↓↓↓↓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___________Ba tháng sau____________

Vùng ngoại ô Vladias luôn là khu vực lí tưởng cho những ai thích tận hưởng yên bình. Với những mỏm đá nhấp nhô quanh bờ biển, và những con đường nhựa trải dài chia đôi vùng đất cát khô cằn. Ít ra cũng có vài ngọn cỏ cao cao sống được trên đó.

- Thêm hai bia đê chủ quán!

- Có ngay! Ahvra! Hai bia!

- Có ngay hai bia đây!

- Esme! Hai xúc xích!

- Hai xúc xích đây!

- Kira! Dọn bàn hai ba!

- Vâng!

Quán ba bé nhỏ với ba nhân viên và một ông chủ nhưng cả ngày làm việc không ngơi tay.

Và Ahvra đã thuê được một căn phòng nhỏ tại một nhà cách bãi biển khoảng hai cây. Hoá ra Stress lại được Mi U đưa đường chỉ lối đến tận nơi nó sẽ đến. Ít ra ba đứa ở chung phòng cũng thấy vui. Bà chủ nhà đã gần bảy mươi tuổi cũng rất thích mèo, thường vuốt ve Mi U bất cứ lúc nào có thể. Và quan trọng là bà ấy không sợ quỷ. Thậm chỉ còn chẳng biết quỷ ăn thịt người, nên Stress có thể chạy nhảy khắp nhà chẳng sợ ai bắt. Buổi tối sau khi đi làm về nó có thể đọc vài cuốn tiểu thuyết tình yêu, thỉnh thoảng đổi gió sang truyện kinh dị để rồi mất ngủ cả đêm. Nhưng chưa bao giờ dễ chịu hơn thế.

Tưởng như có thể sống cả đời thế này!

Stress lại đòi ăn. Chỉ cần cho nó nhai một thanh vật chất nhỏ bằng lòng bàn tay là đã no cả tháng trời. Lí do mà một lời nguyền có thể nuôi quỷ tốt hơn máu, chính là nguồn năng lượng đen tối phù hợp nhất với năng lượng một con quỷ cần. Thật là hữu dụng.

Con vật nhai ngấu nghiến thứ vật chất giòn tan như thuỷ tinh. Có vẻ ngon nên nó cũng cắn thử một miếng, chẳng khác nào nhai đá sạn.

Đôi khi nó cũng thử tìm hiểu thông tin về thế giới mình vừa rút chân khỏi, mà cũng không chú tâm nhiều lắm. Đã cạch xít thế giới đó rồi mà.

Bước chầm chậm trên con đường quen thuộc. Bóng đen siêu vẹo lại xuất hiện. Giờ chẳng còn gì lạ lẫm hay đáng sợ với nó. Chợt thấy thương con vật cũng chỉ muốn tìm cách sinh tồn. Theo thói quen đưa tay tạo một khối vật chất hơi lớn hơn bình thường một chút đặt xuống bên đường. Con vật cũng thích thứ đó, cúi đầu ngửi ngửi rồi nhai y hệt như Stress. Chẳng thèm để ý tay nó đang vỗ vỗ đầu mình. Không ngờ lại kéo theo cả chục con nữa đến. Có lẽ mỗi ngày nên tạo một thanh cho khỏi mệt. Mà có lẽ nên để trong quán cho mọi người cùng sử dụng.

Vùng ngoại ô Vladias, nơi duy nhất người và quỷ có thể chúng sống hoà bình, chỉ một xu một tháng và mỗi nhà đều có thể nuôi một con quỷ. Quán OEKA càng ngày đông khách. Có khi chỉ là một đứa trẻ rụt rè đưa yêu cầu đổi một viên sỏi trắng lấy một thanh chocoaca nho nhỏ, và thanh to hơn gọi là coffeaca, nó đặt tên như thế vì cũng khá giống màu cà phê đen đặc và chữa a và ca là tên và họ nó, nghe cũng đâu đến nỗi tệ. Dù Kira thấy cái tên quá dài và muốn rút gọn lại chỉ có aka, nghe như một khẩu súng và cũng khá kêu. Sau đó Esme sẽ khen viên sỏi đẹp mà đồng ý đổi.

Nó có thể sống mãi tại nơi này. Trong thế giới tràn ngập tình yêu thương và những điều đẹp đẽ. Cho cả quỷ và người. Lần đầu tiên nó biết mình đang đi đúng hướng. Dù thế giới bên ngoài đang ồ ập đến xâu xé vùng ngoại ô thanh bình này, nó biết mình không bao giờ phải cô độc thêm một giây phút nào nữa...

_____________HẾT______________

Chỉ toàn là máu...

Chỉ toàn là nỗi đau...

Không gian như nhạt màu...

Kí ức trôi qua mau...

Nhiều điều vụn vỡ...

Nhiều người lại ước mơ...

Ngước mắt lên trời cao

Dang tay dang tay kêu gào

Cho tôi ngày xưa ngây ngô

Cho tôi niềm vui mơ hồ

Cho tôi thờ ơ...

Cho tôi nghi ngờ...

Tôi nghe niềm tin vu vơ

Tôi nghe lòng tham đang chờ

Tôi như mộng mơ ngu ngơ ngu ngơ...

...

(Linh hồn và thể xác _ Nguyễn Hải Phong)

↓↓↓↓

...À mà...

...Quên mất...

...Vẫn còn kẻ thù nguy hiểm nhất mà!...

...he he he...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro