chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hoàn toàn không thấy hoặc nghe thấy Harry trong cơn mưa rào vì vậy tôi hy vọng anh ấy không đi đâu đó với những cô gái đó. Anh ta thậm chí không mang theo bất kỳ quần áo nào vì vậy nếu anh ta tắm, anh ta sẽ mặc quần áo bẩn. Harry có thể mặc quần áo phủ đầy bùn và trông vẫn đẹp hơn bất kỳ chàng trai nào tôi từng thấy. Ngoại trừ Noah, tôi tự nhắc nhở mình. Tôi lau khô và kéo quần áo của tôi lên và trở về phòng của tôi. Tôi thở phào khi thấy Harry đang ngồi trên giường của tôi. Anh ta không mặc áo và tóc vẫn còn ướt. Tôi ngậm miệng để đảm bảo lưỡi của tôi không bị cúp, thở hổn hển. Áo sơ mi và quần jean màu tím lỏng lẻo của tôi có vẻ ngớ ngẩn so với quần jean đen và da trần. Ít nhất tôi đang mặc quần jean bó sát của tôi.

"Đã kéo em đủ lâu rồi" Anh nói và lùi lại. Cơ bắp của anh co thắt khi anh đưa tay ra sau đầu.

"Anh có vẻ tốt với tôi nhớ" Tôi nói và đi đến tủ quần áo của Steph và mở cửa để lộ gương. Nắm lấy túi trang điểm của Steph, tôi ngồi xuống và bắt chéo chân trước nó.

"Tôi đang rất tốt"

Tôi im lặng khi tôi cố gắng trang điểm một chút. Sau ba lần tạo một đường thẳng trên mí mắt trên của tôi, tôi tặc lưỡi kẻ mắt trước gương và Harry cười.

"Dù sao thì em cũng không cần nó" Harry nói với tôi.

"Tôi thích nó" Tôi bảo vệ và anh ta tròn mắt. "Tốt thôi, chúng ta chỉ có thể ngồi đây cả ngày trong khi em cố gắng tô màu trên khuôn mặt của em", anh nói. Thật nhiều cho Harry tốt đẹp.

Anh ấy bắt kịp và xin lỗi tôi trong khi tôi lau mắt, từ bỏ thói quen trang điểm.

"Tôi đã sẵn sàng" Tôi nói với anh ta và anh ta đứng dậy.

"Anh sẽ mặc áo vào?" Tôi hỏi anh và anh lắc đầu.

"Yea, tôi có một cái trong cốp xe của tôi" Tôi nhớ ở suối cách anh ấy cũng kéo một chiếc áo phông ra khỏi thân cây. Tôi đã đúng, anh ta phải có một nguồn cung cấp vô tận trong đó. Tôi không muốn nghĩ về lý do đằng sau nó.

Đúng như lời anh ta nói, anh ta kéo chiếc áo phông đen trơn ra khỏi thân cây và kéo nó qua đầu.

"Đừng nhìn chằm chằm và lên xe đi" anh trêu tôi. Tôi nói lắp một từ chối và nghĩa vụ.

"Tôi thích khi nhìn anh mặc áo sơ mi trắng" Những từ này được đưa ra trước khi tôi có thể xử lý chúng. Anh ta nghiêng đầu sang một bên và cười toe toét.

"Là vậy sao?" Anh nhướng mày. "Chà, tôi thích nhìn em trong những chiếc quần jean đó, chúng khoe mông em một cách tuyệt vời", anh nói và miệng tôi rớt xuống. Harry và những lời bẩn thỉu của mình. Anh ấy nhận lấy phản ứng của tôi và cười.

Tôi đùa giỡn với anh ta một cách tinh nghịch nhưng tôi tinh thần vỗ lưng vì mặc quần jean này, tôi muốn Harry nhìn tôi mặc dù tôi sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó và tôi hãnh diện vì cách khen ngợi kỳ lạ của anh ta.

"Vậy đi đâu?" Anh hỏi và tôi rút điện thoại ra. Tôi đọc cho anh ấy danh sách các lô xe trong bán kính năm dặm và nói với anh ấy về một vài đánh giá về mỗi chiếc.

"Em lên kế hoạch cho mọi thứ quá nhiều, vì vậy chúng ta sẽ không đến bất kỳ nơi nào trong số đó", anh nói.

"Vâng, chúng ta là...cái gì! Tôi đã có kế hoạch này, có một chiếc Prius mà tôi muốn thấy ở cửa hàng của Bob" Tôi nói với anh ta và co rúm lại với cái tên nhảm nhí.

"Một Prius?" Anh nhổ nước bọt.

"Yea? Họ có tiết kiệm xăng tốt nhất và họ an toàn và .."

"Chán quá, tôi biết bằng cách nào đó em sẽ muốn có một Prius, em chỉ cần hét lên 'Lady với một người lập kế hoạch trong Prius của cô ấy!", Anh nói bằng giọng của một người phụ nữ giả và tôi cười với anh ta.

"Trêu chọc tôi tất cả những gì anh muốn nhưng tôi sẽ tiết kiệm hàng trăm tiền xăng mỗi năm" Tôi nhắc nhở anh ấy và anh ấy cúi xuống và chọc vào má tôi.

Tôi nhìn anh ta, bị sốc khi anh ta làm một việc nhỏ nhưng đáng yêu và anh ta trông ngạc nhiên như tôi làm điều đó.

"Đôi khi em thật dễ thương", anh nói với tôi và tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đồng ý, cảm ơn."

"Ý tôi là theo một cách tốt đẹp, như đôi khi em làm những điều dễ thương", anh lẩm bẩm. Những từ này có vẻ khó chịu trên lưỡi anh và tôi biết anh không quen nói những điều như thế này.

"Được rồi .." Tôi nói và nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Mỗi giây tôi dành cho Harry đều làm tăng tình cảm của tôi với anh ấy, thật nguy hiểm khi tôi cho phép những khoảnh khắc nhỏ dường như vô nghĩa này xảy ra, nhưng tôi không kiểm soát được tình huống khi Harry dính líu. Tôi chỉ đơn thuần là một người đi qua cơn bão này.

Cuối cùng Harry lái xe đến Bob và tôi cảm ơn anh ấy, tôi không thích khi mọi thứ không diễn ra theo kế hoạch, điều này xảy ra gần đây hơn nhiều. Bob là một người đàn ông mồ hôi và quá khổ, có mùi như nicotine và da. Nụ cười của anh ta được trang bị một chiếc răng vàng và Harry đứng .. cũng lướt qua anh ta, làm khuôn mặt khi anh ta không nhìn. Người đàn ông nhỏ bé dường như bị đe dọa bởi ngoại hình khắc nghiệt của Harry, nhưng tôi không trách anh ta. Tôi nhìn vào Prius và quyết định chống lại nó. Tôi có cảm giác khoảnh khắc tôi lái xe đi rất nhiều, nó sẽ bị hỏng và Bob có chính sách hoàn trả không nghiêm ngặt.

Chúng tôi ghé thăm một vài lô nữa và tất cả đều như rác. Sau hàng giờ với vô số người đàn ông hói đầu, tôi quyết định tạm dừng việc tìm kiếm một chiếc xe hơi, tôi sẽ phải đi xa hơn từ trường để có một chiếc xe hơi tươm tất và tôi không cảm thấy như ngày hôm nay. Chúng tôi quyết định ăn trưa qua ổ đĩa và chúng tôi ăn trong xe và Harry ngạc nhiên kể cho tôi nghe một câu chuyện về khi Zayn bị bắt vì đi khắp nơi trong sàn nhà của Wendy năm ngoái. Một ngày trôi qua tốt hơn những gì tôi có thể tưởng tượng và lần đầu tiên tôi cảm thấy như cả hai chúng ta có thể vượt qua học kỳ này mà không phải giết nhau.

Trên đường trở về trường, chúng tôi đi qua một quán sữa chua đông lạnh dễ thương và tôi cầu xin Harry dừng lại. Anh ta rên rỉ và hành động như anh ta không muốn nhưng tôi thấy gợi ý của một nụ cười ẩn đằng sau những nét chua chát của anh ta. Harry bảo tôi ngồi và anh ấy lấy sữa chua cho chúng tôi, chất đống từng viên kẹo và bánh quy có thể tưởng tượng được, nó có vẻ kinh tởm nhưng anh ấy thuyết phục tôi rằng đó là cách duy nhất để có được giá trị của bạn. Như tổng thể, nó là ngon. Tôi thậm chí không thể hoàn thành một nửa của mình nhưng Harry vui vẻ dọn bát của mình và phần còn lại của tôi.

"Harry?" Một giọng nói của một người đàn ông nói. Harry ngẩng đầu lên và đôi mắt nheo lại. Đó có phải là một giọng tôi đã nghe? Anh ta đang cầm một cái túi và một người mang đồ uống đầy sữa chua.

"Uhm .. hey" anh nói và người đàn ông mỉm cười. Tôi biết ngay rằng người đàn ông đó là bố của Harry. Ông ta cao và gầy, giống như Harry và có đôi mắt giống hình, chỉ có anh ta là màu nâu đậm thay vì màu xanh lá cây. Khác hơn thế, chúng là đối cực. Cha anh mặc quần màu xám, và áo len. Mái tóc nâu của anh ta có một vài màu xám rải rác hai bên và trông anh ta rất chuyên nghiệp. Cho đến khi anh ta cười, nụ cười của anh ta ấm áp, giống như Harry khi anh ta không nỗ lực quá nhiều để trở thành một kẻ ngốc.

"Xin chào, tôi Tessa" Tôi lịch sự nói và đưa tay ra. Harry lườm tôi nhưng tôi mặc kệ anh ta. Nó không giống như anh ấy sẽ giới thiệu cho tôi.

"Xin chào Tessa, tôi là Ken, bố của Harry" Anh nói và bắt tay tôi.

"Harry, con chưa bao giờ nói với ta rằng con đã có bạn gái, hai người nên đến ăn tối nay. Karen sẽ làm một bữa ăn ngon cho mọi người, cô ấy là một đầu bếp tuyệt vời" Tôi muốn nói với anh ấy tôi không phải là bạn gái của Harry nhưng Harry nói.

"Chúng ta không thể tối nay, tôi sẽ có một bữa tiệc và cô ấy không muốn đến", anh nói. Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi môi tôi khi Harry nói với cha mình. Khuôn mặt của cha anh ta giảm xuống và tôi cảm thấy khủng khiếp cho anh ta.

"Thực ra tôi rất thích. Tôi cũng là bạn với Liam" Tôi nói với người đàn ông buồn và nụ cười thân thiện của anh ta xuất hiện trở lại.

"Bạn? Chà điều đó thật tuyệt. Liam là một đứa trẻ dễ thương. Tôi sẽ rất vui khi có bạn qua đêm nay" Ken nói và tôi mỉm cười.

"Chúng ta nên ở đó lúc mấy giờ?" Tôi hỏi và cảm thấy đôi mắt của Harry rạo rực nhìn tôi.

"Chúng tôi?" Bố anh hỏi và tôi gật đầu. "Được rồi .. chúng ta hãy bắt đầy lúc 7h, tôi cần nói cho Karen trước vài giờ nếu không cô ấy sẽ chặt đầu của tôi mất", anh cười và tôi tham gia cùng anh. Harry giận dữ nhìn ra ngoài bức tường kính.

"Âm thanh tuyệt vời! Chúng tôi sẽ gặp chú tối nay" Tôi nói với anh ta. Anh nói lời tạm biệt với Harry, người phớt lờ anh một cách thô lỗ mặc dù tôi đá chân anh dưới bàn. Sau khi cha anh ta rời khỏi tòa nhà, Harry đột ngột đứng dậy và đập chiếc ghế trở lại bàn, nó lật đổ và anh ta đá nó trước khi mở cửa và để tôi một mình đối phó với mọi người. Tôi vụng về nhặt chiếc ghế anh ta gõ xuống và chạy theo anh ta.

Tôi gọi tên anh ta nhưng anh ta phớt lờ tôi cho đến khi anh ta đi được nửa đường đến xe. Anh ta quay lại rất nhanh đến nỗi tôi gần như đâm sầm vào anh ta.

"Cái quái gì Tessa! Cái quái gì thế?" Anh ta hét vào mặt tôi. Mọi người đi lại bắt đầu nhìn chằm chằm nhưng anh vẫn tiếp tục.
_____-______-________
Cảm ơn mọi người nhìu nha những chưa đủ nên đăng 1 chap trc nha
Hãy vote cho mình nha iu nhìu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#after