Phần 14. Rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14 up ngày 7.12.2018  Reup 10.5.2019

"Tụi mình xa nhau đi, Ae"

Trước mắt chúng tôi bây giờ đều là nỗi đau không thể thốt nên lời. Tôi yêu Ae, điều đó quá hiển nhiên rồi, và những tháng ngày không có Ae trong ba năm đằng đẵng đó làm tôi sống không bằng chết. Tôi chưa từng có lúc nào nghĩ đến lại có một ngày chính tôi đòi rời khỏi Ae.

Tôi biết trái tim tôi đau và tôi biết mình đang làm đau cả Ae. Nhưng nếu ngay lúc này không làm như vậy, thì sẽ chẳng có ai trong chúng tôi có thể có cơ hội thoát khỏi cái đau xé nát tim gan này hết !

Tôi đã tưởng tôi có thể chấp nhận được chia sẻ Ae với chính bản thân mình. Tôi sai rồi, đến cả chính mình tôi cũng không thể nào chịu đựng được. Tôi hiểu anh ấy cần Ae hơn tôi lúc này.

Tại sao? Tại sao tôi tàn nhẫn với Ae như vậy ? Anh ấy sợ rời xa tôi. Điều duy nhất trên đời này làm Ae sợ chính là không có tôi. Vậy mà tôi lại nói muốn bỏ đi. 

Vì sao ? Vì nếu bây giờ tôi bỏ đi, anh ấy vẫn còn một Pete khác bên cạnh. 

Tôi không phải muốn cho Pete kia cơ hội. Mà là tôi muốn cho cả ba chúng tôi cơ hội. Cơ hội duy nhất có thể thoát ra được nỗi đau này.

Đối với Ae, dẫu Pete kia có là một sự tồn tại hiển nhiên đi chăng nữa, bản năng của anh ấy có yêu thương chăm sóc Pete dù là Pete nào đi nữa, thì, tôi đến từ tương lai không mong muốn kia, vẫn là một người vừa gặp anh ấy có hai ngày. Và trong hai ngày qua, Ae chưa hề rời mắt khỏi tôi. 

Tôi biết tôi ích kỉ. Tận đáy lòng tôi muốn Ae cũng yêu thương tôi trong tương lai, thế mà tôi lại không chịu đựng nổi để cho Ae có cơ hội làm điều đó.

Tôi đã biết một năm nữa, chắc chắn tôi sẽ trở thành Pete kia, trải qua những ngày đau đớn, gặp được Ae ở đây rồi, và phải đón nhận tình yêu của Ae sau khi Ae đã yêu tôi của lúc này xong xuôi trước. 

Muốn hôn và được hôn thì phải chờ, muốn ôm và được ôm cũng phải chờ. 

Phải chờ Ae xong với người kia trước, rồi mới đến phiên mình. Đau đớn kinh khủng.

Tôi nghĩ đến cảnh tượng đó trong tương lai, tôi nghĩ đến đó là điều mà Pete kia đã không thể nào kềm chế được nước mắt và bật ra tiếng nức nở bảo rằng Ae hãy yêu tôi đi, ôm ấp thỏa mãn tôi đi,rồi mới tới phiên anh ấy. 

Cay đắng tới mức nào mà anh ấy nói ra câu đó được ? 

Và tức là, tôi lúc đó sẽ nói ra câu đó với nỗi đau gì, tôi hoàn toàn hình dung ra được, một cách vô cùng rõ ràng.

Ngay lúc này đây, cả hai chúng tôi đều khóc. Tôi khóc cho Ae. và tôi khóc cho chính mình của tương lai rất gần đó. 

Sự ham muốn không phải là tất yếu. Chúng tôi yêu nhau không phải ngày một ngày hai, chúng tôi làm tình với nhau không phải chỉ vì cơn mê đắm xác thịt. 

Đối với chúng tôi, đó là cách để chúng tôi bày tỏ với người kia rằng mình yêu đối phương nhiều đến thế nào. 

Tôi nhớ Ae, cơ thể tôi nhớ Ae, nhưng trái tim tôi nào có thiếu thốn gì đâu,  Ae chưa bao giờ để tôi thiếu thốn. 

Nhưng Pete kia thì có.

Anh ấy từ một người đang có tất cả, bị bắt đến nơi này, biến thành một người không có chút gì. Một chút Ae cũng không. 

Vì sao ? dù Ae cũng chăm sóc anh ấy, môi Ae cũng chạm vào anh ấy, nhưng, anh ấy và tôi, đều biết rõ, tất cả những điều đó của Ae, là dành cho Pete, bất cứ ai là Pete, đều thế. Và chỉ thế thôi không hơn.

Dẫu chúng tôi vượt qua cảm xúc vừa rồi, cả ba chúng tôi đều làm tình đi nữa, thì, tôi biết rõ, Ae cũng chỉ ôm ấp yêu thương anh ấy vì coi anh ấy là tôi, chứ không phải coi anh ấy là chính bản thân anh ấy, là Pete hai mươi chín tuổi. 

Dẫu có một ngàn Pete xuất hiện, Ae vẫn sẽ coi tất cả bọn họ là tôi của lúc này. Mắt Ae không hề rời khỏi tôi. Tim Ae luôn chỉ nhìn về một mình tôi. Đúng như lời thề hôn nhân của chúng tôi. Vậy đó. Vậy mà bây giờ điều đó lại là vấn đề.

"không, Pete, sẽ không ! Nhất định sẽ không ! "

"anh phải làm thế, khi chúng ta kết hôn, anh đã hứa sẽ luôn chiều em, hứa sẽ luôn cho em mọi thứ em muốn trong khả năng của anh, và em đang bắt anh làm điều gì vượt quá khả năng sao hả Ae ? 

Em chỉ đang đề nghị anh yêu thương em của tương lai, nhưng là yêu anh ấy bởi vì chính bản thân anh ấy, chứ không phải vì anh ấy là em. 

Ae, em đau, cả ba chúng ta đau như nhau,nhưng... nhưng nếu không làm thế này, thì làm sao có thể nào hết đau được hả Ae ?

Em phải đi, em phải đi để anh có thể nhận ra anh có yêu Pete kia hay không ? 

Và em cầu xin anh, Ae, em cầu xin anh, hãy yêu thương em bởi vì em là chính em.

Mười năm trước, khi em cầu xin anh hãy thích một cô gái, hãy làm một người con trai bình thường, đừng vì thích em mà trở nên một người lệch lạc giới tính. Anh đã nói gì , anh đã nói gì hở Ae, anh nhớ không...nói lại cho em, nói lại cho em đi Ae...."

Nước mắt của Ae đã rơi xuống mặt tôi, hòa với nước mắt của chính tôi. Tôi khẽ đẩy người Ae ra rồi cố gắng ngồi dậy. Quả nhiên, Ae buông ngay bàn tay phải của Pete kia lúc này vẫn còn đang nhìn lên trần nhà với dòng lệ như suối tuôn trên mặt. 

Và quả nhiên, tay Ae vừa buông khỏi bàn tay anh ấy, anh ấy nhắm chặt mắt lại vì đau đớn. Hãy tin tôi đi, tôi biết chính xác nỗi đau đớn đó là như thế nào.

Tôi vịn hai vai của Ae, cố gắng giữ không cho Ae ôm ghì lấy mình, tôi muốn Ae nhìn thẳng vào mắt tôi, nếu tôi để mặc anh ấy ôm vào lòng, sợ là dũng khí sẽ không còn đủ để tôi làm điều mình cần phải làm nữa.

"anh đã nói...anh thích em, bởi vì em chính là em, chứ không phải em là con trai hay con gái. Anh là trai thẳng, vì thích em cũng không có nghĩa là sẽ thành gay, vì anh không phải thích con trai, mà anh chỉ thích em thôi, dù là trai hay gái, chỉ cần là em,anh đều sẽ thích em mà thôi. Pete, đừng mà..anh làm sao có thể để em đi.. giết anh đi còn hơn...anh cầu xin em, đừng đi, đừng đi đâu cả...Pete của anh..xin em mà! "

Tôi buông tay khỏi người Ae. Tôi không thể tiếp tục nghe thêm nữa, tôi sẽ bỏ cuộc mất. 

Tôi quay sang Pete kia, lay mạnh người anh ấy, kéo anh ấy ngồi dậy và ôm ghì lấy người anh ấy, lúc này đây, tôi không thể nào nhìn vào mắt của bất cứ ai trong hai người.

"Pete, em cầu xin anh, xin anh hãy để em đi, nếu em không đi, chúng ta những ngày tháng sắp tới phải sống ra sao đây , anh nói đi. Em và anh sẽ bắt Ae phải đau khổ khó xử thế này đến bao giờ ?

Anh biết mà, anh biết rõ bản thân anh không cam tâm người Ae yêu chỉ là một mình em, đừng tự gạt bản thân rằng anh chịu đựng nổi. Em biết hết, chúng ta đều không hề chịu đựng nổi. 

Anh chính là em kia mà, anh có quyền làm vợ, anh có quyền bắt anh ấy giữ đúng lời thề hôn nhân của chúng ta, anh có quyền được anh ấy yêu bằng cả trái tim mình, anh có mọi quyền, Pete, anh có quyền mà !

Anh không phải người đến từ thế giới song song, anh không phải là một Pete khác bước ra từ cái gương. Mà anh chính là Pete bằng xương thịt, là Pichaya sở hữu tình yêu duy nhất của Intouch.

Không có chuyện chúng ta chia nhau sở hữu Ae, mà phải là cùng một lúc sở hữu Ae, anh có quyền như em, chứ không phải là người vợ thứ phải nhường nhịn vợ cả.

Nếu bây giờ em nói em bình thản chấp nhận chuyện này thì là nói dối. Nên em phải đi, đi đến nơi yên tĩnh mà từ từ học cách chấp nhận chuyện này. 

Em thừa nhận em ham muốn Ae đến phát điên, nhưng em sẽ nhịn được cái khao khát đó đến khi em và anh cùng nhau làm tình với người mình yêu, nếu có chờ đợi lần lượt tới phiên được Ae yêu, thì cũng chỉ vì lí do duy nhất là ta có đến hai người trong khi Ae chỉ có một. 

Chứ em không chấp nhận được một năm sau, tới phiên em trở thành anh của lúc này, phải mang tâm trạng của một người ở nhờ sống trong chính căn nhà mình !"

Ae ôm ghì lấy chúng tôi, anh ấy vẫn đang nghĩ cho tâm trạng của tôi và không biết cảm giác của Pete kia hay sao ? Lần đầu tiên tôi thấy đau đớn vì Ae chỉ yêu mỗi mình mình thế này. Tôi đúng là vô lí và ích kỉ mà.

Tôi giằng người ra khỏi vòng tay của Ae, bước xuống giường và tiến nhanh về phía tủ, vừa thay quần áo tôi vừa cầm điện thoại lên gọi ngay cho mẹ. Tôi hiểu Ae, người duy nhất Ae có thể yên tâm phần nào nếu tôi tìm đến, chỉ có mẹ thôi.

" Alo mẹ ạ, con xin lỗi đã gọi vào ngày nghỉ thế này, thật sự không có việc gì không ổn hết đó mẹ, nhưng hôm nay con có thể về nhà mình không, mẹ nói dì Jew nấu thêm phần con với nhé ! không ạ, con không phải chỉ ghé ăn trưa với mẹ đâu ạ, con muốn về ở với mẹ vài ngày,c ó thể vài tuần. Mẹ, mẹ không muốn Pete về sao ? xin mẹ đấy, đừng đuổi Pete mà , Pete thật sự nhớ mẹ lắm nên muốn về thôi...Pete không sao cả, thật đấy ! "

Ae đã bước tới cầm bàn tay đang gọi điện thoại của tôi, ánh mắt đau khổ của Ae lúc này như đang tra tấn tôi.

" con sẽ về đến trong vòng một tiếng nữa. Mẹ, mẹ đừng lo mà, Pete của mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, chỉ là về nhà thôi Pete cũng không làm nổi sao ? xin mẹ đó, đừng lo lắng nhé, Pete về đến ngay thôi"

Tôi cúp máy, nhìn Ae và nén lòng quả quyết nói " anh nghe rồi đấy, em đã cam đoan với mẹ sẽ về nhà trong vòng một tiếng, xin anh đừng cản em, để em đi đi Ae.

Em biết anh hoàn toàn hiểu rõ lòng em mà. Chúng ta là một cặp trời sinh ra để yêu nhau đó Ae, em chưa từng nghi ngờ gì điều đó suốt năm năm nay. Em chỉ là tạm rời xa anh thôi. Anh lo lắng, em biết ! Anh đau lòng, em biết ! Em hiểu, nhưng làm ơn thẳng thắn nhìn vào Pete kia đi.

Chính anh đã nói, nếu em bây giờ bị bắt đến tương lai , mà Ae tương lai kia đối xử với em không hề yêu thương nồng đậm, chỉ coi như có thêm một người đến sống trong nhà, ánh mắt nhìn mà không thấy em, anh chẳng phải sẽ đau lòng đến mức muốn giết chết Ae đó hay sao ?

Anh không phải phân biệt được hai người tụi em, mà là anh nhận ra em và phân biệt em với người còn lại mà thôi. 

Em vui, em hạnh phúc vì anh yêu em nhiều đến mức như vậy, nhưng, Pete kia không phải người nào khác mà, em đang làm mọi thứ em có thể làm để cho tương lai kia đỡ tệ hại hơn.  

Xin anh để em đi đi. Em sẽ ở chỗ mẹ, ăn uống đầy đủ, chăm sóc tốt bản thân, và không chạm tay vào bất cứ đồ vật nào kì lạ khi ở một mình.

 Anh đừng đến tìm em. Em sẽ tự mình trở về. Tin em đi Ae, em tin chúng ta là tình yêu định mệnh của nhau không gì chia cắt được, em đã luôn tin anh , lần này, anh có thể tin em không, chồng của em ? "

Tôi đưa tay mình chạm vào giọt nước mắt của Ae, và cố dồn hết sức lực mà mình có để kềm chế bản thân không ôm ghì lấy người tôi yêu hết mực đang khóc trước mắt tôi kia.

" em không thể ôm anh được, ôm anh rồi thì  sẽ không đi được nữa đâu, em sẽ không thất hứa với mẹ, anh cũng không được thất hứa với em, khi vợ muốn thì chồng sẽ chiều vợ bất cứ điều gì, em xin lỗi vì em lại bắt anh phải chiều em cái việc này,  xin lỗi Ae. Em yêu anh, như anh biết đấy !"

Tôi quay sang nhìn Pete kia vẫn ngồi trên giường , nhìn tôi với ánh mắt giằng xé, anh ấy cũng đang cố kềm chế bản thân không giữ tôi lại, vì anh ấy hiểu như tôi rằng, chẳng có cách nào khác.

" làm ơn đừng thấy có lỗi với em, em chính là người ích kỉ đang muốn tốt cho chính mình của tương lai mà thôi. Pete, xin anh đấy, cả anh cũng chưa nhận ra được anh yêu Ae của hiện tại tách biệt hoàn toàn với Ae tương lai đâu. Em đi đây. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi mà. Cùng cứu nhau đi, Ae và anh, tương lai em"

Tôi không nhìn họ thêm nữa, cầm chìa khóa xe và ví đi nhanh ra cửa. Ae nắm cổ tay tôi, tôi để yên tay mình trong bàn tay ấm áp to lớn đó thêm một khoảnh khắc. Và rồi, gỡ tay Ae ra, tôi bước thẳng ra ngoài, lái xe của Ae rời đi, vì hiện tại xe của tôi đã lâu lắm không sử dụng, tôi còn không biết chìa khóa đang nằm chỗ nào trong nhà nữa ấy.

Chắc chắn mẹ sẽ nghĩ tôi và Ae có chuyện, nếu tôi lái xe của Ae về nhà thì chắc nhìn có vẻ êm ả hơn. Tôi không nhận ra bản thân mình mạnh mẽ hơn từ lúc nào rồi. Tôi đã không còn là Pete ỷ lại dựa dẫm vào sự cưng chiều của Ae nữa. Tôi phải mạnh mẽ để có thể bảo vệ ngược lại Ae chứ. Trái tim của Ae cần tôi,nếu tôi suy sụp thì Ae sẽ ra sao. Tôi sẽ không để ai trong chúng tôi đau đớn thêm nữa. Tôi cũng là một người đàn ông mà.

Có nhiều lúc tôi thừa nhận bản thân mình chìm đắm trong sự chăm sóc của Ae cứ như thể tôi là một cô gái vậy. Không nên như thế, tôi muốn Ae chăm sóc tôi cả đời chỉ là chăm sóc phần trái tim thôi, tôi cũng muốn bản thân mình mạnh mẽ để chăm sóc ngược lại cho Ae.

Như trước đây cũng rất hạnh phúc, nhưng chúng tôi vẫn còn có thể hạnh phúc hơn nữa được mà. Có lẽ thần linh cho tôi cơ hội này để có thể yêu Ae và bên Ae theo một cách khác sâu đậm hơn vạn lần thì sao. Tình yêu đó chẳng hề mất mát đi chút nào. 

Tôi nghĩ thông rồi, chỉ còn chờ Ae và Pete kia cũng thông suốt nữa thôi. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, vì tôi tin Ae và tin cả chính tôi.

hồi nãy lynx tìm suốt nửa tiếng mới tìm thấy được pic này có thể biểu cảm chính xác gương mặt của Pete hiện tại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro