Lời tựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những đêm ta chợt vui rồi chợt nhớ vài điều đã cũ. Một năm qua rồi mà cứ ngỡ mới vài ngày, vài tuần gì đấy, ta vui bên chàng, ta khóc bên chàng, đau đớn bên chàng. Vậy mà chàng phụ ta, chàng cùng hoa cùng bướm bay đi muôn phương, cho đến bây giờ ta không còn nhận ra chàng nữa. Ta cứ ngỡ nếu hai chúng ta vẫn cứ thế sống qua ngày thì tốt biết mấy. Khi ta nói ta không cần chàng nữa, ta rất buồn.. thực sự rất buồn. Chỉ còn mệt mỏi, bế tắt, đau đớn, và cuối cùng phải chọn lựa. Ta mong chàng vui mong chàng cười, mong chàng sẽ không vì những thị phi cuộc đời mà xa ngã. Sau đó chỉ có mình ta là đau khổ, mình ta là nước mắt đầm đìa. Chàng không còn nhớ ta, chàng phiêu bạt như ánh trăng cuối trời. Ta nhớ chàng, ta tìm chàng trong vô vọng. Nhưng rồi sao, ta biết mà... Thì ra lúc đó chính chàng phụ ta, là chàng, chàng phụ ta. Ta đau lắm, nhưng rồi cũng thôi. Hoa đã ngắt rồi, còn muốn bướm ong tìm đến gây mật ư?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro