137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

137

     Trong một mảnh tĩnh mịch.

     Lục Ẩm Băng mở ra tay: " Chị lần trước làm mất cái bình sao của em, mặc dù mất xong có lại. Nhưng là làm mất chính là làm mất, cho nên. . . Chị, chị tìm người học cách xếp ngôi sao . ." 

Cô bỗng nhiên đã cảm thấy trong lòng có chút khẩn trương, không biết nói thế nào, thế là đưa trong tay hộp đẩy về phía trước, ". . . Tặng em."

     Cùng với đại đa số thiếu nữ cùng tuổi , Hạ Dĩ Đồng cũng đã xem qua tiểu thuyết yêu đương thanh xuân , trước khi thích Lục Ẩm Băng , nàng cũng vô số lần tưởng tượng qua nàng tương lai sẽ gặp phải một người như thế nào, một người  ôn nhu, quan tâm, tinh tế, không nhất định phải có nhan sắc , nhưng là nhất định phải thích sạch sẽ; không nhất định phải đặc biệt xuất sắc, nhưng nhất định phải khiêm tốn biết phấn đấu.

     Chỉ là càng về sau, hình ảnh  " chàng trai"  kia lại vô thức biến thành " chị gái".

     Nàng từng xem Lục Ẩm Băng thần tiên cao cao tại thượng ( thượng thần) , mà thần thì sẽ hoàn mỹ, vĩnh viễn sẽ không phạm sai lầm. Nếu đã là thần thì chỉ là người bình thường vào thời điểm rơi xuống phàm trần, nàng dao động qua, nhưng nàng không hề từ bỏ qua.

Mà vận mệnh cũng lựa chọn chiếu cố nàng, thần lúc từ thần đàn nhảy xuống lại ngã hẵng vào trong ngực của nàng. Cô ôn nhu, quan tâm, tinh tế, chỉ cần có được cô là có tất cả sự hoàn mỹ, trong tình yêu cũng không yêu cầu xa vời, vậy,  chị ấy có khuyết điểm sao? Con người đều có khuyết điểm, Lục Ẩm Băng khẳng định cũng có, chẳng qua tạm thời nghĩ không ra. Nhưng lúc yêu nhau trong mắt người yêu, khuyết điểm là một điểm khác biệt, chứng minh người kia là người có tồn tại.

     Hạ Dĩ Đồng trong một giây ngắn ngủi đã chạy được vô số cái ý nghĩ, cuối cùng chốt lại thành một suy nghĩ hạnh phúc : Lục Ẩm Băng quá tốt đến như vậy, mà tốt đến thế nào thì người này chính là người yêu của nàng, nàng làm sao lại may mắn như vậy!!!

     Lục Ẩm Băng là thiếu nữ ngây thơ lần yêu đương, lần đầu tặng quà cho người mình thích , lần đầu tự mình xếp sao,  nhiều  lần thứ nhất như vậy đều dành cho Hạ Dĩ Đồng, nàng tưởng tượng qua vô số lần phản ứng của Hạ Dĩ Đồng nào là kinh hỉ, chấn kinh, vui vẻ, thậm chí rơi lệ, nhưng là Hạ Dĩ Đồng lại không có một chút biểu cảm nào, khiến cô cảm giác rất thất bại.

     Là không vui sao?

     Hay không muốn rồi

    Lần sau không xếp.

     Lục Ẩm Băng liền muốn cái  mang bình sao  vào thùng rác, nhưng tay vừa mới động, thì Hạ Dĩ Đồng liền nhanh chóng nhào tới đoạt lại, trong lòng còn sợ hãi: " Chị đừng ném a."

     Vừa mới nghĩ không khuyết điểm, giờ lập tức liền có một cái, Lục Ẩm Băng có Thuật Độc Tâm sao?

     Lục Ẩm Băng tùy hứng lạnh lùng nói: "Em không thích nó, ném đi cho rồi."

     "Em đâu có nói không muốn? Em chỉ là nhất thời kích động!" Hạ Dĩ Đồng mau đem cái bình lại giấu đi nhanh chóng, sợ cô đoạt lại ném vào thùng rác.

     Lục Ẩm Băng tâm tình hơi vui lên tí , nhưng vẫn là cố ý nói: "Không cần miễn cưỡng bản thân , chị biết mình xếp nhìn không đẹp mắt."

  "Đẹp mắt đẹp mắt, đẹp mắt đẹp mắt đẹp mắt." Hạ Dĩ Đồng nói, "Đẹp đến vô cùng đẹp xỉu"

     "Em thật sự cảm thấy đẹp sao ?"

     "Ừm!" Hạ Dĩ Đồng nặng nề mà ứng, liền giơ ba ngón tay hướng lên trời ý muốn thề.

     "Kích động sao?"

     "Kích động!"

     "Kích động thử phát ta xem một chút?" Lục Ẩm Băng lui về sau một bước, ôm cánh tay ra vẻ ung dung. Tại  thời điểm Hạ Dĩ Đồng còn chưa biểu cảm được gì ,  cô đã chặn đầu : " Em diễn cho tốt vào, ở trước mặt chọ còn như thế này, chị phải cân nhắc".

     Hạ Dĩ Đồng ngưng mày trầm tư, Lục Ẩm Băng thì lại khẽ nhúc nhích đuôi lông mày.

     Một giây, hai giây, ba giây.

     Mặt Hạ Dĩ Đồng mặt bỗng nhiên càng lúc càng phóng đại trước mắt cô , Lục Ẩm Băng ngạc nhiên mở mắt, trên môi liền xuất hiện một vật thể mềm mềm ấm ấm, hơi thở ấm nóng, khi Hạ Dĩ Đồng hôn lên cánh môi đã hơi ấm nóng, càng về sau hôn sâu hơn lại càng hơn, cách lớp quần áo kề sát thân thể, hai tay quấn chặt lấy nhau, nhiệt độ càng thêm nóng hổi.

     Hạ Dĩ Đồng  đạp chân làm trụ ngửa đầu hôn, còn tiện tay vuốt trái cổ của Lục Ẩm Băng vì tình triều mà trở nên trắng nhạt, cố ý bên tai cô nói : "Thu hồi ánh mắt của chị lại, chị còn dám dùng ánh mắt này khơi gợi em ,  thì em sẽ muốn hôn chị "

     Lục Ẩm Băng đang cúi đầu chỉnh chỉnh quần áo, sau đó mới phản ứng được câu nói này có chút quen quen, hình như vừa mới ở tiệc đóng máy nói mấy lời tương tự.

Lục Ẩm Băng ngẩng đầu: "Em  . ." Đây là muốn lên trời a!

     Hạ Dĩ Đồng cũng hất hất cầm ngẩng lên, ánh mắt vừa vặn đối đầu cô : "Sư tỷ, em học  có nhanh không?"

     ". . . Nhanh." Lục Ẩm Băng cảm thấy trong các  loại trường hợp này gọi một tiếng "Sư tỷ" có một loại cảm giác xấu hổ một cách khó hiểu,  Hạ Dĩ Đồng lúc đi học cô đã sớm tốt nghiệp, chỉ có học cùng tên trường, chứ không có chân chính là cùng một trường thật.

     Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mình vừa rồi có thể là ăn lộn gan hùm mật báo, hiện tại làm xong thì còn thấy chưa đủ, lại hỏi: "Chị có thích hay không?"

     Lục Ẩm Băng nghênh tiếp ánh mắt của nàng, lập tức dịch ra, quay đầu: "Ai, cái bình chị vừa đưa em đâu rồi ? Một lời không hợp liền cướp đi, em mang cái bình nó giấu nơi đâu rồi ?"

     Hạ Dĩ Đồng nhìn qua cô, thấy phần gáy cũng cấp tốc lan  ra trắng nhạt, im lặng cười .

     "Trong túi của chị " Hạ Dĩ Đồng nói.

     Lục Ẩm Băng ngồi xuống, trong túi lục đông lục tây, tìm được: "Em bỏ vào lúc , sao chị  không hay?"

     "Vừa nãy  ,lúc em hôn chị ."

Hạ Dĩ Đồng đi đến trước gót chân nàng, một tay nắm tùy ý qua luồn qua người cô chống tay khiến người lẫn mặt cô ngã ra , bày ra tư thế nửa người ngồi lên, chân thon dài một bên duỗi hướng trước, một bên chân đầu gối hơi cong, mũi chân điểm dựa,  bởi vì quá dài nên duỗi không thẳng, tay nàng tại khuỷu tay chậm rãi hướng xuống đè ép, thân thể tùy ý nghiêng đến , cùng Lục Ẩm Băng mặt cách xa nhau chỉ có hai mươi phân, đột nhiên cười cười,

"Lục lão sư, chị đối với biểu hiện của em có cảm giác thế nào?"

     Hạ Dĩ Đồng vóc dáng không cao bằng Lục Ẩm Băng , nhưng cũng không thấp, chân rất dài, nếu không đứng cùng một chỗ, nhìn nàng tối thiểu cũng  một mét bảy trở lên, chân dài như thế tùy ý hướng phía trước duỗi ra, tại ra một loại đánh lừa thị giác , nhìn cứ như" Từ cổ trở xuống toàn là chân" .

Nàng hôm nay bên trong mặc một chiếc sơ mi cổ cao trắng kinh điển , giá cả không hề rẻ, mặc dù nhìn mộc mạc đơn giản, nhưng đầu vai, ống tay áo cùng nơi hông có họa tiết , nổi bật lên đường eo mê người, nửa tay áo kéo lên lộ ra  cánh tay xinh đẹp trắng nõn mlem mlem . Hành động lúc cười nói với cô, trong mắt lại lấp lánh như đang chứa đựng ngôi sao trên trời.

     Cái tư thế này nhìn như tùy ý, nhưng thật ra chỗ nào cũng nhìn ra được tâm tư nho nhỏ,  Hạ Dĩ Đồng bình thường làm nhiều như vậy thường hay khiến mấy thiếu nữ la hét muốn gả cho nàng. Để khiến nhiều người vì mình thét điên cuồng, lẫn vì mình mê muội, nàng tất nhiên là có chiêu rồi. Chỉ là khác một chút, nàng chưa thử với Lục Ẩm Băng .

Hôm nay ngẫu nhiên dùng  thử một chút ,hiệu quả cũng không tệ.

     Lục lão sư thừa nhận mình bị tấn công.  Chẳng những quáng mắt hoa mắt , hại đến não ong ong. Em em em em, em em em ấy vừa rồi đã nói cái gì?  Cảm giác? Cảm giác gì? Cô nào có tâm tư nghĩ cảm giác gì a, cô hiện tại chỉ cảm thấy trái tim nhanh bum ba la bum muốn nhảy ra yết hầu.

     Trông thấy Lục Ẩm Băng trên dưới nhấp nhô yết hầu, Hạ Dĩ Đồng liền biết mình lần này thử xem hiệu quả, nàng biểu thọi rất hài lòng. Đã như vậy, ân. . . Động tác này không thể làm với người khác rồi.

     Năm giây sau, Lục Ẩm Băng vẫn là không có động tĩnh.

     Hạ Dĩ Đồng bắt đầu hoài nghi mình có phải là do nàng làm quá nhanh đến mức làm quá nhanh đến mức cô bị hù dọa Lục Ẩm Băng một cán bộ sống ngây thơ tới bị bay hồn rồi không, nàng nhanh chống thu hồi chân, đem tay áo buông ra, ánh mắt nhất động, sự mập mờ nhìn nhau tóe ra dòng điện cũng biến mất.

     "Lục lão sư?"

     Lục lão sư thở dài một hơi, nói: "Chị muốn uống nước."

     Hạ Dĩ Đồng rót một chén nước đưa tới, Lục Ẩm Băng ừng ực ừng ực uống xong  mới cảm giác trái tim đập như điên đang chậm rãi trấn định lại, ây, cảm giác này thật khiến người ta thở không nổi.

     Lục lão sư không nói chuyện, chỉ chỉ chỗ ngồi cạnh cô, để Hạ Dĩ Đồng ngồi ở bên trong.

     Hạ Dĩ Đồng nghe lời ngồi vào.

     Lục Ẩm Băng hai tay giống nhau , chống đỡ  trên trán, một lời khó nói jết cảm giác  thần kinh đang chạy xoẹt xoẹt của cô,  hiện tại còn cảm thấy thỉnh thoảng có dòng điện Ầm một tiếng. Cô phải trấn định tốt một lần nữa nhìn thẳng để ngăn bản thân thất điên bát đảo xém chút mê muội như mấy muội tử điên đảo hay hét lên vì Hạ Dĩ Đồng.

     Đừng tưởng rằng cô  đoán không ra, động tác kia nàng khẳng định làm đi làm lại mười mấy lần , mới có thể thuần thục như vậy.

     "Em sẽ làm mấy kiểu hành động này với ai? Vì sao?"

     " Lúc gặp mặt Fan hâm mộ, em ở trên đài, không có cố ý nhất định chọn người nào, chỉ liền tùy tiện dựa vào cái bàn."

     "Tùy tiện làm mà có thể làm hay đến thế??"

     "Có cố ý luyện qua."

     "Luyện cái này làm gì?"

     " Chị Tô Hàn kêu em luyện." Hạ Dĩ Đồng quả quyết vung nồi cho Tô Hàn đội, không có chút nàodo dự. Kỳ thật nguyên nhân này chỉ đúng một nửa, bản thân này không thuộc loại cường khi hay dáng dấp lớn, ngũ quang cũng không phải kiểu ngự tỷ, nên rất khó hút fan nữ, nhưng nàng rất biết chọn vai diễn, không chọn mấy kiểu ngốc bạch ngọt, như vẻ ngoài của Triệu Mẫn , nhìn thì thấy yếu đuối nhưng nội tâm cứng cỏi hơn nữ chính, thay đổi qua lại. Nàng thích kiểu nhân vật tương phản như vậy vì giống bản thân nàng, có đơn thuần có bá khí, nhiều thứ tụ hội lại thành một dạng là cái fan nữ rất thích. Thỉnh thoảng còn phát phúc lợi cho fan nữ, huống hồ cũng không phải tận lực tỏ ra chỉ một kiểu phong thái, nàng là chỉ thể hiện trong đó một phần, đôi lúc khi chụp trang bìa tạp chí cũng cần có loại phong thái này.

     "Thật?"

     "So với vàng còn thật hơn !" Hạ Dĩ Đồng giơ tay lên trời thề.

     "Được rồi,  em bỏ tay xuống đi, " Lục Ẩm Băng nói, "Lần sau không cho phép với người khác tùy tiện phóng điện như vậy."

     Hạ Dĩ Đồng ngoan ngoãn đáp: "Được."

     Lục Ẩm Băng trong lòng tự nhủ: Vạn nhất  xui rủi phóng điện lộn người bệnh tim, tim họ ngừng thì làm sao bây giờ? Còn phải bồi thường tiền.

     Một trận cù cưa vừa xong, Lục Ẩm Băng mới nhớ tới hỏi: "Chị,  vừa nãy em có hỏi đó, chị thấy biểu hiện em vừa rồi  thì cảm giác thế nào?"

     "A, chính là. . ."

     Đông đông đông ——

     Tiếng cửa gõ vang, Tiểu Tây ở ngoài cửa nhắc nhở: " Đến giờ check in rồi , Lục lão sư."

     Chuyến bay Lục Ẩm Băng so Hạ Dĩ Đồng sớm hơn, cho nên cô phải rời đi trước.

     Hai người liếc nhau, Lục Ẩm Băng nhìn điện thoại, một giờ đã qua, kinh ngạc xuất hiện trong mắt cả hai, vì cái gì thời gian trôi qua nhanh như vậy?

     Không khí vừa rồi mới vừa kiều diễm nháy mắt tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

     Hạ Dĩ Đồng trầm mặc lấy ra khẩu trang cùng kính râm, cho Lục Ẩm Băng đeo lên, nhẹ nhàng nói: "Lên đường bình an."

     Lục Ẩm Băng gật gật đầu.

     Từ lúc hai người xác nhận quan hệ ,  tách nhau ra ba lần, đây là lần thứ tư, không có phải một lần nhưng hôm nay lại khác , Hạ Dĩ Đồng sợ nói thêm câu nào, nàng sẽ nhịn không được khóc lên.

     Lục Ẩm Băng ra cửa chuẩn bị mở bước ra , quay lại nói với nàng: "Em đừng đi ra, ở chỗ này đi."

     Rạng sáng sân bay một mảnh quạnh quẽ, từ cửa sổ thủy tinh nhìn sang bên ngoài, trong màn đêm chỉ có máy bay ánh đèn lên lên xuống xuống, khách quý trong phòng nghỉ chỉ có bốn người các nàng , Hạ Dĩ Đồng cự tuyệt, nói: "Em đưa chị tới cửa."

     Lục Ẩm Băng há to miệng, thật lâu, thở dài, nói: "Được."

     Tiểu Tây cho Lục Ẩm Băng mặc áo khoác, choàng khăn quàng cổ, bao bọc cực kỳ chặt chẽ, hai người cùng một chỗ đi ra ngoài, vừa đến cổng, Lục Ẩm Băng liền thúc nàng đi vào, Hạ Dĩ Đồng đứng tại chỗ bất động.

     Lục Ẩm Băng quá cố chấp, nàng bất quá đành phải để nàng đưa mắt nhìn bóng lưng của mình.

     Nàng liên tiếp quay đầu, đến khi điểm ánh mắt bị che kín không thể thấy nữa.

     Đáy mắt nóng hỏi hung mãnh chiếm tới, Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng cúi đầu, nháy rơi một giọt nước mắt, một lần nữa ngẩng đầu, thở sâu, quay người hướng  Phương Hồi nói: "Chúng ta đi vào đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro