Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Jimin, chúc mừng con" ông Yu
đứng mở cửa rồi nở nụ cười ấm áp dẫu cho khuôn mặt tồn động những vết chân chim do tuổi già mang đến , trong đáy mắt ánh lên nhiều tia kiêu hãnh nhìn Yu Jimin

"Bố, cảm ơn" - Jimin khẽ cười đáp lời người bố mà cô kính mến

Nhìn không khí có phần hơi ' giả trân' của hai bố con, bà Yu khẽ cười nói "Thật là....hai người định đứng ở cửa luôn sao"

"Mẹ, bố chỉ là mừng quá thôi. Con và bố
vào ngay đây" -Jimin cười ôm eo bố cô đi vào.

"Thật là... Con chỉ toàn bênh vực cho bố
con"- mẹ cô cười thở dài. Haizzz mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày để rồi bà phải ganh tị với chính người mình gọi là chồng

"Bà ganh tị phải không?"- bố cô lên mặt
nhìn bà xã của mình

"Ông.... Già rồi mà cứ như con nít"- mẹ cô liếc xéo ông xã, rồi nhìn đến Jimin
-"Jimin à , mặc kệ cha con, chúng ta cùng vào bàn ăn"

"Vâng" Jimin đáp lại rồi cười ngặt nghẽo nhìn bố mình

"Mà con bé kia đâu rồi?" ông Yu đột
nhiên lên tiếng

"Nó bảo là có hẹn với bạn, sẽ về trễ"- bà
Yu vừa xếp chén ra vừa trả lời

Ông Yu khẽ nhăn trán, giọng điệu ôn tồn như thể đã quen với sự 'mất tích' của người được nhắc đến, ông khẽ thở dài - "Con bé này, bình thường đi chơi cũng không sao. Hôm nay chị nó lên chức trưởng khoa mà nó cũng không ở nhà được"

"Ông đừng tưởng nó vô tâm. Nó nhờ tôi
nói với Jimin là tối nay lúc nó về sẽ tặng
quà cho con đấy" Bà Yu nói như thay người vắng mặt kia giải thích

"Nhưng mà...."- ông Yu còn đang định
nói gì đó thì người im lặng từ nãy lên tiếng "Bố à, không sao. Em ấy còn nhỏ mà. Không cần phải quản giáo nghiêm khắc như vậy. Em ấy đã hứa là sẽ tặng quà cho con rồi mà"- Jimin cười góp sức nói đỡ cùng mẹ

"Sao con bé đó không bằng được một góc của con vậy"- ông Yu thở dài

"Bố đừng nói vậy, tội em nó, mỗi người có một lĩnh vực riêng mà"- Jimin cười hỏi tiếp -"Còn việc thực tập, em ấy đã quyết định chưa ạ?"

"Rồi. Nó nói sẽ thực tập ở bệnh viện nơi
con làm... Con nhớ chăm sóc nó thay bố
mẹ. Con cũng biết tính nó... " Nói đến đây, bà Yu lại thở dài nhắc tới đứa con gái út của mình.

"Đó là trách nhiệm của con. bố mẹ đừng
lo.. " Jimin cười vỗ vai bà -"Đêm nay con sẽ ngủ lại đây"

"Vậy thì ăn xong mẹ đi dọn phòng cho
con" bà Yu cười nhìn cô, từ trong đôi mắt chứa đầy dấu vết mà thời gian để lại hiện rõ sự hạnh phúc - bởi lẽ đã lâu Jimin của bà không ở lại nhà. Vì công việc nên cô phải dọn ra ở riêng, ít khi về nhà

"Dạ"

Buổi tối kết thúc, Jimin vui vẻ trò chuyện cùng bố mẹ một lúc liền trở về phòng. Sau khi tắm rửa liền lên giường đọc sách, đây là thói quen mà cô cho là tốt và nên áp dụng. Thoải mái nhìn đồng hồ đang nhích từng kim, thời
gian qua đi đến khuya, cả nhà cô không
ai còn thức, cánh cửa phòng của Jimin mở khẽ ra

Một cô gái đi từ ngoài vào, trèo lên
giường Jimin, ngồi lên bụng cô như thể đã làm vậy rất nhiều lần. Trên người
cô gái chỉ có một chiếc áo khoát tắm
mỏng ẩn hiện đường nét quyến rũ của
cơ thể. Cô gái lấy quyển sách trước ngực Jimin rồi ném vào một góc, cúi người hôn lên môi cô - động tác cực kì thuần thục, cô gái tách nhẹ môi Jimin ra, luồn lưỡi vào trong chơi đùa với nó,
tiếng mút lưỡi vang lên khắp căn phòng
tĩnh lặng làm cho không khí như bị đốt cháy
"Ưm... "Cô gái vừa hôn vừa đưa tay cởi
áo Jimin ra. Môi di chuyển từ cằm xuống xương quai rồi dừng lại trước ngực cô...

Một cái nhíu mày xuất hiện..

"Em cũng biết đường về nhà à? " Jimin
không biết đã tỉnh từ lúc nào, ánh mắt hờ hững nhìn cô gái kia đang làm loạn trên cơ thể mình nhưng không ngăn cản

"Jimin à, người ta nói là sẽ tặng quà cho chị rồi còn gì" cô gái nũng nịu nằm vào lòng Jimin, vùi cả mặt vào hổm cổ của cô mà hưởng thụ

"Vậy sao" Jimin vẫn gương mặt lạnh lùng nhếch mép- "Vậy thì tôi không nên phụ món quà của em nhỉ"

"Chị không thể kháng cự được em, chị
biết mà đúng không" cô gái kia với gương mặt quyết rũ nhoài người gặm tai của Jimin

"Chỉ là một món đồ chơi, em nghĩ em có
tư cách nói vậy sao?" Jimin một lần nữa nhếch mép khinh bỉ nói

Mài xinh khẽ nhíu lại, cô đáp lời chị "Món đồ chơi mà chị không vứt bỏ, còn
giữ lại bên người đương nhiên có tư cách đó"

"À... Nói vậy là hôm nay em có gì đó mới
mẻ thỏa mãn tôi đúng không? " Jimin cười nắm cằm cô gái kia

"Đã là quà đương nhiên phải đặc biệt" - cô gái cầm lấy tay Jimin đưa lên môi. Dùng lưỡi liếm từng ngón tay của cô..

"Học được từ những người cũng em lên
giường à? "Jimin cười lạnh nhạt, như thể cô hiểu rõ tâm can của người trên mình

Giọng nói có chút cao hứng -"Á à. Chị ghen sao? Yên tâm, em chưa từng thử với người khác, là quà của riêng chị thôi"

"Ghen vì một con bé dơ bẩn như em,
đáng sao?"

"Trưởng khoa của 1 bệnh viện tiếng tăm, thiên tài của ngành y, chỉ 4 năm đã đi lên được chức trưởng khoa cao quí như vậy đương nhiên là đáng rồi"

"Tôi nghe mẹ nói em sẽ thực tập ở chỗ
tôi"- Jimin nhanh lật người cô gái kia nằm dưới thân mình, trói tay vào đầu giường

"Chị vui không? Em đến đó là vì chị đó"- cô gái nói với ánh mắt không thể quyến rũ hơn nữa

"Tôi không thích có người cản trở công
việc của mình. Em nên biết thân biết
phận đi."- Jimjn nói. 3 ngón tay bất thình lình đi vào bên trong người cô gái kia mà không có bước chuẩn bị.

"Chính gương mặt này... Ưm... Gương
mặt của ác ma" cô gái ấy vì Jimin đột ngột tiến vào mà nhíu mày. Sau đó rất nhanh chóng thả lỏng. Theo động tác của Jimin mà phối hợp, căn phòng vang lên tiếng thở dốc, rên rỉ tà mị, quyến rũ làn người nghe
phải đỏ mặt


Một tuần sau, tại bệnh viện một thân hình thanh mãnh xuất hiện - "Xin chào, tôi là bác sĩ thực tập. Tên tôi là Yu Minjeon, mọi người có thể gọi tôi là Winter" giọng nói hào hứng cùng một cái nháy mắt đã khiến bao nam bác sĩ say đắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro