chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mở cửa hành khách và leo lên xe của Harry. Dù tôi có cố gắng thế nào để tránh gặp anh ấy cả tuần, bằng cách nào đó tôi đã ở trong xe của anh ấy với anh ấy. Anh ấy không nhìn tôi trong khi tôi thắt dây an toàn. Tôi kéo mạnh chiếc váy một lần nữa, cố gắng kéo nó qua đùi tôi. Chúng tôi ngồi im lặng và anh ra khỏi bãi đậu xe. Tôi rất nhẹ nhõm vì anh ấy đã không cho phép Molly đi xe cùng chúng tôi, tôi thà đi bộ về nhà.


"có chuyện dì với cái diện mạo mới này?" Cuối cùng anh ấy hỏi một cậu khi chúng tôi đang ở trên đường cao tốc.

"Uhm .. à Steph muốn thử một cái gì đó mới với tôi, tôi đoán vậy" Tôi trả lời anh ta nhưng vẫn dán mắt vào những tòa nhà đi ngang qua cửa sổ. Tiếng nhạc rock gào thét bình thường của anh đang lặng lẽ phát qua xe.

"Em chỉ nghĩ như vậy?" Anh ấy hỏi và tôi đấm tay vào lòng. Vì vậy, đây là kế hoạch của anh ấy hôm nay để lăng mạ tôi toàn bộ trở về phòng của tôi.


"anh không phải chở tôi về nhà, và tôi không biết anh sẽ đến nếu không tôi sẽ không bao giờ đi" Tôi dựa đầu vào cửa sổ, cố gắng tạo ra càng nhiều không gian giữa chúng tôi càng tốt.

"Đừng phòng thủ quá, tất cả những gì tôi đang nói là lớp trang điểm của em có vẻ mệt nhỉ"

"Thật tốt, tôi không quan tâm anh nghĩ gì, nhưng tôi ngạc nhiên khi anh không nghĩ tôi trông đẹp hơn trước khi xem xét sự chán ghét của anh đối với ngoại hình thông thường của tôi" Tôi cáu và nhắm mắt lại. Tôi đã kiệt sức vì ở bên anh ấy và anh ấy đang hút một chút năng lượng còn lại từ tôi.

Tôi nghe anh ta cười thầm và anh ta tắt radio hoàn toàn.

"Tôi chưa bao giờ nói có bất cứ điều gì sai với ngoại hình của em, quần áo của em thì có, nhưng so với những bộ quần áo này, tôi thích nhìn thấy những chiếc váy dài gớm ghiếc hơn." Anh ta cố gắng giải thích nhưng câu trả lời của anh ta không thực sự có ý nghĩa. Anh ta có vẻ thích khi Molly ăn mặc theo cách này, vậy tại sao tôi lại không?

"em có nghe tôi nói Tessa không?" Anh hỏi và tôi cảm thấy tay anh chạm vào đùi tôi. Tôi giật mình ra khỏi sự đụng chạm của anh ấy và mở mắt ra.


"yea, tôi nghĩ là có. Tôi chỉ không có bất cứ điều gì để nói về nó. Nếu anh không thích cách tôi mặc quần áo thì đừng nhìn tôi." Một điều tốt từ việc nói chuyện với Harry là lần đầu tiên trong đời tôi có thể nói chính xác những gì xuất hiện trong tâm trí mình mà không lo làm tổn thương cảm xúc của mình, anh ấy không có.


"Đó chính xác là vấn đề ở đây, phải không? Rằng tôi không thể ngừng nhìn vào em" những lời nói rời khỏi miệng anh ấy và tôi xem xét việc mở cửa xe và lao mình vào xa lộ.

"Ồ! Làm ơn!" Tôi cươi. Tôi buộc mình phải tìm sự hài hước đằng sau anh ta hành hạ tôi toàn bộ ổ đĩa. Anh ta sẽ nói vừa đủ những điều tốt đẹp nhưng khó hiểu và sau đó lấy chúng lại và ném thêm vào tôi.

Gì cơ Gì? Anh ta hẳn đã quên rằng chúng tôi không nói, rằng anh ta đã cố hủy hoại cuộc sống của tôi chưa đầy một tuần trước, và rằng chúng tôi coi thường nhau. Đó là phần cuối cùng tôi vẫn đang vật lộn với nhau.

"anh không mong tôi cảm ơn anh phải không?" Tôi cười nửa miệng. Anh ấy rất bối rối, anh ấy đang nghiền ngẫm và tức giận một phút và nói với tôi rằng tôi không cần trang điểm lần nữa.

"Tại sao em không nói với họ sự thật về Liam và tôi?" Anh hỏi, đổi chủ đề.

"Bởi vì anh rõ ràng không muốn họ biết"

"Tuy nhiên, tại sao em lại giữ bí mật của tôi?"

"Bởi vì đó không phải là điều tôi có thể đem đi nhìu chuyện"

Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt trùm đầu và một nụ cười nhẹ trên môi. "em sẽ không đổ lỗi cho tôi, những điêù tôi đã làm với Noah"

"Yea, tôi không phải là anh."

"Không, không em không" giọng anh trầm hơn nhiều. Anh ấy giữ im lặng cho phần còn lại của ổ đĩa và tôi cũng làm như vậy. Tôi không có gì để nói với anh ấy, tôi cũng vậy nhưng tốt nhất là tôi chỉ im lặng. Cuối cùng chúng tôi cũng kéo vào khuôn viên trường và anh ấy đỗ xe ở vị trí xa hơn có thể từ phòng tôi. Tất nhiên.

Tôi với tay nắm cửa và cánh tay Harry lại chạm vào đùi tôi.

"em sẽ không cảm ơn tôi?" Anh cười và tôi lắc đầu.

"Cảm ơn vì đã đi xe" Tôi nói một cách mỉa mai. "anh có thể muốn nhanh lên và quay lại với Molly" Tôi thêm vào khi tôi trèo ra. Tôi hy vọng anh ấy không nghe thấy tôi, tôi không chắc tại sao tôi lại nói vậy.

"Yea .. sẽ ổn thôi, cô ấy chắc chắn rất vui khi cô ấy say", anh cười. Tôi cố gắng che giấu sự thật rằng tôi cảm thấy như anh ta vừa đấm vào bụng tôi. Tôi cúi xuống nhìn anh ta qua cửa sổ ghế phụ và anh ta hạ tấm kính xuống.

"Yea, tôi chắc chắn là cô ấy sẽ như vậy. Dù sao thì Noah sẽ tới đây" Tôi đáp và nhìn anh ta nheo mắt.

"gặp em?" Harry, một thói quen hồi hộp mà tôi cho là...

"Đúng, gặp anh sau" Tôi mỉm cười. Tôi nghe thấy anh ta ra khỏi xe và đóng cửa lại.

"đợi!" Anh nói và tôi quay lại. "Tôi .. không bận tâm, tôi nghĩ em uhm đã đánh rơi thứ gì đó nhưng em thì không nghĩ vậy", anh nói và hai má đỏ bừng. Tôi biết anh ta đang nói dối và tôi muốn biết anh ta sẽ nói gì, nhưng tôi đã có thể tránh anh ta cả tuần, tôi đang cố gắng vượt qua bất cứ điều gì đang xảy ra với chúng tôi. Tôi cần phải đi bộ bây giờ, vì vậy tôi làm điều đó.


"Tạm biệt Harry" Những từ này có ý nghĩa nhiều hơn tôi cho phép. Tôi không nhìn lại để xem anh ấy có đến sau tôi không vì tôi biết anh ấy không đến.

...

Tôi đi giày cao gót trước khi tôi về phòng và đi chân trần trên quãng đường còn lại. Lần thứ hai tôi vào phòng, tôi mặc lại bộ đồ ngủ và gọi cho Noah. Anh trả lời sau hồi chuông thứ 2.

"Này" tôi ré lên. Giọng tôi nghe quá cao, chỉ có Noah, tại sao tôi lại lo lắng như vậy?

"Này Tessa, hôm nay của em thế nào?" Anh khẽ hỏi. Anh ấy không giống một Noah xa xôi mà tôi đã nói chuyện cả tuần. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Thực sự không sao, tối nay tôi chỉ đi chơi trong phòng, anh đang làm gì vậy?" Tôi cố tình bỏ bữa tối của mình với Steph và mọi người, kể cả Harry. Điều đó sẽ không giúp chiến dịch "làm ơn tha thứ cho em".

"anh vừa mới kết thúc bữa tập luyện, tối nay anh sẽ đi học vì anh đang giúp những người hàng xóm mới chặt cây vào ngày mai", anh ấy luôn giúp đỡ mọi người. Anh ấy quá tốt với tôi.

"em cũng chỉ học tối nay thôi"

"anh ước chúng ta có thể học cùng nhau", anh nói và tôi mỉm cười trong khi nhặt những quả bóng nhỏ xíu trên đôi tất mờ của tôi.

"thật sự?"

"Yea, tất nhiên là Tessa. anh vẫn yêu em và anh nhớ em. Nhưng anh phải biết rằng sẽ không có chuyện như thế này xảy ra lần nữa. anh sẵn sàng cố gắng vượt qua nhưng em phải hứa với anh rằng em sẽ tránh xa anh ta"anh nói.


"Tất nhiên, em sẽ hứa" Tôi hứa. Một phần trong tôi biết rằng tôi chỉ tuyệt vọng khi để Noah tha thứ cho tôi vì tôi không muốn hoàn toàn cô đơn và làm mờ mắt Harry nhưng tôi bỏ qua.

Sau khi nói "em yêu anh", Noah đồng ý đi cùng tôi đến ngọn lửa vào cuối tuần tới và chúng tôi tắt điện thoại. Tôi tìm trực tuyến các đại lý xe hơi gần nhất đến trường, tôi sẽ đi xe buýt vì vậy tôi cần ở trong bán kính vài dặm, may mắn cho tôi là có rất nhiều xe đã qua sử dụng sẵn sàng xé toạc các sinh viên đại học.Tôi lục lọi túi trang điểm của Steph và cuối cùng tìm thấy khăn lau để tẩy trang. tôi phải rữa nó thôi dù nó có đẹp đến chừng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#after