gác lên vai nàng, nói: “Vậy thì không đi.”

          Văn Hàn thấy nàng không có gì tức giận, bắt đầu vuốt ve chân của nàng, trêu chọc nàng nói chuyện: “Dường như nghe nói anh  không thể thỏa mãn nhu cầu của em?”

          Lâu Đồng Đồng vô tâm vô phế làm động tác phóng túng tán tỉnh hắn: “Trực tiếp muốn em sao.”

          Văn Hàn ôm nàng, nàng tưởng hắn ôm nàng lên giường, bất quá hắn giúp nàng mặc quần áo, cài từng nút từng nút, nói: “Ai, dứt khoát mấy ngày nữa chúng ta đính hôn, em gọi Tiểu Vũ tới tham gia tiệc, như vậy là có thể nhìn thấy cô ấy một lần. Lúc chúng ta kết hôn lại gặp được lần nữa.”

          Lâu Đồng Đồng chớp chớp hai mắt, cảm thấy biện pháp này rất tốt, ôm hắn mãnh liệt hôn hôn một trận, nói: “Cái chủ ý này không tệ.”

          Văn Hàn cười nói: “Em nên khuyên cô ấy ở lại thành phố M, về công việc thì không thành vấn đề, ngay cả em cũng có thể liên hệ giúp cô ấy tìm việc.”

          Lâu Đồng Đồng lắc đầu, nói: “Người nhà cô ấy hi vọng cô ấy về quê, em không muốn cô ấy gặp khó xử.”

          Hắn cúi đầu hôn nàng, nói: “Ừ, lúc con trai ra đời, lúc đầy tháng, sinh nhật mỗi năm cũng có thể gọi cô ấy tới, kỳ thực cơ hội gặp mặt rất nhiều.”

          Nàng đẩy đầu của hắn ra, “Anh giúp em mặc quần áo nhanh lên, chúng ta ra ngoài đi chơi.”

          Hắn nói: “Anh lại thay đổi chủ ý rồi, giờ em đã có tinh thần như vậy, chúng ta vẫn là ở nhà sinh con thôi.”

          Lâu Đồng Đồng đứng vững, nhảy ra hai bước, nói: “Lúc nãy cho anh cơ hội, là chính anh không muốn, còn bày đặt giúp em mặc quần áo, bây giờ không cho!”

          Văn Hàn trên mặt thì cười rất quân tử, ý nghĩ trong lòng lại ngược lại, chỗ hắn đang đứng có vị trí rất tốt, duỗi tay ra là có thể với tới cửa, hắn vẫn nhìn nàng cười cười, trong lúc nàng không để ý khóa cửa lại.

          Hắn khiêu mi, nói: ” Ừ, anh rất có khí lực, em phản kháng cũng vô dụng, kết quả đều không phải bị anh ăn sạch sẽ sao.”

          Nàng hì hì cười một tiếng: “Vậy anh tới đây đi, em không phản kháng.”

          Hắn hướng nàng đã đi tới, nàng nhìn hắn, lùi từng bước, sau đó bất ngờ xoay lại kéo cửa, bất quá kéo kiểu nào cũng kéo không ra.

          Dựa vào, bị khóa.

          Kết quả vẫn bị hắn ăn sạch sẽ.

*        *

*

          Vào tháng mười, trong bang tổ chức một buổi tụ hội ngoài đời thật, ngay tại thành phố M. Lâu Đồng Đồng vốn là không muốn đi. Làm bang chủ đã lâu, mặc dù nàng cũng không làm ra cái gì gọi là đại cống hiến, nhưng Lục Đồng cùng Dịch Thủy Thanh Hàn cũng được xưng tụng là truyền kỳ trong server Lô Thủy, tất cả mọi người ồn ào nhất định nàng cùng Dịch Thủy Thanh Hàn phải có mặt.

          Lúc vừa đến, trong khi Văn Hàn đi đậu xe, nàng đứng ở trước cửa KTV chờ hắn, có người nhận ra nàng là Lục Đồng, chạy đến gần.

          Một cô gái trẻ tuổi không xác định nói: “Xin chào, bạn là Lục Đồng sao?”

          Lâu Đồng Đồng nói: “Ách, Vâng, bạn là ?”

          Nàng nhảy vào ôm Lâu Đồng Đồng thật mạnh, liến thoắng nói: “Bang chủ, em là Phù Bình a!”

          Phù Bình cô bé này mặt có chút trẻ con, rất đáng yêu, Lâu Đồng Đồng ngày trước có dùng tài khoản của Dịch Thủy Thanh Hàn giúp nàng làm nhiệm vụ, về sau cô bé này rất thích nàng. Bất kể là ở bang phái nói chuyện phiếm hay là xảy ra việc gì khác, Phù Bình đều là ủng hộ Lục Đồng.

          Lâu Đồng Đồng cũng thật cao hứng, nói: “Em có thể ở chỗ này nhận ra chị a, so với trong tưởng tượng rất giống, rất đáng yêu.”

          Phù Bình hì hì cười một tiếng, nói: “Phó bang đâu? Anh ấy không đi cùng?”

          Lúc này Văn Hàn đã tìm được chỗ đậu xe, đang lững thững bước tới.

          Lâu Đồng Đồng mỉm cười giới thiệu nói: “Lão công của ta Dịch Thủy Thanh Hàn, anh ấy gọi là Văn Hàn, còn đây là Phù Bình.”

          Phù Bình ánh mắt lấp lánh, không biết nàng đang suy nghĩ gì. Nói chuyện qua một lát, ba người cùng nhau đi vào.

          Trong phòng đã có rất nhiều người, lúc bọn Lâu Đồng Đồng đi vào, những người bên trong đều rất hưng phấn đứng dậy. Trong đó có học sinh trung học, sinh viên, dĩ nhiên người hơn ba mươi tuổi cũng có.

          Băng Băng Tuyết Nhi cùng Thủ Hộ Tuyết Nhi cũng tới, cặp phu thê này tướng mạo khá bình thường, cũng không giống Văn Hàn cùng Lâu Đồng Đồng xuất chúng, mọi người đối với bọn họ càng thêm hứng thú.

          Phù Bình nói: “Nha, Văn Hàn lại đây hát một ca khúc.”

          Kỳ thực tất cả mọi người còn chưa biết tên thật của Dịch Thủy Thanh Hàn, Phù Bình nói ra như vậy, mọi người nghĩ rằng hai người bọn họ có quen biết trước. Lâu Đồng Đồng cười cười, nói: “Anh ấy không thích hát.” Thật ra là Lâu Đồng Đồng không muốn cho hắn hát, trong này có bao nhiêu nữ sinh như vậy, ai cũng đều đang nhìn vào hắn.

          Đầu tiên hắn không xấu, hơn nữa lại rất có khí chất, người trong bang đều biết  Dịch Thủy Thanh Hàn đối với  Lục Đồng rất tốt.

          Phù Bình cong miệng lên: “Bang chủ không cần quản nghiêm như vậy nha, Văn Hàn nhìn một cái là biết ca hát, em muốn nghe anh ấy hát.”

          Lâu Đồng Đồng nhìn kỹ trang phục của Phù Bình, không giống như là học sinh, tám phần đã ra xã hội làm việc. Lâu Đồng Đồng cảm giác mình không thích cô nàng này như ở trong game, luôn chen giữa Văn Hàn và nàng là có ý gì?

          Tụ hội dĩ nhiên sẽ uống rượu, Văn Hàn lúc về phải lái xe, khi có người đến mời rượu, nếu thật sự ngăn chặn không được, hắn liền uống một ít, còn lại Lâu Đồng Đồng cũng sẽ giúp hắn uống.

          Lâu Đồng Đồng tửu lượng vốn không tốt, uống một chút là say không biết gì hết, chính nàng cũng biết điều đó, không dám uống nữa.

          Phù Bình thấy vậy liền nổi lên một tâm tư khác thường, trong trò chơi nha, muốn trở thành cái gì thì sẽ thành cái đó, bây giờ Lục Đồng đã say túy lúy, Dịch Thủy Thanh Hàn lại ngồi bên cạnh mình, cơ hội tốt như vậy, không tranh thủ thật có lỗi sao?

          Văn Hàn từ sớm đã bắt đầu lưu ý đến Phù Bình, chuyện của Giang Đình lần đó làm cho Đồng Đồng ăn dấm thành như vậy, hắn nào dám trêu chọc những nữ nhân khác, cũng không dám cho những nữ nhân khác trêu chọc mình.

          Phù Bình muốn cùng Văn Hàn uống rượu chơi xúc xắc, Văn Hàn cười yếu ớt lắc đầu, nói: “Lát ta còn phải lái xe, không uống rượu được.”

          Lâu Đồng Đồng không hoàn toàn say, cùng Văn Hàn ồn ào: “Em với anh đổi lại vị trí!” Nhìn thấy Phù Bình luôn dán hắn nói chuyện, Lâu Đồng Đồng khó chịu.

          Thừa dịp hai người bọn họ thay đổi vị trí, Phù Bình ở chén rượu thêm chút đồ vật.

          Phù Bình lần nữa mời rượu, nói không cần Văn Hàn uống nhiều, uống vài hớp là được.

          Văn Hàn thấy Phù Bình nhìn chằm chằm chén rượu, ánh mắt có chút quái, không trực tiếp uống, thử dò xét nói: “Ta thật không thể uống, để lão bà của ta uống thay đi?”

          Phù Bình vừa cong lên miệng: “Không được, anh phải uống ” một lát sau nàng nói tiếp, “Em tối nay không có chỗ ngủ, sẽ ngủ ở khách sạn.”

          Ý tứ trong câu này ai nghe cũng hiểu, Lâu Đồng Đồng vẫn chưa hoàn toàn say, dĩ nhiên nghe ra ý của Phù Bình, câu dẫn nam nhân của ta hả?

          Lâu Đồng Đồng đoạt chén rượu, uống liền một hơi, nói: “Ta uống thay.”

          Phù Bình há hốc mồm, cô ta còn chưa say?

          Văn Hàn không ngăn cản, cũng không biết trong rượu này có vấn đề hay không, tìm cớ mang Lâu Đồng Đồng đi.

          Trên xe, Văn Hàn luôn hỏi nàng có chỗ nào cảm thấy không thoải mái, Lâu Đồng Đồng chỉ lắc đầu, nói hơi choáng váng.

          Về đến nhà, Lâu Đồng Đồng sắc mặt ửng hồng, Văn Hàn sờ sờ cái trán của nàng, tựa hồ không có vấn đề gì lớn, có thể lão bà của mình uống phải chút xuân dược. . .

          Ngày hôm sau say rượu sẽ luôn luôn đau đầu, Đồng Đồng còn không biết tối qua mình say đến nỗi hát hò làm loạn cả đêm, cho đến khi nhìn thấy tay của Văn Hàn có mấy vết bị cào xước, nàng ảo não hỏi: “Em làm?” Nàng nhớ kỹ bình thường nếu sau khi uống rượu cũng chỉ cùng hắn yêu đương cuồng nhiệt, sẽ không cào hắn thành cái dạng thê thảm không nỡ nhìn này.

          Văn Hàn tà liếc nàng một cái: “Chẳng lẽ là chính anh cào?”

          Lâu Đồng Đồng vò đầu: “Em đối với anh luôn luôn ôn nhu nha.”

          “Tối hôm qua em uống phải xuân dược.”

          Lâu Đồng Đồng nhảy dựng lên, “Ai hạ thuốc? !”

          “Phù Bình.”

          Lâu Đồng Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta là muốn cho anh uống sao, đồ nữ nhân xấu xa, lát nữa lên bang đem cô ta đá ra ngoài”

          Văn Hàn nói: “Kỳ thực anh đối với cái trò chơi này có chút chán rồi, hay chúng ta thay trò khác đi.”

          “uhm.” Nếu không phải chuyện Phù Bình bỏ thuốc lần này, Lâu Đồng Đồng còn chưa nghĩ mình sẽ thay đổi trò chơi khác.

Mùa xuân vừa tới, trời lúc nào cũng mưa không ngớt.

          Lâu Đồng Đồng nắm ngủ trên ghế lười biếng, không muốn động. Gần đây chơi trò chơi cũng không có gì kích tình, nàng đột nhiên cảm thấy mình đã già rồi. Ai, không thể so với mấy năm trước! Nhớ ngày đó tuổi thanh xuân ít, sờ lên bàn phím là nhiệt huyết sôi trào, nhìn hình tuấn nam mỹ nữ trong trò chơi là tâm dương khó nhịn, còn bây giờ không dậy nổi chút hứng thú.

          Nàng cứ như vậy vừa cảm khái nhân sinh đau đớn, vừa suy nghĩ thành chiến tối nay. . .

          Văn Hàn vừa thắt cà vạt vừa đi tới, cúi người nhìn bộ dáng lười nhác của nàng, nói: “Mang thai?”

          Nhìn lão công nhà mình càng ngày càng dễ nhìn, xung quanh luôn tồn tại các nữ sinh sau lưng nàng ý dâm hắn, cái gì là thành thục nam nhân, cái gì là nam nhân thành đạt a, chính là đây. Nàng ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Không thể nào?” Hiện giờ nàng còn chưa muốn có con, có lẽ để sang năm thì hơn.

          “Đồng Đồng, mấy ngày qua tinh thần em cũng không tốt, xế chiều anh dẫn em đi bệnh viện xem.”

          Lâu Đồng Đồng nói: “Ách, dạ.”

          Trong hành lang bệnh viện tràn ngập mùi vị của nước tẩy rửa, Lâu Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn Văn Hàn, nói: “Anh bây giờ muốn có con sao?”

          Văn Hàn hỏi ngược lại: “Còn em muốn hay không muốn?”

          Lâu Đồng Đồng ôm cánh tay hắn, cười cười: “Anh muốn thì mình có đi.”

          Một nam nhân từ hành lang bên kia đi ra, mắt đeo kính, ánh mắt lướt qua Lâu Đồng Đồng thì dừng lại, tựa như có chút hoảng hốt. Nhiều năm trước gặp gỡ nàng ở đại học M, nàng đối với hắn luôn lơ đãng, không tập trung, trong thời gian bọn họ gặp gỡ, nàng cũng chẳng bao giờ đối với hắn lộ ra nụ cười như bây giờ.

          Đã qua nhiều năm, bộ dáng bọn họ vẫn thâm tình như vậy, hình ảnh sáng ngời làm đau ánh mắt của hắn.

          Cô gái bên cạnh lôi kéo hắn, hỏi: “A Thư, làm sao vậy?”

          Hà Thư hoàn hồn, nói: “Đi thôi, sau này chú ý thân thể nhiều một chút, có chỗ nào không thoải mái phải nói sớm cho anh biết.”

          “Tuân lệnh! Em còn không phải sợ anh qua bận sao.”

          Hai người dần dần đi xa.

          Lâu Đồng Đồng không phải mang thai, chẳng qua là bị khí trời ảnh hưởng, dạ dày cũng có một chút không thoải mái. Buổi tối đánh xong thành chiến, nàng hỏi hắn: “Em không mang thai, anh có phải rất thất vọng hay không?”

          Văn Hàn vẫn giống như trước đem nàng ôm lên chân của mình, nói: “Không thể nói không thất vọng, là mẹ đã rất muốn ôm cháu.”

          Nàng bộ dáng hùng hồn: “Vậy chúng ta chăm chỉ chút, thỏa mãn nguyện vọng của mẹ.”

          Hắn nói: “Cỡi quần áo nha.”

          Nàng: “Ách, nhanh như vậy?” Vừa mới  đánh xong thành chiến, nàng còn chưa có khôi phục. . .

          Văn Hàn cười nhẹ hai tiếng, rỉ tai với nàng: “Lão bà định đoạt, anh nguyện ý bây giờ ra sức.”

          Lâu Đồng Đồng muốn cấu hắn, lại bị tay hắn bắt được, miệng cũng bị hắn hôn.

          Thở dốc không ngừng, nàng quay đầu muốn vì mình giải thích: “Em. . .”

          Chuyện hắn thích làm nhất trong lúc này là đem đầu nàng cưỡng chế quay trở lại, hắn hạ thấp giọng, âm thanh vô cùng dụ hoặc: “Đồng Đồng, nói em yêu anh.”

          Trong đầu nàng bây giờ không tồn tại chút gì cả, hai mắt ướt át, nàng ghì vào cổ của hắn, nói: “Vâng, em yêu anh.”

          Ở trong game, những lời thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt, những người khác nói chỉ là nói cho có mà thôi, lời ra rồi cũng quên đi. Mà làm cho Lâu Đồng Đồng sâu nhất cảm động, chính là thời gian dần dần qua đi, hắn vẫn trước sau như một thâm tình với nàng.

          Chăm chỉ cả đêm, Lâu Đồng Đồng thật ăn không tiêu, mềm nhũn nằm úp sấp lỳ ở trên giường, đôi mắt tha thiết nhìn hắn.

          “Em có thể thu hồi lời nói của mình không, chúng ta hay là lúc khác hãy chăm chỉ, thận theo tự nhiên thuận theo tự nhiên.”

          Hắn đang giúp nàng mát xa chân, nghe nói như thế sửa thành vuốt ve, “Vậy em bình thường thăng cấp, còn có thể thu hồi kinh nghiệp lui lại cấp?”

          Nàng nói: “Nha? Có thể tìm người khác đem mình giết chết!”

          Hắn trầm giọng: “Anh không cho phép, nếu đã quyết định, chỉ có thể làm cho xong.”

          “. . .” Được rồi, làm cho xong. . .

          Tiếp tục làm tiếp tục làm. . . = =#

*                      *

*

          Trong quán cà phê, Tiểu Vũ quan sát Lâu Đồng Đồng một hồi lâu, nói: “Đồng Đồng, ngươi gần đây đầy đặn không ít a.”

          Lâu Đồng Đồng nhíu mày, 囧 囧 nói: “Mập lên sao, vậy ta có cần giảm cân hay không? Thành thật mà nói, sau khi kết hôn ta cảm giác mình già yếu hẳn. Ngươi cũng biết, nam nhân đều là tuổi càng lớn càng có mị lực, vị kia nhà ta vẫn khí chất lỗi lạc, thật đáng lo lắng.”

          Tiểu Vũ trầm mặc một hồi, mở miệng: “Haizz, ta cũng phát hiện mình già yếu không ít, ta suy nghĩ một thời gian ngắn, cho ra một cái kết luận, bọn mình gần đây không có thời gian chơi game! Bây giờ kiếm một cái game mới, đem lão công ngươi cũng gọi lên. Hắn không phải là thích chơi game sao, ngươi lại có thể ở trong game giữ vững tim hắn.!”

          Lâu Đồng Đồng thở dài một hơi, nói: “Ta muốn cai game, bọn ta đang muốn có con”

          Tiểu Vũ trợn mắt nhìn nàng, nói: “Ngươi mới 24 tuổi, sinh sớm như vậy làm gì? Lão nương đây còn chưa kết hôn, ta còn không gấp. Trong công ty của Văn Hàn toàn là các cô gái vừa trẻ tuổi, vừa xinh đẹp, ngươi bây giờ muốn con, không thấy lo lắng sao?”

          Lâu Đồng Đồng nói: “Thấy ngươi nói như vậy, ta thấy lo lắng rồi. . .”

          Tiểu Vũ toét miệng cười nói: “Như vậy là đúng rồi, mà chuyện con cái sang năm hãy tính. Máy vi tính có phóng xạ, ngươi mà mang thai thì không thể nghịch vi tính, bây giờ trước mắt cứ chơi cho đã rồi tính. Cứ định như vậy, trở về ta tìm xem cái game nào hay. Bất quá ta nghe nói anh của ngươi có bỏ vốn đầu tư một cái game nào đó mà?”

          Lâu Đồng Đồng lắc đầu: “Không biết, buổi tối ta về bên nhà anh ta ăn cơm, nhân tiện hỏi một chút..”

          Tiểu Vũ hài lòng gật đầu: “OK, chờ tin tức tốt của ngươi.”

          Hôm nay là lễ quốc khánh, Lâu Đồng Đồng không cần đi làm, buổi tối cùng Văn Hàn đến chỗ Lâu Thượng ăn cơm.

          Văn Hàn một thân hưu nhàn trang phục, cổ tay đeo đồng hồ hiệu rất phong tao, nhìn qua là biết kẻ có tiền. . .

          Lâu Đồng Đồng cho tới bây giờ đều là khinh thường, nàng ngay cả nhẫn cũng rất ít mang, vẫn muốn làm bộ dạng của một cô gái chưa lập gia đình.

          “Nếu như em là cướp, nhất định mục tiêu là anh.”

          Văn Hàn đi lên trước dắt tay nàng, nghi ngờ: “Tại sao là anh?”

          Lâu Đồng Đồng liếc xéo cái đồng hồ tay và chiếc nhẫn kim cương của hắn một cái, hung dữ nói: “Khoe khoang như vậy, chính là muốn cho người ta biết anh có nhà, có xe, rất có tiền, thậm chí trong ví cũng có tiền bao vợ bé đúng không.”

          Văn Hàn cũng liếc nàng một cái, nói: “Lần trước bạn của anh nhìn thấy anh ôm một nữ nhân lên máy bay, hỏi có phải vợ bé của anh không. Anh liền nghiêm túc nói cho hắn biết đó là vợ của ta, nhưng hắn nói không thấy em đeo nhẫn cưới, hơn nữa em lớn lên trông cũng rất có dáng vợ bé….”

          Lâu Đồng Đồng: “. . .” Ai ánh mắt kém như vậy? !

          Văn Hàn nói: “Em xem, anh cưới vợ còn có thể dùng làm vợ bé, đúng là lợi ích thực tế.”

          Lâu Đồng Đồng đánh hắn, trên khuôn mặt không thể che hết nụ cười. Nàng biết hắn đang rất bất mãn việc nàng không mang nhẫn cưới, nàng ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Ai, em lần sau nhất định mang nhẫn. Thực ra em kết hôn hay không kết hôn, cùng người khác đâu có quan hệ gì đúng không.” Nàng lên giọng làm nũng, cười hì hì nói: “Em theo anh một chỗ lâu như vậy, cũng không thể nào chạy theo người khác, anh không phải sợ.”

          Hắn giọng nói nhàn nhạt: “Ừ.”

          Sau khi ăn cơm tối xong, Lâu Đồng Đồng hỏi anh trai có phải là đang đầu tư một game mới hay không, Lâu Thượng liền đem game mình đang chơi nói cho nàng.

          Về nhà mở máy vi tính ra, Lâu Đồng Đồng đem cái tin tức tốt  này ở QQ nói cho Tiểu Vũ, hai người ở trên QQ cười nham hiểm, đăng ký ID game.

          Game của Trung Quốc, tên gọi là Thù Đồ, đồ họa thiết kế rất đẹp, nhân vật sinh động, phong cảnh cũng tốt, Lâu Đồng Đồng rất hài lòng.

          Sáng lập một nhân vật, Lâu Đồng Đồng cùng Tiểu Vũ gặp nhau ở tân thủ thôn.

          Lục Đồng: “( :-* ) Tiểu Vũ!”

          Băng Thượng Vũ: “(  ) hắc hắc hắc hắc hắc.”

          Lâu Đồng Đồng đang suy nghĩ xem nên chọn môn phái nào sau cấp mười, bả vai trầm xuống, một đôi tay ôm nàng. Văn Hàn hôn lướt nhẹ qua tai nàng, thấp giọng: “Lão bà.”

          Nàng nhìn màn ảnh không để ý đáp: “Dạ?”

          “Em không phải vẫn muốn chơi tài khoản nam sao, chơi tài khoản nam đi.”

          Lâu Đồng Đồng hôn trả lại hắn, cười híp mắt hỏi: “Cái trò chơi này có thể đồng tính kết hôn?”

          Hắn nhu thái dương, có chút mỏi mệt : “Anh bây giờ không thể giống như lúc học đại học, chờ anh hết bận sẽ cùng em chơi game.”

          Nàng kỳ quái: “Vậy em chơi tài khoản nam hay nữ thì có quan hệ gì?  Em không thích tự mình luyện tài khoản nam, em chỉ thích thỉnh thoảng chơi của anh thôi.”

          Hắn nói: “Ừ, là anh lo lắng nương tử của anh ở trong trò chơi mị lực quá lớn, bị nam nhân khác quấn lấy.”

          Trước kia trên đầu nhân vật Lục Đồng lúc nào cũng có danh tự là Dịch Thủy Thanh Hàn nương tử, tất cả mọi người chơi trong server này đều biết Lục Đồng là lão bà của hắn.

          Lâu Đồng Đồng rất nghe lời gật đầu, nói: “Được, vậy em chơi tài khoản nam.”

          Lâu Đồng Đồng nhìn thấy hắn mỏi mệt, thật là thể thiếp giúp hắn đấm bóp: “Thật sự mệt chết sao, làm chi mà liều mạng như vậy, em rất dễ nuôi mà. Trừ phi anh thật sự muốn nuôi vợ bé, nếu không cần gì mệt chết buôn bán nhiều tiền như vậy.”

          “Nam nhân mà, luôn là có chút dã tâm, anh cũng không ngoại lệ. Muốn cho em cả đời không lo, không cần vì cuộc sống khổ sở mệt mỏi. Cho dù có một ngày em muốn một cuộc sống vô cùng xa hoa, anh cũng có thể cho em được.”

          Lâu Đồng Đồng động tác trên tay dừng một chút, nàng luôn thích nghe hắn nói như vậy, mặc dù rất buồn nôn, nhưng thâm tình của hắn nàng cảm nhận được. Lại biết hắn chỉ nói những lời này cho một mình nàng nghe, nàng liền thật cao hứng.

          Nàng nhịn không được mặt mày hớn hở, nói: “Em đi pha cho anh chén trà.”

          Hắn kéo nàng, nói: “Anh không muốn uống trà a, Đồng Đồng, anh muốn em biểu hiện bằng hành động.”

          Lâu Đồng Đồng không hiểu: “Biểu hiện hành động?”

          Hắn cười híp mắt nhìn nàng, nói: “Hôn anh.”

          Nàng đưa tay vuốt ve lông mày hắn, “Lão công, anh có cảm thấy anh bây giờ giống như trẻ con, được rồi, lời anh nói rất êm tai, so với nam chính trong kịch truyền hình còn hoàn hảo hơn, làm đi.”

          “Chúng ta sinh con nha, chờ con lớn lên, cả nhà ba người cùng nhau chơi game.” Văn Hàn hôn nàng một ngụm.

          “Độc hại tổ quốc đời sau a!”

          “Không có chuyện gì, đời sau phải được nhận rèn luyện, chúng ta chẳng phải ở chỗ này tới được sao.”

          Võng du hại người rất nặng a, nếu không phải nàng trầm mê võng du, cũng sẽ không bỏ giai đoạn yêu sớm, dĩ nhiên có thể sẽ không cùng hắn ở trong trò chơi bồi dưỡng JQ, từ đó cũng không nhìn ra nam nhân nào khá hơn hắn. Kỳ thực nàng rất muốn trải qua mấy cuộc tình, đáng tiếc không có cơ hội. . . >_<

          Nếu ban đầu có thể biết tương lai nàng sẽ yêu hắn, có thể nàng sẽ chạy đến trước mặt hắn, chất vấn hắn, người khác đều nói ngươi đang theo đuổi ta, có chuyện này hay không?

          Có lẽ còn có thể yêu sớm một lần…..

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro