Phần 49. Ae sáng và Ae tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete có vẻ rất lạ, em ấy cứ nhìn tôi với gương mặt lo lắng.

Mà sao tôi có cảm giác có ai đó vô hình đang ôm vợ tôi thế nhỉ. Trực giác của tôi luôn rất đúng mà.

" vợ này, có phải lần đó lúc em đi họp bên tòa nhà S ở lầu năm, khoảng trưa thì anh điện thoại nói, cảm giác em đang ngồi bên cạnh một tên mặc đồ đen , em đã mở videocall lên và anh đã không nhìn thấy gì đúng không, là em gặp Luey lúc đó đúng không ? " 

Tôi kéo bàn nhỏ để lên giường, đặt phần điểm tâm làm vội lên cho Pete. Thường thì những ngày cuối tuần, tôi không muốn vợ mình phải mất công rời phòng, dù sao ăn xong lại cũng ở trên giường tiếp mà. Nên đã lắp thêm bàn y như giường bệnh viện vậy.

" gần hai năm rồi mà sao Ae nhớ chi tiết quá vậy ? em lúc đó bị anh ấy dọa cho hết hồn, anh ấy nói trực giác của Ae quá mạnh nhưng ít ra chỉ cần không dính tới tình cảm thì sức mạnh của anh ấy vẫn khống chế được, là cố tình không hiện ra trong ống kính đó Ae, em thì nghĩ là nếu lúc đó nói cho Ae biết, thế nào Ae cũng đến ngay, mà Luey chỉ ghé một lát thôi hà" Pete nhìn tôi với ánh mắt biết lỗi.

Thương quá, tôi có phải đang trách gì em ấy đâu nào, nếu ngay lúc đó mà thấy trong phòng kín em ấy ngồi cạnh một tên đàn ông, tôi sẽ phát điên lên cho xem.

Vuốt tóc của Pete, tôi cười xoa dịu " được rồi, được rồi, vì em nói chuyện với anh ta là về mặt trăng nên sau đó không thể kể lại với anh phải không, thôi bỏ qua chuyện đó, mau ăn sáng đi rồi ngủ tiếp, vợ anh có vẻ mệt mỏi khác thường , hay là hôm nay anh nghỉ làm nhé" Nhìn đồng hồ, sắp tám giờ, cũng không trễ , nhưng tôi rất cảm giác rất rõ ràng là hôm nay không nên để vợ ở nhà một mình.

" Ae à, anh có thấy...ai sau lưng em không ?" Pete ngập ngừng hỏi tôi.

Trực giác của tôi quả chỉ có đúng chứ chưa sai bao giờ mà.

Tôi hít thật sâu, rồi cố bình tĩnh nói " anh không thấy gì cả, chỉ cảm thấy không những hắn ở sau lưng em, mà còn đang ôm em nữa, từ nãy tới giờ vẫn luôn ôm em không buông"

Pete im lặng.

" em ăn sáng cho xong đi. Rồi chúng ta ra ngoài nói chuyện, anh không muốn ở trên giường thế này. Khó bình tĩnh lắm, Pete !"

Tôi bước ra khỏi phòng.

.

.

.

.

.

Ae2 anh ấy bước ra khỏi phòng mà không nhìn lại, tôi biết là mình sắp gặp sóng gió rồi đây. Phải ha, tôi chưa từng nghĩ cầm trên tay cái lông vũ đó mà ước thì sẽ thành hiện thực, tôi đã mong muốn gặp người gây ra vết thương trên hai tay của Ae, và thế là anh ấy đã xuất hiện. 

" Pete, em là của anh, không phải hắn !!! " Ae ôm tôi, từ lúc phát hiện hóa ra không phải không ôm được, mà chỉ là không thể ôm cùng lúc với Ae2 thôi, Ae cứ dí sát vào người tôi đến khó thở luôn.

Tôi dở cười dở khóc " Ae à, đó chính là anh đó, em thề , từng tế bào trong người em cam đoan đó chính là anh, nếu không thì em hẳn là không chịu nổi nếu anh ấy chạm vào em" 

Ae nghiến răng " anh không cần biết, không cho vợ anh lại gần hắn, hóa ra khi hắn chạm vào em thì anh không chạm vào em được nữa, tên Luey chết tiệt đó lại bày trò hành hạ anh rồi, không cho hắn nhìn thấy anh, là muốn anh tức chết mà, lại không cho anh chạm được vào người hắn, là không cho anh đánh hắn một trận chứ gì " 

Tôi cảm thấy Luey rất sáng suốt khi không cho họ chạm được vào người nhau, nếu không, bên nào cũng là Ae của tôi, đánh nhau thì tôi can cho ai đây ? 

" Ae, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khi anh gặp mặt trăng ở chỗ của anh ấy ? em đã nói với Luey rằng, bao giờ mặt trăng yêu Ae kia nhiều như em yêu anh, thì mới cho anh ấy gặp lại anh để chia tay "

Ae nhìn tôi.

" bao-giờ-em-ấy-yêu-người-kia-nhiều-như-em-yêu-anh ???? là thời hạn của em à ? "

" phải, những hai năm cơ , cũng lâu quá đó nhỉ "

" Pete ! là một trăm năm, thời gian bên đó, là một trăm năm rồi !" Ae lặng lẽ nói.

Hả ???? Vậy ra bên đó không còn dùng thời gian như bình thường sao ? Vậy có nghĩa là...ôi không !

Tôi ôm lấy người Ae, nức nở " em xin lỗi, em không biết là thời gian lại lâu đến thế..mặt trăng anh ấy....anh ấy yêu anh nhiều hơn em mất rồi...."

Nước mắt đã lâu rồi không khóc, chảy tuôn. Tôi cứ ngỡ bản thân mình chắc chắn yêu Ae nhiều hơn mặt trăng, hóa ra anh ấy đã đau khổ vì Ae cả trăm năm rồi sao ?

" Pete, không phải lỗi của em...anh hiểu rồi, thế nên Luey mới bày trò nhiều như thế...anh ta yêu tên kia, thấy vì anh mà tên kia đau khổ cả một thế kỉ nên mới..."

Ae lau nước mắt cho tôi, dỗ dành. Đã lâu quá rồi không khóc.

" ngoan nào, đừng khóc...là lỗi của anh hết...anh biết tại sao bày ra cái trò hai người này rồi, hẳn là Luey muốn anh phải chịu nỗi đau khổ khi thấy người mình yêu trong vòng tay người khác !!! "









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro