Chương 7. Natasha Roanti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lẽ tình huống này bây giờ là đau đớn cho cô ấy.

Chẳng phải cô ấy là Nữ hoàng của quốc gia kẻ thù đã chiến đấu hết mình và không bao giờ hợp tác sao?

Cô ấy đang dẫn đầu cáo buộc chống lại anh ta hơn bất kỳ ai khác.

Roselyn nhìn Tamon với ánh mắt trơn tuột.

Bên dưới mái tóc hoa râm giống như một con sói mùa đông, đôi mắt đỏ như máu nhìn cô chằm chằm.

Bất luận khoảng cách bao xa, bất luận thời gian ngắn ngủi bao nhiêu, ánh mắt của hắn vẫn luôn sắc bén như gai.

Cô đảo mắt đi.

Người đàn ông đó là kẻ thù của cô.

Họ là đối thủ của chó ăn thịt chó.

Roselyn đã nhiều lần tiến hành những cuộc chiến vô song với Tamon Krasis, thu lợi nhuận từ đất nước của anh ta.

Tất cả những điều này là vì lợi ích của đất nước, người dân của cô ấy và sự thịnh vượng của Hoàng gia.

Hai người họ đánh nhau như kẻ thù và kiểm tra lẫn nhau dữ dội như thể họ đang chiến đấu trên chiến trường.

Vì lý do này, Roselyn ước người đàn ông đó là người duy nhất không thương hại cô vì giờ đây cô đã như thế này.

Thà bị cười nhạo còn hơn.

Cô cảm thấy rằng sự cảm thông mà cô nhận được từ một kẻ thù mà cô đã từng chiến đấu ngang cơ sẽ hủy hoại lòng kiêu hãnh của cô.

Đó là khi nó xảy ra.

Đột nhiên, không khí thay đổi.

Cùng lúc đó, một giọng nói yếu ớt gọi cô, giống như tiếng gió giữa cỏ cây.

"Hoàng hậu."

Đó là một giọng nói không thể có ở đó vào lúc đó.

Ánh mắt Hoàng hậu lảo đảo nhìn người phụ nữ trước mặt.

Các quý tộc, những người đang xì xào bàn tán, đã im lặng và nhường chỗ cho người phụ nữ xinh đẹp.

Ăn mặc xộc xệch, đôi mắt sưng đỏ, mái tóc vàng mật ong buộc hờ hững, cô xuất hiện.

Natasa.

Natasha Roanti.

Cô đẹp như nắng mùa xuân dù đã sinh hai đứa con, mỗi đứa một người đàn ông khác nhau.

"Uy nghi của bạn."

Một người nói rằng số phận của cô ấy thật kỳ lạ.

Sinh ra là một bông hoa xinh đẹp như vậy, cô ấy than thở về việc mình đã sống một cuộc đời đáng buồn khi bị uốn cong và chà đạp.

Người phụ nữ có đôi môi đỏ đặc biệt, làn da trắng nõn và đôi mắt màu cam làm say đắm lòng người chính là kẻ thù và sự ghen tị của mọi phụ nữ.

Tất cả những người đàn ông phát điên khi họ nhìn thấy cô ấy. Họ thèm khát cô và bị cô làm cho mù quáng.

Mọi người đều sợ rằng chồng, con trai và anh trai của Hoàng hậu sẽ bị cô chiếm hữu.

Nhưng may mắn thay, cô trở thành người phụ nữ của Hoàng đế và một số người đã thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì cho dù các nàng có gan cỡ nào, cũng sẽ không tùy tiện động thủ với nữ nhân của Hoàng thượng.

"Trừng phạt tôi."

Nước mắt chảy ra từ đôi mắt to của Natasha, đôi môi cô run run.

"Tại sao bạn ở đây?"

"Xin hãy trừng phạt tôi, Hoàng hậu."

Nhưng sau đó lại xuất hiện kẻ dám khinh thường nữ nhân của Hoàng đế.

Sắc mặt Roselyn đanh lại, cô nhìn chằm chằm Natasha đang quỳ gối tiến lại gần cô.

"Đó là lỗi của tôi, thưa bệ hạ. Xin hãy tha thứ cho anh ấy." (*Cô ấy giả vờ xin Hoàng đế tha thứ cho anh trai của Hoàng hậu.)

Natasha khuôn mặt xinh đẹp khóc nói.

Cô đến bên chân vị Hoàng đế cứng đờ, ôm lấy mắt cá chân của ông và cầu xin ông.

"Tôi, tôi... Nếu tôi không nói với anh ấy rằng tôi đang mang thai đứa con của anh, anh ấy đã không nổi cơn tam bành rồi!"

"Ta có con của Hoàng đế!"

Hoàng đế từ từ cúi đầu nhìn người yêu yếu ớt của mình.

Không, mọi người ở đó đều nhìn chằm chằm vào Natasha.

Phòng tiệc xôn xao vì kinh ngạc, và Roselyn đứng dậy, trừng mắt nhìn Natasha.

Quay lưng lại với mọi người, Natasha, người chỉ nhìn vào Hoàng đế và Hoàng hậu, quay sang đối mặt với Hoàng hậu.

Biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy, với sự buồn bã, thoái lui và sợ hãi, thay đổi từng chút một, giống như bầu trời khi mặt trời lặn.

Natasha, như dây leo nắm lấy Roselyn váy váy, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Roselyn.

Hai cánh tay mảnh khảnh của nàng ôm hoa văn đại bàng thêu trên gấu váy của Hoàng hậu.

Theo một hướng mà không ai khác có thể nhìn thấy, nhưng chỉ có Hoàng đế và Hoàng hậu có thể.

Natasha tiến lại gần hơn....

"Tất cả là lỗi của tôi."

Natasha mỉm cười và cầu xin một cách thờ ơ với giọng điệu tiếc nuối.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Roselyn, đôi mắt màu cam của cô ấy thêm những lời chế nhạo và nước mắt...

"Vì vậy, làm ơn, hãy thương xót.........."

Những ngón tay mảnh khảnh của Natasha run rẩy trên gấu váy của Roselyn.

Đôi vai run rẩy đủ để khiến ai cũng xót thương cho cô ấy, sẽ khiến cô ấy trông như thể đang thổn thức một cách tuyệt vọng.

Trên thực tế, cô ấy đang cắn môi trong khi giả vờ nức nở và mỉm cười........

Hãy đến và đọc trên trang web thế giới võ hiệp của chúng tôi. Cảm ơn

Một người phụ nữ có mặt trước và mặt sau quá khác biệt là Natasha Roanti.

Một người phụ nữ với khuôn mặt của một thiên thần, phun ra những lời như một con rắn độc và sử dụng những thủ đoạn như một con quỷ.

Vừa cười vừa nức nở, nàng nắm lấy váy hoàng hậu bò lại gần.

Ai dám kéo vạt áo của Hoàng hậu một cách liều lĩnh như vậy?

Đó là một hành động thô lỗ, dũng cảm và xúc phạm mà chỉ Natasha Roanti mới có thể thực hiện được.

Thái y xuất hiện sau đó, kinh ngạc lớn tiếng.

"Không, tiểu thư Natasha, cô phải bình tĩnh lại..."

Hắn tại đại yến tiệc lớn này hét lớn một tiếng, không phải trách nàng bất kính với Hoàng hậu, mà là trách an nguy của ái nhân Hoàng thượng.

Roselyn lạnh lùng nhìn xuống Natasha.

Cô có một cảm giác mạnh mẽ rằng mọi thứ đã diễn ra theo một trật tự định trước.

Họ chỉ chờ cô nhảy vào hố lửa mà họ tự đặt ra.

'......Tôi nghĩ nó thật kỳ lạ.'

Bất chấp việc người dân của cô lần lượt chết và anh trai cô bị bắt vì tội phản quốc, vẫn có những bữa tiệc liên miên trong cung điện hoàng gia.

Và hoàng đế vẫn kiên trì gửi thiệp mời đến những bữa tiệc đó.

Roselyn không tham dự các bữa tiệc chỉ để giải trí.

Nhưng hôm nay, bữa tiệc này, có sự tham dự của các đoàn đại biểu đến từ nhiều quốc gia, vốn dĩ là dịp Hoàng hậu tham dự.

Tất nhiên, nếu không phải vì Bá tước Cainely bị bắt vài giờ trước đó... thì Roselyn cũng sẽ không ở đây.

Cô chắc chắn đã rơi vào bẫy của họ tại bữa tiệc mà cô tham dự để đánh lạc hướng sự chú ý của họ.

Mặc dù nó đã được mong đợi một chút, nhưng dù sao nó cũng thật kinh khủng.

Cô ấy biết họ đang định làm gì đó, nhưng...cô ấy không nghĩ rằng có bất kỳ chỗ nào để thương lượng.

Có vẻ như Hoàng đế và Natasha đã có ý định xử tử cô ấy mà không có bất kỳ yêu cầu nào.

Từ cái nhìn tham lam trong mắt họ, có vẻ như họ đã quyết định cướp cô ấy thay vì thương lượng.

Roselyn cười khúc khích ghê tởm. Đây chính là hoàng tộc mà nàng đang cố gắng bảo vệ đến cùng.

Natasha, người đã khóc nức nở, cuối cùng cũng bò lên cổ bằng đôi tay như dây leo của mình.

"Bệ hạ, Hoàng hậu, xin mời......."

Cô khẽ thì thầm vào tai Roselyn bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Tạm biệt."

Natasha mỉm cười, đôi mắt nheo lại và gấp lại, sau đó cô gục xuống.

Máu đỏ thấm đẫm chiếc váy trắng tinh của Natasha vương vãi dưới chân Hoàng hậu.

"Chào! Chào! Di chuyển Lady Natasha, di chuyển Lady Natasha ngay lập tức!

Mọi người tụ tập gần Hoàng hậu, người đang đứng một mình như một bức tượng băng.

Tất cả họ đều vượt qua Hoàng hậu và chăm sóc Natasha, người đang nằm rải rác như một bông hoa trên sàn nhà.

Chỉ có Tamon Krasis đang nhìn Nữ hoàng với nắm đấm siết chặt.

"Nhốt Hoàng hậu lại!"

Natasha Roanti đổ máu và gục xuống, đứa con quý giá mà hoàng đế vô cùng mong ước có lẽ đã chết.

Một số người nói rằng đó là do anh trai của Nữ hoàng, Cainely Sunset, người đã cố gắng cướp đoạt cô ấy vài ngày trước.

Cũng có người nói, là bởi vì gần đây Hoàng hậu ban cho Natasha rượu.

Không quan trọng ai đúng, hay liệu có bất kỳ sự thật nào khác trong đó hay không.

Hoàng đế lửa giận như lửa đốt, nói sẽ chém vào cổ Hoàng hậu.

Chính Công tước Hoàng hôn đã nhảy đến trước mặt anh ta và ngăn cản Hoàng đế làm như vậy.

Vì danh dự của gia đình, vì con cái của mình, Công tước và Nữ công tước đã phản đối Hoàng đế.

Gia đình Sunset là một gia đình có công với lịch sử lâu đời và quyền lực. Nếu có chút thời gian, bọn họ sẽ có lực ngăn cản Hoàng đế bạo ngược.

Tuy nhiên, Hoàng đế, như một kẻ điên, không cần bất kỳ thủ tục hay đối thoại hợp lý nào, đã rút kiếm và cắt cổ Công tước ngay tại chỗ.

Ngay cả Nữ công tước, người đã ngạc nhiên đến mức không thể khóc, cũng bị hạ gục chỉ bằng một cú đánh.

Mọi người không nói nên lời trước sức mạnh tàn ác và bạo lực này.

Họ là gia đình Sunset.

Người sáng lập ra đất nước này. Một trong ba trụ cột chống đỡ đất nước, họ là những người ủng hộ và cộng sự của ông, những người đã giúp đỡ hoàng đế và bảo vệ đất nước này cho đến bây giờ.

Nhưng Hoàng đế hiện tại vừa mới tùy tiện tiêu diệt chúng!

Ah! Điều gì sẽ xảy ra với đất nước này bây giờ?

Người ta đồng tâm hiệp lực, lo cho tương lai mà cúi đầu sợ đầu rụng.

Đó là sự khởi đầu của chế độ chuyên chế.

Không chút do dự, Hoàng đế đã phế truất hoàng hậu và nhốt bà vào một nhà tù dưới lòng đất. Hoàng hậu không nức nở mà thản nhiên bước đi như thể đã đoán trước được mọi chuyện.

Ngay cả vẻ ngoài của cô ấy cũng có vẻ khinh thường, và Hoàng đế đã hét lên một cách ác ý.

"Không một giọt nước tràn ly cho đến khi Hoàng hậu cho biết kho báu ở đâu!"

Sau 10 ngày bị giam cầm và tra tấn, Hoàng hậu bị đày đến Dãy núi băng Kralturian dưới hình thức vận chuyển.

Hoàng đế muốn tự mình giết Hoàng hậu, nhưng không thể.

Hàng ngàn người gõ cửa mỗi ngày, cầu xin anh cứu cô.

Tuy không giết nàng, nhưng hắn lại đuổi nàng ra núi băng khắc nghiệt.

Để cơn bão tuyết lấy đi mạng sống của cô mà không làm bẩn tay anh.

Nữ hoàng, không, Nữ hoàng Roselyn bị phế truất đã bị ném vào một trận bão tuyết như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh