Chương 170. Giậu gai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Rosie nói rằng cô ấy sẽ rời Tanatos hai ngày sau, Anna đã quyết định.

"Bạn có thực sự đi với tôi không, Anna?"

"Đúng. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể đi trừ khi nó là bây giờ. Và tôi muốn dành nhiều thời gian hơn với bạn."

Anna cũng dành cả cuộc đời với cái lạnh nên cô muốn ít nhất một lần được đến thăm một đất nước ấm áp.

Cô ấy rất muốn được nghỉ ngơi vì cô ấy đã trải qua quá nhiều điều trong một năm.

Ở đó, cô ấy cũng muốn bắt chuyện với Rosie, người mà cô ấy mới gặp lại sau một thời gian dài.

Giống như khi còn bé, cô nghĩ rằng sau khi trải qua khoảng thời gian thư giãn với nụ cười và không phải lo lắng gì, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn ngay cả trong trái tim đau khổ của mình.

Nhưng trước đó, đã có công việc phải được thực hiện.

Anna chú ý đến trang phục của mình hơn bình thường và đi ra ngoài.

Cô ấy cũng đi ra với một bó hoa và rượu táo mà cô ấy đặc biệt yêu cầu từ người giúp việc.

Có hay không dòng máu hoàng gia và gió thổi, thành phố này cũng giống như bất kỳ thành phố nào khác. Đúng hơn, ngày càng có nhiều người ra ngoài vì thời tiết ấm dần lên.

Mọi người không ngừng cười đùa và trò chuyện về việc liệu ánh nắng ấm áp có tốt hay sự sụp đổ của hoàng tộc độc ác và bất tài là tốt.

Anna lên chiếc xe ngựa đang đến gần và nhìn lên bầu trời qua cửa sổ xe ngựa.

Giữa bầu trời xanh và những đám mây trắng tinh, thật trong lành và sạch sẽ.

Đó là một bầu trời đẹp đến chói mắt khiến đôi mắt cô phải rùng mình.

Với một bó hoa lâu năm nở rộ và rượu táo ngọt ngào, Anna đi đến một nghĩa trang không tên.

Ban đầu, xác chết của các tù nhân đế quốc không được chôn cất riêng biệt.

Đặc biệt, các thi thể của gia đình Sunset đã bị tàn phá hoàn toàn.

Anna đã dùng khá nhiều của cải để mua chuộc người đàn ông vứt xác.

Vào thời điểm đó, hàng chục xác chết được tìm thấy mỗi ngày, trong đó cô hầu như không tìm thấy xác của Cain và Nữ công tước và chôn cất họ.

[Bậc thầy của hàng rào gai góc]

Cô không thể viết tên anh, nhưng không sao cả.

(*Thời gian Gillotti làm hoàng đế, ông ta đã giết tất cả mọi người trong gia đình Sunset và xác của họ bị phi tang. Vì vậy, Anna đã tìm thấy hài cốt của Cain và chôn cất anh ta, nhưng cô không thể viết tên thật của anh ta trên bia mộ, bởi vì nếu nó đã được tìm thấy Anna cũng có thể bị giết.)

Anna và Roselyn biết biệt danh của Cain.

"Nếu tôi biết rằng biệt danh này sẽ gắn bó với tôi cho đến ngày tôi chết, tôi sẽ làm cho nó đẹp hơn... Đúng không, Cain?"

Anna đặt rượu táo trên bia mộ của Cain.

Mùi hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi cô.

"Tại sao lại là hàng rào gai?" (Anna)

Một ngày nọ, vào một ngày xấu trời, họ đã lấy trộm rượu táo và uống cạn.

Anna, người đang ăn pho mát trái cây yêu thích của mình với mứt và bánh quy, hỏi Cain, người đã im lặng một lúc.

Cain lặng lẽ nhìn Anna và từ từ tiến lại gần cô.

Nụ hôn đầu tiên của cô tràn ngập hương táo. Là do nàng say men rượu ngọt hay nàng say bờ môi ẩm ướt?

Vào khoảnh khắc khi môi họ chạm nhau, một thoáng tiếc nuối vụt qua, 'Ồ, tôi không nên ăn phô mai.'

"Rosie dựng lên những chiếc gai để tự bảo vệ mình. Tôi cũng muốn bảo vệ bông hồng." (Cain)

Bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại, cái chạm của đôi môi đầy hương táo và giọng nói ngọt ngào đó lại hiện lên trong tâm trí cô một cách sống động.

Anna nhìn mối tình đầu đã lâu chôn vùi dưới lòng đất lạnh.

"Ai yêu cầu bạn bảo vệ tôi?"

Vài ngày trước, chồng cũ của cô đã đến gặp cô và trả lại toàn bộ tài sản mà anh ta đã lấy trộm của Anna, đồng thời tiết lộ tội ác không thể chối cãi của mình.

"Chà, tôi đã bàn tán về bạn. Tôi xin lỗi. Tôi đã ngu ngốc"

Dù nghe chồng cũ thú nhận một cách kỳ cục nhưng cô không hề thắc mắc. Dù không tra hỏi anh cũng nói ra sự thật mà cô không muốn biết.

"... Tôi đã kiếm được một số tiền bằng cách bán những thứ của bạn. Tôi hiểu rằng Bá tước Cainley đã phát hiện ra và mắc bẫy của Natasha Roanti."

Anh ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt Anna mà chỉ biết xin lỗi, điều mà Anna không thể hiểu được. Chồng cũ nhiều lần cúi đầu nói lời xin lỗi với vẻ mặt sợ hãi mà Anna chưa từng thấy.

Không muốn thấy anh như vậy, Anna vội vàng đuổi anh ra ngoài.

Trên đường trở về, anh gặp tai nạn xe ngựa. Hai chân anh ta bị gãy nhưng anh ta không chết.

Anna nghe tin mà không có cảm xúc.

Cô ước gì mình không biết.

"Không không."

Cô ấy thực sự biết điều gì đó về Cain mà trước đây cô ấy không biết.

Cain rơi vào bẫy của Natasha.

Và rằng cô ấy là miếng mồi ngon trong bẫy.

Ánh mắt kiên định của Cain, người đã nhìn cô từ một khoảnh khắc nào đó lóe lên trước mắt cô.

Cô nhìn chồng cũ và nắm chặt tay.

Ngay cả những trò đùa thô tục của Natasha đã đặt Cain và cô ấy lại với nhau dưới chiêu bài tình cờ và tất yếu.

Cô biết mà như không biết.

Mọi thứ bùng nổ trước khi cô xua tan những nghi ngờ của mình, một sự rùng mình không chắc chắn. Cain đã bị bắt.

"Tôi sẽ không nói lời cảm ơn...."

Cô lấy tay che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.

"Tôi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Cho đến khi tôi trở thành một bà già nhàu nhĩ.... Tôi sẽ sống rất, rất hạnh phúc."

Một vài lời oán giận được thốt ra, nhưng không có lời nào sắc bén.

Anna nhặt cái chai và đổ rượu táo quanh mộ của Cain.

Cô đang hy vọng rằng thứ rượu thơm này sẽ thấm qua và cái chết của anh sẽ không còn cay đắng.

Hà.

Anna hít một hơi thật sâu và thở ra, gạt đi những cảm xúc nặng nề.

"......Tôi sẽ lại đến."

'Tôi sẽ hạnh phúc hơn và tôi sẽ quay lại.'

Với một nụ cười trên môi, Anna quay lại.

Cô lê bước qua muôn vàn ngôi mộ chưa được đặt tên.

Hãy đến và đọc trên trang web thế giới võ hiệp của chúng tôi. Cảm ơn

Chính tại lối vào của nghĩa trang vô danh, cô đã gặp một người không ngờ tới.

"Huh?"

Một người đàn ông to lớn như ngọn núi vây quanh lối vào.

Anna giật mình giả vờ quen biết anh ta trước rồi anh ta tiến lại gần như đã đợi sẵn.

"Xin chào, cô Anna. Bạn có khỏe không?"

"......À vâng. Nhưng bạn đang làm gì ở đây?

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Công tước sẽ có liên quan gì đến nghĩa trang quốc gia.

Hầu hết các ngôi mộ của các quý tộc cấp cao đều ở một nơi không thể so sánh được với nơi này.

"Tôi tình cờ nhìn thấy bạn khi đi ngang qua."

"Cái gì?"

Đôi mắt xanh thẫm của Perso chăm chú nhìn Anna.

Chỉ sau đó Anna mới nhận ra rằng người đàn ông này đã thể hiện một kỹ năng khác.

"...Bạn đã thấy tôi."

Anna bất giác gãi má với khuôn mặt đỏ bừng.

Cả hai đối mặt nhau một cách khó xử.

Đó là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau kể từ ngày hôm đó.

Perso có rất nhiều việc phải giải quyết, và Anna cũng rất bận giúp đỡ Rosie trong công việc của Ngôi nhà Hoàng hôn.

"Tôi nghe nói rằng bạn sẽ đến Amor với cô ấy (Asha)."

Anna mở to mắt.

Chỉ mới một ngày kể từ khi cô đưa ra quyết định đó, và thật ngạc nhiên khi người đàn ông này biết điều đó.

"Tôi tình cờ biết được sáng nay khi chúng ta đang nói chuyện với Tamon Krasis."

"...Ah! Đúng rồi. À, vâng. Tôi quyết định đi với Rosie."

"Anh định ở đó bao lâu?"

"Tốt. Tôi vẫn chưa quyết định về điều đó."

"Tôi hiểu rồi...."

Vì vậy, sự im lặng lại rơi xuống.

Anna không thể kìm nén được cảm giác căng thẳng và khó chịu kỳ lạ của mình.

Không, chính xác mà nói, cô ấy đang ngượng ngùng nghẹn ngào hơn là khó chịu.

Cô không biết cách nhìn anh hay đối xử với anh như thế nào.

"Anh có nhớ lúc đó anh đã nói gì không?"

Perso lên tiếng trước.

Anna, muốn biết phải làm gì, ngẩng đầu lên.

"Ah! Bữa ăn? Đúng rồi. Tôi đã quên điều đó. Tôi sẽ rời đi vào ngày mốt..."

Thấy Anna hoảng sợ và hoang mang, Perso khẽ cười.

"KHÔNG. Không phải cái đó."

Sau đó, bạn đang nói về cái gì vậy?

"Anh đã nói rằng chúng ta không thể ở bên nhau vì anh là Rotrega còn tôi là Gertium."

"Ah..."

Cô không khỏi nhớ lại.

Anna bối rối gật đầu.

"Vâng tôi nhớ."

"Hoàng đế hiện tại đã chết."

Perso đến gần hơn một bước.

Có điều gì đó bất thường về động lực của anh ấy.

Anna chậm rãi lùi lại một bước với đôi mắt hoang mang.

"Tôi không nghĩ sẽ có thêm bất kỳ sự phản quốc hay ý thức hệ gia đình nào nữa..."

Ánh mắt nhìn thẳng của anh làm cô nghẹt thở.

Anna lùi lại một bước mà không nhận ra.

Tim cô đập loạn xạ.

Cô ấy rất xấu hổ và thở hổn hển, cô ấy cảm thấy như muốn chạy trốn.

Đôi mắt xanh thẳm của Perso quấn quanh cô như một đầm lầy. Tóc cô dựng đứng khi cô cảm thấy như anh ta đang ăn cô từ đầu đến chân.

Như thể nhận ra tâm trí của cô, Perso đưa tay về phía Anna.

Kinh ngạc, Anna nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh đang tiến lại gần.

Sau đó, Perso dừng tay giữa không trung mà không nắm lấy tay Anna.

Như thể anh ta đang cắn chặt răng, Anna có thể nhìn thấy lực tác động vào quai hàm rắn chắc của anh ta.

Thở dài một hơi, anh hạ bàn tay vẫn đang lơ lửng trên không xuống và hỏi lại với giọng bình tĩnh.

"Nhưng nó vẫn không hoạt động giữa chúng ta sao?"

Dáng vẻ rũ rượi của anh rất lạ.

Cảm giác thật đáng sợ và đáng thương, nhưng đồng thời cũng có chút gì đó lạ lùng và đáng yêu.

'Anh chàng này dễ thương nhỉ? Có phải bụi bay vào mắt tôi không?'

Anna lắc đầu một cái để đưa cô ấy ra ánh sáng.

Trước đó, tôi có thể hỏi bạn một điều không?

Như muốn hỏi anh điều gì đó, Perso gật đầu khi nhìn thẳng vào Anna.

"... Tại sao bạn thích tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh