Ân Phi - Tiền kiếp Ae và Pete

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


https://youtu.be/EqhxwAMvXkM

lyn viết fic dựa theo cảm hứng khi xem vid này, cảm ơn tác giả ♥

---------

Ở Linh Quốc , cái gì cũng có thể chấp nhận, chỉ có tình yêu đồng giới là không được. Tương truyền, vị vua lập quốc cũng đã yêu một nam nhân tới mức giết hết hậu cung của mình, khiến cho trời thần phẫn nộ, lập nên lời nguyền, ai sa vào tình yêu cấm kị, thảy đều phải chết trong đau đớn, thấm đẫm nỗi đau khổ yêu mà phải biệt ly.

Lời nguyền đó chính xác là, chỉ có một trong hai gặp phải bi kịch mà chết. Người còn lại chỉ còn cách tự sát chết theo. Kéo dài mấy trăm năm , ở Linh Quốc từ khi con trẻ được sinh ra, đã được giáo dục rất kĩ lưỡng về mối họa sát thân ai ai cũng có thể bị mắc phải.


Phi Linh là nhị hoàng tử của Linh Quốc, là một mỹ nam tử thiên hạ đệ nhất. Chàng đẹp tới nỗi bất cứ ai gặp cũng đều yêu cả, cả hoàng cung trên dưới đều yêu quí chàng, tuy rằng không nam nhân nào ngốc tới mức tự mình tìm chết. Lời nguyền đó chỉ xảy ra khi hai người yêu nhau mà thôi. 

A Phi từ nhỏ biết bản thân rất đẹp trai nên cũng vô cùng cẩn thận khi xuất hiện trước người khác, cố hết sức làm nhạt nhòa bản thân mình. Nhưng vô ích thôi, đâu chỉ có nhan sắc làm rung động lòng người, tài hoa của hoàng tử cũng là bậc nhất, cầm kì thi họa đều tinh thông, cả võ thuật cũng là nhân tài trăm năm có một, các sư phụ dạy dỗ đều ao ước giá như các học trò của mình cũng học một biết mười như vậy.

Nhưng, A Phi vẫn có điểm yếu.

Người tài giỏi tưởng chừng thắng cả thế gian kia, lại thua một người.

Ân Dương. Con trai lớn nhất của Dương tướng quân, nắm trọng trách bảo vệ giang sơn xã tắc, đã bảy đời trung thành , quyền lực vô cùng to lớn.

Từ nhỏ Ân đã vào cung và quen biết A Phi rồi, tuy là hoàng tử, nhưng lại không phải là người sẽ kế vị, nên Ân không cho rằng bản thân sau này sẽ trực tiếp bảo vệ cho Phi. Cả hai cùng nhau lớn lên,  học cùng nhau, chơi cùng nhau, tình cảm vô cùng thân thiết.

Ân Dương hơn Phi vài tuổi,  quen gọi nhị hoàng tử là " A Phi" thân mật như người trong nhà, sau này, khi được cha nhắc nhở thì đã là thói quen không thể bỏ được.

Ân cũng như bao người khác, bị mê hoặc trước sự đáng yêu hoàn mỹ của Phi, nhưng Ân lại không nghĩ bản thân sẽ vướng vào tình yêu với Phi, Ân nghĩ bản thân mình thích nữ nhân, và cũng sớm biết hôn nhân của mình bản thân mình không làm chủ được, nên đã quyết định sẽ nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, đính ước với một tiểu thư danh giá nào đó và sống một cuộc đời bình thường.

Nhưng, nhị hoàng tử lại không để điều đó xảy ra.

Từ lần đầu tiên trong bài tập bắn cung, Phi phát hiện Ân cố tình bắn trúng ít hơn mình một điểm, đã biết trái tim của chàng công tử gương mặt lạnh lùng sắt đá đó vốn rất dịu dàng ấm áp. Phi biết Ân từ nhỏ đã chiều chuộng mình như em trai, nay vì danh tiếng mỹ nam tài hoa không đối thủ , đã cố tình làm ra vẻ như không thể bắn trúng tất cả hồng tâm.

Năm đó, Phi mười bảy tuổi.

Cũng năm đó, Phi rung động tim mình trước một người luôn xem như anh trai, chăm sóc chiều chuộng mình bất cứ khi nào gặp gỡ. 

Ân không biết mũi tên cố tình không bắn trúng lúc đó, đã lại xuyên thẳng vào tim một người.

Phi không phải loại người yêu thầm kín. Phi chọn cách nói ra, và chuẩn bị trước tinh thần sẽ bị từ chối. Vì Phi đã nghe cha mình bàn chuyện ban hôn cho Ân, khi Ân sắp đến tuổi. Vốn đã mấy lần ra sa trường giết giặc lập đại công, tuổi cũng không còn nhỏ, thành gia lập thất là chuyện nên làm.

Phi lần đầu tiên trong đời biết thế nào là nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm,  chính là lúc nghe Ân nói sẽ phụng chỉ cưới công chúa.

" Ân Dương, huynh sẽ cưới em gái ta sao ,huynh yêu muội ấy lắm sao ?"

" thực ra thì chỉ gặp công chúa có hai lần , sao có thể nói yêu là yêu được, A Phi, đừng lo, cưới nhau rồi thì từ không có sẽ thành có , ta sẽ cố gắng yêu thương muội ấy, chăm sóc tốt cho muội ấy, cả đời này"

" nhưng huynh từng hứa sẽ bảo vệ ta cả đời mà " Phi nắm tay của Ân, rầu rĩ cất lời.

" Phi , đó là lúc còn bé, tại ai kia vì đuổi theo một con thỏ mà lạc luôn vào rừng , báo hại mọi người loạn lên tìm kiếm, rốt cuộc là, đến cả hổ mà cũng bị cái vẻ đáng yêu này khuất phục, rõ ràng nó chỉ liếm lên tai lên cổ một tí rồi bỏ đi, có người lại sợ đến òa ra khóc, may mà chỉ có mỗi ta nhìn thấy"

Sau lần đó Phi mới đòi cha cho đi học võ công, vì Ân khi tìm tới, con hổ vốn không hiểu sao không vồ lấy Phi mà xơi tái, nghe tiếng động của Ân đang ôm lấy Phi vỗ về thì lại trở mình tấn công, Phi khi đó lần đầu tiên bị mê hoặc trước sự dũng mãnh của một thiếu niên như Ân, đối diện với hổ mà không có chút sợ hãi nào cả, giương kiếm tấn công thẳng vào người nó, nhìn vô cùng oai dũng.

Con hổ chỉ gầm lên rồi bỏ đi, Ân giải thích rằng vì nó thích Phi nên khi xác định Ân cầm kiếm là để bảo vệ Phi , nó mới đi như vậy.

" đừng khóc, ổn rồi ổn rồi, nó đi rồi, nó không hại ngài đâu, A Phi đừng khóc, ngài là hoàng tử cơ mà , không được khóc nữa ! mà thôi, khóc cũng đẹp đến thế này, cứ khóc đi nhé " 

Ân hơi bối rối khi nói thế, quả thật gương mặt của Phi khi đó, dẫu đầm đìa nước mắt, nhưng lại cực kì xinh đẹp đáng yêu.

Phi chớp mắt, cảm thấy người chắc chắn sẽ là đại tướng quân tương lai kia sớm muộn cũng sẽ gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ rất nhiều người, nên thế là buột miệng "Ân Dương, huynh sẽ bảo vệ ta chứ, như khi nãy, cả hổ mà huynh cũng không ngại ngần lao tới, Ân Dương, huynh sẽ mãi mãi bảo vệ ta như vậy phải không?"

" phải, ta sau này sẽ bảo vệ ngài, bảo vệ cả đất nước của ngài chính là trách nhiệm của ta " Ân ôm mặt Phi , lau nước mắt bằng hai bàn tay mình.

" bảo vệ cả một đời được không ? " Phi suy nghĩ một chút, ích kỉ đưa ra yêu cầu, lúc đó chỉ đơn thuần muốn độc chiếm thiếu niên mạnh mẽ kia về riêng mình.

" tất nhiên được chứ " Ân mỉm cười, là con nhà gia tướng, bảo vệ hoàng tộc bình an cả đời không phải là lẽ đương nhiên sao ? 

Ân Dương nhớ lại chuyện con hổ, bất giác mỉm cười, vô thức đưa tay lên sờ vào má Phi.

" nhắc mới nhớ, nhị hoàng tử của chúng ta rất mạnh mẽ, sau lần đó, không thấy khóc thêm lần nào nữa hết, cả khi tập võ cưỡi ngựa bắn cung vất vả như vậy... thật là rất ngoan "

Ân không biết hành động và lời nói vô tình đó của mình, đã làm bùng nổ cả một kiếp người.

Phi bật dậy kéo tay Ân vào trong cung của mình, cả hai đều học võ công đến mức cao thủ, lúc này di chuyển nhanh tới nỗi không ai kịp nhìn thấy. Vốn cả hai đang ngồi ngoài hồ sen, trưa mùa hạ vốn rất nóng, khắp hoàng cung ai ai cũng muốn tìm chỗ mát mẻ tránh nắng. Chẳng ai nhìn thấy vị hoàng tử đẹp nhất nước đang khẩn trương lôi kéo vị tướng quân tương lai mặt mũi lúc nào cũng nghiêm nghị, thế mà giờ đây lại mang biểu cảm vô cùng ôn nhu mà đi theo vào phòng.

" A Phi à...ngài muốn làm gì thế ?" Ân Dương ngạc nhiên khi hóa ra không phải rủ về phòng đánh cờ hay chơi đàn gì cả. 

Lúc này, vị hoàng tử luôn mặc áo trắng thêu hình rồng bay đã kéo gần hết y phục khỏi người mình, cầm thanh kiếm của Ân vứt sang một bên giường.

" Ân Dương, chúng ta yêu nhau đi !"

Ôm ghì lấy người Ân, Phi lại nói " ta là nhị hoàng tử của Linh Quốc, ra lệnh cho Ân Dương, phải yêu ta, chỉ yêu ta, cả đời này mãi mãi bên ta, kiếp này sống là người của ta, chết là người của ta, kiếp sau cũng phải như vậy" 

Dứt lời, đôi môi xinh đẹp là niềm khao khát của muôn người kia, ép mạnh lên môi Ân.

Cả hai chưa từng hôn ai bao giờ.

Nụ hôn vụng về của Phi làm trái tim Ân Dương cảm thấy hạnh phúc một cách khó hiểu.

" yêu ngài là mệnh lệnh à ? dù ta sẽ là tướng quân bảo vệ hoàng thượng, có nghĩa là A Thiên thái tử đó, bảo ta không cưới công chúa nữa thì có thể, nhưng bảo ta sau này làm người của ngài , thì , ngài phải lên làm vua mới được, Phi à "

Không hẳn là từ chối. 

Tim Phi Linh run rẩy, lúc này, thật sự sợ mình sẽ là người chết đi vì lời nguyền có thể sẽ thành, vì rõ ràng Ân Dương không hề từ chối nụ hôn đó, cũng lại nói sẵn sàng kháng chỉ không cưới vợ nữa.

" vâng lệnh ngài đã quen rồi, có lẽ, tình cảm này của ngài, ta cũng không còn cách nào khác là chấp nhận " 

Ân Dương ngồi khuỵu một gối xuống sàn, cầm tay Phi đang ngồi sửng sốt trên giường, một tay lấy lại thanh kiếm.

" Nếu một người như ta sinh ra một lần nữa và được gặp ngài một lần nữa, ta sẽ yêu ngài bằng trọn trái tim mình , nếu có kiếp sau. Hoàng tử Phi Linh, kiếp này, Ân Dương không thể. "

Không thể để em chết được, nhận lời yêu của em , hôn lấy bờ môi kia, chiếm lấy con người hoàn mỹ vô song như em , khiến cho em vì lời nguyền mà gặp đớn đau đến chết, hoặc vì yêu ta mà tự sát thì Ân Dương sống uổng kiếp này rồi.

Ân Dương rút kiếm ra, kéo một đường thẳng trên tay mình, máu văng tung tóe. 

" A Phi, nếu yêu nhau, rồi phải chết vì nhau, bỏ lại một người vì người kia mà bi ai cả một kiếp  , chi bằng, triệt để cắt bỏ tâm tư này. Ta không biết yêu ngài nhiều thế nào, ta chỉ biết ta không muốn ngài chết vì lời nguyền, càng không muốn ngài chết theo ta nếu người chết là ta...A Phi, hãy nghĩ đến đất nước này, nghĩ đến trách nhiệm của chúng ta, sinh ra không phải để chết, chúng ta phải sống, phải sống thật trọn vẹn. Ta sẽ không cưới bất kì nữ nhân nào, điều ta có thể hứa chỉ có thế mà thôi. Tha thứ cho ta, kiếp này không thể bên ngài được. Nếu có kiếp sau, chúng ta đừng sinh ra ở Linh Quốc nữa , khi đó, dù ngài có là bất kì ai, hình dáng như thế nào, ta cũng sẽ yêu ngài một tình yêu thiên trường địa cửu."

Ân lùi lại, đưa thanh kiếm cho Phi.

" nếu không đồng ý với ta, một kiếm đâm chết ta đi. Nếu ngài làm bản thân bị thương, ta sẽ chết theo. Thà là thế, ta nhất định không thể cùng ngài bên nhau trong kiếp này được, sau này, đừng gặp riêng nhau nữa, bảo trọng"

Ân Dương không biết, yêu một người hận một người có sức mạnh lớn lao đến thế nào.

A Phi lặng lẽ cầm thanh kiếm đầy máu của người mình yêu, nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ rời khỏi phòng không một chút chần chừ tiếc nuối.

Kiếp này, chọn làm anh hùng đứng về phía non sông ư ?

Kiếp này, không cho phép bản thân bất chấp mọi thứ đoạt lấy hạnh phúc ngắn ngủi ư ?

Lời nguyền chỉ có tác dụng khi hai người yêu nhau sống bên nhau mà thôi.

Nếu vậy, kiếp này chỉ có thể lặng lẽ yêu nhau trong xa cách, an toàn lắm, nhưng thế thì có khác gì không yêu ?

------

" kiếp trước chúng ta chưa yêu nhau đủ đâu, Ae !!!" Pete giật mình thức dậy, toàn thân đổ môi hôi lạnh, quay sang lay người Ae đang ngái ngủ.

" sao thế Pete, ác mộng hả " Ae chập chờn chưa tỉnh hẳn, chỉ kéo người Pete gần hơn vào người mình.

" Ae, kiếp trước chúng ta thật sự có yêu nhau mà xa nhau một đời luôn á...Mừng quá Ae ơi, kiếp này không phải sinh ra trong Linh Quốc nữa..." Pete bắt đầu ngồi dậy kể từng chi tiết mà mình nhớ được, mơ hay không mơ cũng được, ít ra , thực sự kiếp này có Ae là hạnh phúc quá rồi.

Ae chống cằm lên gối, im lặng nghe Pete kể cuộc tình của Ân Dương và Phi Linh, dù yêu nhau nhưng không tìm gặp nhau nữa , đến khi đất nước bị giặc tấn công, Phi lén theo Ân ra trận và cả hai đều tử chiến sa trường, còn kịp nắm tay nhau hẹn kiếp sau gặp lại sẽ thật yêu nhau bất chấp mọi thứ.

" Ae không tin em hả ? Ae nghĩ em chỉ nói mớ thôi sao ? " Pete giận dỗi khi thấy nét cười trên mắt Ae.

" không phải, anh tin em chứ, vì tin đó là tiền kiếp của chúng ta, nên anh mới thấy vui mừng nè" Ae ôm lấy eo của người yêu mình, âu yếm. " chúng ta đạt được ước nguyện rồi, sinh ra ở thế giới không có lời nguyền chết chóc nào cả, cũng không phải nhà đế vương , không phải danh gia vọng tộc phải gánh trên vai đầy trách nhiệm...kiếp này của chúng ta, được tự do yêu nhau, Pete, anh rất vui" 

" còn nữa, theo như em kể, trong mắt em chẳng tồn tại lấy một hình ảnh của bất kì ai khác ngoài anh, trong mơ cũng như trong tiền kiếp, đúng không ?"

" hình như là vậy, em không thấy được mặt ai luôn " 

" Pete của anh ngoan như vậy, Ân không thưởng cho Phi, chứ Ae thì nhất định phải thưởng cho Pete thật nhiều. Nghe này, Pete, Ae sống là người của Pete, chết cũng là người của Pete, yêu Pete mãi không thay đổi, mãi mãi bên Pete không bao giờ rời xa, kiếp này là thế,vạn kiếp sau cũng sẽ luôn như thế"

Pete giật mình. Lời Ae vừa nói, đúng y lời của Phi nói với Ân, chỉ là đổi ngược lại mà thôi, Pete không hề kể chi tiết  điều đó. 

" nếu không có kiếp sau nữa, thì , chỉ kiếp này thôi, Ae cũng sẽ yêu em một tình yêu thiên trường địa cửu, Ae thề với em, hứa với em" 

Ae hôn Pete, cả hai chìm trong một nụ hôn thật say thật ngọt. Phi Linh ngày đó chỉ hôn Ân Dương một lần duy nhất, kiếp này, đã được bù đắp rồi, được hôn nhiều tới mức cháy cả môi, cháy cả tim gan.


 kết về AP nha. lyn k kéo thành sê ri đâu, lyn còn 3 quyển cơ mà , mai là TinCan nhé ♥

cảm thấy không cổ trang chút xíu nào luôn, huhu :( 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro