Chương 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi, dạo gần tết phải bận việc nhà nên mình không thể update đều được. Các bạn muốn đọc trọn vẹn cứ việc tìm tên truyện và tất nhiên là couple khác rồi nha ^^
___

"Kai, sáng mai đưa tớ đến bệnh viện
được không?" - Minjeong lười biếng dựa vào người đang ôm đang ngồi kế mình
"Sáng mai phải họp à?" -Kai cưng
chiều bóp vai cho cô
"Ừ. Hình như là có nhóm nghiên cứu gì
đó sang đây giao lưu"
"Vậy, một lát ngủ sớm đi"
"Ừ, biết rồi"
___
[ Cuộc đối thoại được sử dụng bằng tiếng Anh]

"Winter, ngồi ở đây này" - một bác
sĩ trẻ tuổi chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh -
"Tôi nghe nói nhóm nghiên cứu này ở
bệnh viện hàng đầu Hàn Quốc, cô có từng làm ở đó phải không?"

"Ừ, cũng lâu rồi, đó còn là quê nhà của tôi" - Minjeong cười nhạt, những gì liên quan đến người đó, cô thực không muốn nhớ đến

"A, đến rồi kìa" - Minjeong theo hướng chỉ của vị bác sĩ kia nhìn lên, cả người cô cứng đờ nhìn thân ảnh đang bước vào. Nữ nhân đó vẫn như ngày nào, chỉ khác là dường như đã cao hơn một chút, vẻ ngoài trưởng thành hơn rất
nhiều. Mặt mang thiện tý nhưng xunh quanh người ấy vẫn mang đến cảm giác khó gần. Đôi mắt của cô không rời khỏi thân ảnh đang tiến vào, từng chút từng chút phóng to trước mặt mình. Nữ nhân đưa tay ra với cô

"Chào. Tôi là Karina . Bác sĩ ngoại
khoa bệnh viện Hàn Quốc"

"..." - Minjeong nhìn bàn tay trước mặt, hít một hơi sâu, nâng khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt - "Chào. Tôi là Winter. Bác sĩ ngoại khoa"

Cuộc họp kéo dài 1 tiếng, nhưng đối với
Minjeong, chẳng khác nào cực hình. Ánh mắt Jimin luôn nhì chằm vào cô, sau đó lại lơ đễnh nhìn sang nơi khác.
Cuộc họp vừa kết thúc, cô vội vàng gom
đồ đạc đi ra khỏi cửa. Đi cách phòng họp chưa được bao xa, cô đã bị một lực kéo nhẹ lại

"A" -Minjeong giật mình nhè nhẹ
"Gặp lại chị hai , em ít nhiều cũng nên
chào hỏi một tiếng chứ"
"..." -Minjeong nhìn Jimin, cô đứng tránh chị một khoảng - "Chị hai, chào, nếu không còn gì thì tôi có thể đi rồi chứ?"

"Không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao?" - Jimin thấp giọng nói, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô , trái tim chị chợt nhói lên, chị muốn ôm cô vào lòng ngay lúc này quá đi mất

"Tôi nghĩ giữa chúng ta đã nói với nhau
rõ ràng rồi" -Minjeong lạnh nhạt nói-"Thời gian này tôi sẽ ở lại đây, em..." - Jimin chưa kịp nói hết câu đã em bị đánh gãy chữ - "Tôi không rãnh. Với lại..." -Minjeong nhìn thẳng vào mắt Jimin - "... tôi không muốn Kai hiểu lầm chúng ta. Kai hiện tại chính là vị hôn phu của tôi, chúng tôi sẽ về ra mắt ba mẹ khi sắp xếp được công việc của cả hai. Tôi không muốn anh ấy chịu bất cứ thiệt thòi nào từ sai lầm trong quá khứ." Minjeong nói xong liền xoay người đi, không hề có chút lưu luyến nào. Jimin nhìn theo thân ảnh nhỏ đang bước đi, trái tim nặng nề đau nhói, chị chỉ cười nhẹ.. từng bước em đi chính là những mũi giáo nhọn đạp thẳng vào quả tim hèn mọn của một kẻ kiêu ngạo là chị..

[Trước đây, tôi đối xử với em như vậy,
hẳn là em rất đau đi. Minjeong, có thật... em đã không còn chút tình cảm nào dành cho tôi không? Tôi thật khốn nạn vì đã nghĩ em sẽ luôn thuộc về mình]
____

"Nếu em biết những gì tôi đã sống
Những buồn vui tôi đã có trong đời
Nếu em biết bây giờ tôi khác lắm
Buổi cùng em kiếm củi ở ven đồi"
Nơi ấy | Lưu Quang Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro