chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng vo vo đáng ghét đánh thức tôi vào giữa đêm. Tôi gần như quên mất Harry đang ở trong phòng của tôi. Làm thế nào để chúng ta luôn luôn kết thúc với nhau? Và quan trọng hơn là tiếng ồn khó chịu đó đến từ đâu? Tôi theo dõi tiếng ồn và nó dẫn đến túi của Harry, tất nhiên là có. Nó dừng lại khi tôi đến giường của mình vì vậy tôi mất một giây để nhận ra Harry trông bình yên như thế nào trong giấc ngủ. Không có nếp nhăn liên tục trên trán từ anh ta không ngừng cau mày. Tôi thở dài và quay lại chỉ để có tiếng ù ù bắt đầu lại. Tôi đưa tay xuống và cố gắng thò tay vào túi Harry, nếu quần của anh ấy không quá chật, tôi có thể đã lấy điện thoại ra khỏi túi của anh ấy, nhưng tôi không có may mắn như vậy.

"Em đang làm gì đấy?" Anh rên rỉ. Bàn chân của tôi mang tôi trở lại cách giường của tôi một vài bước.

"Điện thoại của anh đánh thức tôi dậy" Tôi thì thầm mặc dù thực tế chúng tôi là những người duy nhất trong phòng. Tôi lặng lẽ quan sát khi anh ta đào vào túi, bàn tay to của anh ta vật lộn với túi nhưng anh ta rút điện thoại ra và trả lời.

"Gì?" Anh chộp vào mảnh miệng. Vài giây sau, anh đảo mắt và đưa ta


"Tôi sẽ không trở lại đó tối nay, tôi đang ở nhà của một người bạn" Chúng ta là bạn phải không? Tất nhiên là không, anh ta chỉ cho bất cứ ai nghe điện thoại lý do tại sao anh ta không trở về. Tôi lúng túng đứng dậy và chuyển trọng lượng của mình từ chân này sang chân kia.

"Không, cậu không thể vào phòng tôi. Cậu nên biết điều này, tôi sẽ đi ngủ ngay bây giờ, vì vậy đừng đánh thức tôi dậy và cánh cửa của phòng tôi bị khóa vì vậy đừng lãng phí thời gian của cậu để thử" anh ta đứng dậy và theo bản năng, anh ta đang ở trong một tâm trạng tồi tệ và tôi không muốn nhận được thái độ kém cỏi của anh ta. Tôi đến giường của Steph và lấy chăn ra khỏi sàn, tôi bỏ nó trong nỗ lực tìm tiếng ồn.

"Xin lỗi vì điện thoại của tôi đã đánh thức em", anh nói khẽ. "Đó là Molly" Sự khó chịu mà tôi cảm thấy đối với cô ấy không bao giờ là chùn bước.

"Ồ" Tôi thở dài và nằm xuống, đối diện giường của tôi. Harry nở một nụ cười nhỏ như thể anh ta biết tôi đang nghĩ gì về Molly. Tôi không thể bỏ qua bong bóng phấn khích nhỏ xuất phát từ việc anh ta ở đây thay vì với Molly, mặc dù hành động của anh ta không có ý nghĩa gì với tôi

"Em không thích cô ta phải không?" Anh lăn qua một bên để nhìn tôi và tôi lắc đầu.

"Không thực sự, nhưng xin đừng nói với cô ấy. Tôi không muốn bất kỳ xung đột hay bộ phim tuổi teen" Tôi cầu xin. Tôi biết tôi không thể tin anh ta nhưng hy vọng anh ta sẽ quên hành hạ tôi bằng thông tin này. 

"Tôi sẽ không, tôi cũng không quan tâm đến cô ấy", anh thì thầm và tôi tròn mắt.

"Yea, anh thực sự có vẻ không thích cô ấy" Tôi nghe có vẻ mỉa mai như tôi dự định

"Tôi không, ý tôi là cô ấy khá vui vẻ và tất cả nhưng cô ấy làm điều đó khá phiền phức", anh thừa nhận làm cho bong bóng đó phát triển thêm một lần nữa.

"Chà, có lẽ anh nên ngừng quậy phá với cô ấy" Tôi đề nghị và lăn lên lưng tôi để anh ấy không thể nhìn thấy mặt tôi.

"Có lý do gì tôi không nên quậy phá với cô ấy không?"

"Không. Ý tôi là nếu anh nghĩ cô ấy phiền phức thì tại sao cứ làm thế?" Tôi biết tôi không muốn câu trả lời nhưng dù sao tôi cũng hỏi.

"Để giữ sự chiếm đóng của tôi, tôi đoán."

Tôi nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Nói về Harry làm phiền với Molly làm tôi đau đớn hơn bình thường.

"Hãy nằm cùng tôi" anh cắt ngang những suy nghĩ ghen tuông của tôi.

"Không"

"Thôi nào, chỉ cần nằm với tôi. Tôi ngủ ngon hơn khi em ở bên tôi", anh thừa nhận và tôi ngồi dậy và nhìn anh.

"Gì?" Tôi không thể che giấu sự ngạc nhiên trước lời nói của anh ấy. Cho dù anh ta có ý nghĩa với họ hay không, họ làm cho bên trong của tôi tan chảy

"Tôi ngủ ngon hơn khi em ở bên tôi, cuối tuần trước tôi ngủ ngon hơn trong một thời gian", anh phá vỡ ánh mắt với tôi và nhìn xuống.

"Đó có lẽ là scotch, không phải tôi" Tôi cố gắng làm sáng tỏ lời thú nhận của anh ấy, tôi không biết phải làm gì khác hoặc nói gì.

"Không, đó là em", anh đảm bảo với tôi.

"Chúc ngủ ngon Harry" Tôi lật lại, nếu anh ấy cứ nói những điều này và tôi tiếp tục lắng nghe, tôi sẽ lại trở nên bẩn thỉu trong tay anh ấy.

"Tại sao em không tin tôi?" Anh gần như thì thầm.

"Bởi vì anh luôn làm điều này, anh nói một vài điều tốt đẹp và sau đó anh bật công tắc và cuối cùng tôi khóc"

"Tôi làm cho bạn khóc?" Làm sao anh ta không biết điều đó? Anh ấy đã thấy tôi khóc nhiều hơn bất cứ ai khác mà tôi biết.

"Vâng, thường xuyên." Tôi lại cảm thấy xúc động.

Tôi nghe thấy tiếng giường của tôi ré lên nhẹ và tôi nhắm mắt lại. Ngón tay anh sượt qua cánh tay tôi khi anh ngồi trên mép giường của Steph.

Đó là quá muộn, cũng sớm cho việc này. Bây giờ là bốn giờ sáng

"Tôi không có ý làm em khóc"

"Vâng, anh có. Đó là ý định chính xác của anh mỗi khi anh nói những điều gây tổn thương cho tôi. Và khi anh buộc tôi phải nói với Noah về chúng ta. Ví dụ, anh chỉ nói với tôi rằng anh ngủ ngon hơn khi tôi ở bên nhưng nếu tôi nằm với anh, khi thức dậy lần nữa anh sẽ nói với tôi rằng tôi xấu, hoặc anh không thể chịu đựng được tôi. Anh đã làm tôi bẽ mặt sau khi chúng ta đi đến suối, tôi nghĩ rằng ... bất cứ lúc nào tôi cũng chỉ có rất nhiều lần có thể nói chuyện với anh. "Tôi thở.

"Tôi đang lắng nghe lần này" Đôi mắt anh không thể đọc được.

"Tôi chỉ không biết tại sao anh lại yêu thích trò chơi này đến vậy, anh chơi trò mèo vờn chuột với tôi. Anh thật tuyệt, ý tôi là vậy. Và tôi nghe anh nói với Steph anh sẽ hủy hoại tôi nếu tôi đến xung quanh ạnh, sau đó anh muốn chở tôi về nhà. Anh thật khó để hiểu"

"Tôi không có ý đó. Tôi sẽ hủy hoại em, tôi chỉ .. Tôi không biết đôi khi tôi chỉ nói những điều", anh bảo vệ.

"Tại sao anh bỏ Văn học?" Cuối cùng tôi cũng hỏi.

"Bởi vì em muốn tôi tránh xa em, và tôi cần tránh xa em."

"Vậy tại sao anh lại không vậy?" Tôi hơi nhận thức được sự thay đổi năng lượng xung quanh chúng ta. Bằng cách nào đó chúng ta đã tiến lại gần hơn, cơ thể chúng ta chỉ cách nhau vài inch. Dường như luôn có một lực từ giữa chúng ta, kéo chúng ta lại gần nhau.

"Tôi không biết" anh ta giận dữ. Anh xoa hai bàn tay vào nhau rồi đặt chúng lên đầu gối.

Tôi muốn nói điều gì đó, bất cứ điều gì nhưng tôi không thể nói với Harry rằng tôi không muốn anh ấy tránh xa và tôi nghĩ về anh ấy mỗi giây mỗi ngày.

"Tôi có thể hỏi em vài điều và em sẽ hoàn toàn thành thực chứ?" Cuối cùng anh phá vỡ sự im lặng. Tôi gật đầu.

"Em có ... nhớ tôi không?" Đó là điều cuối cùng tôi mong anh ấy hỏi tôi.
_____________.____________._______________
Đôi lời:
Xin lỗi các bạn vì mình đã bỏ bê bộ này khá lâu, thứ 1 là mình còn đi học nên mấy bạn biết đó, vô học rồi thời gian của mình sẽ bị hạn chế nên khó mà up truyện thường xuyên và thứ 2 là do mình lười.
Và các bạn ơi mấy bạn đọc truyện chỉ cần dành thời gian để vote truyện cho mình để mình có động lực dịch hết phần này chứ. Còn những phần tiếp nữa. Yêu😍
...........
Các bạn có thích cách xưng hô của cặp chính ko, nếu ko thì mình đổi thành cậu tôi được chứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#after