Chương 15 : Bi kịch ập đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa mai phải lên tàu quay trở vào Sài Gòn để tiếp học công việc học hành. Mẹ cô muốn ngủ cùng một đêm . Hình như mẹ có tâm sự .

- Mi có chuyện chi giấu mẹ không con ? ( con có chuyện gì giấu mẹ không ?)

- Không , con thì có chuyện chi giấu mẹ được .

- Mấy tháng rồi chưa có kinh nguyệt ?

- Kỳ kinh của con có đều mô , có khi hai ba tháng không có là chuyện thường . Mẹ hỏi làm chi ? ( kỳ kinh nguyệt của con có khi nào nó đều đâu ,có khi hai ba tháng không có là chuyện thường . Mẹ hỏi làm gì ?)

- Không qua được mắt mẹ mô con ạ? Mày có bầu rồi phỉ không ? ( không qua được mắt mẹ đâu con ạ? Mày có bầu rồi phải không ?)

- Mẹ ...mẹ đùa con à... bầu ..bầu bí chi  - sắc mặt cô tái xanh . Mặc dù uống thuốc có muộn chút xíu nhưng có 1 lần à... không xui vậy chứ .

- Tao dân quê chân lấm tay bùn không học cao siêu gì nhưng tao đẻ ra mày . Tao hỏi mày .

- Dạ...ạ

- Mày ghét ăn cháo sườn vì mùi cháo sườn khiến mày khó chịu nhưng bây giờ thì sao một lúc ăn 4,5 tô còn khen lấy khen để . Mày nói lớn rồi sẽ khác, tao tin . Nhưng trước giờ mày thích ăn cá , tại sao giờ cứ trên mâm có đĩa cá là mày bỏ chạy vô nhà vệ sinh ói lên ói xuống . Mày nói tao tin sao được . Tao im lặng đợi đến hôm nay mới hỏi là vì tết nhất , lâu lâu gia đình mới sum họp .

- Không ... không có chuyện đó . Mai con sẽ chứng minh cho mẹ thấy .

- Khỏi , tao mua sẵn rồi . Mày vô nhà vệ sinh thử cho mẹ . - mẹ đưa cho cô một cái túi màu đen

Vào nhà vệ sinh , mở cái túi ra cô phát hiện bên trong là 2 hộp que thử thai . Cô mở hộp, không cần đọc hướng dẫn cô cũng biết cái này dùng như thế nào . Cô là sinh viên Dược mà , mấy cái này còn lạ gì với cô .Lấy nước tiểu vào cốc . Nhúng đầu que thử theo chiều mũi tên chỉ xuống vào cốc nước tiểu (khoảng 10-15 giây). Đặt que thử trên chỗ khô ráo .

Cô cầu nguyện điều đó không phải là sự thật . Cô run rẩy cầm que thử lên sau 5 phút . Mắt cô như muốn tối sầm lại . Điều điên rồ đã tới với cô . 2 vạch đỏ hiện lên que thử . Cô xoay nắm cửa sợ hãi bước ra . Nhìn khuôn mặt cô , mẹ cô biết ngay đã có chuyện

- Tao nói đúng phải không ? Đi vào phòng nói chuyện

Bước theo mẹ vào phòng , khoá kín cửa lại

- Tao cho mày vào đó ăn học đường hoàng để rồi mày bôi tro lên mặt mẹ mày đúng không ?

- Mẹ ơi , không có..... không phải như thế ....huhuhuhu

- Không phải mà mày lại vác cái bụng chỉnh ình về à. Tao kỳ vọng vào mày nhiều lắm mày biết không hả ? Để mày trong kia ăn học tử tế mà ba mẹ mày ở nhà ăn không dám ăn , mặc không dám mặc , bạn bè thằng Ỉn tối nào cũng có sữa tươi uống trong khi nó thì không . Đừng thấy nó con nít rồi không hiểu chuyện . Nó thèm uống lắm nhưng nó biết nhà nghèo rồi còn có chị nó ở thành phố học hành tốn rất nhiều tiền nên nó chưa bao giờ đòi mẹ mua cho nó một hộp sữa nào . Mày biết tiền mừng tuổi 2 năm nay nó để đâu không ? Nó để trong túi mày đó ! Mỗi lần mày đi ,mẹ đều dúi cho mày ít tiền . Đó không phải tiền tao , là tiền của thằng nhỏ đưa cho tao kêu mẹ đưa cho chị đi học. Một nhà ủng hộ mày như thế , hy vọng vào mày như thế mà ....- mẹ cô không hề lớn tiếng la hét ầm ỹ như cách bà vẫn làm mỗi khi có chuyện xảy ra trong nhà. Bà ngồi mép giường nói với cô những gì bà nên nói

- Mẹ ơi ... con xin lỗi ....huhuhu. Con biết sai rồi . Mẹ đánh cũng được . Mẹ đánh con đi

- Giờ tao đánh mày thì có ích gì ? Đánh mày rồi chuyện coi như xong à. Rồi hàng xóm người ta sẽ nói nhà mình như răng đây . Ba mày mà ổng biết được thì chỉ có nước chết thôi con ạ.

Nói xong câu đó mẹ cô bỏ ra ngoài . Cô không biết mẹ đi đâu . Cô chỉ biết ngồi bệt ra sàn nhà mà khóc nấc . Thật không nghĩ rằng chuyện này có thể xảy ra với bản thân mình . Mẹ cô còn như thế thì hỏi đối diện với chuyện này ba cô sẽ sốc như nào. Cô cảm giác bản thân mình quá tệ hại . Cô phụ lòng tất cả mọi người trong nhà - những người đã hy vọng cô có một tương lai tươi sáng . Cô rút điện thoại ra , kéo đến số điện thoại của Huy . Cô muốn gọi cho anh nhưng lại sợ hãi điều gì đấy rất vô hình . Kéo xuống xíu nữa , cô quyết định gọi cho Ngân

- Alo , VyVy à ! Ăn Tết vui không ?

- Vui lắm . Năm nay mày ăn tết ở đâu ?

- T đón mẹ lên Sài Gòn ăn Tết trên này với ba và ông Huy . Giọng mày sao thế . Ốm à

- Ừ ngoài này trở lạnh nên bị cảm nhẹ . Anh Huy khỏe chứ . Lâu rồi không gặp !

- Ổng không khỏe thì ai khỏe . Dạo này đang quen con nhỏ nào bên Tân Bình á. Hôm nào cũng phóng xe từ Bình Thạnh qua đưa rước nó hết . Trông dính như sam ý.

- À ừ . Vậy ....vậy thì tốt rồi . Tao gọi hỏi thăm mày vậy thôi . Tao có việc rồi , gọi mày sau . - nghe đến đây cô như nghẹn lại . Cô vội vàng tạm biệt Ngân

- Bye bye nha , nhớ lên thì gọi cho tao á.

Tắt máy , cô rơi vào tình trạng hoảng loạn . Huy nói đúng ! Cô đừng hối hận . Nhưng giờ cô hối hận mất rồi . Phải làm sao đây ? Con của cô phải làm sao đây !

Dù thế nào đi chăng nữa , ba cô vẫn chưa biết chuyện , không thể để ông ấy biết vào lúc này được . Hôm sau, Cô dậy sớm nấu đồ ăn sáng . Mẹ đi từ phòng ngủ ra . Chỉ trong một đêm mà nhìn bà ấy già đi như chục tuổi . Cô biết bà ấy buồn lắm , thất vọng lắm . Bà ấy đi qua cô , không chịu để ý đến cô. Mãi cho đến khi cô chuẩn bị lên xe đi ra ga tàu , mẹ mới tới nắm lấy bàn tay cô chực khóc .

- Đi đi rồi về . Ba mày ổng sĩ diện làng xóm nhưng cũng thương mi lắm . Nếu nó không nhận thì tính cách khác . Đừng lo lắng quá rồi lại không ăn uống được mà hại thân

- Dạ , con biết rồi . Con xin lỗi mẹ ... con đã làm mẹ thất vọng rồi . - nước mắt cô lăn dài .

- Đi đi

Cô không kìm chế nổi cảm xúc của mình . Nước mắt cứ chảy mãi cho đến khi ra đến ga tàu . Ngồi trên tàu lửa , cô nghĩ rất nhiều về tất cả những trường hợp sẽ xảy ra khi Huy biết về sự hiển diện của đứa bé . Cô phân vân không biết mình có nên nói cho cậu biết hay không . Cậu ấy cũng đã có cuộc sống mới , có bạn gái ,có tình yêu . Nếu cô nói ra thì có phải là đã hủy hoại cuộc sống của cậu ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro