[ĐOẢN AePete] [lynx13] khi AA gặp mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap giả tưởng đặc biệt tặng reader ThinLinh4 bạn ấy cmt nói rằng cảm thấy Ae với mặt trăng là cp hoàn hảo, trong khi cảm nhận là AA với mặt trời xứng-đôi , muốn biết cảm xúc hai ẻm khi gặp nhau, lynx nói , sự giống nhau của 2 ng đó chính là đều hi sinh trong tình yêu. bạn ấy nếu muốn cho họ gặp nhau, đc thôi, vì lynx vừa mở máy bàn lên đánh số lại các chap cho bạn của lynx đọc , bạn của lynx toàn ưu tiên đọc chuyện của Sha :))) lynx ra ca đến tận nhà, cầm dt đọc cho bạn lynx nghe từng chap CCS vì bạn ấy bận đi làm , chăm con, không có tgian đọc fic , có au nào nhiệt tình như lynx hem :p 

lưu ý, chap này hoàn toàn tách biệt với 3 thế giới nhé.

chỉ là đoản văn thôi nhé. và hãy bỏ qua mọi yếu tố chém gió vô lí của lynx đi, xin cảm ơn.

lynx sắp ngủ gục rồi, chap này ngắn thôi. ♥

-------------------------------

Tại một buổi tiệc tổ chức lớn không tham dự không được, Pete, đến với tư cách là người  đạt giải thưởng Millennial Honors Award 2018 dành cho doanh nhân trẻ tuổi nhất và kỹ sư Ae, người đoạt giải thưởng Tekla BIM Awards 2018 khi thiết kế dự án Landmark 81 tầng lấy ý tưởng từ hình ảnh bụi tre trong vườn nhà Luey.

Đó là một buổi tiệc kết hợp , có đến cả ngàn người tham dự, trong một tòa lâu đài nằm ở trung tâm. Tiệc lớn như vậy, Ae của Pete vốn không cần phải đi theo vì Pete nói chỉ đi một lát thôi sẽ về. Nên mặt trời đã đi một mình. Còn Ae, vốn chỉ muốn mau về nhà chăm Tep, cứ để nó ở gần Luey quá,sợ nó sẽ mau lên đường, dĩ nhiên cũng chỉ đến bữa tiệc một mình.

Là tiệc hóa trang.

Ai cũng phải chọn một trong số các mặt nạ đủ kiểu để ngay ngoài sảnh. Nghe nói đó là ý tưởng vớ vẩn của bà cô đại gia nào đó nắm trùm cả thế giới ngầm, miễn cưỡng Pete chọn một cái mặt nạ màu trắng, tiệp màu bộ suit của cậu, tay cầm một ly champagne, bước vào sảnh.

Ae chọn mặt nạ giống y hệt như vậy, màu vàng nhạt, vì họa tiết đó có chạm hình mặt trăng.

Ae chưa bao giờ ngừng nhớ về mặt trăng bé nhỏ tình cờ đến với mình vào đêm đó. Đã hơn một năm rồi, mọi chuyện là một giấc mơ, rõ ràng sắc nét , cứ nhớ đến là trong Ae như có một con dao rỉ sét cứa vào tim. Nhưng Ae đau cũng đã quen rồi.

Ae từ khi biết người mình yêu là mặt trăng, đã dành cho bất cứ cái gì có hình mặt trăng một sự ưu tiên đặc biệt. Và Ae rất ghét mặt trời, Luey mỗi khi xuất hiện cứ chói lòa, làm Ae nhăn nhó mãi, đến nỗi về sau này Luey ở luôn trong dạng người mỗi khi đến chơi với Tep , cả cái cánh vàng cũng không hiện ra. Đôi lúc Ae không nhớ ai mới là chủ căn nhà. Có điều, đại thiên thần vốn không chấp nhặt với loài người. 

Một người đi lơ đãng , đụng trúng vào người Pete, ly rượu đang cầm trong tay đổ xuống vỡ tan, bắn hết lên áo của Pete. Ae vừa hay đứng ở đó, nhìn thấy một bóng hình mảnh dẻ, suit trắng và đặc biệt mặt nạ che khuất gương mặt kia vừa hay đúng một đôi với cậu,không hiểu ai xui khiến, Ae bước tới , cầm cái ly trong tay Pete ,cất tiếng lành lạnh " cậu có sao không, cẩn thận kẻo giẫm trúng mảnh vỡ, đi, tôi lấy giúp cậu một ly khác " Nói rồi, kéo tay Pete ra ngoài một sảnh nhỏ vắng vẻ,gió thổi lồng lộng,  rút khăn lau rượu dính trên tay Pete, không nói một lời nào nữa.

Pete đứng yên lặng. Nãy giờ không cất tiếng nói câu nào. Lẽ ra, khi Ae không có ở đây, Pete không nên có va chạm với người đàn ông khác. Nhưng anh chàng này dịu dàng y như mặt nạ hình mặt trăng anh ta chọn vậy. Mà khi nãy có nghe nói, bà cô vớ vẩn bày ra qui định đeo mặt nạ đó đích thân chế tác toàn bộ , chia theo cặp để lẫn lộn, phải có duyên cỡ nào mới chọn trùng nhau thế này, cũng khá thú vị, dù sao cũng là một phút giây ngắn ngủi, Pete thấy không có lí do gì phải né tránh, nên im lặng để người đó chạm vào cổ tay áo mình.

Cầm hai ly rượu đến, Ae nâng ly với Pete " tôi với cậu chọn mặt nạ giống nhau, tình cờ quá, uống với nhau một ly nhé, cả một ngàn người ở đây, cũng có thể gặp nhau thế này."

Pete cất tiếng ,giọng nói dịu dàng vốn có của mình " vâng, cảm ơn anh đã giúp tôi. Người yêu của tôi cũng chăm sóc tôi cẩn thận y như vậy, nếu anh ấy có ở đây. Người yêu của anh chắc rất được anh cưng chiều, phải không, bàn tay to lớn mà hành động lại nhẹ nhàng đến thế "

Ae tựa người vào lan can, đưa mắt nhìn mặt trăng trên bầu trời, chậm rãi trả lời : " phải, nếu người yêu của tôi còn bên tôi, nhất định tôi sẽ luôn nhẹ nhàng cưng chiều em ấy, tiếc là, em ấy đang ở một nơi rất xa, xa tới mức tôi chẳng bao giờ đi đến được"

" thật sự là không thể đến được sao ?tôi xin lỗi, nếu lỡ nhắc đến chuyện buồn của anh" Pete nhỏ giọng.

" không sao, em ấy hiện tại đang ở bên một người khác, tôi biết là em ấy không hoàn toàn hạnh phúc, nhưng nếu tôi đến đó và giành em ấy về, em ấy sẽ khóc cả đời, nên tôi đành thôi, từ bỏ ý định, chọn cách sống mỗi ngày nhớ về tình yêu đó mà thôi"

Pete khẽ nghe trong tim mình nhói lên một âm thanh đồng cảm.

" ý của anh là, vì yêu người đó nhiều đến nỗi, sẵn sàng để người đó ở bên một người khác,dẫu hoàn toàn tự tin tình yêu mình vốn rất lớn lao, chỉ là người kia không đủ ?"

Ae xoay người, tiến tới cái bàn trống gần đó, cầm chai rượu lên làm động tác mời Pete cùng ngồi. Vừa chậm rãi rót thêm vào ly, Ae vừa trả lời " đúng một nửa thôi, tôi đúng là yêu em ấy nhiều đến mức hi sinh tình yêu mà tôi vốn đã có được. còn lại thì, không phải là lỗi của em ấy, là lỗi định mệnh, em ấy quên sạch mọi chuyện về tôi rồi đi yêu người khác, tôi làm cách gì được đây, người đó cũng rất là yêu em ấy, vô cùng yêu em ấy, chỉ là có chút rắc rối, nên, em ấy không được hạnh phúc hoàn toàn, nhưng vẫn còn hơn, lôi em ấy về bên tôi bằng mọi giá, tôi sợ em ấy sẽ khóc mãi không ngừng. Đau thì một mình tôi đau là được."

Pete trầm ngâm trong vài phút. Khẽ nói " nếu người anh rất yêu, yêu anh nhưng lai yêu thêm một người khác nữa, mà cũng như anh nói, không phải là lỗi của cả hai người họ, anh có giống như tôi không, chọn cách chấp nhận, chứ không rời bỏ"

" đó là cách hi sinh trong tình yêu của cậu à ?"

" phải. tôi yêu anh ấy nhiều hơn hết thảy mọi thứ, và người kia cũng thế, nếu là ai đó khác, tôi chẳng bao giờ chịu được sự sẻ chia, chỉ là, cũng là lỗi định mệnh thôi, đối phương là một người mà người yêu của tôi không cách nào kháng cự được, phải là tôi, tôi cũng thế, vô phương kháng cự, đành chịu thôi !" Pete thở dài.

"nhưng , có nghĩa là, ở bên nhau cực kì đau khổ rồi, cả ba người, không ai hạnh phúc hết "

" không đâu, có hạnh phúc chứ, đúng là cũng có đau khổ, nhưng chúng tôi chia nhau nỗi đau đó. Thật sự không phải là lỗi của người yêu tôi hay người kia, bọn họ yêu nhau nhưng họ cũng rất yêu thương tôi nữa, như hôm nay nè, tôi đến bữa tiệc này, để họ có thời gian riêng bên nhau đó, anh không biết đâu, thật sự là tôi luôn được người yêu chăm sóc cho nhiều hơn , làm gì cũng làm cho tôi trước, là vợ cả đó mà, tôi biết đổi lại là người đó, anh ấy cũng sẽ như vậy, tuyệt đối không ép người yêu tôi phải lựa chọn và rời bỏ"

Điện thoại khẽ rung, Pete nhìn tin nhắn, sau đó mỉm cười. 

" anh xem, lần nào tôi tạo điều kiện cho họ ở riêng bên nhau, họ cũng đều từ chối kiểu này nè, bảo tôi cứ đi đến bữa tiệc đi, đi sớm về sớm, vậy mà tôi đi chỉ có năm phút là họ cũng theo xe đến đây luôn, chẳng bao giờ bỏ tôi một mình hết, chăc chắn khi nãy tôi nhận giải, họ có xem rồi, chỉ là vì cái mặt nạ này làm họ tìm không thấy, chắc tính cho tôi bất ngờ, mà không được nên bây giờ gọi tìm luôn, thôi tôi phải ra đón họ đây."

Pete đứng lên, chìa tay ra trước Ae , muốn bắt tay tạm biệt " Anh có nghĩ như tôi không, nếu tình yêu đó xứng đáng, thì có hi sinh bao nhiêu tôi cũng không hề hối tiếc. Tôi hi vọng con đường mà anh đã chọn, nếu anh cho rằng nó đúng, tôi ủng hộ anh"

Chạm vào bàn tay đó, bỗng nhiên một sự ấm áp lạ lùng bừng nở trong tim Ae.

" tôi không biết có đồng tình như cậu được không, nếu gặp trường hợp giống thế, nhưng, tôi cũng nghĩ, chỉ cần mình tin rằng người đó xứng đáng để mình hi sinh, thì tôi sẵn sàng chấp nhận đau khổ cả đời để có thể giữ được hạnh phúc cho người ta, dù là hạnh phúc to hay nhỏ cũng vậy, tôi cũng ủng hộ cậu. tạm biệt"

Pete quay lưng bước đi, gỡ mặt nạ hình mặt trăng đặt lên bàn, không xoay đầu lại, khẽ nói " anh...giữ làm kỉ niệm nhé, tình cờ gặp được nửa kia của mình, duyên phận không nên bỏ lỡ, chúng ta không được may mắn như hai chiếc mặt nạ này ha" Nói rồi, Pete nhanh chóng bước đi, Ae và mặt trăng chắc đã chờ lâu lắm rồi.

Ae ở đây, tháo mặt nạ xuống, cầm hai chiếc lên nhìn, hóa ra, đúng là hình mặt trăng, nhưng,ngay bên góc đối xứng , chạm ẩn một hình mặt trời bé nhỏ. không biết tại sao, ác cảm về mặt trời trong Ae bỗng vơi đi. Mặt trăng và mặt trời, đâu có nhất định phải chống đối nhau, không phải mặt trăng xinh đẹp tỏa sáng dịu dàng, đều là do mặt trời vĩ đại chiếu soi đó hay sao. Mà, nếu nghĩ cho trái đất, sẽ ra sao nếu không có cả hai ? Thiếu bên nào cũng đều không được.

Nỗi đau đớn trong lòng Ae bất giác dịu đi rất nhiều.

Có những lần gặp gỡ tình cờ nhỏ bé, lại có sức mạnh thay đổi cả thế giới quan của một người.

-end-








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro