[lynx07] 3verH fic_chúmèonhỏ_hmm16079x

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-ảnh minh họa,nguồn gg-

Hôm qua khi lynx đọc chap 36 của bé LA ( bth gọi nó ác mẫu cơ mà hnay lên sóng,thảo mai 1 tí, gọi "bé lan lan" ) rất là phấn khích, mà bé í nói hôm nay đi thi đường lối,phải học bài, à há, lynx đang hứng mà,nên nói để chị viết cái khúc sau theo tưởng tượng của chị nhen, bé í ok, nói coi như quà Lô en,cứ viết đi bé sẽ up ^^ Và đúng là đã up bên nhà bé í rồi. Tuy lynx thấy 3 cái H đó , 1 H bình thường 2 H tức giận 3 H ngược có vẻ như lynx viết chưa có tới lắm. Vì hôm qua lynx viết ở chỗ làm, tí nữa ra ca thì lynx về lynx viết tiếp AP của mình nè,cơ mà nếu sau này muốn chỉnh lại, viết thêm hay gì đó, vẫn tiện hơn nếu lyxn up về wp nhà lynx nha. Đăng lên đây kèm giải thích,dù chắc chắn ai đọc fic này của lynx cũng đều có đọc fic nhà bé mèo rồi ha :']

cuối chương 36, sau khi cứu được Pete về, Ae bị một cơn ghen xây xẩm mặt mày khi mèo con bé nhỏ vừa biến hình lại hoàn toàn kia khen nức nở bạn thiên sứ đen,khen thôi không nói,còn ca ngợi sự giải cứu của bạn đen và tệ hơn là còn tỉnh bơ nói chữ "thích" , vầng,bé mèo gan trời rồi.Lynx type lại khúc này, lynx cực thích khúc này mn ạ ^^

"Bởi vì đã có Ae rồi mà"

Tôi ôm lấy đầu nó,để rồi nghe nó tiếp tục nói " với lại vị thiên sứ kia cũng đã đảm bảo an toàn cho mình rồi,anh ta là thiên sứ mà,mình cảm thấy an tâm hơn nhiều,nên cũng không còn quá sợ hãi nữa"

Tay tôi đang để trên đầu nó lập tức khựng lại. Nó đang nói cái tên thiên sứ mà lúc người ta vừa xuất hiện nó liền đưa mắt nhìn chằm chằm kia đó hả ?

Lúc đó tôi đang ôm chầm lấy nó,nên còn có thể cảm nhận được nhịp tim nó đập nhanh bất thình lình nữa. Cho nên đừng hỏi vì sao tôi che mắt nó lại.

Tôi ngước mặt Pete lên, u ám nói, " vậy không phải hoàn toàn là vì có tao? "

Tôi thề nếu nó dám gật đầu, tôi lập tức không để ý nó nữa.

Nó đắn đo suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời tôi " Ae cũng là một phần..."

"...." thậm chí tôi còn không được chiếm số nhiều, mà chỉ là một phần trong việc khiến nó cảm thấy an toàn thôi chứ gì ? tôi còn chưa kịp nói gì thì Pete đã nói tiếp " người ta dù gì cũng là thiên sứ, lời nói ra chắc cũng đáng tin phải không ? lần này mình không tin lầm phải không ? Ae ? " Tôi đã buông nó ra.

Tôi mỉm cười nhìn Pete. " hắn ta đẹp trai nhỉ ?"

Pete giống như hồi tưởng lại cái gì đó,rồi mới lập tức gật đầu với tôi " Đẹp ! nhất là cái đôi cánh đó, mình thấy kết hợp với anh ấy là đẹp nhất luôn! "

"thích lắm à ?" tôi không biết Pete có phát hiện ra cơn ghen của tôi đã bốc lên thay cho tia giận dữ rồi hay không. Tôi chỉ biết nó rất thành thật đáp lời tôi " thích ! giọng anh ta cũng rất hay nữa ! lại còn rất có trách nhiệm. đúng là một thiên sứ tuyệt vời luôn đó Ae ! Hả ? Ae ? Ae đi đâu vậy ?"

Nó có thể dùng cái giọng điệu phấn khởi đó để nói về một thằng đàn ông khác trước mặt tôi. Thì tại sao tôi lại không thể lập tức bỏ đi để khỏi phải nhìn mặt nó nữa chứ ? Răng đã bị tôi nghiến đến tê dại.

"làm việc!"

Mẹ nó,tao lo cho mày đến ngủ cũng không nổi, mày còn ở đó mà đi yêu thích tin tưởng tên khác trước mặt tao !

Lynx viết 3 cái ver khác nhau, dù thật sự mà nói,nếu là tác giả của fic này,lynx sẽ triển theo ver3,vì lynx thích H trong lúc khóc lắm,bên nhà AP chưa có dịp đó,có nên thử không he, độc giả của lynx chắc ngán màn độc thoại nội tâm của lynx lắm rồi he :))))

Ver1

Pete.

  Thật tình thì tôi không cố ý chọc giận Ae mà. Có bao nhiêu người trên thế gian này có cơ hội được nhìn thiên sứ hàng xịn chớ ? mà, quả thật, chẳng lẽ Ae không nhớ tính hướng của tôi là gì hay sao, trước khi yêu Ae thì tôi đã thích con trai mà,cho nên, nếu thấy một người đẹp trai cực kì thì có phấn khích cũng là chuyện bình thường thôi, tôi gần mười năm nay chưa hề thấy ai đẹp trai hơn Ae cả, nhưng đây có phải người đâu, là thiên sứ đó !!! Ae ghen với Tin thì tôi còn dỗ được, chứ ghen với thiên sứ thì tôi thiệt tình không biết làm sao mà dỗ đây. Vô lí đùng đùng mà. 

 Ae giận tôi đến mức nghiến răng bỏ đi thế kia , thì quả thật là nghiêm trọng rồi. Ae chiều tôi tới mức vì thấy tôi bị thương mà cố nhịn không có ý định thực hiện cái bản thương lượng của chúng tôi, vậy mà bây giờ giận đến mức bỏ đi khỏi phòng. Sao tôi lại có thể vô tâm thế chứ, thiên sứ đẹp mấy đi nữa, ngắm cũng đã ngắm rồi, mà có vẻ theo tình hình cái bệnh biến mèo của tôi chưa giải quyết xong,thì vẫn còn khối cơ hội lại được ngắm tiếp, bây giờ dỗ cho Ae nguôi giận mới là quan trọng. 

Mà Ae thì, có lẽ,tôi chỉ biết có một cách duy nhất để làm Ae vui thôi.Nghĩ tới cảnh sắp phải làm những điều Ae thích trên giường, quả là muốn độn thổ mà. Kệ, bắt cậu ấy nhịn lâu như thế, nhân dịp này chiều chuộng Ae một chút cũng có sao đâu. 

 Tôi bước vào phòng , Ae đang ngồi trên bàn làm việc. Tôi vòng tay ôm lấy cổ Ae , nũng nịu " Ae ơi..." Mọi khi nghe tiếng tôi gọi như vậy,không bao giờ có chuyện Ae nhíu mày, nhưng nay, thì có. Cậu ấy trầm giọng , hỏi tôi kiểu như đang bị quấy rầy " sao ? tao phải làm việc, gấp lắm, mày còn đau thì lo đi nằm nghỉ đi, nếu chịu không nổi thì nói tao chở đi bệnh viện" 

 Ae giận tôi đến đâu cũng không quên lo lắng cho tôi. Dù lúc này rõ ràng, cậu ấy vẫn đang giận tới mức tôi thấy được một luồng nộ khí bốc lên trong phòng. Tại sao hồi nãy tôi lại không thấy chứ ? 

 "Ae à...Ae ơi....Ae nhìn mình đi" Tôi trèo lên đùi Ae ôm cổ cậu ấy, vậy mà Ae vẫn kiên quyết không nhìn tôi, cậu ấy lục tung giấy tờ bản vẽ trên bàn,cứ như có chuyện đại sự gì lắm vậy. 

 "tao thật sự phải làm gấp, mày rảnh rỗi buồn chán thì lại giường nằm chơi đi, nhắm mắt nhớ về thiên sứ đẹp trai của mày ấy, tao thì phải làm việc rồi, mau buông tao ra đi" 

 Tôi thật không ngờ có ngày Ae dỗi mình.Lúc trước giận nhau,chúng tôi bỏ đi mấy ngày không gặp , cũng không liên lạc điện thoại. Từ hồi sống chung nhà tới nay, có giận dỗi cũng là tôi giận dỗi. Nhưng tôi không ngờ Ae lại bảo tôi buông cậu ấy ra. 

 "Ae à...mình buông ra thật đấy nhé" Tôi vẫn cọ vào người Ae, thủ thỉ. 

 "ừ, buông ra đi" Ae cất giọng không nóng không lạnh.

 "mình lại giường nằm nhớ về thiên sứ thật đấy nhé, là Ae bảo mình đấy nhé"

 "ừ,mày nghe lời tao lắm, tao vui. mau đi đi"

 " vậy được ! " 

Tôi nhổm người đứng dậy, trong một tích tắc tôi thấy cả người Ae cứng lại.

 "nhưng mà mình đổi ý rồi. mình không muốn nghe lời nữa,mình muốn Ae phạt mình cơ,vì mình đã không ngoan mà" Tôi lại ngồi trở xuống đùi Ae, lần này không chỉ ôm Ae mà còn luồn tay vào trong áo của cậu ấy,vuốt lên lưng cậu ấy. 

 "Pete..mau buông ra." Ae khó chịu nhìn tôi, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi đó làm trái tim phút chốc mềm nhũn ra. Thực sự tức giận vậy sao ? Tôi rõ ràng dỗ ngọt bằng cách này còn gì, sao lại làm khó tôi chứ !

 "Ae đừng giận mà,mình chỉ yêu Ae thôi..không lẽ Ae còn không biết sao...có giận cũng đừng đuổi mình đi vậy chứ...Ae làm tim mình đau lắm đó..đau lắm luôn đó..." 

 Tôi không nhắc đến thiên sứ nữa là được chứ gì, tôi biết một khi Ae đã ghen thì đừng có nhắc thêm một câu chữ nào nữa, tôi cũng biết Ae khó chịu nhất là khi tôi bị đau. Cái này,có lẽ gọi là "khổ nhục kế" 

 " Ae...ôm Ae mà Ae không ôm lại mình,không thèm nhìn mình...còn đuổi mình xuống khỏi người Ae đi...Ae muốn mình đau lòng tới chết sao ? đau quá đi...đau lắm luôn..." 

 Không hiểu sao nước mắt tôi rơi xuống. Không phải tôi diễn sâu đến mức đó, nhưng thật sự tôi tủi thân vì Ae nãy giờ không thèm nhìn tôi,tới khi nhìn thì là trừng mắt khó chịu. Thật sự là bị sốc mà. 

 Ae lúc này bế bổng tôi lên, bước tới giường,đặt xuống rồi quay người đi. " không đau bụng nữa là được. còn lòng mày đau thì nhờ thiên sứ chữa cho mày đi, hắn ta chắc ở đâu đây thôi chứ gì, không khéo đang vô hình đứng ngay trước mặt tao cũng không chừng" 

 Tôi khóc rồi mà Ae còn giận dỗi được,nói mấy lời tàn nhẫn đó. Không tin được mà, tại sao tôi phải dỗ Ae chứ. Ae ghét tôi rồi, chỉ vì chút chuyện nhỏ vậy mà không thèm ngó ngàng tôi nữa,không thèm yêu thương tôi nữa...Càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt rơi ào ào xuống. 

 "Ae nói vậy...Ae ghét mình rồi chứ gì...Ae không cần mình nữa phải không....mình biết mình sai rồi, mình muốn xin lỗi Ae mà...mà Ae như vậy...mình ..." 

 Tôi không còn nói năng mạch lạc nữa, ấm ức khóc òa lên. 

 Ae ôm ghì lấy tôi, đè xuống giường. Tôi ôm chặt lấy người Ae mà khóc. Cứ như được đà ấy,tôi khóc ngon lành luôn. Bao nhiêu nỗi niềm trăn trở bấy lâu, sẵn dịp này bùng phát, tôi càng khóc càng to. Và quả nhiên, Ae vứt ngay cái bộ mặt giận lẫy mát mẻ đó rồi, Ae có vẻ hoảng hốt thật sự khi tôi khóc nức nở như thế.

" rồi mà rồi mà...tao xin lỗi...là tại tao nhỏ mọn..ghen tuông gì đi nữa cũng không được lạnh nhạt với mày...Pete..đừng khóc...tao xin lỗi mà..." 

 "Pete..đừng khóc...tao xin đấy...tao sai rồi...tao không được tức giận với mày...tao sai rồi mà...xin lỗi mà Pete..đừng khóc nữa..." 

 "mày đau tao còn đau hơn..mày biết mà...thôi mà Pete,đừng khóc mà..." 

 Ae hôn tôi...liếm nước mắt của tôi rồi liếm luôn xuống cổ tôi....Cả người tôi nóng lên,tôi sờ loạn cả người Ae, nói trong khi nước mắt vẫn còn lem nhem trên mặt " mình...mình yêu Ae mà...mình chỉ muốn Ae thôi...không...không có ai khác nữa hết...Ae giận gì thì giận...đừng có không cần mình nữa...mình không chịu nổi đâu...đau lắm..tim đau lắm..Ae không cần mình nữa..." 

 Ae lúc này đã cởi gần hết đồ trên người tôi rồi, gấp gấp nói " cần !!!! ai , là ai nói tao không cần mày nữa...đừng khóc mà..tao xin lỗi mà...mày đã gặp đủ chuyện rồi mà tao còn chọc mày khóc...tao cần mày lắm...không cần mày thì tao cần ai nữa ...Pete..đừng khóc...tao sẽ cho mày thấy tao cần mày tới mức nào...đừng khóc nữa mà..." 

 Tôi cảm thấy bàn tay Ae vuốt ve mạnh mẽ cơ thể của tôi...nếu khi nãy không có vụ thiên sứ này thì bây giờ chắc chắn Ae đã vô cùng dịu dàng với tôi rồi, vì tôi đang bị đau mà. Nhưng kích động như thế này tôi lại thích, Ae nhịn lâu như vậy , không lẽ tôi không nhịn lâu sao ?

 Ae đã "cần" tôi cả đêm hôm đó luôn. "cần" tôi hết lần này tới lần khác. Nồng nàn, mãnh liệt. Ae làm tôi thấy cực kì sung sướng, gấp nhiều lần so với bình thường. Vì khi thấy sự hối hả gấp gáp trong mắt Ae, mỗi khi thúc sâu vào bên trong tôi, làm tôi thấy rõ Ae là người cần tôi như điên dại, cảm thấy tôi chính là người chiếm hữu hoàn toàn cuộc sống của Ae. Tôi thấy, lâu lâu chọc cho Ae giận lên để rồi dỗ bằng nước mắt thế này cũng thật là tuyệt. 

 Ae. 

 Tôi thực sự rất tức giận khi Pete nó mê trai trắng trợn như thế. Mà đó lại lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy nữa chứ. Phải nói là tôi bị sốc thì đúng hơn. 

 Tôi đã nghĩ khi là một con mèo thì bị cái thứ lấp lánh chói mắt đó làm bất ngờ không chống đỡ kịp, thì cũng thôi đi. Hóa ra người yêu của tôi lại còn sùng bái cái tên khó ưa lông lá đó như vậy . Ủa đẹp trai thì đã sao ? thiên sứ thì đã sao ? bộ lạ lắm sao ? chỉ là có cái cánh thôi mà ! Bây giờ chỉ cần hình dung tới con bồ câu tôi cũng thấy ghét nữa !!!! 

 Giận tới run người, tôi bỏ đi vào phòng. Tôi mà không bỏ đi, không biết chừng tim tôi sẽ nổ banh ra với cái vẻ mặt thản nhiên ca ngợi tên đàn ông khác trước mặt người yêu mình đó của nó mất. Tôi mà không kềm chế được sẽ đè nó xuống mà làm nó tới chết vì quá tức giận. Tôi đã long trọng hứa với nó sẽ không đem chuyện giận dỗi lên giường. Tôi không muốn thất hứa.

 Khi vào phòng rồi, bỗng nhiên tôi có chút hối hận. 

 Tôi xa nó đã bao lâu rồi, tình cảnh nó như vậy, nó đang trong HÌNH DẠNG CON NGƯỜI đó, đã bao lâu rồi chứ, vì nó đang đau mà tôi cố kềm nén, nếu có thể làm tôi sẽ cố làm nhẹ nhàng hết mức. Mắc gì chỉ vì một tên thiên sứ khó ưa chết tiệt mà tôi lại quay lưng đi vậy nè trời ? 

Cái chuyện này, tôi cứ để đó rồi phạt nó là được rồi, phải ha, nó bắt tôi nhịn bao nhiêu lâu nay đến sắp hỏng rồi, tôi phạt nó thì có vẻ quá đê tiện, nhưng nay, cái vụ khen ngợi biết ơn kẻ khác này rõ ràng là tội lớn mà, tôi sẽ đường đường chính chính mà phạt nó. Được, nghĩ là làm ngay, tôi sẽ phạt nó, phải cho nó biết , tôi với cái cặp cánh đó, nó chỉ được nhìn về phía tôi mà thôi.

 Chưa kịp quay đầu lại, Pete đã bước vào phòng tìm tôi. À, càng tốt, thế mới ngoan chứ, biết lỗi rồi kìa, vào dỗ tôi kìa. Bao tức giận tan biến, nhưng tôi phải làm ra vẻ giận, để xem Pete dỗ tôi thế nào.

 Ôm tôi như vậy, má ơi, thiệt khó kềm lòng mà. Tôi thấy mình đi làm diễn viên được luôn, tỉnh bơ mà nói mấy câu lạnh nhạt, cứ như thật ấy. 

 Tôi bảo nó đi, nó đi thật. Trong tích tắc, tôi muốn đứng tim luôn. 

 Không ngờ, người yêu của tôi không làm tôi thất vọng, vẫn ngồi trở lại lòng tôi, tiếp tục xuống nước với tôi. Ơ, khóc rồi, Pete độc ác, nó làm gì làm, sao nó lại khóc chứ. Muốn giết tôi thì một dao trực tiếp đâm vô tim tôi nè, sao lại vì tôi mà khóc òa ra thế kia. Tôi bắt nạt nó quá rồi sao ?

 Tôi bế nó đến bên giường. Chỉ muốn lột nó ra mà ăn nuốt ngay thôi, nhưng, tôi hơi hơi cảm thấy cái khóc này có một chút xíu khác thường. Thật sự chỉ có một chút xíu. Nhưng rất hiểu Pete nên tôi nhận ra được , Pete khóc nhưng là có hơi cố tình khóc to , vậy thì không giống bình thường rồi. Hiểu rồi, là tên yêu tinh này dùng nước mắt trấn tôi đây mà. 

Rõ rành rành biết mình sai nên dùng chiêu này để tôi dỗ dành ngược lại , à ha, Pete của tôi đúng là hồ ly mà! Càng tốt, càng đúng ý tôi. Dù gì, để nắm quyền chủ động thì dù có phải xuống nước, đóng vai người tội lỗi ngập đầu thì với tôi chẳng là gì cả.

 Pete ơi là Pete, cảm ơn nhé, đã cho tao cơ hội công khai trắng trợn mà ăn sạch cả người mày. 

Tôi phải làm thật mạnh bạo, thật nóng bỏng, để cho cái tên thiên sứ chết tiệt đó nếu quả thật đang vô hình đứng ngay đây, sẽ ghen tị với tôi đến muốn chết thêm lần nữa luôn. Tôi vốn không muốn ai nhìn thấy Pete của tôi lúc trên giường, nhưng, bây giờ tôi đổi ý rồi, Pete xinh đẹp đến điên đảo thế này, nhìn được không ăn được mới là địa ngục chớ. 

Đằng nào dù tôi có không muốn hắn cũng hoàn toàn có thể đang lù lù ngay đây, mà nếu thấy chúng tôi làm,đã thấy biết bao nhiêu luôn rồi, vậy còn gì mà kiêng cử nữa. Kệ hắn, cứ tha hồ mà xem này, xem Pete của tôi cần tôi đến thế nào này, tên có cánh chết tiệt! 

Mở to mắt mà nhìn, Pete của tôi chỉ cần tôi,chỉ muốn tôi thôi.  

----------------------------

Ver2.

  Pete hoàn toàn không biết là đã chọc Ae ghen đến đen cả mặt. Pete nghĩ, ủa, thiên sứ là đẳng cấp nào , có phải là người đâu, sao lại tức giận ? có đi triễn lãm tranh, ngây người ra ngắm một bức danh họa, chẳng phải cũng y như vậy hay sao ? thưởng thức cái đẹp có gì sai mà Ae giận dữ vậy ? 

 Pete bước tới ôm cánh tay Ae. lắc lắc "Ae , sao thế, mình đã làm gì sai sao ?" Tự nhiên Ae bỏ vào phòng làm việc , làm việc gì giờ này nữa ? Mà mới nãy còn đang ôm ấp mình mà trời. Pete thiệt tình không nhận thức được chút xíu nào tình cảnh nguy hiểm của bản thân lúc này.

 Ae chằm chằm nhìn với ánh mắt không tin nổi. Vẫn thực tình không biết mình đã làm sai gì à ? Làm mèo một thời gian thì tim bé lại luôn rồi hả, nghĩ sao mà không đếm xỉa chút nào đến tâm trạng của người yêu mình vậy chứ. Lại còn khen nức nở một thằng có cánh vô hình, bộ mặt khó ưa, giọng nói thì khó nghe.

 Ae quả tình không nhịn nổi nữa, đè nghiến Pete lên giường, hung hăng cởi áo. 

 Pete đang rất muốn Ae, nói về nhịn thì cả hai bên đều nhịn mà. Thấy Ae không bỏ đi làm việc nữa,mà lao vào bắt đầu yêu đương mình, Pete nghĩ Ae không giận nữa rồi, nên hơi mềm người ra thư giãn. Lúc Ae hối hả đi vào, dễ chịu quá, Pete bật ra tiếng khúc khích " thích quá đi..thật hạnh phúc là được cứu ra sớm như vậy..còn tưởng chẳng bao giờ được gặp Ae nữa rồi...nhờ thiên sứ chỉ đường cho Ae đến...thật là tốt..." 

 Nói tới đó, Pete nhận ra cả người Ae run lên.

 Ae thấy cả đầu lẫn tim mình đều đau đến muốn chết luôn. Ủa hóa ra bạn mèo này được nuông chiều đến mức quên ai là chủ nhân trái tim rồi hả ? Đã không biết lỗi thì chớ, giờ phút này còn vô tâm vô phế tới mức nhắc tới cái thằng có cánh đó lần nữa,lại còn biết ơn hắn!!! 

 Giận càng thêm giận, cũng biết là nếu nói ra như vậy, tức là trong đầu Pete chỉ là biết ơn cứu mạng thôi, và cũng biết Pete thật sự không nhận ra mình đang mạnh bạo trút giận vào người. Nhưng vẫn là giận sôi hết ruột gan. Con mèo này,quả là không dạy dỗ lại là không được mà. 

Có lẽ một cái không đủ rồi, vậy được, đêm còn dài như vậy, nếu có đau hay mệt, tao cũng sẽ bắt chước mày làm kẻ vô tâm vô phế, mặc kệ như không biết gì mà trút vào mày cả đêm, cho mày biết tao ấm ức tới mức nào, tổn thương tới mức nào. Tao sẽ không vì yêu mày mà nhẹ tay với mày đâu mèo nhỏ ạ. Mày đúng là làm tao tức chết mà. 

 Pete thấy Ae càng lúc càng thô bạo, có hơi hoang mang một tí. Nhưng thật sự đã nhịn lâu quá rồi, nay Ae làm mạnh mẽ thế, càng dễ chịu, nên thế là cứ quấn lấy nhau cuồng điên kịch liệt, mà không biết rằng, đây là lần đầu tiên sau mười năm bên nhau, cả hai làm tình với hai tâm trạng không hề hòa hợp nhau. 

 Cũng không sao, chỉ cần cơ thể vẫn vô cùng hợp nhau là được.  

-----------------------------

Ver3

  Ae quay lưng lại bước đến bàn làm việc, bỏ tôi ngơ ngác trên giường.

 Chuyện gì vậy ? Rõ ràng đang ôm tôi mà. 

 Làm việc gì giờ này ???? 

 Tôi cất tiếng gọi "Ae ơi..." 

 Im lặng. Ae ngồi vào bàn, mở máy tính lên, lui cui làm việc thật sự luôn. Phớt lờ lời gọi của tôi.

 Ae có bao giờ làm lơ tôi như vậy đâu ? 

 Tôi bước tới, cúi xuống vùi mũi mình vào vai Ae âu yếm, gọi lần nữa "Ae ơi..." 

 Ae né người ra khỏi tôi, cất tiếng " mày gọi tao làm gì, tao không đẹp trai, không có cánh,lại còn không có giọng nói mê người gì gì cả..." 

 Ae giận rồi. Là ghen sao ? ghen với thiên sứ á ? 

 Tôi chưa kịp nói rằng tôi không có ý ca ngợi anh ta quá mức,chỉ là tôi nghĩ vậy thật thì khi Ae hỏi tôi trả lời thật thôi. Tôi muốn xin lỗi vì đã làm Ae ghen đến giận dữ như vậy.

 Nhưng giọng nói đều đều của Ae tiếp tục cất lên " quan trọng hơn là, tao không có siêu năng lực như người ta, suýt chút nữa không biết mày ở đâu mà tới cứu, tao vô dụng, là tao rời mắt khỏi mày làm cho mày bị bắt , không biết mày chỗ nào chỉ biết vừa khóc la vừa chạy loạn cả lên...ờ, là tại tao hôn hít mày trong hình dạng con mèo làm cho thằng khốn đó đoán biết được...là tại tao hồi xưa không giết quách nó cho rồi để bây giờ nó đi hại mày...là tại tao cả Pete..." 

 Từng cái tại của Ae đâm vào tim tôi từng nhát một. 

 Thì ra Ae nghĩ như thế.

 Tôi không ngờ Ae nghĩ như thế. 

 " không Ae, không phải như vậy...Ae không được nghĩ như vậy.." Tôi ôm vai Ae,nước mắt sắp rơi xuống rồi. 

 Ae đẩy tôi ra, nhìn tôi với ánh mắt đau đớn " tại sao tao không được nghĩ như vậy ? là sự thật mà Pete, nếu không có sức mạnh của thiên sứ, tao đã mất mày rồi còn gì. Ừ, tao ghen vì mày nhìn hắn mà tim đập mạnh, tao ghen vì mày khen hắn đẹp,khen giọng hắn hay..ừ tao ghen đó Pete.. nhưng tao có gì bằng một thiên sứ chứ ? tao đâu có tự mình tới cứu được mày chứ...tao có quyền gì mà tức giận khi mày biết ơn hắn chứ ? đúng là nhờ có hắn cứu mày mà Pete...." 

 Tim tôi muốn rơi khỏi người tôi rồi. Ae khóc. Ae đang khóc đó. Từng lời Ae nói, run rẩy vì kích động , mà một dòng lệ đang chảy từ mắt Ae. 

 Tôi đã làm cái gì thế này ? Ae lo lắng cho tôi, cứu tôi, về nhà rồi âu yếm yêu thương tôi, mà tôi đi nhắc đến công ơn thiên sứ, đã mười năm rồi từ cái ngày chỉ vì một cái đồng hồ mà Ae bị Tin sỉ nhục, Ae lúc đó vì tôi mà chịu tổn thương rằng bản thân không làm được cho tôi điều gì. 

Một Ae trước giờ không bao giờ so sánh với người khác để rồi tự ti. Nay, lại vì một lúc vô tâm vô nghĩ của tôi mà Ae lại một lần nữa hạ thấp chính mình, nói rằng bản thân vô dụng. Cay đắng tới mức nào mà làm Ae rơi nước mắt. Tôi thật muốn giết bản thân mình ngay lúc này. 

 "không mà...Ae mới là người cứu mình mà...lần nào Ae cũng đến...Ae luôn luôn đến mà..." 

 Tôi ôm Ae mà khóc. Ae bế tôi lại giường, nằm ôm tôi vào lòng " tao bây giờ vẫn còn thấy sợ..nghĩ tới cảnh nếu không tới kịp, giờ này sẽ thế nào...tao hiểu tao phải biết ơn thiên sứ đó lắm....Pete...mày thấy hắn ta tốt đẹp cỡ nào cũng được...nhưng mà mày chỉ được yêu tao thôi...dù tao vô dụng..dù tao lỗi lầm gì...mày cũng chỉ được nhìn về phía tao thôi...Pete..tại sao..tại sao tim mày đập mạnh khi nhìn thấy hắn...tại sao..." 

 Ae vẫn ghen. Dù rằng tổn thương và đau lòng đang hành hạ Ae, Ae vẫn cứ ghen. Ae yêu tôi nên Ae mới ghen. Là tôi làm Ae ra nông nỗi này. Ae bình thường tự tin biết bao, là niềm tự hào của tôi. Nay chỉ vì tôi mê đắm phút chốc nét đẹp của thiên sứ,mà làm Ae đau. 

 " biết tâm trạng của tao thế nào không ? khi mày khen hắn trong vô thức...mày còn chẳng nhận ra tao ghen luôn...mày sao có thể quên béng đi tao như vậy ? sao có thể...Pete..tao chưa từng một phút giây nào không nhớ mày...mà sao mày lại có lúc hoàn toàn không nhớ chút gì tới tao hả Pete..." Ae lay người tôi, nhẹ thôi, vì Ae vẫn nhớ người tôi đang đau. Bất cứ tình huống nào, Ae vẫn nhớ mọi chuyện của tôi, vậy mà tôi... 

 Nước mắt hối hận cứ tuôn ra không kềm được...mà thực ra, còn là nước mắt xót xa nữa...Ae của tôi nhìn tôi với ánh mắt bất lực, nhìn tôi với ánh mắt đau lòng...nhìn tôi trách móc...Như xiên vào tim tôi hàng ngàn cây kim vậy. Đau quá. 

 Tôi ôm chặt cổ Ae rồi hôn. Nước mắt cứ tràn tuôn trong lúc chúng tôi làm tình. Phải, là làm tình. Ae ve vuốt cơ thể tôi,hôn liếm tôi, nhưng không phải ánh mắt hạnh phúc say mê như mọi khi, hay như lẽ ra chúng tôi đang ân ái hạnh phúc sau bấy lâu nay tôi bắt Ae phải nhịn. Ae làm tình với tôi cực kì nhẹ nhàng với ánh mắt đau khổ. Cứ như là Ae đang cố chứng minh, bản thân không có gì khác cho tôi ngoài việc giường chiếu vậy. Tôi hiểu Ae, chắc chắn đang nghĩ như vậy.

 "Pete..thích không..có sướng không...Pete...." Ae vừa nhấn sâu vào yếu điểm của tôi, vừa run giọng hỏi tôi. 

 " tao thì có thể làm gì cho mày chứ...chỉ biết làm mày dễ chịu trên giường thôi...mà nói ra thì, tao chỉ vì khoái lạc của bản thân tao thôi...." 

 Tôi thật đã hiểu cơ thể chúng tôi bản chất dâm đãng cỡ nào mà vẫn làm được trong tình huống này. Tôi quả thật chưa bao giờ cùng Ae làm tình mà trong lòng đau đớn đến như vậy. Là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi...  

-------------------------

Lynx thấy ver3 đó đúng xì tai lynx nhất, mọi người có thấy thế không ^^ vừa có H vừa có khóc thế này mới là lynx chứ , cô mèo đó bắt Ae nó nhịn, bên lynx thì cho ăn ngập miệng thế mà mọi người còn cứ nói lynx viết truyện ngược cơ :)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro