Phần 65. Tình thôi xót xa (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng lòng anh nuôi hoài ước mơ

Tình sẽ không phôi pha như làn mây

Có nhiều đêm trong mơ anh vẫn chờ...chờ em đến

Tình thôi xót xa....!!!!!!!!

-Bảo Chấn-

-------------------

Pete ngoan ngoãn để Ae bế vào phòng tắm, được chiều chuộng mãi cũng đã quen sự chăm sóc tận răng của Ae, chỉ là so với trước đây, sự ân cần chu đáo tăng lên gấp hai lần rồi, khiến Pete có chút hơi lo lắng.

" chồng ơi, em thật sự hư hỏng lắm rồi phải không, cảm thấy bản thân sắp không còn biết tự sinh hoạt cá nhân là làm gì luôn rồi, cái gì cũng được chồng làm cho thế này....." 

Ae lúc này đang mặc áo sơ mi vào cho Pete, cười khẽ.

" đấy là đặc quyền của vợ mà, bản thân em làm vợ anh đã đủ vất vả rồi, anh chăm sóc cho em chút chuyện cỏn con này thì tính là gì đâu chứ, ngốc quá " Ae hôn lên cổ Pete một cái, sau đó dường như không nhịn được, mút thật sâu một dấu đỏ rồi mới quyến luyến rời môi ra.

" Ae !!! Hôm nay em đi làm mà " Cái người được cưng chiều kia la oai oái.

Ae nựng lên má Pete, cất giọng lưu manh.

" thì thế, anh hôm nay cũng đi làm mà, này, mau cho anh một dấu hôn giống vậy đi, nếu không, nhớ em lắm, không làm việc được đâu" Ae nghiêng cổ về phía Pete.

Pete bật cười, đẩy nhẹ ngón tay xinh đẹp lên trán Ae một cái, trách yêu.

" Ae đó, em mà làm một cái dấu như vậy, còn sợ chưa làm xong cái áo vừa mới mặc này sẽ bị xé ra cho mà xem..."

Trước đây đã từng như thế vài lần rồi, rõ ràng ái ân cả đêm, thế mà khi chuẩn bị đi làm, Pete mới nghịch ngợm hôn Ae một chút thôi, kết quả không những nghỉ làm luôn cả hai người, lại còn nghỉ suốt ba ngày không ra khỏi cửa.

Ae kéo vợ yêu vào lòng, cắn nhẹ cái tai mềm mại đó " anh tính làm như vậy thật, có biết em bắt anh nhịn mấy cữ ăn rồi không hả..." 

" RA ĂN SÁNG NÈ EM !!!!" tiếng Ae2 cất lên, đúng ngay lúc bàn tay Ae chuẩn bị tháo caravat của Pete ra. Pete chớp mắt nhìn chồng mình một cái rồi nhẹ né người thoát khỏi móng vuốt của con hổ đói đó, tủm tỉm cười.

Lại có một người nghiến răng nghiến lợi. Tên khốn đó đúng là cố ý mà, sớm không kêu muộn không kêu !!!! Đi với Pete từ phòng ngủ ra tới phòng ăn thì trong bụng Ae đã kịp rủa Ae2 một ngàn lẻ một câu độc địa rồi.

.

.

.

.

Dù Ae vẫn đút thức ăn cho Pete như bình thường, và Pete cũng tỏ vẻ không nhìn gì tới Ae2 nhưng bữa ăn cũng trôi qua nhanh chóng suôn sẻ, Ae nói sẽ chở Pete đi làm, Pete không phản đối, Ae2 cũng không lên tiếng một câu nào, chỉ dọn dẹp bàn ăn thôi.

Đến khi chiếc xe của hai cái người đi làm đó đã chạy khuất rồi, Ae2 thay áo rồi lái chiếc xe của Pete ra ngoài, đến cửa hàng mua điện thoại trước nhất và bắt đầu gọi đi rất nhiều cuộc.

Chuẩn bị xong cả một buổi sáng, Ae2 lái xe thẳng đến khách sạn S của Pete. Lên thẳng lầu mười lăm và thư kí của Pete nhìn thấy Ae2, có hơi ngạc nhiên một chút những vẫn để Ae2 vào không hề báo, vì hiếm khi thấy chồng của giám đốc xuất hiện, nhưng rõ ràng mới có ba tiếng trước chở vợ đến đây, tiễn tận cửa phòng nên giờ có quay lại thì cũng là bình thường thôi.

Pete thấy cửa mở ra không có tiếng gõ , ngước lên nhìn. Thấy Ae2, Pete mở to mắt một thoáng chốc, rồi lại cúi xuống mớ giấy tờ của mình, cố che giấu sự bối rối bất ngờ. Không biết là anh ấy lại đến tận đây, gì chứ, bây giờ bắt đầu dỗ dành mình sao, Pete buồn bã nghĩ ngợi.

" kịch " 

Pete nghe tiếng khóa cửa.

Ae2 bước đến , rút luôn dây điện thoại bàn làm việc của Pete, tay cầm di động của Pete lên gởi tin nhắn cho Ae, sau đó tắt luôn điện thoại.

Ở bên chỗ làm , Ae nghe âm báo tin nhắn của vợ, mau chóng cầm lên xem, và rồi muốn ném quách cái điện thoại vào tường.

[trưa ; chiều khỏi đón, tối cũng đừng về. thay mật mã cửa rồi. kí tên : chồng của Pete ]

Lại một lần nữa có người nghiến răng và rủa trong bụng thêm một ngàn lẻ một câu độc địa. Đến cả cầu cho sét đánh Ae cũng nghĩ tới luôn rồi.

.

.

.

.

Ae2 kéo rèm sau lưng lại, căn phòng rộng lớn của Pete bây giờ hơi tối một chút. Sau đó, cúi người ôm Pete từ phía sau, hôn vào cái tai đang dần đỏ lên.

" nhớ anh lắm phải không ?" 

Trong bao nhiêu câu, Pete không hề nghĩ Ae2 sẽ nói câu này, cứ tưởng sẽ hỏi "còn giận anh không", hay ít ra cũng phải là "đừng giận anh nữa mà", đại loại vậy.

Ae2 xoay ghế của Pete lại, âu yếm nhìn cái người hờn dỗi quay đầu đi chỗ khác, không thèm đếm xỉa kia. Đột ngột Ae2 nhấc người mặt trời bé bỏng đang cơn giận đó lên, ngồi vào ghế, ôm chặt lấy và bắt đầu hôn.

" em mà không mở miệng trả lời anh, thì anh sẽ hôn từ giờ tới tối khuya luôn" Ae2 dừng một chút để thở, sau đó lại tiếp tục gặm cắn bờ môi ngọt ngào đó.

Pete bị hôn đến mụ mị cả đầu óc, hai tay không biết từ khi nào ôm lấy cổ Ae2.

Ngay lập tức cả người bị bế đến ghế sô pha, bị đẩy nằm trên ghế, quần áo bị cởi sạch không còn một món, cơ thể bị liếm mút đến toàn thân đầy dấu, ham muốn đến mức đôi mắt ướt nhòe đi và rồi được chăm sóc bằng miệng và ngón tay quen thuộc , rốt cuộc lên đỉnh đến hai lần, thút thít ôm ghì lấy cái người mà qua nay mình sống chết bảo rằng "mắt không nhìn thấy" kia, dù vẫn không nói lời nào.

" Pete , anh nghe được tiếng em gọi, dù là trong màn mưa cách em rất xa, Pete của anh, định mệnh cho anh được bên em bao lâu anh không biết, nhưng anh rất sợ nếu sau này Ae kia mới là người biến mất, em sẽ khóc thế nào, dù tụi anh quả thật chỉ là một mà thôi, có đến hai người thế này, em đã quen rồi phải không, quen sự khác biệt của bọn anh phải không ? " Ae2 vừa cẩn thận mặc lại quần áo vào cho Pete vừa cất giọng êm dịu nhỏ nhẹ.

"anh xin lỗi đã bỏ đi, Pete của anh, anh xin lỗi mà, em đừng giận nữa có được không, anh nhớ em lắm, nhớ lắm, nhớ nhiều lắm"  Ae2 ôm chặt lấy cơ thể mềm mại, thiết tha cất lời.

" anh sai rồi, anh cứ toàn sai thôi, làm em khóc như vậy, anh sai rồi Pete, em phạt anh đi, đừng lạnh nhạt với anh nữa, đau lắm, Pete, chỗ này của anh đau lắm đó, em nỡ sao " Ae2 cầm tay Pete đặt lên trái tim mình.

" anh biết em có Ae kia là đủ rồi, từ giờ không có anh nữa, em cũng đâu có thiếu thốn gì đâu,phải mà, anh biết mà, Pete của anh bây giờ đâu cần anh nữa...anh biết mà..." 

Có ai vô sỉ như anh không ?  Không xin lỗi câu nào đã đè người ra, sau đó xin lỗi được hai câu thì bắt đầu trách ngược lại nữa chứ ? Mà cái tay đang sờ vào đâu thế kia, chẳng phải vừa làm xong sao, em còn mệt tới mức thở không ra hơi thế này.

Pete nghĩ trong đầu như vậy, nhưng vẫn không nói ra, Pete cạn lời rồi.

Ae2 buông Pete ra, bước tới kéo rèm lại như cũ, căn phòng tự nhiên như sáng hơn , làm Pete có chút chói mắt. Nhìn Ae2 đứng đó, ánh nắng chiếu vào, toàn thân như tỏa sáng. Nụ cười đó, ánh mắt đó, chẳng phải là người đã khiến Pete say đắm hay sao, đó là Ae Intouch cơ mà, còn phải hỏi bản thân Pete liệu giận người này được bao nhiêu giây phút ?

" à vợ này, đứa nhỏ , mình đặt nó là "saen" nhé, anh nghĩ rồi, hôm đó anh xuất hiện trong luồng sáng, chính là sinh ra trong ánh sáng đó, vậy chúng ta gọi con chúng ta là "saen" nha em, anh mấy nay cứ nghĩ mãi không ra tên cho em trai của Sha đó"  Ae2 nhìn Pete, nở nụ cười còn sáng hơn cả ánh dương. 

Tim của Pete mềm ra từ rất lâu rồi, chẳng phải vốn đã mềm từ mười hai năm trước rồi hay sao.

Ae2 nối lại dây điện thoại, rồi bước tới nắm lấy tay Pete.

" công việc của em xong chưa vậy, nếu gấp thì anh sẽ ngồi đợi em, nếu không gấp...ừm, có thể để sau không, về nhà thôi, về nhà để anh còn năn nỉ vợ anh phạt anh nữa, anh không thể làm ở đây được, sợ sau này em không làm việc phòng này được nữa "  Ae2 lưu manh nói thêm vào tai Pete " dù rất muốn làm em ở đây một lần, nhưng vẫn là không nên, anh sợ nhân viên của em thấy chúng ta ba ngày ba đêm ở lì trong này không ra thì...cũng ngại lắm" 

Pete bắt đầu hối hận vì đã chơi trò im lặng với Ae2. Để bây giờ không thể nào lên tiếng nổi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro