Chương 156. Chó hoang ngoài rào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước lời thú nhận bất ngờ của Perso, Anna trông rất khó chịu.

Asha không hỏi Anna bất cứ điều gì.

Mặc dù cô ấy không hỏi, nhưng Anna đã kể lại cuộc trò chuyện một cách ngắn gọn cho cô ấy.

Ngay cả Asha và Anna, những người không biết nhiều về trái tim đàn ông, cũng đủ biết rằng Perso đến vì anh ấy thực sự lo lắng cho sức khỏe của Anna.

Anna quyết tâm tiễn Perso đi nhưng cô không thể vứt bỏ gói bánh quy mà anh đã tặng cô.

Với ánh mắt phức tạp, Anna trở về phòng, mang theo một gói đầy đồ ngọt.

"Có vẻ như anh ấy (Perso) đang đi thẳng đến cung điện hoàng gia."

Tamon nói với Asha, người vừa bước vào phòng sau cuộc trò chuyện ngắn với Anna.

"Bởi vì hắn đi qua cửa lớn như vậy, nhất định đã lọt vào tai hoàng thượng."

Tin tức Gertium đã đến Bern đã lan truyền rộng rãi khắp thủ đô. Asha và Tamon cũng đã nghe tin ngay khi anh ta đi qua các bức tường thành bên ngoài của thủ đô.

Ngoài ra, ngay khi biết được nơi Perso đã chạy đến là biệt thự của Anna, Asha đã có linh cảm rằng anh ta sẽ đến nơi này.

Tất nhiên, nếu Betty (cô hầu gái) được cảnh báo phải cẩn thận hơn, Perso đã không đi theo cô ấy.

Tuy nhiên, Asha nghĩ rằng sẽ không tệ nếu gặp trực tiếp Perso vì điều này, vì vậy cô ấy đã cố tình đưa anh ta vào.

"Anh ấy có vẻ hơi khác so với Gertium trước đó."

Asha thay bộ quần áo thoải mái và chải đầu.

Gillotti vô cùng tức giận và ra lệnh bắt hồn ma của cựu Hoàng hậu, vì vậy trong thời gian này, cô ấy sẽ cẩn thận.

Có vẻ như tác dụng của việc gây áp lực lên Gillotti là đủ nên cô không hề hối hận.

Tamon lấy chiếc lược từ tay cô và chải tóc cho cô.

Mái tóc bạch kim của cô ấy, mượt mà trong căn phòng mờ ảo, tung bay duyên dáng như dải ngân hà.

"Đó có thể là một biến?"

"Có lẽ."

Bàn tay của Tamon uể oải đến nỗi mắt cô ấy tự động nhắm lại.

Ngay khi cô nghĩ rằng thật tốt khi ngủ thiếp đi như thế này, một thứ gì đó rơi vào lòng cô.

Lơ đãng ngước đôi mắt nhắm hờ lên, cô nhìn xuống chiếc túi nhỏ trên đầu gối.

Bằng cách nào đó, hình dạng túi không phải là xa lạ.

"...... Cái này là cái gì?"

Bất chấp câu hỏi của cô, Tamon vẫn tiếp tục chải tóc cho cô mà không trả lời với vẻ mặt như thể anh không biết.

Nhưng Asha có thể nhìn thấy nụ cười tinh quái của anh ta.

Asha nghi ngờ nhìn anh ta và chiếc túi mà anh ta đã ném vào cô, rồi nhẹ nhàng nhấc chiếc túi lên.

Cái túi vải rất nhẹ, như thể không có gì ở trong đó.

Tuy nhiên, cô có thể thấy thứ gì đó lạo xạo bên trong, mặc dù nó trông trống rỗng.

Asha cẩn thận mở túi. Và khi cô ấy nhìn xuống những gì bên trong, cô ấy phá lên cười.

"Sao em lại hái hết hoa trong sảnh thế này?"

"Anh không nghĩ em thích đồ ngọt."

"Bạn có nghĩ rằng tôi thích hoa?"

"Hoa rất hợp với bạn."

Tamon khẽ nói và lật chiếc túi qua đầu Asha.

Những bông hoa bé xíu bằng móng tay đổ trên đầu cô.

Những bông hoa tím treo như những viên ngọc trên mái tóc được chải cẩn thận của cô.

"Nhìn này."

Tamon nâng cằm cô lên và thì thầm với vẻ mặt tự tin hơn.

"Nó rất hợp với anh."

Đầu anh từ từ cúi xuống.

Má đỏ, dái tai dày, vầng trán tròn, đôi môi đổ ra liền mạch.

Anh vươn tay nâng cằm Asha lên. Anh bước vào không chút do dự qua khe hở giữa đôi môi hơi hé mở do chiếc cằm hếch lên của cô.

Hơi thở của anh, liếm và mút lấy cô như một kẻ khát tình, trở nên thô bạo hơn một chút. Như muốn nuốt hết nước bọt của cô, anh không ngừng áp lấy môi cô. Khi động lượng quá mạnh, Asha trượt về phía sau, mím chặt đôi môi sắp há ra.

Tamon, người đang nhấm nháp như một đứa trẻ, cuối cùng đã nhấc bổng cô ấy lên, không thể kìm lại được.

Tamon, người đã nhẹ nhàng nâng cô lên, đặt cô xuống giường trong vài bước.

Hương hoa thoang thoảng từ mái tóc buông xõa của cô.

Anh khẽ cắn môi dưới của Asha, thì thầm như cầu xin.

"...Tại sao bạn không mở nó ra một chút?"

"Tôi đã bị lừa bởi những lời đó ngày hôm qua."

"Chúng ta phải hôn nhau mỗi ngày."

Nhưng nó không bao giờ kết thúc chỉ bằng một nụ hôn....

Khi anh nheo mắt hỏi, Tamon cười dâm đãng và hôn lên cằm và cổ của Asha.

"Nếu bạn thuần hóa một con thú dâm dục, bạn phải chịu trách nhiệm. Ở đất nước xa lạ cô đơn này, nơi duy nhất tôi có thể dựa vào là vòng tay của chủ nhân."

Anh ấy có xức nước hoa trên lưỡi không?

Anh ấy luôn nói rất hay.

Mặc dù cô ấy nghĩ rằng mình không nên yêu nó, nhưng khi nghe anh ấy nói, cô ấy đã hiểu, và mặt khác, cô ấy nghĩ rằng không có lý do gì để không yêu nó...

Bằng cách đó, cô ấy đã bí mật rơi vào sự cám dỗ của Tamon để tự nhận mình là một con thú mỗi lần.

"Ai cô đơn thế?"

Asha, người đang mỉm cười khi cô ấy cau mày, dùng hai tay ôm lấy má anh ấy và thì thầm khi cô ấy hôn anh ấy.

"Ngày mai tôi phải đi gặp Hartz."

"À tôi biết."

"...... Trước khi cuộc săn bắt đầu, hãy giải cứu anh ấy."

"Nếu bạn cho phép tôi, tôi sẽ làm nhiệm vụ của mình."

Asha thì thầm khi nhận được những nụ hôn nhỏ trên cằm và má.

Hãy đến và đọc trên trang web thế giới võ hiệp của chúng tôi. Cảm ơn

"Cảm ơn."

Tamon, người vừa cười vừa áp mũi vào mũi cô, liếm môi cô một lần nữa như thể không cần phải nói những lời như vậy.

Asha mở môi chào anh.

"Cá nhân Gertium!"

Gillotti nhảy ra khỏi chỗ ngồi và hét lớn ngay khi nhìn thấy Perso, người đang mở cửa phòng khách trong khu nhà phụ.

Bạn có đang lừa dối gia đình hoàng gia không?

Toàn thân run rẩy, Gillotti bắt đầu ném đồ vật xung quanh mình như thể được hỗ trợ bởi ma quỷ.

Anh ta rất tức giận trước hành vi của Gerritium, người đột nhiên đến thủ đô mà không có phản hồi.

Khi đến Bern, lẽ ra anh ta nên ghé qua hoàng gia trước và đập đầu xuống sàn xin lỗi.

Nhưng Gertium kiêu ngạo này đã khiến hoàng đế đợi hơn nửa ngày ngay cả khi đến Bern!

Đây là thách thức của Gertium đối với gia đình hoàng gia, và đó là sự nổi loạn của một con chó.

Gillotti không thể giải tỏa cơn giận của mình ngay cả khi ném đồ đạc, vì vậy anh ta đã chạy đến Gertium, người đang ở cách đó vài bước, và dùng hết sức tát vào mặt anh ta.

tát!

Có một âm thanh chói tai của da thịt va vào nhau, nhưng so với âm thanh đó, đầu của Perso chỉ hơi lắc nhẹ.

Cứ như thể anh ta đang chế giễu và lừa dối quyền lực của Gillotti, nên Gillotti lại vô cùng tức giận.

Con chó đã được hoàng gia thuần hóa qua nhiều thế hệ, nghe rất rõ khi được gọi.

Nếu con chó không nghe lời, nó phải bị trừng phạt.

Đánh đến chết và gây đau đớn cho đến chết.

"Làm sao bạn dám lừa dối tôi? Thật là một con lai bẩn thỉu và thô bỉ khi phải trả ơn cho gia đình theo cách này!

Gillotti nghiến răng mắng Perso, giơ tay tát vào mặt anh (Perso) thêm một cái nữa.

Nhưng có một điều mà Gillotti đã bỏ qua.

Gertium này không phải là một con chó được nuôi và thuần hóa bên trong hàng rào, mà là một con chó hoang được sinh ra và nuôi dưỡng bên ngoài hàng rào.

Con chó hoang không có chủ.

Do đó, anh ta có thể tự do cắn đối thủ đã tấn công mình.

puck!

Bàn tay đang giơ lên ​​không trung của Gillotti đã bị bàn tay của Perso chặn lại.

Gillotti bất giác ngậm miệng trước hành động dám giật cổ tay của hoàng đế Perso.

"Tôi nghĩ bây giờ Bệ hạ không cần Gertium nữa."

"Không gì...!"

"Bạn có chắc là bạn muốn vứt bỏ Gertium không?"

Gillotti không nói nên lời và cắn chặt đôi môi trống rỗng của mình.

Rõ ràng, Gertium khổng lồ trông giống như một con gấu, vì vậy anh ta đang nhìn xuống hoàng đế một cách bình tĩnh.

"Chỉ một lần thôi, tôi sẽ hỏi ngài, thưa bệ hạ."

Gillotti như bị đốn ngã trước đà chạy của Perso.

"......Bạn có chắc là bạn muốn vứt bỏ Gertium không?"

Hơi thở và sự đe dọa toát ra từ Perso đè xuống cổ Gillotti.

Nếu Gillotti nói sẽ ném anh ta (Perso) đi, có vẻ như Perso sẽ cắn vào cổ anh ta (Gillotti) và chạy ra khỏi hàng rào.

Theo bản năng, Gillotti biết rằng đây là lòng trung thành cuối cùng của Perso Gertium.

Con chó hoang bẩn thỉu!

Sao anh dám thử thách tôi và lừa dối tôi! Gillotti không thể kìm chế sự tức giận của mình.

Anh ta thậm chí còn cảm thấy khủng hoảng rằng mình sẽ trở thành một người chủ ngu ngốc bị con chó của mình cắn chết. Anh không muốn chấp nhận nó.

Nếu một con chó tiết lộ nó, nó phải bị giết.

"Câm miệng, bảo vệ! Bảo vệ!"

Ngay khi giọng nói vang vọng của Gillotti vừa dứt, cửa phòng khách mở ra và khoảng một tá lính bước vào.

"Bắt Công tước Gertium ngay bây giờ...!"

Gillotti muốn anh ta bị tống vào tù.

Nhưng khi anh nhìn vào mắt Perso, người không di chuyển dù chỉ một inch, anh có cảm giác đó không phải là một cách hay.

'Với khả năng này, mạng sống của người này...!'

Anh ta muốn nghiền nát Perso bằng sức mạnh của cái chết ngay lập tức.

Cho dù Perso có là thanh kiếm của người bảo vệ bao nhiêu đi nữa, anh ta chỉ là một con người khi đối mặt với sức mạnh của Chúa!

Gillotti nghĩ rằng anh ta (Gillotti, chính anh ta) là hậu duệ của thần, người được thừa hưởng sức mạnh thần thánh.

Khả năng mạnh mẽ nhất, một hậu duệ của vị thần thừa hưởng sức mạnh của cái chết! (*Gillotti có sức mạnh của cái chết)

Vì vậy, việc giết những kẻ phản bội và thiết lập quyền lực của mình là đúng đắn. Đó là cách của Gillotti cho đến bây giờ.

Nhưng....

'Nếu tôi sử dụng sức mạnh này một lần nữa, tôi chắc chắn rằng cơ thể của tôi sẽ sụp đổ. Hơn nữa... ... ... . Tôi vẫn cần Gertium.'

Lý do còn lại ngăn anh lại.

Perso Gertium là một ngọn giáo và một tấm khiên.

Anh ta là một tấm khiên khi đặt bên cạnh anh ta, và một ngọn giáo khi ném đi, một vũ khí có thể xuyên thủng trái tim của kẻ thù.

Ngay cả khi tống Perso vào tù, anh ta cũng không thể tiếp quản lực lượng của Gertium ngay lập tức. Nó sẽ mất một thời gian.

Gillotti nghiến răng trong lòng, nhưng không còn biểu lộ sự tức giận của mình nữa.

"Bạn đang nói về cái gì vậy? Gia đình hoàng gia không liều lĩnh bỏ rơi người trung thành yêu quý nhất của họ, Gertium."

Gillotti nhe răng cười nhăn nhở.

"Hoàng đế phải là người lạnh lùng và rộng lượng. Công tước xứ Gertium, tôi sẽ tha thứ cho ông một lần nếu ông ăn năn và suy ngẫm về hành vi sai trái của mình."

Gillotti thì thầm bằng một giọng rất dịu dàng khi đi vòng quanh Perso.

"Chỉ cần ngươi quỳ xuống, ta sẽ khiến sự bất trung của ngươi biến mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh