aegewgdgdgghd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 - phần 3:

Ngón tay ta khẽ lau qua chỗ miệng vết thương của nam nhân kia, chỗ vết thương đó đột nhiên chảy ra 1 ít máu, ta vội vàng trấn an hắn: "Chịu đau 1 chút". Ta lại lấy khăn lau đi chỗ máu đó rồi nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên, "Đã xong rồi". Nam nhân kia vừa mới không nghe thấy hơi thở, bây giờ có vẻ đã đỡ hơn 1 chút. Ta thay 1 cái khăn mới và tiếp tục lau những nơi khác (bé bự: những nơi khác...??? Hắc...hắc...hắc...*che miệng cười nham*)

"Ngươi nói tiếp đi. Ta có anh chị em gì không?" - ta quay sang hỏi Hạnh Hoa.

"Người có 1 caca, tên gọi Đổng Ngọc Thanh"

Ta cười ra chiều thú vị: "Ngọc Thanh, Ngọc Khiết? Thanh khiết? Thêm 1 cái hôn ước, hẳn ta chắc sẽ phải bỏ nhà mà đi mất?"

"Tiểu thư, người đang nói cái gì?"

"Không có gì. Mà ta đã có hôn ước với ai chưa?", đừng nói ta còn phải đi đào hôn đấy nhé.

"Tiểu thư, không phải người nói với lão gia, phu quân của người nhất định phải do người chọn hay sao?"

"Phù...vậy thật là quá tốt". Rồi ta quay sang nhìn nam nhân kia. "Vậy hắn là ai?"

Hạnh Hoa lại nhìn ta chăm chú, có vẻ thực sự ngạc nhiên: "Tiểu thư, người thật sự không nhớ gì sao?"

"Hạnh Hoa, ta là từ nơi khác đến, tuyệt đối không phải tiểu thư của nhà ngươi." Ngàn vạn lần đừng có quên điều này.

Hạnh Hoa nhìn ta thở dài 1 cái, nhìn sang nam nhân bên cạnh ta nói: "Hắn tên Tạ Thẩm Ngôn, vốn là con trai của Tạ Trung Dự ngự sử đại nhân. Hắn từ nhỏ văn võ song toàn. Một năm trước, khi hắn 18 tuổi, sau 1 cuộc thi, hắn trở thành người nổi tiếng cầm kì thi hoa không hề có đối thủ nên được danh xưng đệ nhất tài tử"

"Vậy tiểu thư nhà ngươi thật sự rất yêu thích hắn có đúng không?", ta hắc hắc cười.

"Đúng vậy, tiểu thư đến tận bây giờ vẫn không nói cho ai khác biết chuyện người giả nam trang trà trộn trong đám người đi xem Tạ công tử thi đấu. Tiểu thư từ đó tương tư, một đêm mất ngủ liền chạy đi tìm lão gia nhất quyết đòi gả về Tạ gia."

Ta bất giác thở dài. Hạnh Hoa ngơ ngác hỏi: "Tiểu thư, vì sao lại thở dài?"

"Nhất định là không thành, nếu không thì làm sao bây giờ lại xảy ra cái cơ sự này"

Hạnh Hoa gật đầu nói: "Lão gia nói với tiểu thư Tạ ngự sử tính cách cực kì bảo thủ, ở trong triều luôn cùng lão gia đối đầu. Lão gia chỉ sợ tạ ngự sử sẽ không chấp nhận hôn sự này. Nhưng nếu tiểu thư một mực kiên quyết, lão gia sẽ chiều theo ý người"

"Thật ra có ai mới nhìn thấy qua 1 lần đã đòi lấy người đâu? Tiểu thư nhà ngươi nếu như làm quen và trở thành bạn của hắn có phải sẽ tốt hơn không? Nếu như vậy lo gì sau này không có cơ hội. Thật là không suy nghĩ thấu đáo"

"Tiểu thư nhà ta thật ra tính tình cũng không tốt lắm, thật ra rất yêu thích hắn nhưng cũng biết bản thân không có cơ hội"

"Vậy sau khi kết hôn, hắn ta không yêu thích nàng chẳng phải càng đáng sợ hơn sao? Chuyện tình cảm có khi nào ép buộc được chứ"

"Tiểu thư cảm thấy chỉ cần kết duyên với hắn, được ở cùng 1 chỗ với hắn thì đã toại nguyện lắm rồi"

"Kết duyên vợ chồng thì không khó nhưng chiếm được trái tim hắn mới khó. Cứ để như vậy thật không biết sau này sẽ sống ra sao"

"Tiểu thư lại càng lo lắng chuyện người nhà hắn hơn. Cái hôm bà mai đi cầu thân, ta và tiểu thư cải trang đi theo. Nhưng Tạ ngự sử vừa nghe đến chuyện cầu thân đã phẫn nộ quát to, nói lão gia cậy quyền không tuân theo phát quốc, nhiễu loạn triều đình, muốn 1 tay che trời. Gia đình nhà hắn đời đời trung quân, tuyệt không kết thông gia với chúng ta, không bao giờ cùng lão gia làm chuyện không phải đạo. Vừa vặn khi đó hắn trở về, nghe tới tên họ tiểu thư đã mắng tiểu thư là 1 nữ nhân không hiểu phép tắc, vẫn chưa được gả về nhà họ Tạ mà đã không chịu an phận, tất là có chuyện mờ ám. Tạ ngự sử nghe xong liền gật đầu đồng ý rồi nói nhà họ Tạ và nhà họ Đổng không bao giờ kết giao, tự nhiên hôm nay lại đến cầu thân nhất định là do tiểu thư không được tốt, muốn gả về để bôi tro trát trấu nhà họ Tạ"

Ta khẽ lắc đầu: "Tiểu thư nhà ngươi nhất định là tức đến chết"

"Tiểu thư lửa giận đùng đùng. Người ngay từ nhỏ đã học qua võ công, tính tình nóng nảy lại thường hay ra ngoài, tính cách đương nhiên không phải là 1 thục nữ"

Ta quay sang nam nhân kia, từ từ bôi thuốc cho hắn: "Nói như vậy nhưng cũng không trách nàng được". Tay ta tự nhiên cảm thấy thân người phía dưới của hắn run lên, ta vội vàng nói tiếp: "Nhưng tiểu thư nhà ngươi cũng thật khác người. Tuy hắn nói không hay về nàng nhưng cũng không nên ra tay tàn độc như vậy. Không để ý tới hắn nữa là được". Nam nhân kia nghe được bèn ho lên 1 tiếng, tiếp tục nằm yên.

"Tiểu thư tức giận về nhà vớ được cái gì là ném cái đó, sau đó bỏ ra ngoài đi ngao du. Ba tháng trước nghe người ta đồn, Tạ ngự sử chống đối hoàng thượng, nói đi nói lại vẫn không chịu nhận sai. Hoàng thượng tức giận đem tạ ngự sử đi lưu đày, gia sản sung vào ngân khố, Tạ phu nhân thì qua đời, 2 người con trai thì đem đi làm nô dịch"

"Cái này chắc chắn là do lão gia nhà ngươi trả thù", ta lắp bắp kinh hãi.

"Nghe tin, tiểu thư ngay lập tức trở về, gặp mặt láo gia hỏi cho ra lẽ nhưng láo gia chỉ cười nói: ta là hạng người gì? Nghe xong tiểu thư nói nếu lão gia thật sự không có hãm hại nhà họ Tạ thì người đã yên tâm hơn rồi. HiệnTạ công tử giờ đã trở thành nô dịch, bị đem bán cho gánh hát chi bằng mua hắn về hầu hạ tiểu thư. Coi như hắn gây tội thì giờ phải chịu tội"

"Tiểu thư ngươi cũng thật là độc ác"

"Tiểu thư từ nhỏ đã không có mẹ, cư xử với mọi người đều thô lỗ như vậy"

"Thấy Tạ công tử thế này, thật có thể thấy tiểu thư nhà ngươi tàn bạo thế nào"

Hạnh Hoa thờ dài nói tiếp: "Một tháng trước, tiểu thư đi đến quan nô mua Tạ công tử đem về, vừa mắng vừa chửi, vừa hành hạ...". Ngưng lại 1 chút, nàng liếc nhìn ta, thấy ta không tỏ thái độ gì mới an tâm nói tiếp: "Sau đó ngày đêm tra tấn hắn, nhất định bắt hắn cầu xin tha thứ, tự nhận mình đã sai. Nhưng Tạ cong tử 1 lời cũng không thèm nói, kết quả khiến tiểu thư tức giận, càng ngày càng hành hạ nhiều hơn...hành hạ mọi chỗ trên người hắn...chỉ trừ có khuôn mặt..."

"Đương nhiên, tiểu thư ngươi ngày trước cũng là do yêu thích cái khuôn mặt hắn mà"

Đang nói chuyện thì thấy hắn kêu lên 1 tiếng có vẻ như đang từ từ tỉnh lại, ta dừng tay lại nhìn hắn chăm chú, hắn cau mày lại, ho 1 tràng, thở phì phò, vẫn là không chịu mở mắt. Ta nghi ngờ nhìn qua Hạnh Hoa, Hạnh Hoa nói tiếp: "Sau lần đó, tiểu thư đem hắn đi ngâm nước lạnh 1 đêm, sau đó lại lấy ớt hòa với nước tưới lên người hắn làm hắn liên tục ho khan."

"Á! Tiểu thư ngươi so với cẩm y vệ càng đáng sợ hơn", ta thật sự bị dọa đến chết.

"Cẩm y vệ là cái gì?"

Ta nhanh chóng nói tiếp: "Vậy có trị bênh cho hắn chưa?"

Hạnh Hoa lắc đầu. Ta vội nói: "Mau đi tìm thầy thuốc đến đây". Nhìn sơ qua ta thấy tay và chân hắn cũng không bị thương nặng lắm, sau đó ta kêu Hạnh Hoa giúp ta xem toàn thân hắn. Ta nhìn sơ qua, thấy thật rõ những vết thương đó, chắc là đau lắm. Sau đó ta lấy cái mền đắp lên cho hắn, lập người hắn lại, bắt đầu thoa thuốc phía sau lưng cho hắn. Phía sau lưng hắn đầy vết thương nghiêm trọng, ta thở dài đau xót: "Tiểu thư nhà ngươi hôm qua uống rượu chắc cũng vì chuyện này?"

Long ngâm phượng vũ hệ liệt - Thượng Quan Sở Sở.

Chi nhất - Cực phẩm khí phụ.

Tiết tử.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Translator: QuickTranslator + ChineseConvertPro + GoogleTranslate.

Editor: Phiêu Vân.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sửu nữ, ác nữ, vẫn là biệt danh của ta. Bằng hữu xưng hô ta như vậy, bạn học vẫn bảo ta như vậy, mẹ kế cùng muội muội dùng hai từ này nhục nhã ta. Kỳ thật, ta có một cái tên rất đẹp, nhưng rất ít người nhớ rõ. Từ năm ta bốn tuổi, cái tên Mộ Dung Ý Vân này cũng được mai táng theo theo mẫu thân đã mất vì bệnh nặng . Rất khó tìm được một người còn nhớ rõ cái tên này, ngoại trừ ta còn có một người nữa, hắn chính là phụ thân ta. Đối với ta mà nói, hắn có nhớ rõ hay không cũng vậy, ta căn bản cũng không để ý. Bởi vì hắn không yêu ta, không cần ta, ở ngôi nhà đó ta chỉ như không khí. Hắn cũng có tình thân, hắn cũng là một từ phụ (người cha dịu dàng, hiền hậu, yêu thương con cái). Chỉ có điều đứa con được hắn yêu là muội muội nhỏ hơn ta sáu tuổi, chỉ ở trước mặt muội muội, hắn mới là từ phụ. Tác dụng của hắn đối với ta mà nói chính là y thực (áo cơm) phụ mẫu, không phải phụ mẫu mà là y thực phụ mẫu. Mà ta đối với hắn lại giống như một sủng vật, một sủng vật được nuôi do ngoài ý muốn. Nói là ngoài ý muốn nhưng cũng không hẳn là ngoài ý muốn. Trước khi ta bốn tuổi, hắn rất yêu ta, bởi vì hắn yêu mẫu thân. Sau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu. Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm chán ghét ta. Ta không cam lòng, không cam lòng mất đi phụ thân như vậy. Ta tham gia đủ loại câu lạc bộ: đàn tranh, thư pháp, đan thanh (vẽ), cờ vây, vũ đạo ... ta đều học rất nhanh, mọi thứ đều làm rất tốt. Vô luận là dùng tiêu chuẩn hiện đại hay cổ đại đánh giá ta, ta đều được xem như một đại tài nữ tiêu chuẩn nhưng phụ thân vẫn không liếc mắt nhìn ta một cái.

Lớn lên, ta dần dần mất đi ảo tưởng về một chút tình thương của hắn, vì thế đang từ một đứa con gái ngoan ngoãn ta trở nên quái đản, phản nghịch, tính gắt gỏng che dấu nhiều năm cũng dần dần lộ ra. Ta như một con cua, giương nanh múa vuốt, công kích tới mỗi người muốn khi dễ ta. Ta làm con cua, làm con nhím, chỉ là để bảo hộ chính mình, lưu lại một chút tự tôn đáng thương. Cái tên ác nữ này từ đó về sau xuất hiện trong cuộc sống của ta.

Hai mươi ba tuổi, ta nhìn qua thực bình thường, mặc đồ nam, để tóc dài, đeo một đôi mắt kính to 800 độ, kề vai sát cánh cùng vài người bạn, xuất hiện trước mặt giáo viên, rơi vào danh sách tuyệt đối không nên đụng tới. Ta lớn lên không xuất chúng nhưng cũng không tính là xấu tới mức không thể gặp người. Trừ bỏ khuôn mặt này có lẽ là thực xin lỗi quốc gia, dáng người và các mặt khác coi như là trên mức trung bình. Trong môi trường khủng long nhiều như mây ở học viện Lý Công này, ta cũng được coi như bánh trái thơm mát, bên cạnh cũng không thiếu mấy tên choai choai đầu óc phát nhiệt. Kết cục của bọn họ chỉ có một, bị người nào đó cuồng ẩu một chút, ba năm không dám tới gần nữ sinh. Mà người nào đó kia, tất nhiên chính là ta, càng thêm củng cố địa vị ác nữ . Ta chỉ cao 1m65, cơ thể nhỏ nhắn, trông cũng yếu đuối nhưng lấy thân thủ hiện tại, mười nam nhân to lớn cũng không phải đối thủ của ta, có ngày hôm nay toàn bộ là do mẹ kế ban tặng.

Phụ thân có tài sản khoảng chừng mấy triệu, ta và muội muội đều là người thừa kế hợp pháp. Để muội muội có thể độc chiếm gia sản, nàng nhiều lần muốn diệt trừ ta, vận may của ta cũng không tệ, thoát được vài lần. Năm ta mười tám tuổi, mẹ kế lại một lần nữa phái sát thủ tập kích ta, một nữ nhân Nhật Bản tên là Sơn Bản Tuệ Tử đã cứu ta. Kiếm thuật Tây Dương của nàng xuất thần nhập hóa, theo ý kiến của ta, hoàn toàn có thể so sánh với võ công cổ đại. Sơn Bản Tuệ Tử là huấn luyện viên của một trung tâm huấn luyện võ thuật. Để học được kiếm thuật của nàng, ta không hề suy nghĩ liền đăng ký tham gia vào trung tâm huấn luyện kia.

Nghĩ tới mình lúc nào cũng có thể bị ám sát, ta liều mạng luyện tập. Sơn Bản Tuệ Tử là người rất tốt, sau khi biết đến tình cảnh của ta đã rất thông cảm cho ta tham gia. Năm năm sau, ta học được kiếm thuật Tây Dương một cách kỹ càng, tuy rằng không phải võ nghệ cao cường giống như trong tiểu thuyết võ hiệp vẫn viết nhưng tự bảo vệ mình là tuyệt đối không có vấn đề.

Ta, Mộ Dung Ý Vân cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nhân tài máy tính chuyên nghiệp ba năm cấp cao, hội trưởng hội học sinh, đứng đầu vũ đạo, quán quân võ thuật. Ta đã cho ta là rất tài giỏi, nào biết được ở người trong mắt khác ta vẫn là sửu nữ, ác nữ. Ác liền ác đi, mấy năm nay thịnh hành nữ sinh dã man. Xấu liền xấu đi, thế kỷ hai mươi mốt sửu nữ lên ngôi.

Cuối cùng cũng tới nghỉ hè, ta không muốn về nhà, một mình đến Tô Châu nghỉ ngơi. Cha nhiều tiền như vậy, tương lai không biết có thể đến tay ta hay không, không tiêu cũng phí.

Mới vừa xuống xe, ta kéo vali đi thẳng đến khách sạn ta đã ở n lần kia, vừa mới tới cửa, bằng hữu Tiểu Bình đã gọi điện thoại tới, nói là có việc gấp, bảo ta lập tức quay về.

" Tiểu Bình, có chuyện gì tốt nhất nói rõ ràng cho ta, nếu không khi ta trở về ngươi tự gánh lấy hậu quả." Con mẹ nó, Tiểu Bình chính là thích gây sức ép ta, nàng có việc quái gì cơ chứ.

Mới năm ngoái ta đến Nhật Bản tắm suối nước nóng, mới vừa xuống nước nàng đã gọi điện thoại nói có chuyện gấp. Ta chưa kịp nói gì, lập tức bay trở về Thượng Hải, nàng lại nói cho ta biết nàng phát hiện một thẩm mỹ viện mới, muốn dẫn ta vào thử một chút, ta đánh cho nàng ba ngày không xuống giường được. Những chuyện tương tự thật sự nhiều lắm, ta không thể tin tưởng kẻ lừa đảo này được.

Tiểu Bình cợt nhả nói: "Ác nữ, ngươi tên là gì a? Ta vừa nghe được tin mới, sắp có thi đấu võ thuật quốc tế, là quán quân võ thuật quốc tế, ngươi đương nhiên phải tham gia, ta đã báo danh giúp ngươi. Một tuần sau bắt đầu thi đấu ở khu vực Thượng Hải, lập tức trở về cho ta." Tiểu Bình, ngươi cũng biết làm chuyện tốt sao.

"Tiểu Bình, nể tình ngươi là bạn chí cốt, ta mua quà cho ngươi, muốn cái gì?" Ta luôn luôn biết tri ân a.

"Không cần, ngươi mang giải quán quân thế giới về cho ta là được." Tiểu Bình tốt như vậy sao? Thực nhìn không ra nàng còn thuộc loại thanh niên ái quốc nga.

"Thực lực của ta ngươi còn không rõ ràng sao, ta đáp ứng trước giải quán quân toàn quốc cho ngươi."

"Không thèm, ngươi trước tiên phải đi tìm binh khí đã, lần trước kiếm của ngươi bị đối thủ đánh gãy. Ngươi không sợ mất mặt nhưng ta còn ngại a, nếu làm kiếm bị gãy thành mấy đoạn đừng nói ngươi quen biết ta." Thật là có chút hổ thẹn, lần trước ta mua tạm một thanh kiếm thường, tới lúc tranh giải á quân lại bị chặt đứt. Kết quả không đạt được quán quân toàn quốc khiến cho Tiểu Bình vẫn luôn lấy việc này đả kích ta. Lúc ấy ta rõ ràng sắp thắng, chỉ vì thanh kiếm kia a.

"Tiểu Bình ngươi câm miệng cho ta, còn nói lung tung đợi ta trở về đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ. Ta sẽ làm được, ngươi cũng chú ý một chút, có binh khí tốt lập tức mua cho ta, ta trở về sẽ tăng lợi tức cho ngươi."

"Thật sự? Hảo, nhất định thế." Cầm thú, vừa nói có lợi tức liền tích cực như vậy. Ta thực hoài nghi nàng sẽ tới hàng vỉa hè nào đó tùy tiện tìm một thanh binh khí rồi bán với giá cao hơn mấy lần cho ta, Tiểu Bình tuyệt đối là người như thế.

"Đi tìm chết đi." Ta cúp điện thoại, đi vào khách sạn.

Một phút sau có một tin nhắn gửi tới: "ác nữ, nói thật với ngươi, chú ý thân thể, mau chóng trở về, phải thắng nga."

Ta trả lời: "Tiểu Bình, nể tình ngươi nói vài vâu tiếng người, ta sẽ mua quà cho ngươi."

Ta tắm qua, đang muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, vừa mới nằm xuống được ba giây, điện thoại đã vang lên.

"Uy, sư phụ." Sơn Bản Tuệ Tử? Ta nghi ngờ nàng cũng muốn nói với ta về chuyện thi đấu võ thuật.

"Ân, Ý Vân, ngươi đang ở đâu?"

"Ta ở Tô Châu nghỉ hè? Ngươi có phải muốn nói chuyện thi đấu võ thuật, ta cũng vừa mới được biết, nhưng đã báo danh. Một tuần về sau ta sẽ về kịp để tham gia, ngươi yên tâm." Vài năm gần đây, nàng vẫn đảm đương cả hai vị trí nghiêm sư và từ mẫu, đối với nàng ta tuyệt đối không phát hoả nổi.

"Ý Vân, nửa năm trước ta dạy cho ngươi bộ kiếm pháp kia học thế nào rồi?"

"Nga, chính là bộ kiếm pháp ngươi nói chỉ dạy một lần, còn lại ta phải tự mình lĩnh ngộ, bộ kiếm pháp giống Thái Cực kiếm mà cũng không phải Thái Cực kiếm kia?" Thực không biết hiểu thế nào, có điểm giống kiếm thuật Tây Dương nhưng cũng không phải kiếm thuật Tây Dương. Giống Thái Cực mà cũng không phải Thái Cực, chính xác phải nói đem kiếm thuật Tây Dương và Thái Cực kết hợp lại.

"Đứng rồi, lĩnh ngộ thế nào?"

"Ta cũng không biết, dù sao ta cảm thấy đó chính là dung hợp giữa kiếm thuật Tây Dương với Thái Cực, vừa cương vừa nhu."

"Không sai, bộ kiếm thuật này chính xác có cương của kiếm thuật Tây Dương, nhu của Thái Cực kiếm. Nửa tháng trước ta nghe được tin thi đấu võ thuật thế giới, hơn nữa ta nhận được tình báo, lần này tham gia có một vị cao thủ kiếm thuật Tây Dương chân chính, ngay cả ta cũng từng thua dưới tay nàng. Cho nên ta cố ý sáng chế bộ kiếm thuật này, hy vọng ngươi có thể khắc chế nàng."

"Ta đã biết, ta sẽ cố gắng luyện tập. Hiện tại ta đã lĩnh ngộ khá nhiều, khi gặp được vị cao thủ kia, hẳn là đã luyện thuần thục rồi." Kỳ thật ta cũng không lo lắm, xe tới chân núi ắt có đường a.

"Hảo, đúng rồi, trận đấu lần này có thể tự mang binh khí, ngươi nên tìm một thanh kiếm. Khi thi đấu vòng loại ngươi có thể lấy kiếm của ta dùng, nếu gặp vị cao thủ kia, ta nghĩ ngươi nên tìm một thanh kiếm cổ. Bộ kiếm thuật kia ta nghiên cứu trên cơ sở võ thuật Trung Quốc, có vài phần giống võ công cổ đại." Nàng cười cười nói: "Nhà ngươi có tiền như vậy, tìm một thanh kiếm cổ chắc là không thành vấn đề."

"Nga, đã biết." Ta trả lời thật dễ nghe, chính là ta đến đâu tìm một thanh kiếm cổ. Nhà của ta tuy có tiền, nhưng có những thứ có tiền cũng không mua được a. Kiếm cổ, hiện tại là quốc bảo a, không phải dùng để cho ta đánh nhau .

Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, ta đi đến quầy tiếp tân, hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi làm có thể mua kiếm cổ ở đâu."

"Thực xin lỗi, ta không biết. Bất quá đi thẳng về phía trước 100m, quẹo trái sẽ nhìn thấy một hàng đồ cổ, cô có thể tìm xem." Hình như trước kia ta có đi qua đó vài lần, nhưng chưa nhìn thấy kiếm cổ.

Trời ạ, ta không hoa mắt chứ? Vừa mới đi ra khỏi khách sạn đã thấy một lão nhân gầy còm đẩy một chiếc xe bán hàng rong, trên xe còn bày rất nhiều kiếm. Ta vội vàng đi qua xem, có một xe "bảo kiếm", đúng vậy, bất quá tất cả đều làm bằng gỗ, là đồ chơi lừa tiểu hài tử a.

Lão nhân thấy ta cầm lấy không nỡ buông, cười tủm tỉm nói: "Tiểu cô nương, không mua một thanh?"

"Không cần, ta muốn một thanh kiếm cổ thật sự, tất cả kiếm của ngươi chỉ là đồ chơi cho trẻ con." Nếu là ta đem loại kiếm này đi tham gia trận đấu, không bị cười chết mới là lạ. Lão nhân cười tủm tỉm nói: "Cô nương, thực ra ta có một thanh kiếm cổ, không biết cô nương có thể trả giá hay không."

"Thật sự?" Ta vui mừng đứng dậy.

"Ngươi xem." Lão nhân nói xong lấy ra một cây trâm, ta nhận lấy, nhìn phải nhìn trái, nhìn qua có vẻ giống kiếm nhưng mỏng manh như vậy, lại ngắn như vậy.

Nếu nói là cây trâm, thiết kế thật sự không tốt lắm. Đây là một cây trâm có phần đầu giống đám mây, trên đám mây có một viên đá màu lam, trên một mặt có một viên đá màu đỏ, cả cây trâm màu trắng bạc, dài khoảng 25cm, nếu không phải phía trên có một đám mây trang trí, ta đảm bảo không có ai liên tưởng tới nó là một cây trâm. Một cây trâm dài 25 cm, không biết là do ai thiết kế, ta bội phục hắn.

Ta cười cười nói: "Lão bá, ngươi xác định đây là một thanh kiếm cổ?"

Lão nhân gầy gò cũng cười cười, nhẹ nhàng nhấn một cái trên viên đá kia, cây trâm lập tức dài ra. Ngoại trừ trông có vẻ mảnh mai một chút, so với một thanh kiếm không có gì khác biệt. Ta mở to mắt, uổng công ta tự xưng là cao thủ kiếm thuật Tây Dương, ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra.

Lão nhân gầy gò đưa thanh kiếm cho ta, "Cô nương, hiện tại có phải là kiếm hay không?"

"Hiện tại là kiếm, nhưng là mảnh mai như vậy, lại là rỗng ruột (có thể co duỗi đương nhiên là rỗng ruột) có thể dùng hay không?" Ta cần mang đi luận võ, không phải làm trang sức, đương nhiên là phải lo lắng đến mức độ thực dụng.

"Ngươi sờ sờ xem, kiếm sắc bén cỡ nào, hẳn là có thể dùng." Cái gì kêu hẳn là a, ta vẫn nên tự mình sờ sờ đi.

Ta cầm cây trâm, chậm rãi sờ, như là sờ một vật có sinh mệnh.

"Ai nha", ta kêu lên một tiếng, trên ngón trỏ chảy ra một giọt máu đỏ tươi. Đáng chết, bị đứt tay, thật đúng là sắc bén, ta phải tìm mua cái vỏ kiếm a.

Giọt máu rơi trên thân kiếm lập tức biến mất, ta nhanh chóng lấy tay sờ lên, không có gì cả. Nhìn lại ngón tay mình, tốt, trên tay vẫn chưa hiện lên vết đứt, vì sao cảm giác đau xót lại rõ ràng như vậy?

"Lão bá, kiếm này không tồi, bao nhiêu tiền?" Vẫn chưa biết có thể dùng hay không, ít nhất là thiết kế độc đáo, ta thích.

Lão nhân gầy gò cầm lại cây trâm, cười nói: "Cái này gọi là tú kiếm, chuôi dùng thạch anh, hàn thiết tạo nên, kiếm mảnh mai mà sắc bén, chém sắt như chém bùn. Xem, ấn vào viên đá màu lam là mở ra, ấn viên đá màu đỏ nó sẽ tự mình thu lại. Nếu ngươi muốn, trả mười triệu ta sẽ bán cho ngươi. Khi không cần, có thể cài trên tóc, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới người dùng, là thứ rất tốt để phòng thân. Mười triệu, không đắt đi." A? Mười triệu? Nhìn bộ dạng của hắn, ta còn tưởng rằng hắn muốn lừa lấy mười triệu, ta nhanh chóng lấy ra năm mươi ngàn đưa cho hắn, "Không cần trả lại."

Ta thuần thục vén tóc, đem tú kiếm cài lên.Chơi ba ngày, ta lên đường về nhà. Đến Thượng Hải, cầm thú Tiểu Bình liền tha ta đi cùng một đoàn lêu lổng long bông. Trong quán bar Mê ly, ta - ý nghĩ mơ hồ, càng uống càng say. . .

Đây là đâu? Hình như không phải nhà của ta đi? Bên người vì sao lại có một đống người bay tới bay lui? Sẽ không là quỷ đi? Run người một cái, thật khủng bố. Ta nhớ rõ ta và vài bằng hữu cùng uống rượu, sau đó lái xe về nhà, ta nhớ rõ rõ ràng đã cho xe vào ga ra, vì cái gì lại chạy đến đây?

Đúng rồi, có một cảnh sát đang đứng đối diện, hỏi chú cảnh sát một chút.

" Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát." Ta thò đầu ra ngoài cửa sổ kêu to.

Đồng chí cảnh sát rất phối hợp đi tới, lễ phép hỏi: "Tiểu thư, có vấn đề gì sao? Tiểu nhân có thể giúp gì ?"

Tên cảnh sát này cũng quá đáng khinh đi, ta cười nói: "Đồng chí, xin hỏi đây là đâu?"

"Bẩm tiểu thư, đây là thông đạo (đường giao thông) của hoàng tuyền, tất cả Quỷ Hồn đều phải đi qua nơi này. Xin hỏi tiểu thư là thần tiên nơi nào, đến đây có gì việc?" Ta ngất, tên cảnh sát này thật đúng là hay nói giỡn a, ngày mai ta sẽ đi khiếu nại hắn.

"Tên gọi là gì, thuộc ngành nào?" Ta kéo dài thanh âm, ta đang lái xe trên đường, sao có thể chạy đến âm phủ, tên cảnh sát này dám dọa ta. Còn tuyên truyền hoạt động mê tín, chờ xuống cấp đi.

"Tiểu nhân là Mạnh Sinh ở bộ hậu cần, chuyên phụ trách thay Mạnh tỷ tỷ chuẩn bị canh." Mạnh tỷ tỷ? Không phải Mạnh bà bà sao? Nói dối cũng không chuyên nghiệp chút.

Ta trợn mắt nhìn hắn, "Ta hỏi ngươi số 356 đường Xuân Thành đi như thế nào a? Nếu không nói được thì ngươi đưa ta đi." Ta hơi say, hình như không tìm thấy đường về nhà nga, đồng chí cảnh sát ngu ngốc này có lẽ có thể giúp đỡ.

Mạnh Sinh vội vàng nói: "Tiểu thư, Minh Giới quy định tiểu quỷ không được vô cớ đến dương gian. Thiên đình hình như cũng có quy định này, không biết tiểu thư có việc gì? Có thủ lệnh hay không?"

"Đi con mẹ ngươi, bổn tiểu thư về nhà còn cần thủ lệnh, chết đi." Ta không hề giữ hình tượng chửi ầm lên.

"Kẻ nào dám gào thét dưới âm phủ?" Người nào đó có khuôn mặt đen như đáy nồi, cầm trong tay cây gậy gẫy xuất hiện, này không phải là Hắc Vô Thường trong truyền thuyết sao? Đang làm gì? Dựng kịch sao? Thật sự chuyên nghiệp a.

Ta lớn tiếng nói: "Làm gì? Gào thét thì gào thét, ngươi định đánh ta sao." Ta suy nghĩ, có thể là mấy tên bạn tốt liên kết lại với nhau chỉnh ta hay không a? ( lúc trước, từng có tên ở ký túc xá giả quỷ, lần này tuyệt đối không thể bị lừa, một chiêu mà làm tới hai lần, ta cũng không phải ngu ngốc.)

Hắc Vô Thường liếc mắt đánh giá ta, thái độ tốt lên không ít: "Vị tiểu thư này, ngươi đến địa phủ có gì việc? Có cần tiểu nhân thông báo chủ tịch hay không."

"Chủ tịch?" Ai a? Ta biết sao?

"Chính là Diêm Vương." Mạnh Sinh nhanh chóng giải thích. Mấy tên này, diễn trò cũng không giống một chút, còn có chủ tịch a.

"Tốt, ngươi nói cho hắn, bổn tiểu thư là thư ký của Ngọc Hoàng đại đế, mang ý chỉ của Ngọc Hoàng đại đế đến cho hắn." Thiết, xem bọn hắn chơi trò gì, ta bồi bọn hắn chơi.

"Thư ký tiểu thư thỉnh, ta mang ngươi đi gặp Diêm Vương, bãi đỗ xe ở bên kia, Mạnh Sinh sẽ đem xe của ngươi qua đó." Nhìn kỹ Hắc Vô Thường còn biết lễ phép, không biết là ai a. Ta lấy túi xách ra, đi theo hắn.

Ta theo hắn đến một cung điện âm u, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thét chói tai. Đám bằng hữu này quả thật chịu tốn kém a, làm như thật, mẹ nó, lão tử không cừu không oán với các ngươi a.

Ta trực tiếp bỏ qua một đống "Quỷ" đang xếp hàng, đi thẳng tới trước mặt tới Diêm Vương. Diêm Vương đang ngồi trên cao, liếc mắt nhìn ta một cái, "Vị tiểu thư này, ngươi là ai?"

"Bổn tiểu thư là thư ký của Ngọc Hoàng đại đế, đến thị sát các ngươi làm việc." Ta cố làm ra vẻ, tiện thể nhìn kỹ hắn, ta có một vị bằng hữu trông như vậy sao? Kỹ thuật hóa trang thật sự là cao siêu a, ta mất nửa ngày không nhìn ra hắn là ai.

"Nguyên lai là Thư ký tiểu thư, không biết tiểu thư muốn thị sát việc gì? Bổn vương nếu có thể hỗ trợ nhất định sẽ hết sức." Diêm Vương chính là Diêm Vương, vẫn đang duy trì khí độ a.

"Vương, hồn phách này không cẩn thận xuyên qua thời không, chạy từ địa phủ cổ đại đến đây, làm sao bây giờ?" Đột nhiên, Hắc Vô Thường mang theo một nữ tử mặc trang phục cổ trang đi tới. Hắc Vô Thường vừa rồi đưa ta đưa đến đây liền mất tích, thì ra còn đi tìm diễn viên khác. Còn đổi trang phục? Các vị bằng hữu a, ta rốt cuộc đã làm sai cái gì mà phải chọc ghẹo ta như vậy. Ta là người sắp phải tham gia thi đấu võ thuật, hù chết người ta là không tốt a.

"Đuổi trở về, đợi bổn vương gọi điện cho Diêm Vương cổ đại, hắn sẽ biết xử lý." Diêm Vương rất có phong độ nói.

"Chủ tịch, ta vừa lúc có việc muốn đi cổ đại, không bằng làm cho Diêm Vương cổ đại tới tiếp ta đi." Xem các ngươi làm thế nào, không thể lại biến một cái, làm cho ta xuất hiện ở cổ đại đi.

Diêm Vương gật gật đầu: "Được rồi, nếu thư ký tiểu thư muốn đi, bổn vương tiễn ngươi một đoạn đường, mở đường hầm thời không, đưa thư ký tiểu thư qua đó."

Hắc Vô Thường đưa ta tới trước thang máy, nghe nói gọi là đường hầm thời không. Thật sự là buồn cười, thang máy là thang máy, còn đường hầm thời không cái gì, diễn không nổi nữa đi, rất nhanh sẽ lộ đuôi, ha ha.

Ta một tiếng cám ơn cũng chưa nói, quay người đi thẳng vào thang máy. Mới vừa đi lên, chợt nghe có người hô to, "Lão Hắc, bắt lấy nàng, nàng căn bản không phải là thư ký của Ngọc đế. Nàng chính là thường nhân, hai xe của chúng ta giống nhau như đúc, khi ta đi ra ngoài câu hồn không cẩn thận đỗ nhầm chỗ, cho nên nàng lên xe của ta đi vào Minh Giới." Thèm vào, đã lộ a, còn dám gạt ta.

Không đúng a, thang máy này sao càng đi xuống càng trầm đâu? Cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, má ơi. . . Này rốt cuộc là nơi nào a? Ta sợ hãi nga. . . .

Khi mở to mắt, ta đã đứng trên yên bình mặt đất, Diêm Vương điện cùng mọi thứ căn bản là không có gì khác vừa nãy. Nhóm bằng hữu kia biết là bị lộ nên không chơi nữa?

Ta muốn tìm lại xe mình, mới vừa đi vài bước đã thấy một nữ tử mặc cổ trang tới chào: "Tiểu thư, ngài chính là thư ký của Ngọc đế ."

Ta gật gật đầu, "Đúng vậy, ta đến thị sát."

Nàng khom người làm thành một tư thế rất thanh nhã, "Tiểu thư thỉnh, vương chờ đã đã lâu."

Ta đi theo nàng đi nửa ngày, mới thấy người nàng nói là vương. Đó là một lão nhân khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng hung dữ. Nhìn thấy ta, hắn lập tức tươi cười: "Tiểu thư, ngài chính là sứ giả thiên đình? Không biết ngài tìm tiểu thần có gì phân phó."

"Không có gì, ta đến xem ngươi công tác thế nào." Còn giả bộ cái gì, lộ lâu rồi.

"Vương, đồng sự trường đã đưa linh hồn nữ tử xuyên qua này trở lại, thỉnh vương xử lý." Một tiểu quỷ nói.

Ta liếc mắt xem nàng kia một cái, xuyên qua thời không? Tuy là có nghe nói qua cũng không nghĩ tới mấy người bọn họ lại lấy đến diễn trò.

"Diêm Vương, đưa ta đến dương gian một chút đi, cũng nhiều năm không tới, ta muốn xuống nhân gian xem một chút."

"Này. . ." Diêm Vương có chút khó xử, hừ, lộ ra dấu vết đi.

"Cũng hơi khó xử, ta trở về sẽ nói với Ngọc đế rằng Diêm Vương ngươi phi thường 'phối hợp' ta công tác."

Hắn lập tức cười nói: "Hảo hảo, ta lập tức đi làm."

Nàng kia vội hỏi: "Vương, chỉ sợ không được."

Diêm Vương nhỏ giọng nói: "Hiện tại ai chẳng biết Ngọc đế cùng thư ký tiểu thư có một chân, đắc tội thư ký tiểu thư khác nào đắc tội hắn."

Nàng kia bừng tỉnh đại ngộ, vội nói: "Tiểu thư, thỉnh, ta lập tức mang ngài lên dương gian."

Cứ như vậy ta bị tiểu cô nương kia đưa đến 'hoàn dương thai' (đài hoàn dương), màn rơi xuống vừa nãy lại tái diễn. Nhóm bằng hữu này thật đúng là biết chơi a, ta cũng mệt mỏi, bọn họ còn diễn tiếp. Lần này "hoàn dương" nhất định sẽ không thành công, trò chơi hẳn là kết thúc đi.

Đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác uống say thật sự là không dễ chịu a. Tiểu Bình chết tiệt, bắt ta uống nhiều rượu như vậy. Đúng rồi, ta mơ hồ nhớ rõ, cuối cùng còn giả quỷ doạ ta.

Ta mở to mắt, lập tức trở mình đứng lên từ mặt đất, ta không phải đang ở nhà sao? Sao lại ở vùng ngoại ô? Ta nhanh chóng hồi tưởng hết thảy mọi chuyện đêm qua, giống như mộng mà không phải mộng, nhóm bạn của ta giả quỷ cũng quá chuyên nghiệp a.

Điện thoại của ta đột nhiên vang lên, có tin nhắn.

"Mộ Dung tiểu thư, chúc ngươi du lịch cổ đại vui vẻ" - thời không đại thần.

Thời không đại thần? Cổ đại? Xuyên qua? Nghe nói gần đây có rất nhiều người xuyên qua? Chính là vì cái gì lại đến lượt ta a?

Ta tỉnh lại, mắng: "Thời không đại thần, ngươi thực con mẹ nó không có suy nghĩ, vì cái gì muốn ta xuyên qua."

Di động lại vang lên.

"Mộ Dung tiểu thư, có rất nhiều nguyên nhân.

Thứ nhất, tú kiếm uống máu của ngươi, đã muốn nhận ngươi là chính chủ.

Thứ hai: ngươi có võ công.

Thứ ba: ngươi cùng thân nhân ở hiện đại không có cảm tình.

Thứ tư: bởi vì ngươi có sứ mệnh đặc thù, bằng bộ dạng của ngươi, tuyệt đối sẽ không vì tư tình mà hỏng việc."

Mặt khác ta có thể miễn cưỡng nhận, lý do cuối cùng thật sự rất đả kích người a, ta ngất.

"Có bản lĩnh ngươi đi ra cho lão tử, lão tử đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ." Ta bắt đầu mắng to.

"Mộ Dung tiểu thư, ngươi đừng có gấp, ngươi hãy nghe ta nói. Tú kiếm nguyên bản có một đôi, là vật đính ước của ta cùng lão bà, đáng tiếc khi ta đi công tác không cẩn thận đánh rơi tới cổ đại. Lão bà nổi giận muốn ly hôn với ta, cho nên phiền ngươi tìm nó trở về a." Định bắt ta đây là làm lao công miễn phí cho hắn chắc.

"Ta muốn tham gia thi đấu, tới muộn ngươi phụ trách nổi không."

" Mộ Dung tiểu thư, chỉ cần ngươi tìm được thanh kiếm kia, ta sẽ đưa ngươi trở về, tuyệt đối kịp trận đấu."

"Đại đầu quỷ, ngươi không nói sớm cho ta chuẩn bị một chút, mang ít đồ hiện đại gì đó."

" Mộ Dung tiểu thư, ta cũng định chuẩn bị cho ngươi. Nhưng lão bà của ta cũng làm việc ở địa phủ, bởi vì trên đầu ngươi cài tú kiếm của nàng mới có thể tự do đi tới đi lui giữa Minh Giới và nhân gian. Cho nên ngươi không cẩn thận chạy đến xe của Bạch Vô Thường, nên mới tới đây." Ta còn tưởng rằng đang nằm mơ, nhớ tới loại tình cảnh này, ta thật sợ hãi a.

"Ngươi. . ." Ta tức giận đến không nói ra lời.

"Như vậy đi, để ngươi thuận tiện làm việc, ta an bài cho ngươi một thân phận. Ngươi họ Mộ Dung, liền cho ngươi là nhị tiểu thư của Mộ Dung sơn trang, đã đến giờ đi làm, byebye."

"Thời không đại thần. . ." Trong sơn cốc vang lên ta thanh âm phẫn nộ của ta.

Hoàn hảo ta đang mặc trang phục vận động, đi lại trong núi cũng không quá khó khăn. Rửa sạch túi xách một chút, trừ bỏ di động còn có mấy thứ đồ trang điểm, tấm thẻ tín dụng cùng một đống phiếu khuyến mại giảm giá, trừ bỏ đồ trang điểm, những vật khác đến cổ đại chẳng khác nào rác rưởi. Phiếu khuyến mại giảm giá không thể dùng, di động sẽ sớm hết pin, cho dù không hết pin cũng không có tiền. Nếu đến đây, liền hảo hảo làm việc, không phải còn có thể trở về sao. Như thời không đại thần đã nói, không có cảm tình gì với thân nhân, ta đến đây căn bản sẽ không nhớ nhung gì họ. Bọn họ cũng sẽ không tưởng niệm ta, bất quá nghe ý tứ của thời không đại thần, có lẽ thời gian hiện đại và nơi này không giống nhau. Có lẽ thật sự là hiện đại một ngày bằng nơi này mười năm. Tuy rằng không nhớ người nhà nhưng ta bắt đầu nhớ Tiểu Bình, còn có Sơn Bản lão sư. Nhân sinh khó được một lần xuyên qua, hơn nữa loại chuyện như xuyên qua này rất nhiều người cầu đều không được, kỳ thật ta thầm cảm thấy mình thật may mắn đã được thời không đại thần đáng ghét kia lựa chọn.

Đi bộ trong rừng cây rậm rạp nửa ngày, một bóng người cũng không thấy. Ta thầm mắng thời không đại thần chết tiệt, nói an bài cho ta thân phận nhị tiểu thư Mộ Dung gia cái gì, lại đem ta vứt sau núi. Núi sâu như vậy không biết có dã thú lui tới hay không, lão tử mới hai mươi ba tuổi, đang tìm cách đánh bại đám ngoài nghề kia, làm vẻ vang nước nhà, cho nên đừng có chết một cách không minh bạch a. Không biết là rừng cây này quá lớn hay là ta gặp được quỷ đả tường (quỷ chuyên làm người ta lạc đường) trong truyền thuyết, ta đi hết nửa ngày, vẫn chưa ra khoi rừng.

Ta thật sự đi không nổi nữa, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi chợt nghe có người la lớn: "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư. . ." Thời không đại thần nói an bài thân phận cho ta chính là nhị tiểu thư Mộ Dung gia, người bọn họ kêu có thể là ta hay không? Quên đi, nhỡ không phải kêu ta thì thật mất mặt.

"Ý Vân. . Ngươi ở đâu đâu? Ý Vân, ngươi ra đi." Một giọng nữ thực êm tai, Ý Vân, thực sự là kêu ta a.

Nếu thời không đại thần nói đã an bài thân phận cho ta như vậy, hẳn là đang kêu ta đi, tóm lại ta hiện tại đi hay là không đi, cứ kêu lên đã.

Ta thanh thanh cổ họng lên tiếng: "Ta ở trong này a?"

"Muội muội, ngươi ở đâu?"

"Nhị tiểu thư, ngươi ở đâu?"

"Ta ở trong này." Nếu biết ở đâu sẽ không đi lac đường a.

Điện thoại đột nhiên vang lên, chẳng lẽ là Tiểu Bình? Hay là lão sư, ta vừa ấn nút nghe vừa kích động không chịu nổi, nhanh chóng lên tiếng, "Xin chào, ai đó?"

" Mộ Dung tiểu thư, người tới tìm ngươi chính là đại tiểu thư Mộ Dung gia - Mộ Dung Nhược Nhan, cũng chính là tỷ tỷ của ngươi. Ta quên nói cho ngươi Mộ Dung Ý Vân vì bị phụ thân bức hôn, cho nên chạy khỏi nhà, không cẩn thận rơi xuống sườn núi đã chết, về sau ngươi cứ giả mạo nàng đi." Ta hoàn toàn không còn gì để nói, hắn là cái loại thần gì vậy, làm cho ta giả mạo nữ nhân nhà người ta?

"Thời không đại thần, ngươi nói chuyện đạo đức một chút được không, ngươi làm cho ta giả mạo Mộ Dung Ý Vân lại là tốt cho người nhà của hắn sao? Còn nữa, bức hôn a, ngươi. . . Ta mới hai mươi ba tuổi, cưới cái đầu ngươi a." Ta thật sự không kìm nổi lửa giận trong lòng, cái gì mà an bài thân phận cho ta a? Không hay ho như vậy.

"Thân thể hiện tại của ngươi chỉ có mười bảy tuổi, đừng nói mình hai mươi ba tuổi. Tới giờ đi làm rồi, ta đi đây, byebye." Chuồn nhanh thật, có bản lĩnh thì ra đây, ta đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

"Ngươi..." ta còn chưa nói gì điện thoại đã ngắt.

Từ phía xa có đoàn người đang đi tới, đi đầu chính là một vị mỹ nữ mặc áo màu vàng nhạt. Làn da trắng nõn, sống mũi cao cao, thực sự là đại mỹ nữ a. Nhìn lại chính mình, bộ dạng coi như là tạm được, có thể nhìn tạm đi, người kia thật sự là. . . tơ tằm cũng không bằng a. Tỷ tỷ của Mộ Dung Ý Vân là vị mỹ nữ này sao, nàng còn chưa phát triển hết đi. Với bộ dạng như ta. . . có thể giả mạo sao? Thời không đại thần có phải bị ẩm IC hay không vậy?

Trong khi ta đang miên man suy nghĩ, mỹ nữ kia đi tới, sủng nịch nói: "Muội muội, ngươi lại không nghe lời." Nàng đang nói chuyện với ta sao? Chẳng lẽ Mộ Dung Ý Vân thực có bộ dạng như ta. Lão thiên gia a, cùng một họ Mộ Dung tại sao lại khác biệt lớn như vậy?

Ta giả khờ nói: "Ta đói bụng, về nhà thôi." Quả thật ta đói bụng, hôm qua uống rượu nhiều nhưng chưa ăn gì. Lại tại đi tới đi lui ở nơi quỷ quái này nửa ngày, không đói bụng mới là lạ.

Mỹ nữ tỷ tỷ làm mặt quỷ, kéo tay ta hỏi: "Ngươi như sao lại mặc thành như vậy?" Ta vẫn đều thích mặc đồ thể thao? Làm sao vậy? Rất khó xem sao? Đúng rồi, muội muội nàng là người cổ đại, sao có thể có quần áo hiện đại.

Ta cười cười nói: "Vừa nãy ta làm rách quần áo, gặp được một vị bà bà ẩn cư, nàng cho ta bộ quần áo này."

Nàng lại chỉ chỉ kính mắt của ta: "Đây là cái gì?"

"Nga. Cái này gọi là kính mắt, cũng là vị kia bà bà cho, nàng nói đeo có thể tránh bụi. Đói bụng, chúng ta về nhà thôi."

"Ngươi nha, vô thanh vô tức bỏ đi liền năm ngày, trong nhà đều vội muốn chết." Năm ngày, Mộ Dung Ý Vân không biết đã chết bao lâu.

"Đi thôi, về nhà đi."

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng tới cửa nhà.

Ta líu lưỡi, đủ khí phái a. Một đôi sư tử bằng đồng đứng uy vũ hai bên đại môn màu đỏ son, phía trên là một tấm biển lớn có bốn chữ " Mộ Dung sơn trang" màu vàng cực kỳ uy nghiêm.

Đi theo mỹ nữ tỷ tỷ kia đến cái gọi là phòng khách, một vị lão nhân chừng hơn năm mươi tuổi đang xanh mặt ngồi ở kia không nói được một lời. Mỹ nữ tỷ tỷ lên tiếng: "Cha, ta đã tìm muội muội trở về. Muội muội biết sai lầm rồi, thỉnh ngài đừng trách phạt nàng." Ta không rõ nên chỉ nhìn lão nhân kia. Lão trừng mắt nhìn ta một cái, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Giam lại, ba ngày sau xuất giá." Trong đầu ta ầm vang một tiếng, ba ngày sau lập gia đình? Ta còn chưa chuẩn bị tư tưởng a, dù là muốn gả, cũng phải trông thấy chú rể kia như thế nào a. Nếu bộ dạng thực xin lỗi người xem, cũng đừng trách bổn tiểu thư trình diễn màn đào hôn.

"Cha." Giọng nói của mỹ nữ tỷ tỷ mang theo chút trách cứ.

"Nhược Nhan ngươi đừng cầu tình cho nàng, chính là ngươi chiều nàng, nàng mới dám lớn mật như vậy." Lão nhân tựa hồ thực tức giận.

Ta trừng mắt nhìn lão nhân một cái, con mẹ nó cái gì phụ thân, muốn bức hôn, đừng trách bổn tiểu thư đào hôn.

Lão nhân lại quát ta, "Nghiệt nữ, còn không phục có phải không?" Ai, xem ra lão nhân không thích Mộ Dung Ý Vân lắm. Có lẽ địa vị nàng ở đây cũng giống như ta ở hiện đại, cùng là lưu lạc thiên nhai a.

Ta cười lạnh: "Cha, ta thật sự phục." Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, cái gia đình chó má gì a, ta từ bỏ. Ta vẫn là làm ta - Mộ Dung Ý Vân không bị ai dắt mũi, quản lý vẫn hơn, dù sao tìm được thanh kiếm kia ta lập tức đi về.

Mới vừa đi ra hai bước, lão nhân run rẩy kêu lên: "Người đâu. Đem nhị tiểu thư giam lại, không có mệnh lệnh của ta, không được phép ra khỏi cửa phòng một bước."

Ta cảnh giác nhìn một đoàn người trước mặt, mỗi người hô hấp đều đặn, cước bộ trầm ổn, xem ra đều là người võ công không tầm thường, chỉ sợ ta đánh không lại mấy người bọn họ a. Ta hảo hán không ăn mệt trước mắt, đầu hàng trước có gì nói sau.

Ta lạnh mắt nhìn bọn họ, lạnh như băng nói: "Ta tự mình đi, không cần các ngươi động thủ."

"Nghiệt nữ, tính tình trưởng thành a." Xem ra Mộ Dung Ý Vân trước kia là quả hồng nhuyễn (= dễ bị bắt nạt). Ta lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói gì.

Lão nhân tức giận đến mức nhảy dựng khỏi ghế, chỉ vào người ta mà nói: "Ngươi. . . lôi ra cho ta, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa."

Cứ như vậy, ta bị vài gia đinh đưa đến Tư Quá Hiên, ta vừa mới vào phòng, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng khóa cửa. Thực sự giam lỏng lão tử, ta không phạm pháp a. Thật sự là không hay ho, đi về nhà thì xuyên qua tới đây, chưa thấy ai giống như ta vậy a.

Muốn chạy trốn, ta kiểm tra tất cả cửa sổ, tất cả đều đã bị niêm phong.

Tư Quá Hiên, xem ra là nơi không cho người ta sống qua ngày a, muốn chạy trốn quả thực rất khó. Không còn cách nào khác, tóm lại ba ngày sau sẽ thả ra ngoài, đến lúc đó ta chạy trốn ngay trên đường là được. Muốn ta gả? Ta sẽ khiến thể diện của Mộ Dung gia ra quét rác a.

Lát sau có một tiểu nha hoàn tới đưa cơm cho ta. Ta giống ăn như quỷ đói, tiểu nha hoàn kia nhìn ta chỉ nuốt nước miếng. Ta liếc mắt nhìn nàng: "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a?" Ta xem như mỹ nữ sao? Ta quả thực là cực kỳ xấu.

Tiểu nha hoàn kia vội lắc đầu "Không phải, nhị tiểu thư."

"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

"Bẩm tiểu thư? Nô tỳ kêu Tiểu Hồng." Tiểu Hồng, tên thật là tục a.

"Như vậy đi, ta sửa tên cho ngươi, kêu Hồng Tụ đi?"

"Tạ ơn nhị tiểu thư tứ danh (ban thưởng tên), nô tỳ xin cáo lui."

Ta giữ chặt nàng lại, "Đừng đi vội, mấy ngày nay ta ra ngoài bị ngã khiến cho đầu óc không rõ ràng lắm, có một số việc muốn hỏi ngươi một chút."

"Tiểu Hồng, tiểu thư có ăn được không?" Tên đáng ghét nào đó đứng bên ngoài nói.

Ta cầm lấy một cái bát ném thẳng ra ngoài, hét lớn: "Biến cho lão tử, ngươi là tiểu thư hay là ta là tiểu thư, ta muốn nàng bồi ta nói chuyện." Nghe khẩu khí hắn tuyệt đối không có gì tốt đẹp, không cho hắn chút mặt mũi hắn cho ta là dễ khi dễ.

"Được" tiếp theo nghe được tiếng khóa cửa.

Tiểu nha hoàn kia sợ hãi quay đầu lại nhìn, ta cười nói: "Đừng lo lắng, có ta ở đây không ai khi dễ ngươi."

"Đúng rồi, hiện tại là ai làm hoàng đế, là niên đại nào?"

"Ta không ở biết ai làm hoàng đế, hiện tại là triều Tống, Hàm Bình năm thứ hai." Ta dù có ngu ngốc cũng biết nói hiện tại là Bắc Tống, Chân Tông Triệu Hằng làm hoàng đế. Ta lại đi vào triều Tống, không phải đang nằm mơ đi?

Trải qua tra khảo công phu một hồi, ta cuối cùng biết rõ ràng tình huống hiện tại.

Cha ta gia là Mộ Dung Nghĩa (giống tên lão cha ta trong hiện tại một chữ, lão cha ta ở hiện đại kêu Mộ Dung Ý, mẫu thân kêu Ý Vân, cho nên tên của ta là Mộ Dung Ý Vân. Nhìn xem, tên của ta là minh chứng cho tình yêu của bọn hắn, đáng tiếc đã sớm cảnh còn người mất), chính là nhân vật rất có danh vọng trong chốn võ lâm, Mộ Dung gia là thế gia, nổi tiếng võ lâm. Cùng nổi danh với Mộ Dung gia còn có Y gia, Giang gia,tạo thành tam đại thế gia, thực khuôn sáo cũ nát. Nghe nói N năm trước còn có một Độc Cô gia, nhưng từ mười mấy năm trước đã biến mất. Các môn phái nhỏ khác có hỏi nàng cũng không biết, ta cũng sợ hỏi nhiều lòi đuôi nên không hỏi tiếp.

Nghe nói, sau khi chủ nhân chết Giang gia kia cũng xuống dốc. Năm năm trước, hài tử của chủ nhân tiền nhiệm, Giang Tử Ngang đột nhiên xuất hiện, khôi phục lại Giang gia. Giang Tử Ngang võ công cao cường, thái độ làm người trượng nghĩa, vài năm sau Giang gia lại khôi phục danh vọng như xưa.

Nửa năm trước, Giang Tử Ngang hướng Mộ Dung Nghĩa cầu hôn, muốn kết hôn ta - nhị tiểu thư. Cha ta lập tức đáp ứng, chuẩn bị đem diện mạo bình thường, không ai chịu nổi là ta đây một cước đá ra ngoài, thời điểm thành hôn chính là ba ngày sau. Nghe đến đó, ta gần như nhảy dựng lên. Nói như thế nào ta cũng là nữ nhi của hắn a, cho ta chút tự do có biết không.

Thảm nhất chính là, ta tại đây, trong cái nhà này trên cơ bản là không có địa vị gì. Ngay cả nha hoàn cũng không có một người, mà tỷ tỷ của ta lại có một đống lớn. Nguyên nhân cụ thể sao? Bởi vì ta là thu hoạch ngoài ý muốn, là đứa nhỏ Mộ Dung Nghĩa sau khi say rượu ngủ cùng một nha hoàn mà có, còn tỷ tỷ là do hắn cùng nữ nhân hắn thương yêu sinh ra. Cha chán ghét ta, hạ nhân trong nhà cũng không đem ta làm chủ nhân, chỉ có tỷ tỷ đối với ta còn coi như tốt. Có thể là bởi vì từ nhỏ nhận hết đau khổ đi, Mộ Dung Ý Vân trên cơ bản đều là ở Tư Quá Hiên qua ngày.

Ai, thời không đại thần sao lại an bài cho ta một thân phận như vậy a, ta hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Ta nhất định phải chạy đi, thật vất vả xuyên qua một lần, tuyệt đối không thể bị nhốt trong nhà làm oán phụ.

Hoàn hảo ta đang mặc trang phục vận động, đi lại trong núi cũng không quá khó khăn. Rửa sạch túi xách một chút, trừ bỏ di động còn có mấy thứ đồ trang điểm, tấm thẻ tín dụng cùng một đống phiếu khuyến mại giảm giá, trừ bỏ đồ trang điểm, những vật khác đến cổ đại chẳng khác nào rác rưởi. Phiếu khuyến mại giảm giá không thể dùng, di động sẽ sớm hết pin, cho dù không hết pin cũng không có tiền. Nếu đến đây, liền hảo hảo làm việc, không phải còn có thể trở về sao. Như thời không đại thần đã nói, không có cảm tình gì với thân nhân, ta đến đây căn bản sẽ không nhớ nhung gì họ. Bọn họ cũng sẽ không tưởng niệm ta, bất quá nghe ý tứ của thời không đại thần, có lẽ thời gian hiện đại và nơi này không giống nhau. Có lẽ thật sự là hiện đại một ngày bằng nơi này mười năm. Tuy rằng không nhớ người nhà nhưng ta bắt đầu nhớ Tiểu Bình, còn có Sơn Bản lão sư. Nhân sinh khó được một lần xuyên qua, hơn nữa loại chuyện như xuyên qua này rất nhiều người cầu đều không được, kỳ thật ta thầm cảm thấy mình thật may mắn đã được thời không đại thần đáng ghét kia lựa chọn.

Đi bộ trong rừng cây rậm rạp nửa ngày, một bóng người cũng không thấy. Ta thầm mắng thời không đại thần chết tiệt, nói an bài cho ta thân phận nhị tiểu thư Mộ Dung gia cái gì, lại đem ta vứt sau núi. Núi sâu như vậy không biết có dã thú lui tới hay không, lão tử mới hai mươi ba tuổi, đang tìm cách đánh bại đám ngoài nghề kia, làm vẻ vang nước nhà, cho nên đừng có chết một cách không minh bạch a. Không biết là rừng cây này quá lớn hay là ta gặp được quỷ đả tường (quỷ chuyên làm người ta lạc đường) trong truyền thuyết, ta đi hết nửa ngày, vẫn chưa ra khoi rừng.

Ta thật sự đi không nổi nữa, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi chợt nghe có người la lớn: "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư. . ." Thời không đại thần nói an bài thân phận cho ta chính là nhị tiểu thư Mộ Dung gia, người bọn họ kêu có thể là ta hay không? Quên đi, nhỡ không phải kêu ta thì thật mất mặt.

"Ý Vân. . Ngươi ở đâu đâu? Ý Vân, ngươi ra đi." Một giọng nữ thực êm tai, Ý Vân, thực sự là kêu ta a.

Nếu thời không đại thần nói đã an bài thân phận cho ta như vậy, hẳn là đang kêu ta đi, tóm lại ta hiện tại đi hay là không đi, cứ kêu lên đã.

Ta thanh thanh cổ họng lên tiếng: "Ta ở trong này a?"

"Muội muội, ngươi ở đâu?"

"Nhị tiểu thư, ngươi ở đâu?"

"Ta ở trong này." Nếu biết ở đâu sẽ không đi lac đường a.

Điện thoại đột nhiên vang lên, chẳng lẽ là Tiểu Bình? Hay là lão sư, ta vừa ấn nút nghe vừa kích động không chịu nổi, nhanh chóng lên tiếng, "Xin chào, ai đó?"

" Mộ Dung tiểu thư, người tới tìm ngươi chính là đại tiểu thư Mộ Dung gia - Mộ Dung Nhược Nhan, cũng chính là tỷ tỷ của ngươi. Ta quên nói cho ngươi Mộ Dung Ý Vân vì bị phụ thân bức hôn, cho nên chạy khỏi nhà, không cẩn thận rơi xuống sườn núi đã chết, về sau ngươi cứ giả mạo nàng đi." Ta hoàn toàn không còn gì để nói, hắn là cái loại thần gì vậy, làm cho ta giả mạo nữ nhân nhà người ta?

"Thời không đại thần, ngươi nói chuyện đạo đức một chút được không, ngươi làm cho ta giả mạo Mộ Dung Ý Vân lại là tốt cho người nhà của hắn sao? Còn nữa, bức hôn a, ngươi. . . Ta mới hai mươi ba tuổi, cưới cái đầu ngươi a." Ta thật sự không kìm nổi lửa giận trong lòng, cái gì mà an bài thân phận cho ta a? Không hay ho như vậy.

"Thân thể hiện tại của ngươi chỉ có mười bảy tuổi, đừng nói mình hai mươi ba tuổi. Tới giờ đi làm rồi, ta đi đây, byebye." Chuồn nhanh thật, có bản lĩnh thì ra đây, ta đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

"Ngươi..." ta còn chưa nói gì điện thoại đã ngắt.

Từ phía xa có đoàn người đang đi tới, đi đầu chính là một vị mỹ nữ mặc áo màu vàng nhạt. Làn da trắng nõn, sống mũi cao cao, thực sự là đại mỹ nữ a. Nhìn lại chính mình, bộ dạng coi như là tạm được, có thể nhìn tạm đi, người kia thật sự là. . . tơ tằm cũng không bằng a. Tỷ tỷ của Mộ Dung Ý Vân là vị mỹ nữ này sao, nàng còn chưa phát triển hết đi. Với bộ dạng như ta. . . có thể giả mạo sao? Thời không đại thần có phải bị ẩm IC hay không vậy?

Trong khi ta đang miên man suy nghĩ, mỹ nữ kia đi tới, sủng nịch nói: "Muội muội, ngươi lại không nghe lời." Nàng đang nói chuyện với ta sao? Chẳng lẽ Mộ Dung Ý Vân thực có bộ dạng như ta. Lão thiên gia a, cùng một họ Mộ Dung tại sao lại khác biệt lớn như vậy?

Ta giả khờ nói: "Ta đói bụng, về nhà thôi." Quả thật ta đói bụng, hôm qua uống rượu nhiều nhưng chưa ăn gì. Lại tại đi tới đi lui ở nơi quỷ quái này nửa ngày, không đói bụng mới là lạ.

Mỹ nữ tỷ tỷ làm mặt quỷ, kéo tay ta hỏi: "Ngươi như sao lại mặc thành như vậy?" Ta vẫn đều thích mặc đồ thể thao? Làm sao vậy? Rất khó xem sao? Đúng rồi, muội muội nàng là người cổ đại, sao có thể có quần áo hiện đại.

Ta cười cười nói: "Vừa nãy ta làm rách quần áo, gặp được một vị bà bà ẩn cư, nàng cho ta bộ quần áo này."

Nàng lại chỉ chỉ kính mắt của ta: "Đây là cái gì?"

"Nga. Cái này gọi là kính mắt, cũng là vị kia bà bà cho, nàng nói đeo có thể tránh bụi. Đói bụng, chúng ta về nhà thôi."

"Ngươi nha, vô thanh vô tức bỏ đi liền năm ngày, trong nhà đều vội muốn chết." Năm ngày, Mộ Dung Ý Vân không biết đã chết bao lâu.

"Đi thôi, về nhà đi."

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng tới cửa nhà.

Ta líu lưỡi, đủ khí phái a. Một đôi sư tử bằng đồng đứng uy vũ hai bên đại môn màu đỏ son, phía trên là một tấm biển lớn có bốn chữ " Mộ Dung sơn trang" màu vàng cực kỳ uy nghiêm.

Đi theo mỹ nữ tỷ tỷ kia đến cái gọi là phòng khách, một vị lão nhân chừng hơn năm mươi tuổi đang xanh mặt ngồi ở kia không nói được một lời. Mỹ nữ tỷ tỷ lên tiếng: "Cha, ta đã tìm muội muội trở về. Muội muội biết sai lầm rồi, thỉnh ngài đừng trách phạt nàng." Ta không rõ nên chỉ nhìn lão nhân kia. Lão trừng mắt nhìn ta một cái, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Giam lại, ba ngày sau xuất giá." Trong đầu ta ầm vang một tiếng, ba ngày sau lập gia đình? Ta còn chưa chuẩn bị tư tưởng a, dù là muốn gả, cũng phải trông thấy chú rể kia như thế nào a. Nếu bộ dạng thực xin lỗi người xem, cũng đừng trách bổn tiểu thư trình diễn màn đào hôn.

"Cha." Giọng nói của mỹ nữ tỷ tỷ mang theo chút trách cứ.

"Nhược Nhan ngươi đừng cầu tình cho nàng, chính là ngươi chiều nàng, nàng mới dám lớn mật như vậy." Lão nhân tựa hồ thực tức giận.

Ta trừng mắt nhìn lão nhân một cái, con mẹ nó cái gì phụ thân, muốn bức hôn, đừng trách bổn tiểu thư đào hôn.

Lão nhân lại quát ta, "Nghiệt nữ, còn không phục có phải không?" Ai, xem ra lão nhân không thích Mộ Dung Ý Vân lắm. Có lẽ địa vị nàng ở đây cũng giống như ta ở hiện đại, cùng là lưu lạc thiên nhai a.

Ta cười lạnh: "Cha, ta thật sự phục." Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, cái gia đình chó má gì a, ta từ bỏ. Ta vẫn là làm ta - Mộ Dung Ý Vân không bị ai dắt mũi, quản lý vẫn hơn, dù sao tìm được thanh kiếm kia ta lập tức đi về.

Mới vừa đi ra hai bước, lão nhân run rẩy kêu lên: "Người đâu. Đem nhị tiểu thư giam lại, không có mệnh lệnh của ta, không được phép ra khỏi cửa phòng một bước."

Ta cảnh giác nhìn một đoàn người trước mặt, mỗi người hô hấp đều đặn, cước bộ trầm ổn, xem ra đều là người võ công không tầm thường, chỉ sợ ta đánh không lại mấy người bọn họ a. Ta hảo hán không ăn mệt trước mắt, đầu hàng trước có gì nói sau.

Ta lạnh mắt nhìn bọn họ, lạnh như băng nói: "Ta tự mình đi, không cần các ngươi động thủ."

"Nghiệt nữ, tính tình trưởng thành a." Xem ra Mộ Dung Ý Vân trước kia là quả hồng nhuyễn (= dễ bị bắt nạt). Ta lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói gì.

Lão nhân tức giận đến mức nhảy dựng khỏi ghế, chỉ vào người ta mà nói: "Ngươi. . . lôi ra cho ta, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa."

Cứ như vậy, ta bị vài gia đinh đưa đến Tư Quá Hiên, ta vừa mới vào phòng, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng khóa cửa. Thực sự giam lỏng lão tử, ta không phạm pháp a. Thật sự là không hay ho, đi về nhà thì xuyên qua tới đây, chưa thấy ai giống như ta vậy a.

Muốn chạy trốn, ta kiểm tra tất cả cửa sổ, tất cả đều đã bị niêm phong.

Tư Quá Hiên, xem ra là nơi không cho người ta sống qua ngày a, muốn chạy trốn quả thực rất khó. Không còn cách nào khác, tóm lại ba ngày sau sẽ thả ra ngoài, đến lúc đó ta chạy trốn ngay trên đường là được. Muốn ta gả? Ta sẽ khiến thể diện của Mộ Dung gia ra quét rác a.

Lát sau có một tiểu nha hoàn tới đưa cơm cho ta. Ta giống ăn như quỷ đói, tiểu nha hoàn kia nhìn ta chỉ nuốt nước miếng. Ta liếc mắt nhìn nàng: "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a?" Ta xem như mỹ nữ sao? Ta quả thực là cực kỳ xấu.

Tiểu nha hoàn kia vội lắc đầu "Không phải, nhị tiểu thư."

"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

"Bẩm tiểu thư? Nô tỳ kêu Tiểu Hồng." Tiểu Hồng, tên thật là tục a.

"Như vậy đi, ta sửa tên cho ngươi, kêu Hồng Tụ đi?"

"Tạ ơn nhị tiểu thư tứ danh (ban thưởng tên), nô tỳ xin cáo lui."

Ta giữ chặt nàng lại, "Đừng đi vội, mấy ngày nay ta ra ngoài bị ngã khiến cho đầu óc không rõ ràng lắm, có một số việc muốn hỏi ngươi một chút."

"Tiểu Hồng, tiểu thư có ăn được không?" Tên đáng ghét nào đó đứng bên ngoài nói.

Ta cầm lấy một cái bát ném thẳng ra ngoài, hét lớn: "Biến cho lão tử, ngươi là tiểu thư hay là ta là tiểu thư, ta muốn nàng bồi ta nói chuyện." Nghe khẩu khí hắn tuyệt đối không có gì tốt đẹp, không cho hắn chút mặt mũi hắn cho ta là dễ khi dễ.

"Được" tiếp theo nghe được tiếng khóa cửa.

Tiểu nha hoàn kia sợ hãi quay đầu lại nhìn, ta cười nói: "Đừng lo lắng, có ta ở đây không ai khi dễ ngươi."

"Đúng rồi, hiện tại là ai làm hoàng đế, là niên đại nào?"

"Ta không ở biết ai làm hoàng đế, hiện tại là triều Tống, Hàm Bình năm thứ hai." Ta dù có ngu ngốc cũng biết nói hiện tại là Bắc Tống, Chân Tông Triệu Hằng làm hoàng đế. Ta lại đi vào triều Tống, không phải đang nằm mơ đi?

Trải qua tra khảo công phu một hồi, ta cuối cùng biết rõ ràng tình huống hiện tại.

Cha ta gia là Mộ Dung Nghĩa (giống tên lão cha ta trong hiện tại một chữ, lão cha ta ở hiện đại kêu Mộ Dung Ý, mẫu thân kêu Ý Vân, cho nên tên của ta là Mộ Dung Ý Vân. Nhìn xem, tên của ta là minh chứng cho tình yêu của bọn hắn, đáng tiếc đã sớm cảnh còn người mất), chính là nhân vật rất có danh vọng trong chốn võ lâm, Mộ Dung gia là thế gia, nổi tiếng võ lâm. Cùng nổi danh với Mộ Dung gia còn có Y gia, Giang gia,tạo thành tam đại thế gia, thực khuôn sáo cũ nát. Nghe nói N năm trước còn có một Độc Cô gia, nhưng từ mười mấy năm trước đã biến mất. Các môn phái nhỏ khác có hỏi nàng cũng không biết, ta cũng sợ hỏi nhiều lòi đuôi nên không hỏi tiếp.

Nghe nói, sau khi chủ nhân chết Giang gia kia cũng xuống dốc. Năm năm trước, hài tử của chủ nhân tiền nhiệm, Giang Tử Ngang đột nhiên xuất hiện, khôi phục lại Giang gia. Giang Tử Ngang võ công cao cường, thái độ làm người trượng nghĩa, vài năm sau Giang gia lại khôi phục danh vọng như xưa.

Nửa năm trước, Giang Tử Ngang hướng Mộ Dung Nghĩa cầu hôn, muốn kết hôn ta - nhị tiểu thư. Cha ta lập tức đáp ứng, chuẩn bị đem diện mạo bình thường, không ai chịu nổi là ta đây một cước đá ra ngoài, thời điểm thành hôn chính là ba ngày sau. Nghe đến đó, ta gần như nhảy dựng lên. Nói như thế nào ta cũng là nữ nhi của hắn a, cho ta chút tự do có biết không.

Thảm nhất chính là, ta tại đây, trong cái nhà này trên cơ bản là không có địa vị gì. Ngay cả nha hoàn cũng không có một người, mà tỷ tỷ của ta lại có một đống lớn. Nguyên nhân cụ thể sao? Bởi vì ta là thu hoạch ngoài ý muốn, là đứa nhỏ Mộ Dung Nghĩa sau khi say rượu ngủ cùng một nha hoàn mà có, còn tỷ tỷ là do hắn cùng nữ nhân hắn thương yêu sinh ra. Cha chán ghét ta, hạ nhân trong nhà cũng không đem ta làm chủ nhân, chỉ có tỷ tỷ đối với ta còn coi như tốt. Có thể là bởi vì từ nhỏ nhận hết đau khổ đi, Mộ Dung Ý Vân trên cơ bản đều là ở Tư Quá Hiên qua ngày.

Ai, thời không đại thần sao lại an bài cho ta một thân phận như vậy a, ta hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Ta nhất định phải chạy đi, thật vất vả xuyên qua một lần, tuyệt đối không thể bị nhốt trong nhà làm oán phụ.Ngày mốt chính là ngày ta xuất giá, trong nhà bắt đầu náo nhiệt dần lên, nghe Hồng Tụ nói một ít nhân sĩ võ lâm đã lục tục đến đây. Mộ Dung Nghĩa tuy rằng không thích ta nhưng ta tốt xấu cũng là nữ nhân của hắn, nhị tiểu thư Mộ Dung gia nên chút thể diện cũ nát ấy hắn vẫn phải giữ lấy. Y theo kế hoạch của ta, chỉ cần đợi lên kiệu hoa, sau khi ra khỏi nhà mấy km ta sẽ nói đau bụng cần đi WC, sau đó thay đổi quần áo là có thể chạy. Trước đó ta sẽ chuẩn bị tốt tiền tài, mặc một bộ quần áo khác bên trong đó y (đồ cưới). Đến lúc đó ta cởi đó y ngồi xổm ở góc nào đó, quỷ mới biết đó là ta.

Hôm nay tỷ tỷ đưa cơm chiều cho ta, mỹ nữ Mộ Dung Nhược Nhan vẫn thản nhiên cười như cũ, thái độ quả thực không phải cùng một cấp bậc với Mộ Dung Nghĩa. Ta đang ăn cơm ngon lành, mỹ nữ tỷ tỷ đột nhiên hỏi ta: "Muội muội, ngươi tính chạy trốn hôm xuất giá phải không?"

Ta nhanh chóng đặt ngón trỏ trên môi, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, ngươi làm sao mà biết được, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài. Trước khi lên kiệu hoa ta tuyệt đối không có cơ hội chạy, lúc đó không chạy cả đời ta liền xong rồi."

Mỹ nữ tỷ tỷ mang vẻ mặt đau khổ nói: "Cha đã biết ngươi có chủ ý này nên phân phó ta điểm huyệt đạo của ngươi trước khi lên kiệu hoa, đợi đến khi bái đường mới giải huyệt." Ta hoàn toàn không còn gì để nói, cổ đại rất phiền toái, tuỳ tiện điểm vài cái ngươi liền không thể động đậy a.

"Không phải đâu? Ngươi sẽ không thực sự điểm huyệt ta chứ?" Mỹ nữ tỷ tỷ ngươi từ bi chút được không, hạnh phúc cả đời ta phải dựa vào ngươi đấy.

"Tính tình của cha ngươi không phải không biết, nếu ngày đó ngươi chạy ta nhất định sẽ bị phạt. Cha biết chắc ngươi sẽ không bỏ cuộc còn ta sẽ mặc kệ, cho nên mới có chủ ý như vậy. Nếu ngươi muốn chạy, hãy chạy trước khi lên kiệu hoa." Này gọi là cha cái nỗi gì, may mắn Mộ Dung Ý Vân chết sớm nếu không cũng phải tức mà chết.

Ta nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ mãi lại không ngủ được, chẳng lẽ thực sự phải gả sao? Ta rốt cuộc phải như thế nào mới có thể chạy đi? Con mẹ nó, hắn bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa. Nhất định muốn ta gả, đừng trách ta làm trò một nháo hai thắt cổ trước mặt nhiều nhân vật võ lâm như vậy. Ta cố ý đốt nến thật sáng lên, trực tiếp đem màn kéo xuống bện thành dây thừng. Ta xem xà nhà đủ chắc chắn, nhất định sẽ không sập. Ta giơ hai tay lên, mặc kệ tay áo dài buống xuống. Kỳ thật hai tay cũng đã sớm cầm lấy 'thắt cổ thằng'(thằng = thừng, dây thừng dùng để thắt cổ) kia, cố ý đá ghế ngã xuống thật lớn tiếng, ta cũng không tin không ai đến.

Trong phòng đèn rất sáng, bóng dáng ta thắt cổ nhất định rất rõ ràng. Chỉ cần có người tiến vào, ta đánh cho hắn một quyền bất tỉnh liền có cơ hội chạy ra. Ta cười gian đem mình treo lên dây, treo nửa ngày vẫn không ai quản ta. Ta thực buồn bực, có lẽ tất cả mọi người đã ngủ, không ai chú ý tới ta ở nơi này.

Chỉ nghe xoát một tiếng, ta lập tức rơi xuống mặt đất. Ta nhanh chóng chạy đi tìm kính mắt, một tên đằng đằng sát khí đứng trước mặt ta, cầm một thanh kiếm trong tay. Một thân hắc y, hắc bào (áo choàng), không biết còn tưởng rằng gặp quỷ a. Ta muốn người nhà tới cứu ta, không cần phải đưa đến một sát thủ a. Ta mới chỉ treo cổ mà thôi, sao lại đem người không ai biết là ai này tới đây?

"Ngươi... Ngươi là ai? Chạy vào ta phòng làm gì?" Ta lắp bắp hỏi.

Hắn lạnh như băng nói: "Ngươi vì cái gì tìm chết?" Có lẽ là ở bên ngoài thấy bóng dáng ta thắt cổ, cho nên tiến tới cứu ta. Ta không cần hắn cứu được không, ngươi đừng tự mình đa tình a.

Ta không sao cả vỗ vỗ mông, xoa xoa thắt lưng, "Cũng không có gì, lão hỗn đản Mộ Dung Nghĩa kia bức ta lập gia đình, ta không muốn, tìm chết."

"Ngươi có quan hệ gì với Mộ Dung Nghĩa?" Nói chuyện có chút ấm áp cũng sẽ không chết người được, tuy rằng ta không là siêu cấp mỹ nữ gì nhưng làm khuôn mặt tươi cười cũng có sao a.

"Ta là nữ nhân của hắn, bất quá nói thật, mười bảy năm qua tên hỗn đản này vốn không coi ta là nữ nhân của hắn, trong mắt hắn chỉ có Nhược Nhan tỷ tỷ."

"Võ lâm đệ nhất mỹ nữ Mộ Dung Nhược Nhan?" Ách, tỷ tỷ là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, ta cùng nàng thật đúng là không cùng một cấp bậc a.

"Ta bất kể nàng đệ mấy mỹ nữ, nàng nếu là đệ nhất cao thủ võ lâm thủ ta mới bội phục." Trách không được Mộ Dung Ý Vân không được hoan nghênh, có tỷ tỷ vĩ đại như vậy nàng đương nhiên cái gì cũng không phải rồi. Xem tỷ tỷ yếu đuối như vậy, so sánh với nàng nhất định thua, luận võ công cũng quên đi. Tuy rằng võ công của ta cũng không tệ, may ra có thể đối phó cao thủ hạng ba.

"Mộ Dung Nhược Nhan là nữ tử duy nhất trong thập đại cao thủ, chẳng lẽ cô nương không bội phục nàng?" Hoàn toàn không còn gì để nói, ngay cả tỷ tỷ cũng như vậy? Thập đại cao thủ, thực hoài nghi mình nghe lầm a.

"Uy, trước tiên là nói về ngươi a, ngươi đến nơi này làm gì? Nghe ngữ khí có vẻ ngươi rất bội phục tỷ tỷ, có phải muốn chiếm tiện nghi tỷ tỷ ta hay không?" Sắc lang, vừa thấy đã biết không là thứ gì tốt.

"Không phải, ta tìm Mộ Dung cô nương khiêu chiến."

"Khiêu chiến? Ngươi một đại nam nhân lại đánh nữ nhân, ngươi không ngượng sao? Muốn đánh nàng thì đánh ta trước." Nhàm chán, đánh đánh giết giết có gì thú vị.

"Quy tắc giang hồ, nếu muốn đứng trong thập đại cao thủ phải đánh bại một người trong đó. Tỷ tỷ ngươi vừa vặn đứng thứ mười, ta tìm nàng khiêu chiến không có gì không đúng hết." Hãn, có mà thấy nàng là nữ nhân nên dễ khi dễ a.

Ta trợn mắt nhìn hắn: "Thiết, không phải là thấy tỷ tỷ của ta là nữ nhân, dễ khi dễ, còn vô nghĩa như vậy, trừ bỏ tỷ tỷ của ta còn có chín nam tử, ngươi sao không đi đánh a? Sợ cứ việc nói thẳng, nhìn ngươi như vậy, còn muốn làm thập đại cao thủ? Ta thấy là ngươi đã sớm tìm lỗ nào mà chui vào đi."

"Ta sẽ tìm bọn họ khiêu chiến, bất quá tìm lệnh tỷ trước."

"Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy, nói trắng ra là chính là sợ bọn họ, tìm tỷ tỷ của ta khai đao a. Nể tình ngươi đã cứu ta, ta sẽ không gọi người, thừa dịp hiện tại chưa bị phát hiện, ngươi đi nhanh đi." Kỳ thật ta sợ hắn sinh khí mà một đao giết ta. Đều là bởi vì ta tiện miệng, không nói ra lời hay.

"Mau.. Mau.. Ta thấy hắn chạy bên kia." Một đợt tiếng bước chân, mơ hồ có thể thấy ánh đuốc sáng.

"Uy, tới bắt ngươi."

Hắn không nói gì, xoay người muốn chạy, ta vội hỏi: "Đứng lại, ngươi đi đâu? Ta biết ngươi lợi hại, chính là bởi vì ta sắp xuất giá, có rất nhiều nhân sĩ võ lâm ở nhà ta, ta sợ ngươi không là đối thủ bọn hắn." Ta vì cái gì quan tâm hắn như vậy? Rất đơn giản, ta muốn lợi dụng hắn mà thôi.

Ta chỉ chỉ giường: "Đi lên."

"A?" Ngay cả đại khối băng cũng bị ta dọa tới rồi. Nữ tử hào phóng như thế chỉ sợ hắn chưa bao giờ thấy qua.

"A cái gì a? Đi lên cho ta, ta tốt xấu cũng là tiểu thư Mộ Dung gia, bọn họ không dám lục soát giường của ta." Ta vừa nói vừa cởi áo khoác, mắt thấy ánh lửa càng ngày càng gần, hắn đành phải thật sự chạy đến trên giường.

"Nhị tiểu thư, ngươi không sao chứ." Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Quần áo cổ đại quần áo chính là phiền toái, ta cởi nửa ngày không xong. Ta chuẩn bị cởi hoàn toàn, nói như vậy cho dù Mộ Dung Nghĩa tiến vào, gặp cánh tay ta lộ ở bên ngoài sẽ không ép ta đứng dậy.

Ta nhanh chóng xốc chăn lên tiến vào: "Không có việc gì, các ngươi kêu la cái gì, còn không cho người ta ngủ, cút ra ngoài cho ta."

"Tiểu thư, thủ vệ Tư Quá Hiên đều bị đánh hôn mê, tiểu nhân nghi hắc y nhân kia xông vào. Các phòng khác đều đã bị lục soát, chỉ có phòng của tiểu thư... Tiểu nhân sợ hắn làm tiểu thư bị thương." Ngụ ý chính là hắn nhất định ở chỗ ta, tối hôm nay ta gặp phải đại phiền toái a. Ta đột nhiên nghĩ lại, nếu để cho bọn họ lục soát bắt được người này, ta không phải sẽ thành nữ tử không trinh tiết. Tên họ Giang kia sẽ không muốn ta, ta sẽ không phải gả.

"Cút cho ta, ta đang ngủ đâu."

Ta dùng cánh tay chọc học hắn, nhỏ giọng nói: "Thương lượng với ngươi một việc, có thể cởi quần áo hay không." Đừng hiểu lầm, tuyệt đối không muốn chiếm tiện nghi của hắn. Hắn cùng khối băng giống nhau, là đẹp hay là xấu ta cũng không biết.

"...." Hắn rất là kinh ngạc, nữ nhân như ta vậy tuyệt đối chưa thấy qua.

"Đừng hiểu lầm, nếu bọn họ lục soát ra một nam nhân trên giường ta, hơn nữa chúng ta hai quần áo không chỉnh, truyền ra ngoài ai còn còn muốn lấy ta, ta sẽ không phải gả đi nữa. Nếu ngươi chạy cũng không sao, nếu bị bắt được, ngươi liền thừa nhận ta câu dẫn ngươi. Hai chúng ta thường xuyên ở trong này hẹn hò, hơn nữa đã có vợ chồng chi thực. Yên tâm, ta chỉ mượn ngươi làm cớ để không gả đi được, sẽ không quấn quít lấy ngươi." Chủ ý ngu như vậy, trừ bỏ ta ai còn có thể nghĩ ra. Ta là người hiện đại, sớm hay muộn cũng phải đi về, gả đi được hay không gả được không liên quan gì tới ta.

Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi đã cứu ta, nếu ngươi thật sự muốn đào hôn, ta cướp tân nương là được, ngươi sao phải làm bại hoại danh tiết mình như vậy."

"Hãn, được rồi, trốn cũng tốt."

"Tiểu thư, chúng ta phải vào, xin thứ cho tội." Trong lúc chúng ta đang thương lượng đám người này cũng bắt đầu không chờ được, vừa dứt lời cũng đã vào phòng.

Ta chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài. Ta cố ý kêu to: "A.... Các ngươi là đám sắc lang, cút ra ngoài cho ta. Ta chưa mặc quần áo, các ngươi tiến tới làm gì." Ta vừa nói vừa đem chăn ôm chặt trước ngực.

Người đứng đầu vội hỏi: "Tiểu nhân biết lỗi." Nói xong vội lôi đám người kia ra ngoài, lập tức khoá cửa lại.

Ta lớn tiếng nói: "Con mẹ nó, thói đời gì thế, ngủ cũng không yên."

Qua một hồi lâu, xác định đã an toàn, ta nhỏ giọng nói: "Đứng lên cho ta, muốn ngủ sao? Đây là giường của ta." Ta lại có thể đem một nam nhân xa lạ đẩy lên giường mình, thật là mất mặt.

Ta đứng lên mặc xong quần áo trước, cười nói: "Đứng lên cho ta, bọn họ đều đi rồi."

Hắn từ trên giường đứng lên, trên sàng đan (=ga giường) màu hồng phấn có một vết máu đỏ sẫm, hắn bị thương nga.

"Uy, ngươi bị thương ở đâu?"

Hắn ho khan vài tiếng nói: "Không có gì, vừa rồi bị cha ngươi đả thương."

Ta nhìn kỹ lại, vải áo trên bụng hắn có vết máu thấm ra. Vừa rồi không nói sớm, đem máu bôi lên giường ta.

Ta đem 'thắt cổ thằng' kéo xuống, băng bó đơn giản một chút. Vừa băng vừa mắng: "Ngươi là tên ngu, sao không nói sớm, sàng đan của bổn cô nương rất khó giặt a."

Hắn ngồi trên giường, đột nhiên nói: "Ta gọi là Độc Cô Hàn." Hãn, tên lạnh như người a.

"Ta gọi là Mộ Dung Ý Vân."

"Cám ơn Mộ Dung cô nương cứu giúp, ngươi chừng nào thì xuất giá, ta nhất định cứu ngươi."

"Ngày mốt, gả cho một người tên là Giang Tử Ngang, ngươi nhất định phải cứu ta."

Độc Cô Hàn cười: "Hắn? Được."

Hắn nói xong đã nhìn đến tú kiếm cài trên đầu ta, mới vừa chạm đến tú kiếm tay hắn đã chảy máu. Quả nhiên là người trong võ lâm a, có điểm thưởng thức, đây cũng không phải là cây trâm bình thường.

"Thèm vào, còn tìm tỷ tỷ của ta khiêu chiến sao, chẳng lẽ không nhìn ra được trên đầu ta chính là tú kiếm."

"Ta biết, cho nên muốn nhìn xem, không nghĩ tới sắc bén như vậy."

"Nhìn cái gì vậy, ít nói nhảm, đi mau, ngày mốt nhớ rõ cứu ta." Kỳ thật mục đích của việc vừa rồi lưu của hắn chính là vậy, ha ha.

"Nhất định." Nói xong nhảy một cái, liền đi ra ngoài theo cửa sổ trên mái nhà. Hãn, ta vẫn tìm đường ra lại không chú ý tới cửa sổ này. Kỳ thật chú ý tới cũng không dùng được, ta căn bản không có khinh công, hiển nhiên sẽ không bay ra được. Cũng bởi vì vậy, Mộ Dung Nghĩa mới để lại cửa sổ này để lưu thông không khí cho ta.

Độc Cô Hàn mới vừa đi, tỷ tỷ hấp tấp xông tới, ta đang chậm rì rì thu thập 'thắt cổ thằng'. Tỷ tỷ quét mắt nhìn trong phòng một cái, nói: "Ngươi thức dậy sao, màn của ngươi sao lại thành như vậy?"

"Không có gì a, ta thắt cổ, dây thừng đứt." Ta thản nhiên nói.

"Thắt cổ?" Thần sắc tỷ tỷ trở nên khẩn trương.

"Không phải thực sự thắt cổ, chính là nghĩ muốn dọa phụ thân, không dọa được."

Tỷ tỷ khịt khịt mũi, nói: "Có mùi máu." Không hổ là một trong thập đại cao thủ võ lâm, ngay cả khứu giác cũng lợi hại như vậy.

Ta hoảng sợ, vội hỏi: "Làm gì có, ngươi ngửi nhầm rồi."

Tỷ tỷ đi đến trước giường, lấy tay xốc chăn lên, ánh mắt sắc bén hỏi: "Đây là cái gì?"

Ta uể oải đáp: "Hàng kỳ của nữ nhân a." Chỉ có cách giải thích này là hợp lý nhất.

"Nói bậy, ngươi nghĩ rằng ta không biết nguyệt kỳ của ngươi sao?" Ách, tỷ tỷ này thật quan tâm của ta, ngay cả cái này cũng biết.

Ta không biết nói gì: "Này.. Hãn, đi ra ngoài mệt mỏi, cho nên sẽ không quy luật."

"Nói bậy, sao không thấy ngươi nói ngươi đau bụng?" Mộ Dung Ý Vân khi có kinh nguyệt thường đau bụng a? Thất bại, thất bại.

"Không nhất định mỗi lần đều đau, ngươi không tin ta? Không là của ta là ai?" Ta chết cũng không thừa nhận, xem nàng làm sao bây giờ.

Tỷ tỷ liếc mắt nhìn ta nghi ngờ, khôi phục lãnh đạm như xưa, nói: "Sớm đi nghỉ một chút."

Ta cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.Ngày mùng tám tháng sáu âm lịch (cổ nhân không cần dương lịch) với ta mà nói là một ngày rất quan trọng, có thể nói là ngày tận thế, hôm nay là ngày ta xuất giá. Ta mới hai mươi ba tuổi, không, mười bảy tuổi, vẫn là thiếu nữ vị thành niên, tên họ Giang kia lại dám kết hôn, hắn không sợ phạm pháp a. Hơn nữa ta đây là bị bức hôn, căn bản không nghĩ tới cảm thụ của ta, ta có nhân quyền của ta a. Sáng sớm, mọi việc trong nhà bắt đầu lu bù lên, tuy rằng ta bị giam trong phòng không thể thấy được bên ngoài nhưng có thể nghe được tiếng bước chân hỗn loạn thuyết minh bọn hạ nhân đều đang bận rộn. Ta như người ngoài cuộc, không chú ý chút nào, hôn lễ này tựa hồ không liên quan tới ta. Ta biết ta sẽ không đó (gả) ra ngoài, băng sơn (anh Hàn thường được bạn Vân gọi là băng sơn = núi băng) sẽ đến cướp dâu, cho dù không đến ta cũng sẽ chạy. Ta đoán khoảng chừng gần chín giờ, một vị lão nương mang theo Hồng Tụ cùng một đống nha hoàn vội tới trang điểm cho ta. Tốt xấu cũng phải ăn điểm tâm đã được không, đói chết ai phụ trách a.

Ta mặc cho đám người thay quần áo, vấn tóc. Khi vẫn tóc còn lẩm bẩm mấy câu cát tường. Mà ta lại một câu cũng không nghe vào, chỉ nghĩ tới chạy trốn. Muốn đánh phấn cho ta, ma ma kia lên tiếng: "Tiểu thư, xin hãy bỏ vật này xuống." Đang nói tới kính mắt của ta. Ta tháo kính mắt xuống, bỏ vào tay áo. Ta cận thị tận 4 độ, không thể rời mắt kính a.

Sau khi vẽ loạn trên mặt ta một trận, Hồng Tụ nói: "Tiểu thư, ngươi thật đẹp a." Xinh đẹp sao? Ta cẩn thận chớp chớp mắt, nữ tử trong gương có đôi môi đỏ mọng, mái tóc thật dài buông xuống ngang lưng, trên đầu cài rất nhiều trang sức quý trọng. Dưới sự kiên trì của ta, cuối cùng tú kiếm vẫn được lên tóc. Tuy rằng trang sức hơi dày đặc, trông có vẻ thô tục một chút nhưng cũng là một mỹ nữ tiêu chuẩn. Ta dụi dụi mắt, không thể tin được mỹ nữ kia là ta, thì ra ta trang điểm, không mang kính mắt có thể xinh đẹp như vậy. Nói thật, ta lần đầu tiên phát hiện dung mạo của mình cũng không phải là thực xin lỗi quốc gia. Chính là trước kia không trang điểm, không biết cách ăn mặc, đeo kính mắt, rõ ràng là mai một một mỹ nữ a. Ai, sống hai mươi ba năm cuối cùng phát hiện mình cũng không phải tệ như vậy.

Mặc xong đó y đỏ thẫm, tỷ tỷ tiến tới nhìn ta, cười nói: "Muội muội thật là xinh đẹp." Trước kia nàng không phát hiện mà thôi.

Ta cười cười: "Cám ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta phải xuất giá, có điều gì muốn nói?"

Nàng ảm đạm cười, lắc đầu: "Không có, về sau hảo hảo chiếu cố chính mình là được."

Phủ khăn voan, đến đại sảnh cáo biệt Mộ Dung Nghĩa. Đại sảnh có không ít người nhưng ta không nhìn thấy gì. Kỳ thật ta rất muốn nhìn mấy tiền bối cao nhân này một chút, đáng tiếc là không cơ hội. Mộ Dung Nghĩa ra vẻ tiếc hận một chút, lại răn dạy thêm vài câu, ta cứ như vậy xuất môn. Thừa dịp lúc đỡ ta lên kiệu, Mộ Dung Nhược Nhan nhanh chóng điểm huyệt đạo của ta. Ta giống như rối gỗ bị đẩy vào, ngoan ngoãn ngồi trong kiệu.

Đưa cho ta một trái táo, đoàn người cuối cùng cũng xuất phát. Mộ Dung Nhược Nhan lấy cớ đưa dâu, cưỡi ngựa theo phía sau, ta biết nàng muốn giám thị ta. Vốn sẽ tuyển Hồng Tụ làm nha đầu đi theo khi ta xuất giá, nhưng ta sẽ không gả ra ngoài cho nên ta tuyển một nha đầu không quen biết.

Mộ Dung sơn trang ở Từ Châu, mà Giang gia ở Thái Nguyên, khoảng cách giữa hai nơi khá xa. Đối với ta mà nói, càng xa càng tốt, lộ trình càng xa cơ hội chạy trốn của ta càng nhiều. Mộ Dung Nhược Nhan này hiện tại lại không niệm tình cũ, giám sát ta còn chặt chẽ hơn cả phạm nhân. Đi hết một ngày, cuối cùng dừng lại ở một nơi quỷ quái nào đó ta không biết. Ta như rối gỗ bị Nhược Nhan áp tải, đến cửa phòng nàng mới cởi bỏ huyệt đạo cho ta, cười hỏi: "Mệt không?"

Ta tức giận nói: "Ngươi thử xem có không?" Không thể động đậy lại bị đóng vào một ngày như vậy, ai cũng không chịu nổi.

"Kiên trì vài ngày, ta biết ngươi rất khó chịu."

"Đúng vậy, ta khó chịu. Tỷ tỷ, ngươi thả ta đi, ta sẽ cảm tạ ngươi cả đời ?" Ta dùng ánh mắt thực thuần khiết cầu xin.

Nàng lắc đầu: "Giang đại ca không tốt sao? Tuổi trẻ tài cao, lớn lên tuấn tú, ngươi có điểm nào không hài lòng?"

"Thiết, ai quản hắn lớn lên có cái dạng gì, ta chính là không muốn gả." Còn đầy thanh niên hứa hẹn hơn, vì sao phải chọn một người ngay cả mặt cũng chưa thấy qua chứ?

"Giang đại ca là nhân vật nổi tiếng trong giang hồ, vì cái gì ngươi không thích hắn?" Ta chính là không thích, vừa nghe đến tên của hắn ta liền chán ghét.

Ta cố ý bi ai nói: "Tỷ tỷ, có phải ta nói thật ngươi liền thả ta đi hay không?" Nàng giám sát ta với phạm nhân còn ác liệt, trừ phi nàng có lòng từ bi, nếu không khả năng ta chạy trốn được thật sự là... số âm.

"Ngươi có lý do gì không muốn lấy chồng?"

Ta thở dài một tiếng: " Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị nguyệt ("Đã qua bể thẳm khôn còn nước, ngoài chốn non Vu chẳng có mây"- thơ Nguyên Chẩn). Giang Tử Ngang mặc dù tốt, nhưng trong lòng ta chỉ có một người." Lý do này đủ rồi đi? Ta có người mình yêu.

Nhược Nhan nhìn ta khó hiểu, "Ngươi nhiều năm không ra khỏi Mộ Dung sơn trang, cũng chỉ có vài ngày trước trốn ra ngoài vài ngày, sao có thể có người trong lòng?"

"Tình yêu chân chính thường xuất hiện trong nháy mắt." Ta giả vờ thật sự đáng thương, còn cố ép ra vài giọt nước mắt: "Tỷ tỷ, ngươi thả ta đi, chúng ta sẽ đều cảm tạ ngươi."

Mộ Dung Nhược Nhan do dự trong nháy mắt, sau đó lạnh lùng nói: "Không được, vô luận hắn là ai, ngươi nên quên hắn đi. Người trong thiên hạ đều biết ngươi - Mộ Dung nhị tiểu thư gả cho Giang Tử Ngang, Mộ Dung gia cùng Giang gia đều không chịu nổi sự mất mặt như vậy đâu." Mặt mũi quan trọng hay là hạnh phúc của ta quan trọng, ai, không phải tỷ tỷ ruột chính là không tốt a.

"Tỷ tỷ, tìm cho ta chiếc đàn đi." Tuy rằng nàng không để ta đi, ta vẫn quyết định tiếp tục cảm hóa nàng. Dùng lời không được, chuyển sang xướng (hát).

Vài tiếng sau, trong phòng ta phát ra tiếng đàn u nhã cùng tiếng ca. Vốn là muốn xướng khúc nào đó phiến tình, nào biết được tâm huyết dâng trào liền xướng 《 tiếu giang hồ》, có lẽ là do xem "thần điêu đại hiệp" năm 2006 nhiều quá đi. Bất quá nói thật, thủ khúc này thực thích hợp tình huống hiện tại.

"Giang hồ tiếu ân oán liễu,

Nhân quá chiêu tiếu tàng đao,

Hồng trần tiếu tiếu tịch liêu,

Tâm thái cao đáo bất liễu,

Minh nguyệt chiếu lộ điều điều,

Nhân hội lão tâm bất lão,

Ái bất đáo phóng bất điệu,

Vong bất liễu nhĩ đích

( Sở Sở : ca từ nhiều quá, tỉnh lược, không muốn vượt quá số lượng từ. )...."(*)

(Dịch nghĩa :

Cười ân oán giang hồ

Người giao đấu, nụ cười hàm ẩn trong đường đao

Cười ngạo sự cô độc thế gian

Tâm hồn cao vợi không thể với tới

Vầng trăng chiếu sáng con đường xa hun hút

Người có thể già nhưng tâm hồn nào có già nua

Yêu không được, bỏ cũng không xong

Không thể quên những điều tốt đẹp của người.)

Ta cố ý nhiều lặp lại vài lần "Yêu không được, bỏ cũng không xong, không thể quên những điều tốt đẹp của người", ta muốn nói cho nàng cảm tình là không thể dễ dàng quên như vậy a.

Ta ra sức biểu diễn dường như có chút tác dụng, Nhược Nhan thương tiếc hỏi: "Là từ khúc tự ngươi làm?"

Ta gật đầu, ta đây là đạo văn một cách trắng trợn.

Nàng thở dài một hơi: "Tỷ tỷ cũng đau lòng ngươi, chính là.. ngươi vẫn nên quên đi."

Ta lại dùng sức cố rớt ra vài giọt nước mắt, hai mắt đẫm lệ nói: "Tỷ tỷ, yêu không được, phóng không xong, ta là không quên được hắn rất tốt với ta."

"Ai?" Nhược Nhan đột nhiên trở nên cảnh giác, nói với ta: "Không cần đi ra ngoài." Nói xong trực tiếp theo cửa sổ đi ra ngoài, nhảy lên nóc nhà. Ta líu lưỡi, cao thủ võ lâm quả nhiên không tầm thường, lỗ tai cũng thật lợi hại.

Tỷ tỷ đuổi theo ra ngoài, ta nhanh chóng thu thập đồ vật này nọ chuẩn bị chạy trốn, còn chưa ra khỏi cửa chợt nghe có người nói: " Giang hồ tiếu, ái tiêu diêu, cầm khoát tiêu, tửu lai đảo, ngưỡng thiên tiếu, toàn vong liễu, tiêu tửu như phong, khinh phiêu phiêu (cười giang hồ, thích tiêu diêu tự tại, tiếng đàn thâm trầm, rượu tới thì uống, ngửa mặt lên trời cười, quên đi hết thảy, rượu buồn như cơn gió, nhẹ bay qua)... Cô nương thật là phóng khoáng a." Ai? Ca từ thực sự hay như vậy sao?

"Ai?" Nói xong nhìn sang cửa sổ, rút tú kiếm cầm ở trong tay, bởi vì giọng nói từ bên ngoài cửa sổ truyền đến.

"Cô nương ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua nơi này, nghe tiếng ca tuyệt đẹp của cô nương nên mới đến xem."

"Nhìn con mẹ nó, bổn cô nương hát hay ai chẳng biết, khuya khoắt chạy đến đây chắc chắn không có ý tốt."

"Này.. nghe từ khúc cô nương hẳn là tiểu thư khuê các đọc sách hiểu lễ nghi, vì sao thô lỗ như vậy?" Thô lỗ thì làm sao, ta vốn là ác nữ.

"Thiết, ai nói tiểu thư khuê các sẽ đều làm bộ làm tịch, nói cho ngươi bổn cô nương là nhị tiểu thư Mộ Dung gia." Vốn không muốn thừa nhận. Trong lúc đang nói chuyện, cửa sổ chưa cài chốt bị một trận gió mở toang, gió mát thổi tới trên người ta, mái tóc đang thả bay lên, quần áo hơi hơi lay động. Chưa đeo kính mắt, vẻ thản nhiên trên mặt có vẻ cao quý thanh lịch. Có lẽ giờ khắc này là thời điểm ta xinh đẹp nhất trong đời, nhưng là ta cũng không biết, ở trong tiềm thức, ta vẫn là sửu nữ kiia.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(*) 江湖笑 - Jiang Hu Xiao (Giang Hồ Tiếu)

Trình bày: Châu Hoa Kiên & Huỳnh Hiểu Minh & Trương Kỷ Trung & Hồ Quân

Phim: Thần Điêu Đại Hiệp 2006

Link nghe online

江湖笑 恩怨了

人过招 笑藏刀

红尘笑 笑寂寥

心太高 到不了

明月照 路迢迢

人会老 心不老

爱不到 放不掉

忘不了 你的好

可是花非花舞非舞

滔滔江水留不住

一身豪情壮志铁傲骨

原来英雄是孤独

江湖笑 爱逍遥

情佛笑 就来到

仰天笑 全忘了

潇洒如风轻飘飘

____________________

Ân oán kết thúc

Người giao đấu

Nụ cười ngạo hàm ẩn trong đường đao

Cười ngạo thế gian

Cười ngạo sự cô độc

Tâm hồn cao vợi

Không thể với tới

Vầng trăng chiếu sáng

Con đường xa hun hút

Người có thể già

Nhưng tâm hồn nào có già nua

Yêu không được

Bỏ cũng không xong

Không thể quên

Những điều tốt đẹp ở nàng

Nhìn hoa như không phải là hoa

Sương mù không phải là sương mù

Nước sông cuồn cuộn chảy không thể nào ngừng lại

Tràn đầy khí phách và khát vọng

Vẻ cứng cỏi, ngông cuồng

Hóa ra anh hùng lại là người cô độc

Giang hồ cười ngạo

Tình yêu tự do tự tại

Tiếng đàn cầm nâng tiếng tiêu

Uống rượu say

Ngẩng mặt lên cười ngạo ông trời

Quên đi tất cả

Phóng khoáng như ngọn gió

Nhẹ nhàng trôi đi

Giang hồ cười ngạo

Tình yêu tự do tự tại

Yêu hay hận

Cũng chẳng cần

Ngẩng mặt lên cười ngạo ông trời

Quên đi tất cả

Phóng khoáng như ngọn gió

Nhẹ nhàng trôi đi

_____________

Phiên âm:

Giang hồ tiếu, ân oán liễu;

Nhân quá chiêu, tiếu tàng đao;

Hồng trần tiếu, tiếu tịch liêu;

Tâm thái cao, đáo bất liễu;

Minh nguyệt chiếu, lộ thiều thiều;

Nhân hội lão, tâm bất lão;

Ái bất đáo, phóng bất tiêu;

Vong bất liễu, nhĩ đích hảo;

Khả thị hoa phi hoa vũ phi vũ,

Thao thao giang thủy lưu bất trú,

Nhất thân hào tình tráng chí thiết ngạo cốt,

Nguyên lai anh hùng thị cô độc,

Giang hồ tiếu, ái tiêu diêu,

Tình phật tiếu, tựu lai đáo,

Ngưỡng thiên tiếu, toàn vong liễu,

Tiêu sái như phong khinh phiêu phiêu.Tuy rằng cận thị nhưng ta vẫn thấy rõ ràng ngoài cửa sổ có một người, nếu không lầm thì hắn hẳn là dễ nhìn. Bởi vì hắn cách ta không xa lắm, cầm một thanh kiếm trong tay, đứng bên ngoài cửa sổ. Người cổ đại chính là ăn quá nhiều a, không có việc gì đứng phía ngoài cửa sổ làm gì. Ta liếc mắt nhìn hắn, nói: "Thèm vào, nhìn cái gì? Chưa thấy qua mỹ nữ a." Bởi vì cảm xúc trong mắt hắn có thể gọi là kinh diễm. Ai, ta có chút lâng lâng, sống hai mươi ba năm, lần đầu tiên có người dùng loại ánh mắt này nhìn ta.

Hắn cuối cùng cũng chú ý tới hành động thất thố của mình, xấu hổ nói: "Tẩu phu nhân hữu lễ." Tẩu phu nhân, một tiếng xưng hô này thiếu chút nữa hù chết ta.

Ta buồn bực hỏi: "Ngươi là ai? Tẩu phu nhân là ai?"

"Tại hạ Y Dục Thành, thay Giang đại ca đến bảo hộ tẩu phu nhân." Là do tên bệnh thần kinh muốn lấy ta phái tới? Ta ngất. Lại một cao thủ đến, ta trốn như thế nào a? Độc Cô Hàn, tiểu tử chết giẫm nhà ngươi ở đâu vậy, mau tới cứu bổn cô nương.

Ta khinh bỉ hắn: "Nếu là như thế, ngươi chạy đến bên ngoài cửa sổ làm gì? Còn lén nghe ta xướng?" Đem ta làm nữ ca sĩ a? Biểu diễn miễn phí sao? Ta đây là dùng để cảm hóa Mộ Dung Nhược Nhan không tâm không phế (phổi) kia.

"Tẩu phu nhân hiểu lầm, ta cùng với Mộ Dung cô nương đã hẹn trước sẽ gặp nhau ở đây, vừa nãy nghe được từ khúc của tẩu phu nhân rất ý tứ, nhất thời tò mò nên đến xem. Không nghĩ tới là tẩu phu nhân, là Dục Thành mạo phạm." Tỷ tỷ ta đã an bài tốt sao, ta ngất. Y Dục Thành? Chính là Y thần y, Y trang chủ cái gì Bách Thảo sơn trang trong truyền thuyết kia. Mặt mũi ta quả không nhỏ a, kết hôn liền biến thành vật duy trì cân bằng cho tam đại thế gia trong võ lâm. ( Sở Sở : vô nghĩa, ngươi thuộc đệ nhất thế gia, gả cho đệ nhị thế gia, dù có chống đỡ không nổi cũng đã có hai đại danh gia duy trì ngươi ! )

Ta không kiên nhẫn khoát tay: "Đừng gọi không tự nhiên như vậy, bây giờ còn chưa kết hôn đâu." Nếu hắn biết ta đang cân nhắc đào hôn sẽ không khách khí như vậy với ta. Tẩu phu nhân? Ta còn chưa gả a, hiện tại kêu còn sớm.

"Tẩu phu nhân sớm nghỉ ngơi một chút đi, ta đi tìm Lạc Lạc cùng Mộ Dung cô nương trở về." Không rõ hắn nói cái gì, ta tức giận đóng cửa "cạch" một tiếng.

Chỉ trong chốc lát, lão tỷ đã trở lại, phía sau còn đi theo một nam một nữ, nữ tử kia ta không biết nhưng nam tử chính là Y Dục Thành - kẻ vừa rồi đứng ngoài cửa sổ.

Khi bọn họ thấy ta phỏng chừng sợ tới mức tim đập trật một nhịp, nguyên nhân rất đơn giản, ta hiện tại giống quỷ a. Y Dục Thành vừa đi, ta lấy đồ trang điểm ra, trát lên n lớp phấn, n lớp son, lông mi tô thật đậm, môi tô vừa dày vừa đỏ, trông không khác gì nữ cương thi. Nếu tới đón tân nương tử, hẳn là sẽ không chỉ có Y Dục Thành mà còn có những người khác. Ta muốn bôi xấu chính mình, trực tiếp doạ cho tiểu tử họ Giang kia sợ tới mức không dám thú (cưới) ta.

Tỷ tỷ cùng Y Dục Thành ngạc nhiên nhìn cách ăn mặc của ta, vị nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp kia lại là vẻ mặt khinh bỉ nhìn ta. Phải, chính là khinh bỉ, tốt nhất đến nói tai tên họ Giang kia rằng ta khủng bố như thế nào, thấp kém như thế nào.

Ta vứt cho họ một ánh mắt rõ như ban ngày: "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a?"

Tỷ tỷ bất đắc dĩ cười nói: "Muội muội, vị này chính là..."

"Bách thảo sơn trang Y Dục Thành, sớm biết." Ta thuận miệng thản nhiên nói. Tiểu tử, đừng đem bộ mặt thật của ta tiết lộ đi ngoài. Nếu không ta K ngươi.

Y Dục Thành cười nói: "Tẩu phu nhân hảo, vị này chính là xá muội muội Lạc Lạc." Hắn lại nói với Y Lạc Lạc: "Lạc Lạc, còn không bái kiến tẩu phu nhân."

Nữ tử kêu Lạc Lạc kia liếc mắt nhìn ta một cái tỏ vẻ khinh miệt, cất giọng lạnh như băng: "Nàng không xứng." Nói xong vẫy vẫy tóc mà đi. Nàng khinh thường ta, ta còn khinh thường nàng đâu.

Y Dục Thành ngượng ngùng nói: "Tẩu phu nhân, tiểu muội không hiểu chuyện, thỉnh tẩu.."

"Ít nói nhảm, về sau kêu Ý Vân hoặc là Mộ Dung cô nương, đừng kêu tẩu phu nhân." Ta cắt ngang lời hắn, nghe thấy ba chữ này thật phiền.

Mộ Dung Nhược Nhan lập tức nói: "Y đại ca, tiểu muội muội nhanh mồm nhanh miệng, ngươi đừng để ý."

Ta khinh bỉ hắn: "Hai ngươi muốn nói gì đi ra ngoài nói, ta muốn đi ngủ."

"Y đại ca, sớm nghỉ ngơi một chút." Mỹ nữ phong phạm (phong độ, khí phách) thời điểm nào cũng phải bảo trì tốt như vậy. Người như ta cả đời cũng sẽ không học được a.

Ta còn nghĩ đem bọn họ tống ra ngoài, sau đó bỏ trốn mất dạng, tỷ tỷ này lại như cái bóng, thời khắc đều đi theo ta, bổn cô nương thật sự là mệt a.

Sáng sớm hôm sau, đội ngũ đưa thân (đưa dâu) tăng thêm hai người, Y Dục Thành, Y Lạc Lạc. Nữ tử kêu Y Lạc Lạc kia luôn luôn như có không vừa ý ta, giống như ta cùng nàng có thù tám đời vậy. Y Dục Thành cũng không tệ lắm nhưng ta không có hảo cảm đối với hắn. Vốn nghĩ sẽ có rất nhiều người đến nghênh đón, không nghĩ tới chỉ có hai người này.

Tỷ tỷ không khác gì cái bóng gắn chặt lấy ta, sau lại thêm Lạc Lạc kia, ngoại trừ đi WC, còn lại ta không thể rời khỏi tầm mắt bọn họ. Cho dù đi WC, tỷ tỷ cũng sẽ ở bên ngoài chờ ta. Ban ngày khi đi đường, tỷ tỷ liền điểm huyệt đạo của ta, ta quả thực là con rối bằng gỗ a.

Về trang điểm tỷ tỷ thật ra cũng không ngăn cản ta, ta vẫn giả quỷ như cũ, làm hại Y Lạc Lạc kia cho rằng ta thực sự lớn lên mang bộ dạng này. Quên đi, muốn hiểu lầm liền hiểu lầm đi.

Dọc theo đường đi, ta thực không có tìm được kẽ hở nào bỏ chạy. Tên chết tiệt Độc Cô Hàn kia không biết chết chỗ nào rồi, sao còn chưa xuất hiện. Đã đi n ngày, cũng sắp tới nơi, nếu hắn không đến ta sẽ chết a. Nếu thật sự phải gả, lúc bái đường ta trực tiếp tự sát là được.

Ta đang ở bên trong kiệu, ôm trái táo đã héo rũ kia ngủ gà ngủ gật, nước miếng cũng chảy ra ngoài.

"Ai?" tên Y Dục Thành kia đột nhiên la lên, ta lập tức tỉnh lại.

Ta nhanh chóng vén rèm lên, thấy mười mấy hắc y nhân đứng giữa đường, tỷ tỷ nắm chặt bảo kiếm trong tay, Y Lạc Lạc cũng xiết chặt kiếm.

Người đứng đầu nhóm người kia nói: "Giao Mộ Dung cô nương ra đây?" Cướp a, cướp sắc a.

Tỷ tỷ cười lạnh: "Hừ, ngươi nói giao ta liền giao sao?"

"Phi Hà tiên tử, thức thời thì đem Mộ Dung cô nương giao ra đây." Ngoại hiệu của tỷ tỷ là Phi Hà tiên tử? Thật là một cái tên mỹ lệ nga.

Y Lạc Lạc nói: "Ít nói nhảm, sát." Nói xong đã thi triển khinh công vọt tới trước đám người, một thân ảnh màu tím đứng giữa đám người mặc đồ đen rất nổi bật. Ngay sau đó, tỷ tỷ cùng Y Dục Thành bắt đầu đánh nhau với đám người kia, hai bên đánh loạn thành một đoàn.

Trong lúc không ai để ý một người đã đi tới trước mặt ta, ta đang định lấy tú kiếm xuống chợt nghe hắn nói: "Cô nương chính là Mộ Dung Ý Vân?"

"Đúng vậy, làm sao?" Không giống như có ác ý.

"Cô nương, tại hạ phụng mệnh giáo chủ tới cứu cô nương, thỉnh cô nương theo ta." Giáo chủ? Độc Cô Hàn?

"Các ngươi giáo chủ là ai a?" Đại khối băng là giáo chủ, hắn giống sao?

"Cô nương, giáo chủ chúng ta tên Mục Hàn." Trong lòng ta biết đó chính là đại khối băng, không biết hắn vì sao còn nói cho ta một cái họ giả. Người trong giang hồ đều rất kỳ quái, có lẽ đều có nguyên nhân riêng. Không muốn nói cũng được, tuỳ hắn.

"Đi thôi." Ta vội vàng chui ra khỏi kiệu, muốn đi cùng hắn.

Có người hỏi, ngươi bị điểm huyệt đạo, sao đi được? Hắc hắc, rất đơn giản, Mộ Dung tỷ tỷ mỗi lần đều điểm huyệt ta cùng một chỗ. Gần đây thông minh hơn, ta đặt tấm gỗ nhỏ dưới chỗ đó, điểm đi, có điểm một trăm lần cũng không điểm tới huyệt a.

"Yêu nhân ma giáo, muốn cướp muội muội ta có ý đồ gì? Có giỏi thì thả nàng ra." Chúng ta đều không tự chủ được quay sang nhìn tỷ tỷ, chỉ thấy toàn bộ đám người kia đều bị điểm huyệt, không thể động đậy gì, ngoài ra còn có mấy gia đinh đi theo hộ tống đang đặt đao trên cổ bọn họ. Đại khối băng, ngươi phái vài tên đắc lực tới cứu ta có được không? Sau đó ta mới biết được, Y Dục Thành, Mộ Dung Nhược Nhan đều thuộc hàng thập đại cao thủ, liền ngay cả Y Lạc Lạc cũng không phải nhân vật đơn giản, võ công cũng không kém Mộ Dung Nhược Nhan, bọn họ không đánh lại được mới thực bình thường.

Người đang muốn dẫn ta đi hiển nhiên đang do dự, cắn răng một cái nói: "Đi."

"Khoan đã..." Ta giữ chặt người nọ. Những người này là tới cứu ta, ta không thể bỏ lại bọn họ.

Ta bình tĩnh nhìn Nhược Nhan: "Tỷ tỷ, thả bọn họ, bọn họ không phải đến hại ta."

Cách nói của ta hiển nhiên đã doạ tới tỷ tỷ, Y Dục Thành cũng không hiểu gì.

"Tỷ tỷ, thả bọn họ, chỉ cần ta không theo bọn họ đi, bọn họ sẽ không dẫn ta đi." Ta chạy tới trước mặt tỷ tỷ, đẩy kiếm nàng đang chỉ vào tên hắc y nhân kia ra.

"Ngươi điên sao?" Tỷ tỷ nhìn ta khó hiểu.

Ta hét lên: "Phải, ta điên rồi, ta bị bức điên rồi, ta có người ta thích, vì cái gì phải gả cho một nam nhân ta không biết."

"Ý Vân." Y Dục Thành cùng tỷ tỷ đều không còn gì để nói.

Ta đi đến bên cạnh cỗ kiệu, rút cây trâm trên đầu, rơi nước mắt, giọng nói ai uyển: "Đem vật này giao cho hắn, ngươi nói cho hắn, các ngươi đã hết sức, chỉ là hai chúng ta hữu duyên vô phận. Nếu như có kiếp sau, Mộ Dung Ý Vân vẫn muốn cùng một chỗ với hắn." Vốn là không chảy nước mắt, để cho phiến tình, ta dùng sức nhéo mạnh vào đùi, đau tới mức rớt nước mắt.

Người nọ bị ta làm cho mê mẩn, cầm ngọc trâm không biết làm sao. Ta quay đầu lại, lại rút cây trâm tiếp theo, nhắm ngay cổ mình: "Thả bọn họ, nếu không ta liền chết ở đây." Ai, hôm nay nháo như vậy, đại danh Mộ Dung Ý Vân ta thật đúng là truyền khắp giang hồ a. Bất quá ta chính là muốn hiệu quả này.

Nhược Nhan do dự, ta dùng một chút lực, có máu chảy ra, "Thả bọn họ." Đau chết mất, ta cũng không muốn tự sát a, chỉ muốn nhìn xem ta có bao nhiêu phân lượng.

Mọi người gặp như ta vậy, đành phải ngoan ngoãn thu binh khí. Tên đang cầm cây trâm của ta: "Cô nương quả nhiên là hào kiệt nữ nhân, trọng tình trọng nghĩa, Tật Phong bội phục."

Mộ Dung Nhược Nhan biến sắc, sau đó cười nói: "Tật Phong hộ pháp tự mình ra tay, muội muội ta thật là có phân lượng."

Tên tự xưng là Tật Phong không để ý tới nàng, nói với những người đó: "Đi."

" Ân tình của giáo chủ phu nhân chúng ta ghi nhớ trong lòng." Những người đó ở trước khi đi còn để lại một câu như vậy, ta lúc nào trở thành giáo chủ phu nhân? Như vậy cũng tốt, không cần giải thích.

Đại khối băng tuy rằng không cứu được ta, nhưng gây náo loạn một hồi như vậy, phỏng chừng Giang Tử Ngang sẽ không muốn ta nữa, tóm lại ta đạt được mục đích. Theo thái độ của tỷ tỷ, xem ra đại khối băng cái gì giáo kia hẳn là bị một đám gọi là chính nghĩa chi sĩ này phê phán là ma giáo. Việc này truyền ra Mộ Dung Nghĩa cùng Giang Tử Ngang nhất định sẽ rất mất mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro