BIỂN, MƯA, VÀ EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lại viết, viết những gì tôi biết, để thấy những điều tôi không biết. Tôi nên bắt đầu từ đâu?! Viết để làm gì? Viết cho ai? Viết như thế nào?

Chủ đề:  BIỂN, MƯA, VÀ EM

   Em có nghe không, tiếng sóng đang vỗ đấy! Sóng vỗ bờ, sóng tan vào bờ cát. Từng cơn, từng cơn. Nó như nỗi buồn trong em, dâng trào, dồn dập. Nhưng ai ơi, làm sao để nỗi buồn của ta có thể dễ dàng tan như con sóng? Mỗi khi một mình vu vơ, em lại muốn khóc. Nhưng em khóc vì điều gì thì ngày chính bản thân em cũng không biết. Em chỉ biết có quá nhiều nỗi buồn trong em. Nỗi buồn ấy cứ theo ngày tháng thành sông, thành bể. Gọi em là kẻ gặm nhấm nỗi buồn đi! Bởi cứ mỗi khi buồn, em lại đi hóa nó thành nước rồi thả vào con sông trong tim em.

  Và giờ đây cơn bão kéo đến. Gió thổi khiến con sóng trở nên hung hăng hơn. Biển đen, mây đen... Em cũng đen. Mây mịt mù đã thế chỗ ánh mặt trời, ánh sáng trốn em đi mất.

"Tách, tách" từng giọt mưa rơi, rơi xuống khuôn mặt em đang ngửa lên, vừa chạm xuống chúng nhanh chónh vỡ ra lại nhanh chóng thành hình chạy dài từ gò má xuống cằm, xuống cổ, chạy từ trên đỉnh đầu xuống ngón chân, cuối cùng hòa vào đất. Tần suất0 hạt mưa rơi mỗi giây càng nhanh, càng nhiều... " Ào.. o.oo" Mưa ào xuống, dộn thẳng vào em. Ôi, thân em tôi chơi vơi, lẻ loi, thân hình nhỏ bé trc biển trời rộng lớn cùng đôi vai yếu ớt run lên vì lạnh. Tôi muốn ôm em nhưng chỉ dám ôm em từ xa vì tôi biết, em sẽ khước từ đôi tay tôi. Em không muốn ai thấy vẻ yếu đuối này nhất là khi em tự ôm lấy thân mình và... Khóc.

Em mệt rồi, em gục ngã rồi, vụn vỡ rồi!
Em từ bỏ rồi, em sợ rồi, em không chịu đc nữa rồi!
EM trở nên vô vọng rồi!

Đứng trước biển rộng mây cao...
EM LÀ AI ĐÂY!

Ta phải đợi đến khi nào bão tố mới qua đi?

Tại sao ánh sáng lại bỏ rơi ta, trốn ta vậy?

Tôi cố ôm lấy em nhưng không đựơc vì Em là một phầm trong tôi. Cả biển trời kia là nỗi đau thương, là nỗi buồn chất chứa lâu ngày của em cũng là một phần trong tôi.

Thế nên tôi xin em, nhân lúc này hãy khóc đi. Khóc ướt  cả trang giấy nhòe cả con chữ đi. Khóc xong thì tôi xin em hãy đứng lên đi, đứng thẳng lên đi em.

Có rất nhiều thiết sót nên mong mọi ngừơi sửa và góp ý ạ. Xin cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tanvan