Thanh Cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi trên quán cafe tầng hai nhìn thẳng ra đường ngột ngạt đầy ắp xe. Cổ bần thần nhìn người phụ nữ đối diện, sự lúng túng và trái tim đau khiến cổ trở nên xấu xí và tầm thường vô cùng so với người đối diện. Một câu chuyện dài, chỉ kết thúc bằng vài lời ngắn ngủi của người đàn bà trước mắt cổ.

"Chị ta tóc rất đẹp. Chị ta thong thả và từ tốn đến mức khiến em nghĩ cuộc đời của chị ấy sẽ phẳng lặng như một bản tình ca nếu không có anh trong đó. Em ngắm nhìn cách chị ấy ngồi bắt chéo chân nhẹ nhàng, cách đặt tách mocha xuống đĩa, và nhẹ nhàng chấm khăn ăn lên môi. Đài các và ung dung, chị ấy hỏi em muốn điều gì nơi chị ấy"

Cổ nói vài câu, đáp lại là cái nhìn lạnh lẽo trên gương mặt không biến sắc. Người đàn bà đứng dậy, cà phê tầng hai bất ngờ đổ nghiêng trong một khoảnh khắc. Để lại tiền bên dưới tách mocha và thong thả quay gót bước đi.
...

"Anh sẽ cưới Cao"
"Cô ấy khiến anh quá khao khát"
...

- Ngủ với anh ấy
- Tôi không hiểu.
- Anh ấy bảo anh ấy cưới chị vì chị là người.. đã không ngủ với anh ấy.

Con nhỏ thiệt đẹp. Đẹp cuốn hút ngay cả khi nó ăn mặc nhếch nhác và không trang điểm. Nó lạ. Lạ như gió từ biển đi lạc đến một buổi trưa hè oi ả. Lạ như những điểm sáng không đều của dãy chung cư lúc thành phố về đêm. Lạ như cách nó cầu xin tôi anh ấy.
Nó nhìn tôi với một lớp sương giá dâng ngang con ngươi.
Tôi thấy ngón út nó khẽ run lên từng chặp sau bóng đổ bé xíu của ly cacao màu tím. Nhịp chuyển động ấy khiến tôi giận dữ rất vô hình. Điều gì khiến nó tự tin nghĩ rằng tôi giữ được anh ta chỉ bởi vì đơn giản như thế?
...

Tôi thấy Cao khóc qua lớp sương mờ đang bắt đầu tan. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má xanh xao của cô. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn phút yếu lòng của một người con gái, đẹp và mỏng manh như thủy tinh trong suốt. Tôi không hỏi han, không an ủi. Có lời nào là đủ để không gian bớt hanh hao?
- Casanova hẳn phải là một kẻ tài hoa. Mà những kẻ tài hoa thì đa tình.
Cao đứng lên, khẽ khàng lấy tay quẹt nước mắt và quay lại nhìn tôi mỉm cười.
- Cao đã yêu Casanova.

Cao lớn hơn tôi hai tuổi, đang làm thạc sĩ kinh tế trong ngôi trường nổi tiếng. Còn Casanova của nàng năm nay đã 26, bartender cho một khách sạn nổi tiếng và hiển nhiên anh ta quyến rũ đủ để được gọi là Casanova. Ngày tôi gặp Cao ở sân ga cũng là ngày đính hôn của họ. Cô dâu bỏ đi bởi vì chú rể không đến, chỉ có lá thư "anh cần suy nghĩ.." vội vã gửi đến cùng âm thanh táo tác của đám khách mời hiếu kỳ trước mớ vụn vỡ ê chề đó. Người ta thì thầm rằng Casanova bỏ đi biển cùng cô người mẫu rất xinh, kẻ lại bảo anh ta hối tiếc vì mình còn quá trẻ.. Vô vàn những câu chuyện lẫn suy đoán rủ rỉ rù rì dọc thánh đường khi cô dâu bình thản kéo váy đi qua. Kể ra người đời cũng lạ, kẻ trong cuộc càng cố che giấu cảm xúc của mình thì người ngoài cuộc lại càng tìm cách đào xới nó lên, như để tự hả hê trước thất bại của người khác, như để được buông ra đôi câu an ủi sáo mòn rồi tự tâm đắc rằng ta đây cũng cao thượng lắm thay.
...

Người phụ nữ đó, không bao giờ cười quá to, nói quá lớn hay đi quá nhanh. Cô ta uyển chuyển trong ánh sáng kiêu sa bao phủ tấm thân gợi cảm khiến người đối diện thấy mình sao mà trần tục quá, sao mà chộp giật quá.
Ấy vậy mà hôm đó, cô ta ấn sát người đàn ông vào cửa kính, xé tung miếng khăn lụa trắng để lộ ra một khoảng lưng trần cong vút. Họ ghì chặt lấy nhau trong những nụ hôn tớp táp nhão nhoẹt.

- Em làm gì thế Cao? Em không muốn đợi đến mai à?
- Em cần biết anh thực sự muốn gì.
- Muốn em..

Lúc đó thình lình nhà bên có ai đó hét toáng lên " Game over nhá! "
Không biết có ai đã khóc không, chỉ biết là bầu trời bỗng nhiên thở mạnh, khiến cây magnolia rơi lìa một nhành xanh mướt, tươi non.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro