Phần 19. Pete ! anh yêu em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.12.2018  Reup 14.5.2019

---------------------------

Khi nhìn thấy nét mặt của Ae và Pete nhìn tôi , thật sự là rất muốn phá lên cười. Cả hai nhìn tôi như thể tôi bị điên vậy.

Không lẽ nào vừa nãy biểu cảm của tôi rất kì cục sao. Tôi chỉ vui mừng khi phát hiện tôi đang dần có kí ức của Pete hiện tại thôi mà. 

Mà có thể là tâm trạng tôi bây giờ hơi hỗn loạn. Mọi thứ như một cuốn phim quay chậm đang từ từ chiếu lại trong đầu tôi.

"anh xin lỗi đã về trễ như vậy, chúng ta mau ăn cơm thôi, Pete sắp chết đói rồi, mà anh chắc chắn là em cũng chưa ăn gì suốt cả ngày hôm nay phải không ?"

Ae với tay lấy túi đồ ăn trong tay Pete. Quả nhiên thói quen không cho vợ xách đồ đạc gì cả của Ae đã ăn sâu tới tủy rồi.  Ae vịn vào eo em ấy, khẩn trương đẩy vào nhà.

Tôi chậm chậm đi theo vào, hơi lúc lắc đầu một chút, hình ảnh gì thế này ? Gần như cảm giác ập tới, buổi chiều của hai người họ, chính xác là đang ùa vào trong đầu tôi. Vừa rõ ràng mà lại vừa mơ hồ.

Cả hai đang lui cui dọn đồ ăn ra bàn. Ae kéo ghế cho Pete nhỏ rồi tiến tới cầm tay tôi.

 " mau mau ăn đi đã, rồi chúng ta sẽ mở cuộc họp gia đình nhé, Pete! "

Tôi vừa ngồi xuống ghế, bỗng nhiên buột miệng hỏi.

 " Ae...quả táo anh để trên sàn đó,là sao vậy...?"

Tôi nghe tiếng cả hai người bọn họ giật mình.

" sao anh lại biết chuyện quả táo, tụi em không có đem trái nào về mà " Pete nhỏ hỏi tôi, gương mặt em ấy thoáng chốc đỏ rực lên." không, Pete...đừng nói là..."

Tôi nhắm mắt lại. Lần lượt các hình ảnh và cả âm thanh đều dội tới rõ mồn một. Toàn cảnh ân ái suốt từ chiều đến tối của hai người họ tràn ngập trong đầu tôi. Và rồi, tôi mở mắt ra, cảm thấy cả mặt mình cũng đỏ bừng luôn rồi.

Tôi cúi xuống ăn cơm, không ngẩng đầu lên nữa. Hoàn toàn chẳng đói gì cả, nhưng thật không có can đảm ngước nhìn lên.

Pete dù đói cách mấy, chẳng bao giờ ăn quá một phần thức ăn. Ae thì có vẻ đang ngẫm nghĩ về chuyện của tôi vừa nói, bất giác tai anh ấy cũng đỏ bừng. Chúng tôi cắm cúi ăn thật nhanh trong im lặng ,cả ba chẳng ai biết nên nói lời nào vào lúc này hết, không khí đầy ắp sự ngượng ngùng.

Sau khi ăn xong, Ae dọn dẹp còn tôi và Pete nhỏ ngồi trên giường nhìn nhau, em ấy có vẻ nhận ra vấn đề rồi.

"anh, có phải anh biết chuyện hôm nay xảy ra không..có vẻ như anh đang nhớ lại ?"

"ừm Pete, anh vừa mới nhận thấy sự thay đổi đó, chừng một lát sau là nghe tiếng xe của hai người về đến. Pete, có lẽ là, mọi thứ có chuyển biến tốt, anh luôn không nhớ được chuyện xảy ra trong một năm khi còn là em, thế mà chuyện hôm nay của em , mọi thứ lại đang rõ ràng trong đầu anh...em đã nói với Ae ở trong xe lúc nãy, chúng ta, sẽ đi biển chơi, đúng không, và cả ý tưởng làm cặp song sinh đi ngoài phố nữa..."

"Pete! điều đó có nghĩa, tương lai mà anh đã biết, có thể không có thay đổi, khi thời hạn đến, anh sẽ trở về đúng buổi sáng Giáng sinh đó, còn em, khi đó sẽ trải qua những ngày bị nhốt trong cái hộp, rồi sẽ trở thành anh lúc này, và rồi sẽ trở về, Pete! chúng ta rồi sẽ về bên Ae, chúng ta không sao cả, không có ai phải biến mất hết, chúng ta ổn rồi Pete!!!" Em ấy mừng rỡ, nắm chặt hai tay tôi.

"anh không nghĩ là mình may mắn đến thế, khi có sự can thiệp vào dòng thời gian, chắc chắn sẽ có thay đổi. Nếu như bây giờ những điều em trải qua, dần biến thành kí ức của anh, thì tức là bản thân anh trong tương lai mà anh đã biết, sẽ từ từ biến mất. Không biết là lúc nào, nhưng chắc chắn là anh sẽ biến mất trước ngày Giáng sinh đó. Có lẽ một tương lai mới đang hình thành rồi, nhưng Pete à, ít ra có thể chắc chắn,em và Ae sẽ không xa nhau đâu..." Tôi cười buồn bã." ít ra cũng an tâm rồi, có một tương lai mà Ae không phải gặp bất hạnh, chỉ như vậy là đủ"

Ae lúc này đã trèo lên giường, kéo Pete nhỏ đặt lên đùi, em ấy dựa vào vai Ae rồi nhìn tôi mỏi mệt " em không biết..mọi thứ mơ hồ quá..em không muốn suy nghĩ nữa...chúng ta cứ kệ thôi được không Pete..." Ae lúc này đang nắm tay tôi, cũng kéo tôi vào lòng.

Hôn lên tóc tôi, Ae nói khẽ.

" Pete, anh xin lỗi đã bỏ em ở nhà một mình, nhất định là em buồn anh lắm, cho anh xin lỗi...Từ giờ, cả ba chúng ta cùng sống với nhau nhé, anh sẽ chăm sóc tốt cho cả hai, còn nữa... Pete, em là vợ anh, dù thế nào cũng hãy yêu anh nhé, không được nghĩ tới chuyện bỏ đi. Như mèo ngốc bên đây này, khóc nhè đến ốm cả người, không được làm thế nữa, cả hai luôn, có biết chưa ? "

Ae nắm tay của hai chúng tôi, áp lên má mình, nói rất nhỏ một lần nữa.

" không được bỏ anh đi nữa, cả hai người, có biết chưa, Pete!"

Môi của Ae lướt nhẹ lên trán tôi. Nước mắt chảy xuống, thật kì lạ, vẫn còn khóc được, cứ ngỡ tôi cũng như Pete kia, đã cạn cả nước mắt rồi.

Pete nhỏ trườn xuống giường, gối đầu lên đùi Ae, tay vẫn giữ trên má Ae, vuốt ve nhẹ nhàng mà không nói gì cả.

Tôi thấy tay của Ae kéo gương mặt mình đến gần, Ae liếm dòng nước mắt trên mặt tôi, nhìn tôi với đôi mắt đầy đau lòng. Tôi dịu dàng nhìn Ae.

" em hứa sẽ không làm thế, vì dù thế nào, em cũng phải biến mất vào một lúc không báo trước mà Ae, vậy nên ,còn được bên anh ngày nào em sẽ trân trọng ngày đó, không bỏ lỡ dù chỉ một phút giây". 

Ae nhìn tôi một hồi lâu, bàn tay vuốt nhẹ tóc tôi âu yếm, rõ ràng ánh mắt đau xót đó đang xoa dịu không ít trái tim của tôi. Những lời hai người bọn họ nói với nhau trong xe, kí ức trong đầu cho tôi biết hết, Ae luôn chịu đựng dằn vặt khi đối diện với tôi.

Ae kéo Pete nhỏ nằm ngay ngắn trên gối, hôn lên môi em ấy một cái rồi kéo tôi cùng nằm xuống, trùm chăn lên phủ cả ba người chúng tôi. Pete nhỏ ôm Ae rồi nói muốn đi ngủ vì mắt em ấy hơi đau. Ae nắm bàn tay tôi, dù cả người vẫn nghiêng về phía Pete nhỏ. 

Tôi chẳng thấy đau lòng tủi thân gì hết, cảm xúc của hai người tôi đã hiểu. Chỉ là cần chút thời gian để làm quen với không khí này thôi mà. Ít ra, tôi biết rõ, vì tôi là Pete nên Ae yêu thương tôi là chuyện vô cùng hiển nhiên, không phải tôi không được yêu, mà chỉ là tôi chưa có cơ hội nhận được sự bày tỏ đó thôi, và đó không phải là lỗi của Ae.

Tôi ôm lưng Ae,nước mắt không biết tại sao lại ứa ra nữa, ướt cả áo của Ae rồi.

Ae quay người lại, vừa nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, vừa nói .

" anh đúng là người tồi tệ mà, không biết dỗ vợ gì hết, càng dỗ dành thì vợ anh càng khóc..."

 Ae ôm tôi, và thì thầm vào tai tôi anh xin lỗi anh xin lỗi...chỉ nói mãi như thế.

Tim tôi không chịu nổi nữa, làm sao mà để Ae tự trách hoài thế được, nước mắt tuôn không ngừng thực sự không phải là do tôi thấy tủi thân khi anh ấy chăm sóc âu yếm Pete nhỏ, mà là tôi quá nhớ Ae và chỉ vì tôi biết thời gian bên Ae của tôi mỗi ngày mỗi ít, tôi khóc chỉ là vì không nỡ xa rời thôi mà.

Tôi rướn người lên hôn Ae. Nụ hôn đầu tiên kể từ khi tôi tới đây.

Hôn thật sự, không phải như khi anh ấy đút tôi uống nước. Tôi cuốn môi mình quanh lưỡi anh ấy, thật sự nhớ lắm, nhớ nụ hôn ngọt ngào của chúng tôi lắm. Kí ức về buổi chiều dữ dội đắm say của anh ấy với Pete nhỏ hiện ra trong đầu tôi, làm cơ thể tôi bất chợt nóng ran cả lên. Tôi muốn Ae quá. Muốn đến đau nhói cả tim.

Tôi ngồi bật dậy, trèo lên người Ae, và lăn qua bên cạnh Pete, tôi cầm tay em ấy khẽ lay em ấy dậy. Pete uể oải mở mắt, hỏi tôi sao thế. Tôi nói với em ấy, tôi muốn Ae. 

Pete nhìn tôi, ánh mắt ngây ngô hỏi lại tôi " ơ.. vậy thì sao anh lại nói với em ? anh nói với Ae chứ...em mệt lắm, em đủ rồi,em không tham gia nổi đâu...để cho em ngủ..."

Em ấy lười nhác rút sâu vào chăn, cuộn tròn như con tôm, rồi không biết nghĩ gì, lại kéo chăn ra nói thêm với Ae.

" chồng à, không phải như anh đang nghĩ đâu nhé, anh ấy không phải là xin phép em đâu, mà là đang rủ em cùng hành anh đó, nhưng mà, em yêu chồng lắm nên thôi, sợ có người kiệt sức đến xỉu thì làm sao ngày mai còn dẫn tụi em ra ngoài chơi...em ngủ trước đây, thật sự không mở mắt lên nổi....em đã hứa sẽ thành thật rồi đấy Ae..,em bây giờ chỉ muốn ngủ..."

Ae có vẻ ngạc nhiên khi thấy Pete nói ra những lời lém lỉnh đó. Anh ấy cúi xuống hít hà vào cổ của em ấy, cũng không thấy em ấy phản ứng, thật sự Pete nhỏ đã rất buồn ngủ rồi.

Tôi có thể hiểu được, nếu làm tình suốt cả buổi chiều như vậy rồi ngồi xe cả tiếng về đến nhà, là tôi tôi cũng ngủ mất rồi. Tôi nhìn Ae,anh ấy cũng phải rất mệt rồi. Vậy chỉ ôm thôi cũng được, tôi sẽ để anh ấy ngủ mà. Tôi bèn ôm Ae nằm xuống giường, chầm chậm hôn anh ấy.

"ôm em cho tới khi em ngủ nhé, Ae, em nhớ anh lắm, nhớ muốn chết rồi"

Và đáp lại tôi là nụ hôn dịu dàng mê mải của Ae. Cứ như anh ấy đang cố sức bù đắp cho tôi những ngày qua vậy. Cái người này, sao cứ thích ôm đau lòng vào người, đã nói không phải lỗi của anh ấy rồi mà.

Tay Ae luồn vào trong áo tôi vuốt ve. Tôi rùng mình, nói khẽ vào tai anh ấy.

 " đừng Ae...em muốn..nhưng hôm nay anh đã mệt rồi, em biết mà..không cần phải..."

Môi của Ae nuốt lấy môi tôi, không cho tôi phản kháng nữa, tôi buông trôi bản thân, để mặc bàn tay anh ấy lướt trên da thịt mình. Vẫn là cơ thể thành thật hơn lí trí. Tôi rên rỉ dưới ngón tay và cái lưỡi của Ae. Anh ấy chẳng hề cởi quần áo của tôi ra, mà chỉ luồn tay vào bên dưới lần vải mà xoa nắn.

Tay tôi sờ loạn cả người Ae, chạm tới phần thân cứng rắn nóng hổi đó, tôi hơi giật mình. Quả là Ae mà, làm nhiều như thế mà bây giờ vẫn còn cứng được.

Nhưng Ae cứ hôn liếm tôi nhè nhẹ vậy thôi, tỏ ra không gấp gáp gì hết. Tôi nghĩ là tôi hiểu người chồng quỉ quái này muốn trêu chọc gì tôi rồi. Anh ấy đã biết tôi có kí ức của buổi chiều, nên, rõ ràng đang muốn tôi cũng như Pete nhỏ, phải tự cởi lấy.

Tôi giờ phút này bỗng nhiên muốn hành Ae một xíu. Nếu anh ấy đã muốn xin lỗi, vậy được, coi như là có lỗi đã bỏ bê tôi, tránh né tôi, nên để anh ấy dùng hành động để bù đắp nào, cho anh ấy mệt chết luôn.

Tôi ngồi dậy, bước xuống ngồi trên sàn nhà. Ae liền mau chóng kéo mấy cái gối quanh đó lại, bước về phía tủ lấy thêm một cái chăn ra quấn quanh người tôi, có lẽ nằm sàn sẽ lạnh chăng, Ae lạ thật đấy, dù gì cũng sẽ đổ mồ hôi mà. Nhanh thôi.

Tôi không cởi áo, mà chỉ kéo một bên vai áo ngủ xuống, để lộ một góc vai rồi nghiêng đầu nhìn Ae. Quả đúng là phản ứng của Ae khi tôi làm vậy lần nào cũng giống nhau hết. Ae vươn tay đến kéo cổ áo tôi thêm sâu xuống rồi mút bờ vai của tôi. Ae nói thì thầm " vợ nào cũng giết người không dao, anh sắp chết thảm rồi đấy Pete...em làm anh chết mất..."

Tôi đang lần cởi áo của Ae, còn Ae thì đang nhanh chóng cởi hết đồ ngủ của tôi, môi cứ không ngừng gặm cắn vai tôi. Bàn tay tôi sờ đến cái đó nóng hổi của Ae, thì Ae nắm tay tôi kéo khỏi. 

Anh đè tôi nằm xuống trên lớp chăn dày, hung hăng nói 

" không có thì giờ để trêu chọc em...cũng không có thì giờ để em hành hạ anh thêm đâu , Pete ngốc ạ " rồi lập tức tách hai chân tôi ra, vùi đầu vào mút lấy cậu nhỏ của tôi, tôi nắm chặt tóc của Ae mà kềm chế phát ra tiếng rên rỉ. Tôi thật sự muốn để yên cho Pete nhỏ ngủ.

Ae mút cho tôi rất mạnh bạo, tôi không kềm chế được nhanh chóng bắn ra, Ae nuốt hết rồi bắt đầu liếm láp cửa sau của tôi, ngón tay gấp gáp lấy gel đổ vào, nhanh chóng hối hả. 

Tôi vừa ra nên có chút không phản ứng. Ae mút hai hạt nhỏ trên ngực tôi rồi liếm ngược lên cổ tôi. Mấy năm về sau này tôi có nhận ra là Ae đặc biệt thích cổ của tôi .Anh nói vì tôi luôn mặc suit đi làm, kín cổng cao tường lắm nên tha hồ làm dấu hôn ở cổ. Vừa cắn mút, vừa hôn liếm, rất nhanh tôi đã ẩm ướt và mở rộng.

 " Ae...em được rồi..anh mau mau vào đi...em rất nhớ anh..." Tôi rên rỉ vào tai Ae.

Và thật sự tôi không ngờ, bỗng nhiên Ae nhìn sâu vào mắt tôi, chân thành nói " Pete..anh yêu em"

Ae khi làm tình rất hay nói lời yêu tôi, gọi tên tôi. Tôi đã nghe nhiều lần lắm. Nhiều không đếm được. Vậy mà, câu yêu thương này, vào lúc này, lại làm tim tôi như tan thành nước. Cứ như lần đầu tiên nghe Ae tỏ tình hồi đại học vậy. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng.

Ae từ từ đi vào trong tôi, rất chậm rất chậm.

Tôi khao khát Ae. Nhưng lúc này, tình yêu của tôi lấn át nỗi ham muốn đó, tôi đang đón nhận tình yêu của người mà tôi yêu. Niềm hạnh phúc này vượt xa mọi khoái cảm của cơ thể. Tôi hôn Ae, và nhận thấy mắt mình lại bắt đầu khóc.

Ae vuốt tóc của tôi, tay còn lại vuốt ve gương mặt long lanh nước mắt, bên dưới vẫn ra vào chầm chậm. Chưa có lần nào làm tình như thế này. Chậm rãi và âu yếm. Tôi cảm thấy mình quá đỗi hạnh phúc. Cứ như bao nỗi khổ đau từ khi đến nơi này, đang dần tan biến hết trong vòng tay của Ae vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro