Thư cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thư gửi cho một cô gái, chia sẽ những nổi băn khoăn của cô, nhưng cũng là chia sẽ của những nổi ngờ vực cho tất cả chúng ta - những khi cảm thấy nổi buồn đè nặng trong lòng, nhưng lại không thể giải bày bởi với số đông mọi người, vì những nổi niềm ấy quá ư nhỏ nhặt.


Em bé nhỏ của chị,


Chị viết cho em, mặc dù chẳng hề biết em là ai, trong thế nào, có đủ cho một bà chị cao 1m47 bé tí như chị ôm vào lòng không? Thôi thì chị cứ ôm vậy.


Chị và em, hai chúng ta đều chán với mấy cái gọi là mục đích, ước mơ và hoài bão gì gì đó của cuộc đời rồi. Người ta cứ nói phải sống với sự thích thú, khao khát, đam mê gì gì đó, chị thì lại nghĩ khác. Chị nghĩ chẳng nhất định con người nào 'phải'  sống có ước mơ hay sở thích gì thì mới đáng sống hay quan tâm. Chẳng nhất thiết có cái gì là cái 'phải'  ở đây cả. Rồi nữa, mọi người cứ nói sợ hãi, nguy hiểm, tận thế là cái nhìn được sờ được. Chị lại nghĩ cái kinh khủng và thật nhất là cái xảy ra trong đầu óc chúng ta. Sự lo âu, sợ hãi hay chán nản giống như con mọt gặm nhấm chúng ta từng ngày. Vậy mà người ta vẫn cứ rao giảng là con người ai cũng đi tìm mục đích để sống. Chị thì nghĩ mình cứ sống thôi, hãy cứ lo âu, hãy cứ cho phép mình chán nản, sợ hãi. Không phải là em chỉ có những kỷ niệm đẹp, những cảm xúc bình yên thì em mới đang sống, mà riêng việc em đang đau, em đang buồn, em đang cảm thấy mọi thứ mất dần bào mòn dần đi - cũng làm cho em cảm thấy được sống. Em có quyền cảm thấy như vậy và điều đó hợp lý và hoàn toàn có thực. 


Em đừng nghe bất cứ ai áp đặt hay nghi ngờ những gì em đang cảm thấy. Kệ người ta nói là không thật. Kệ người ta nói rằng em đang giả vờ. Ít ra có chị hiểu em. Có người ở đây biết những gì em đang từng trải qua, mặc dù có thể không hiểu, nhưng đã từng biết. Họ không chấp nhận thì đó là việc của họ, em hãy cứ ôm những nổi niềm ấy vào lòng. Chị nghĩ là họ chỉ tỏ ra không chấp nhận, từ chối, tỏ ra không quan tâm vậy thô; chứ đôi khi, chắc chắn cũng có người không phải em hay chị đây, mà thuộc về "bọn họ" - cũng đã từng nghĩ như vậy , nhưng vì sợ cảm thấy yếu đuối, sợ cảm thấy sợ hãi, mà họ chối bỏ. Chúng ta là những tạo vật cô đơn và mong manh, không ai cứng rắng từ trong ra ngoài mãi được đâu. Những người nhạy cảm như em, chị tin là hơn ai hết em hiểu được ý nghĩa cuộc sống và giá trị của những niềm vui  cũng như nổi buồn mà em đã phải trải qua từng ngày. Em không như những người khác quay mặt đi với những cảm xúc của họ và rồi không biết trân trọng, nghĩ đó là điều hiển nhiên. Em hơn ai hết - hiểu được chính mình đang đau ở đâu. 


Cảm xúc đôi lúc rất đáng sợ, và chính chúng ta thi thoảng cũng cố tình lẩn trốn trong đó như một hang động tối tăm, sợ ánh sáng mặt trời chói loá, sợ tiếng người lào xào mà không bao giờ muốn ra ngoài lần nữa. Và cái này, chị hoàn toàn hiểu. Chúng ta sợ đi tiếp, chúng ta cũng sợ lùi lại, và khi chúng ta nhận ra rằng chúng ta chẳng có tiến triển gì cả, chúng ta lại hoảng loạn. Đó cũng là tâm lý bình thường. Nhưng dù thế nào, chị vẫn muốn em hướng về phía trước, chầm chậm, chậm như hơi thở của em. Chỉ cần việc em thở, việc em viết thư cho chị, cũng là một bước tiến về phía trước rồi, em không cần phải tiến về phía mặt trời, em chỉ cần tiến về phía trước mà thôi. 

Những gì em đang trải qua là do em đang căng thẳng sau một thời gian dài chịu đựng một số chuyện trong quá khứ. Và bản chất em nhạy cảm, lại thêm chuyện này nữa càng làm mọi thứ đè nặng lên với em. Nếu như người ta cảm thấy một thì em lại cảm thấy cả trăm lần, như một bài hát được phát qua không chỉ một cái âm li mà nhiều cái âm li công sức lớn phát ra. Thế nhưng nếu dừng lại một chút, em hãy nghĩ như thế này, nó cũng chỉ là những suy nghĩ, những tiếng ồn,  là con người, là những tiếng còi xe mà thôi. Nổi sợ có thể rất thật, nhưng đó là do não bộ em đang bảo vệ em khỏi những "nguy hiểm" tiềm tàng (sinh ra từ phản ứng nhạy cảm sau chuỗi thời gian áp lực của em). Đó là cơ chế phòng vệ của em. Và đó, cũng là cách mà em tồn tại . Em hãy ôm những cảm xúc ấy vào lòng và thì thầm, 'Mọi chuyện sẽ không sao, mình hoàn toàn có quyền cảm thấy thế này chứ, đúng không?'.


Nếu em cảm thấy không thoải mái sau khi làm một số việc, cứ kệ nó, cùng lắm là không làm nữa. Em có thể xem vài bộ anime, đọc vài bộ truyện, đọc sách, nghe nhạc, hay chỉ đơn giản là nói chuyện cùng chị. Rảnh rỗi em có thể đi dạo một mình, đi cafe một mình.


Thương em nhiều lắm,


Chị của em, 


Khánh Linh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro