Phần 67. Tình thôi xót xa (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" chờ em đến...tình thôi xót xa !!!!" 

-Bảo Chấn-

----------

Ae bế Pete lúc này đang bày vẻ mặt siêu cấp nhõng nhẽo tiến về phía cửa, cúi xuống thì thầm vào tai gì đó, Pete nhíu mày nhưng rồi lại bật cười rồi đưa tay nhấn mật mã, vì hai tay Ae đều đang bận ôm chặt bảo bối rồi.

" bíp " 

Cánh cửa bật mở, Ae2 lúc này nghiến răng vì cáu. Không thể nào, sao có thể một lần mà đoán trúng chóc như thế. "cuavoratchatcuaanhratto" , hóa ra mật mã hạ lưu đê tiện vậy mà hắn cũng đoán được là sao ?????

Bước vào nhà, trên dưới trong ngoài mở máy mát lạnh, cánh hoa hồng rải khắp nơi, đèn treo nhấp nháy như đom đóm, không gian rất đẹp.

Phòng ăn còn chuẩn bị cả bữa tối , chỉ còn bật bếp hâm lại tí thôi. Đến cả một đĩa dâu đỏ mọng đặt trong phòng ngủ nữa, Pete dạo gần đây vốn thích ăn trái cây lặt vặt trước khi đi ngủ.

Đến nhạc cũng mở êm ái khắp nhà, ai không biết còn tưởng hôm nay ngôi nhà này là phòng tân hôn.

Pete lúc này cũng có hơi cảm động chút xíu, vì Ae2 hẳn là dành cả buổi sáng chuẩn bị những thứ này để dỗ mình. Tiếc là, bây giờ vòng tay đang bế Pete là Ae, mặt đen như than.

Đặt Pete xuống ghế, Ae lấy thức ăn ra, lui cui bày biện, biết Pete nhất định rất đói, vì đến khóc em ấy cũng không còn sức kia kìa.

Ae2 bước vào phòng, rầu rĩ nhìn Pete lúc này đang chăm chú ngó Ae đang làm đồ ăn cho mình. Bây giờ thì nói gì được nữa, thôi cứ để em ấy ăn cho no đã, từ mười giờ sáng đến bây giờ đã bảy giờ tối rồi mà, em ấy khóc cũng phải thôi, Ae2 lúc này rất hối hận vì mình có hơi mê mải một chút, làm cho Pete phải đói.

Cảnh tượng lặp lại y chang hồi sáng, Ae bế Pete vào lòng, vừa đút thức ăn cho vợ, vừa hỏi " nói anh nghe, hắn làm gì em mà em khóc, mau nói, dao trong hộc tủ còn cả lố chưa dùng lần nào kìa Pete, anh sẽ làm nhanh gọn thôi" 

Pete hơi mỉm cười, lắc lắc đầu, ngoan ngoãn há miệng ăn ngon lành, còn nhìn Ae với ánh mắt đầy trìu mến yêu thương.

Ae2 lúc này phải vận hết sức lực mình có để không hất tung cái bàn lên.

" Pete ! ngoan, mau nói, tại sao em lại khóc ? "

" em chỉ đói thôi, Ae...không có làm gì hết á.." Pete lại há miệng ra, chưa bao giờ Ae thấy Pete ăn nhanh như vậy. Nghiến răng, Ae quay sang Ae2 , dằn mạnh cái đũa lên bàn.

" BỎ ĐÓI PETE ???? HẾT MUỐN SỐNG RỒI PHẢI KHÔNG ?"  Ae lớn tiếng gắt lên.

" mau để em ấy ăn cho xong đi " Ae2 cáu kỉnh trả lời.

" CÂM MIỆNG !!!!"  Ae chụp đôi đũa lên như muốn ném.

"Ae, em muốn ăn nữa, aaaaaa " Pete há to miệng, tay cầm tay cầm muỗng của Ae kéo về phía mình, ngắt ngang.

Thực ra Pete không muốn Ae nạt Ae2 như vậy. Có gì đó nhói trong tim. Đau !!!

Vừa lúng búng nhai thức ăn, Pete vừa nói nhỏ " Ae...em không muốn anh lớn tiếng như vậy...cơm này là anh ấy nấu cho em mà..thôi mà..." 

Ae nhìn Pete , tay siết chặt cái muỗng , hít thật sâu , nuốt hết những lời mình định nói. Bình tĩnh đút Pete ăn cho xong. Ae2 đứng dậy pha trà lạnh cho Pete, miễn cưỡng cũng làm một ly đặt trước mặt Ae. 

Nhướng mày một chút, Ae bước về phía tủ, lấy chai rượu ra.

Lần này tới lượt Pete nhướng mày.

" ra vườn thôi, nếu uống trong này, anh không kềm được đâu, trong khi nhìn em có vẻ, không thêm nữa được " Ae chua chát nói, tay nắm Pete dắt ra vườn.

.

.

.

.

Gió thổi mát lạnh không thua gì trong nhà, Ae2 cũng bật đèn ngoài vườn rồi. Cả ba nằm trên ghế mây dài, Ae2 hôm nay đã đổi hai cái ghế trong vườn thành ra một cái ghế to như loại nằm phơi nắng bãi biển.

Pete nằm giữa , ngửa cổ ngắm trăng, im lặng, hai tay mỗi bên một Ae nắm lấy.

Không gian có chút êm ả.

" anh xin lỗi, Pete, em tha thứ cho anh được không, anh xin lỗi em, xin lỗi em" Ae2 nắm chặt bàn tay bé nhỏ, quay sang hôn vào tai vợ mình.

Ae buông bàn tay Pete ra, cả người nằm nghiêng hẳn sang một bên.

Pete theo phản xạ, quay phắt sang ôm Ae lại.

Rồi lại nhìn sang gương mặt tổn thương của Ae2, Pete bất thình lình hét lên.

" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA " 

Ngồi dậy , Pete chạy vào trong nhà, nhanh tới nỗi cả hai Ae không kịp phản ứng, âm thanh loảng xoảng vang lên và khi vào đến nhà bếp thì...khung cảnh tan hoang. 

Tất cả đồ gì có thể vỡ được, Pete đều đập cả.

" HAI ANH ĐỨNG YÊN ĐÓ CHO EM !!!!!!"  Pete gào lên.

Pete mở tủ bếp, mọi thứ trong tủ lôi ra ném hết vào tường, rồi nhấc luôn ghế ăn lên, phang thẳng từ trên bàn ăn phang xuống, rầm rầm rầm rầm.

Chưa khi nào một người dịu dàng như Pete lại cư xử như vậy.

" NGHE CHO KĨ ĐÂY, EM YÊU AE, NGHE RÕ CHƯA HẢ, Ở ĐÂY AI TÊN AE, HẢ, AI ???? "

Pete bước dẫm lên mớ đổ vỡ, cả hai Ae rít lên, nhào tới kéo Pete lên cao. Sao thế này, đem chai rượu ra đã uống ly nào đâu mà Pete lại như vậy.

Pete trở ra ngoài vườn, có lẽ vì nhớ ra trong nhà chỉ còn hai cái ly rượu kia là còn chưa đập.

" đừng mà, Pete, anh sai rồi, anh không thế nữa, anh thề, em bình tĩnh lại đi"  Ae ôm ngang người Pete, nài nỉ.

Pete giằng ra khỏi vòng tay Ae, ngồi bệt xuống cỏ, bật khóc nấc lên.

" em phát điên rồi, hai anh nếu có một người không phải Ae của em, thì liệu em sẽ để người đó chạm vào em hay sao, Ae, em không giống anh, em không có khả năng yêu luôn người đến từ tương lai, nhưng, nhưng em lại cũng giống như anh, khi có đến hai người cùng là anh, em làm sao có thể không yêu được hả, Ae nào cũng là Ae của em, hai anh thực ra chỉ là một mà thôi, cứ thế này...hai anh cứ thế này....muốn bức em chết phải không....em không muốn thấy ai làm tổn thương Ae của em...ai cũng không được...chỉ có em....em cũng không được....từ đầu tới cuối chính em làm tổn thương Ae của em....aaaaaaa" Pete khóc loạn lên.

Cả hai Ae nhìn nhau.

Rồi cũng tiến tới ôm Pete vào lòng.

Phải rồi, người đau khổ nhất từ khi chuyện điên rồ này xảy ra, chính là Pete mà thôi.

Giận dữ, ghen tuông, lại trút giận vào người em ấy.

Sai, mình quá sai rồi . Cả hai Ae đều nghĩ như thế.

Một luồng sáng lóe lên. Cả người Ae lấp lánh.

" không !!! Ae...không...ở lại với em...không..." Pete hốt hoảng.

Cả người Ae2 cũng sáng lên.

" KHÔNG !!! ĐỪNG MÀ, ANH ĐỪNG ĐI....AE , KHÔNG KHÔNG !!!!"  Pete ôm cả hai người , gào đến khản giọng.

" ÔM EM...MAU ÔM EM...EM XIN HAI NGƯỜI...ĐỪNG ĐI....ĐỪNG AI BỎ EM MÀ...LÀM ƠN...ĐỪNG MÀ...AE.....AE.....MAU ÔM CHẶT EM ĐI...ĐỪNG ĐI...ĐỪNG AE NÀO BỎ EM LẠI MÀ...ĐỪNG...." 

Pete khóc đến ngất đi.

Luồng sáng liền biến mất. Cả hai Ae lúc này mới thôi run rẩy. 

Còn nói chẳng ai sợ cái ngày phải tan biến.

Còn nói chẳng qua chỉ là trở về chung một cơ thể.

Bây giờ mới thấy, dẫu đúng là cùng một người, nhưng giờ khắc phải rời xa Pete, còn khủng khiếp hơn là chết nữa, khi mà phải thấy Pete đau lòng đến thế.

Ae bế Pete vào phòng ngủ, Ae2 bước sát theo, vì tay Pete níu chặt áo của cả hai không gỡ ra được.

" tôi thua rồi, thực sự thua rồi, chung thì chung đi, chẳng còn cách nào khác" Ae ôm Pete trên giường, nhìn bàn tay nắm lại của Pete, lặng lẽ nói.

" không bao giờ thắng được em ấy, rõ ràng là thế mà" Ae2 nằm xuống bên cạnh , cầm bàn tay của Pete, hôn lên ngón tay đó, thì thầm.

" Pete, em mau tỉnh đi, em muốn anh làm gì , Ae của em đều sẽ làm cho em, lần này anh hứa chắc đó" Ae2 lấy trong túi ra một cái nhẫn mới, chạm hình mặt trời với viên đá quí màu vàng sáng lấp lánh, đeo vào bàn tay vừa mới buông khỏi áo mình.

Trái tim xót xa bao ngày trước tình cảnh phải chia sẻ người vợ yêu tinh hoàn mỹ nhất thế gian kia với một người đàn ông "khác", lúc này chợt như bị nước mắt khi nãy của Pete xoa dịu hết thảy.

Ừ thì dẫu bản mặt của hắn trông vẫn vô cùng khó ưa, nhưng sau cơn đau đớn bùng nổ trong bếp của Pete và luồng sáng dọa người kia, cả hai Ae cảm thấy miễn cưỡng vẫn còn dễ chịu hơn ngàn lần với việc đày đọa tim Pete thêm nữa. 

Quá rõ ràng rằng, dẫu có là ai, đều được mặt trời bé nhỏ này yêu thương nồng đậm và đắm say, tình yêu đó chẳng lẽ không đủ để bỏ qua hết mọi thứ hay sao ? Dù là khó, rất rất khó, nhưng không lẽ nào không thể vì Pete mà cố gắng ?

Lần trước cũng thế , định mệnh trêu đùa kiểu này , chỉ là chứng minh cho Ae và Pete biết, hóa ra bản thân yêu đối phương nhiều đến thế nào mà thôi.

Chuyện của mặt trăng,  ấy chính là tình yêu lớn lao đến mức chấp nhận chia sẻ.

Chuyện lần này, chẳng phải cũng thế hay sao , nếu không làm được điều mà Pete khi đó đã làm, hóa ra tình yêu của Ae lại ít ỏi hơn , trong khi thực sự lại không tàn nhẫn tới mức như chuyện mặt trăng, Ae này vẫn chỉ là một Ae duy nhất mà thôi, chỉ là đang tách ra thôi mà.

Khi Ae này mãnh liệt, thì Ae kia dịu dàng biết bao nhiêu.

Khi Ae này ghen tuông bùng nổ, Ae kia lại có thể nhẫn nhịn cho qua.

Ấy là vì cả hai là phần còn thiếu của người kia vậy thôi.

Định mệnh lần này đã nhân từ với Ae và Pete lắm rồi.

Vậy tại sao lại không chấp nhận nó , cho đến khi mọi việc kết thúc, quan trọng chẳng phải chỉ cần Pete vui vẻ hạnh phúc là được hay sao ? Từ khi nào cảm xúc của mình lại trở nên quan trọng HƠN cảm xúc của Pete như vậy ? 

Cả hai Ae lúc này đều nghĩ y hệt nhau. Bàn tay mềm mại của Pete mỗi bên nắm lấy , đặt lên môi mình, yêu thương bật ra một lúc.

" vợ ngoan, mau tỉnh dậy đi, Ae của em, sẵn sàng chiều em rồi !!!! "

----------

chẳng hay mấy chị mấy mẹ sẵn sàng cho màn chiều chuộng của hai thằng cục súc đó chưa :)))))) hôm nay lyn viết liên tục 4 chap rồi nhé, ngày mai nghỉ ngơi nhé, lyn bịnh sáng giờ đó thưa mọi người ♥ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro