Phần Không Tên Thứ 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và tôi bước
Tôi bước trên chính đoạn đường của mình
Giữa mây, giữa gió
Mang theo nổi buồn giữa ánh bình minh
Tôi bước
Chân tôi không hề dừng lại
Mang nổi buồn
Mang nổi buồn đi mãi
Đến nơi mà sóng biển là thinh
Phải chi, có hôm nào mà gió ngừng thổi
Cây không rơi lá
Thời gian có thể ngừng trôi
Cho tôi phút giây ôm giữ lại bản thân mình
Cho tôi phút giây để tận hưởng chút yên bình
VẬY THÔI.


Thời gian thì có chờ đợi một ai?
Như giữa sa mạc, ta làm được gì ngoài việc đi mãi?
Để thoát khổ đau, mà ngày đêm còn khắc khoải?
Đóng cữa nổi buồn, để mong ngóng một ngày mai?
Còn tương lai?
Phải chăng là điều gì đó xa xôi?
Ta hằng tìm kiếm
Dẫu ta ngày xưa khác rồi?
Đánh mất bản ngã
Đem nhiều thứ đi đánh đổi?
Bởi xung quanh ta, ai nấy cũng đều gian dối
Xin chút thật thà trao nhau
XIN CHỈ VẬY THÔI.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro